Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1357: Anh không đồng ý chia tay

Thẩm Kiều

07/06/2021

Cánh tay bị nắm lại khiến Tiểu Nhan sửng sốt.

Sức lực của bác gái kia rất lớn, mà cánh tay của cô vốn đã gầy, lại còn bị bóp chặt như thế, sắc mặt Tiểu Nhan lập tức thay đổi: “Thả tôi ra, bác còn như vậy thì tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ tàu đấy!”

“Cô cứ việc gọi, bảo họ đến phân xử đi, để họ nhìn xem rốt cuộc loại người xấu xa trông như thế nào, để tôi xem cô có còn dám khinh thường bà cháu chúng tôi không!”

“Mau nói xin lỗi!”

Đứa nhóc đứng một bên cũng hùng hổ, ném một nắm hạt dưa vào người Tiểu Nhan.

Người xung quanh đứng xem náo nhiệt thì nhiều, nhưng chẳng ai đứng ra giúp đỡ cô.

“Bác là người sai trước, tôi nhất định sẽ không nói lời xin lỗi.”

Bác gái còn muốn thêm gì đó thì đột nhiên tay bà ta đau đớn kịch liệt, giống như xương tay sắp gãy làm đôi vậy.

“Buông cô ấy ra."

Một giọng nói trầm thấp, băng lãnh vang lên từ trên đỉnh đầu của người bác gái kia.

Bà ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng ở bên cạnh, lúc này đang giữ chặt lấy tay bà, sắc mặt lạnh lẽo, tựa hồ như muốn giết chết bà ta.

Có thể là vì người kia có khí thế rất lạnh lùng, đáng sợ, cho nên nhất thời, bác gái bị hù dọa, bàn tay đang bóp chặt tay của Tiểu Nhan cũng được buông lỏng ra, sau đó nhìn người kia.

“Cậu, cậu là ai? Mau thả tôi ra!”

Cánh tay của Tiểu Nhan rất đau vì bị nắm chặt, đột nhiên lại vang lên một giọng nam, làm cho cô quên đau quên nhức, ngước mắt nhìn lên thì thấy một gương mặt quen thuộc luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô.

Hàn Thanh...

Tại sao anh ta lại ở đây?

Với lại sao anh ta lại biết mình ngồi chuyến xe lửa này? Rõ ràng cô chỉ tùy tiện mua vé, làm sao...

Hàn Thanh dùng vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô ấy đi.”

“Xin lỗi? Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi cô ta? Rõ ràng là cô ta rủa cháu trai tôi trước, ôi...”

Bác gái còn chưa nói xong thì lại hét lên một tiếng rất thảm, sắc mặt rất khó coi, bà ta lập tức kêu trời trách đất: “Mọi người mau đến mà xem, ở đây có người coi khinh người già này, ai đó mau giúp tôi với?”

Những người chứng kiến sự việc đều cảm thấy sợ hãi, nên giả bộ như không nhìn thấy.

Mà bác gái càng lớn tiếng, sức lực trên tay của Hàn Thanh càng mạnh, một lát sau, bác gái đã phất cờ trắng đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin cậu giơ cao đánh khẽ, mau buông tay tôi ra đi."



Hàn Thanh mặt lạnh như tiền: “Xin lỗi.”

Bác gái nhìn về phía Tiểu Nhan: “Cô gái, là lỗi của tôi, cháu của tôi không nên ném vỏ hạt dưa vào người của cô, tôi cũng không nên mắng cô, càng không nên bóp tay cô, cô mau bảo bạn trai cô dừng tay đi.”

Tiểu Nhan hơi ngạc nhiên, cô còn đang suy nghĩ vì sao Hàn Thanh lại xuất hiện ở chỗ này, lúc bác gái nói xin lỗi cô, Tiểu Nhan mới hồi phục tinh thần, sau

đó quay đầu sang chỗ khác.

“Anh ta không phải bạn trai tôi, không liên quan gì đến tôi.”

Sau đó ngồi xuống.

Bác gái: “...”

“Này cô gái, đây rõ ràng là bạn trai cô mà? Nếu như cậu ta không phải bạn trai cô thì tại sao cậu ta lại ra mặt thay cô chứ? Cô mau mau bảo bạn trai cô ngừng tay đi, cái tay già này của tôi... Nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tim của tôi sẽ tái phát mất.”

Tiểu Nhan không muốn trả lời, người ác sẽ có người ác trị, cơn đau này đều là do bà ta tự mình chuốc lấy.

Chỉ là, không chờ cô kịp phản ứng lại, Hàn Thanh đã buông lỏng tay ra, sau đó tiến đến cầm lấy cổ tay của Tiểu Nhan.

“Đi theo anh.”

Tiểu Nhan nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Xin hỏi anh là ai? Làm ơn đừng đụng vào tôi.”

Hàn Thanh cau mày: “Nhan Nhan, đừng ngồi ở đây”

Tiểu Nhan vô ý thức trả lời một câu: “Tôi thích ngồi chỗ nào thì sẽ ngồi chỗ đó, không mượn anh xen vào.”

Người xung quanh đều chứng kiến được cảnh tượng kịch tính này.

Bọn họ không ngờ bạn trai Tiểu Nhan lại chạy đến, sau đó làm bác gái sợ hãi đến mức không dám phát ra tiếng.

Thậm chí lúc nhìn thấy Hàn Thanh muốn đưa Tiểu Nhan đi, bà ta cũng tranh thủ mang theo cháu trai đứng lên: “Cậu trai trẻ này, mời ngồi, mời ngồi.”

Đám người: "..."

Quả nhiên ác nhân tự có ác nhân trị là một đạo lý không bao giờ sai.

Hàn Thanh cũng không ngồi xuống, mà đi đến bên cạnh Tiểu Nhan: "Em tự đi, hay là anh ôm em đi?”

Nghe thế, Tiểu Nhan trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn chia tay với anh, càng không muốn đi cùng anh, anh còn đi theo tôi đến đây làm gì?”

“Anh không đồng ý."



“Cái gì?”

“Khi em nói chia tay, anh vẫn chưa đồng ý”

Cho nên hiện tại, hai người vẫn đang hẹn hò với nhau.

Tiểu Nhan sửng sốt một lát, không nghĩ tới Hàn Thanh sẽ chơi xấu như vậy, cô dứt khoát nói: “Chia tay không cần anh đồng ý, chỉ cần tôi muốn chia tay là được rồi.”

“Vẫn không chịu đi?” Hàn Thanh không tiếp tục đề tài vừa rồi, mà nói tiếp: “Anh cho em mười giây, nếu như em vẫn không chịu, vậy anh sẽ ôm em đi."

Tiểu Nhan nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Thanh, cảm thấy anh ta nói được sẽ làm được, thế nhưng... cô vẫn không muốn đứng dậy.

Dựa vào cái gì mà anh ta nói cái gì thì chính là cái đó? Anh ta cho rằng mình là ai chứ?

Tại sao cô phải nghe lời anh ta?

Cô nhất định ngồi một chỗ, không để ý tới anh.

Tiểu Nhan giữ chặt thành ghế trước mặt, nhất quyết ngồi ở chỗ đó. Thế nhưng trong lòng cô lại vô ý thức đếm ngược mười giây.

Quả nhiên vào thời điểm Tiểu Nhan đếm đến một, cả người bị Hàn Thanh bế lên, toàn bộ quá trình cô không kịp phản ứng lại, cũng không kịp nói gì, đã bị mang đi.

“Anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống! Hàn Thanh, anh là tên khốn, tôi không muốn đi theo anh, tại sao anh lại đi theo tôi tới đây? Thả tôi ra, thả tôi ra...”

Tiểu Nhan ở trên người anh dùng sức giãy dụa.

Hàn Thanh ôm chặt cô: “Nếu như em không muốn bị té thì đừng vùng vẫy, anh đưa em sang toa xe khác.

Hàn Thanh đưa cô tới một cái khoang khác.

Trên đường cô bị ôm đã thu hút khá nhiều sự chú ý của người khác.

Cuối cùng cũng dừng lại, Tiểu Nhan phát hiện Hàn Thanh đang đứng bên một cái giường nằm mềm, và đang trao đổi gì đó với người trên ghế.

Hàn Thanh muốn vị trí này, người kia không nguyện ý.

Hàn Thanh nói thẳng ra là muốn dùng tiền mua lại, chủ nhân chiếc ghế đáp: "Cậu nói mua thì mua sao? Tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới giành được vé này, tôi không bán.”

“Ba mươi lăm triệu, bán hay không?” Người kia giật mình, có vẻ như không nghĩ tới Hàn Thanh sẽ ra giá cao

co-vo-danh-trao-1357-0

co-vo-danh-trao-1357-1

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đánh Tráo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook