Chương 1525: Ba mươi sáu kế
Thẩm Kiều
24/06/2021
Giang Tiểu Bạch dừng lại: “Anh có ý gì?”
“Trước đây anh kiếm tiền là để tiết kiệm cho bản thân, bây giờ anh kiếm tiền là để cho em dùng, nếu em đi rồi thì anh cố gắng kiếm tiên còn ý nghĩa gì nữa?”
Giang Tiểu Bạch không ngờ Tiêu Túc lại nói ra những lời này, cô nhất thời sững sờ, rất lâu sau không biết nên nói gì.
Một lúc sau cô mới hừ lạnh nhạt một tiếng: “Tiêu Túc, anh đừng nghĩ rằng anh nói như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh, khổ nhục kế không có tác dụng gì với tôi đâu, nếu như anh không muốn làm thì đừng làm nữa”
Sau đó cô xoay người đi ngủ, không để ý tới Tiêu Túc nữa.
Tiêu Túc không nói gì, cúi đầu nhìn xuống bóng lưng cô, buồn bã thở dài.
Buổi tối, Giang Tiểu Bạch ôm con ngủ, Tiêu Túc trông chừng ở bên cạnh, có lẽ sợ cô sẽ bỏ đi mất nên cậu ta muốn ở cùng phòng với cô.
Nhưng Giang Tiểu Bạch vốn dĩ không muốn để cậu ta nằm chung giường với mình nên cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh giường canh chừng cô.
Giang Tiểu Bạch tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, vừa muốn đi toilet thì nhìn thấy Tiêu Túc đang nằm ghé vào bên giường.
Mấy ngày nay cậu ta luôn như vậy, ngày nào cũng không ngủ được, quanh mắt đã nổi quầng thâm, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, vốn dĩ trên mặt có một vết sẹo, bây giờ nhìn lại càng lộ rõ, trông hung dữ hơn mấy phần.
Nhìn thấy vết sẹo, Giang Tiểu Bạch vô thức đưa tay ra.
Lúc sắp chạm vào người Tiêu Túc, tay của Giang Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại, định rụt tay vê.
Pặp!
Đột nhiên Tiêu Túc nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô và giương mắt nhìn cô.
Phản ứng này của cậu ta khiến tim của Giang Tiểu Bạch lỗi mất một nhịp.
“Buông tay!”
Cô muốn rút tay về, Tiêu Túc lại tăng lực lên một chút, tiện đà ngồi dậy.
“Em ghét anh đến vậy sao?” Anh buồn bã hỏi: “Ngay cả mặt anh cũng không muốn chạm vào? Hay là em cảm thấy vết sẹo trên gương mặt anh rất xấu, em thấy hối hận khi lấy anh rồi phải không?”
Gì vậy? Sao tự nhiên lại lôi chuyện vết sẹo trên mặt anh ra vậy?
“Anh đang đùa tôi à? Khi tôi quen anh thì trên mặt anh đã có vết sẹo đó rồi, nếu tôi không thích vết sẹo này, sao tôi còn ở bên anh làm gì?”
“Vậy tại sao em vẫn muốn rời xa anh?” Tiêu Túc nắm chặt lấy tay cô, giọng trầm xuống: “Anh không thể chấp nhận mình xấu xí như vậy nhưng em đã chấp nhận anh rồi, sao lại vì chút hiểu lầm mà muốn rời xa anh?”
“Chút hiểu lầm?” Giang Tiểu Bạch bật cười nhìn anh: “Có phải đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy tôi chuyện bé xé ra to? Anh bỏ rơi tôi cũng không phải là chuyện lớn lao gì, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, nó nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, đúng không?”
“Anh không có ý này.”
“Vậy ý của anh là gì?” Giang Tiểu Bạch nghiêm túc hỏi: “Anh nói đi, anh có ý gì?”
Nói đến đây, Giang Tiểu Bạch hai mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay, nước mắt trực trào ra, vào thời khắc ấy cô đột nhiên quay đầu đi, không muốn bản thân phải rơi lệ trước mặt Tiêu Túc.
Tuy nhiên Tiêu Túc vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, rơi xuống mu bàn tay của cô.
Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch như vậy, lòng Tiêu Túc như bị dao cứa, vô cùng đau khổ, phiền não.
Cậu ta không nói nhiều, tiến về phía trước ôm lấy Giang Tiểu Bạch, đặt cằm lên đầu cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em, anh thực sự xin lỗi, đều là lỗi của anh, em đừng khóc, anh không cố ý nói những câu đó”
“Là anh không tốt, anh thật vô dụng, đã không giữ được em, luôn khiến em tức giận”
Cậu ta không ngừng xin lỗi Giang Tiểu Bạch. Giang Tiểu Bạch lúc đầu chỉ rơi vài giọt lệ, nhưng càng muốn lau đi thì những giọt nước mắt lại càng thi nhau rơi xuống, cuối cùng cô không kiêm chế được mà bật khóc.
Ở bên Tiêu Túc lâu như vậy, Giang Tiểu Bạch không phải chưa từng đau lòng, mà là mỗi lần có chuyện buồn cô đều tự nhủ lòng và tự dỗ dành bản thân, sau đó thì tự vỗ về mình coi như mọi chuyện đã qua rồi.
Có lẽ khoảng thời gian như vậy kéo dài quá lâu rồi nên giờ đây cô không thể vượt qua được rào cản này.
Buổi tối hôm ấy, Giang Tiểu Bạch khóc rất thoải mái, vừa khóc vừa đánh vào vai của Tiêu Túc: “Trước đây tôi không nên lấy anh, tôi nên trực tiếp bỏ đứa trẻ đi, tại sao tôi lại có suy nghĩ dại khờ muốn ở bên anh làm gì? Lẽ nào do tôi và anh phát sinh quan hệ sao? Tôi rõ ràng là cô gái thời nay, tại sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Sao không tìm người thích mình và mình cũng thích họ, chẳng phải tốt hơn sao?
Tại sao tôi lại cứ nhất quyết muốn ở bên anh làm gì?”
Cô khóc to, đồng thời cô cũng trút hết những cảm xúc kìm nén bấy lâu trong lòng, cũng như những điều mà bình thường cô không có cơ hội nói ra.
Tiêu Túc nghe xong vô cùng sững sờ, lại sợ lời giải thích của mình sẽ khiến cô nổi giận nên chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng.
Giang Tiểu Bạch cuối cùng khóc mệt quá ngủ thiếp đi trong vòng tay của cậu ta, Tiêu Túc chỉ đành ôm cô trở lại giường và đắp chăn cho cô.
Sau đó, Tiêu Túc ngước mắt lên, nhìn thấy đứa bé đang nằm bên cạnh, giương đôi mắt to tròn, sâu thắm lại trong sáng của mình quan sát mọi việc như thể cậu bé biết được chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Túc cũng không biết đứa bé tỉnh dậy khi nào, nhưng sợ đứa bé đột nhiên khóc lại làm Giang Tiểu Bạch tỉnh, cậu ta đưa tay ra ôm lấy con trai của mình.
Ngày thường, khi cậu ta ôm con thì đứa bé liền òa khóc, nhưng bây giờ lại vô cùng ngoan ngoãn, cậu ta ôm con vào lòng và bế ra ngoài mà nó vẫn yên lặng để cậu ta bế.
Sau khi đóng cửa phòng, Tiêu Túc thở dài một cách nặng nề, nhìn con trai đang ở trong lòng mình, đưa tay xoa má nó.
“Con trai, nếu con thực sự nghe lời thì hãy giúp ba đừng để mẹ con bỏ đi <1”
nhé.
Cậu ta thực sự không biết phải dỗ dành Tiểu Bạch như thế nào.
Đứa bé nghiêng đầu, tò mò nhìn chằm chằm cậu ta, Tiêu Túc cười khổ: “Thôi bỏ đi, con còn nhỏ thì làm sao mà hiểu được?”
Mấy ngày liền không thấy Tiêu Túc đến công ty, Dạ Mạc Thâm gọi điện hỏi thăm cậu ta.
Tiêu Túc cảm thấy có lỗi, cũng giải thích rằng gần đây gia đình mình có việc cần phải giải quyết nên thời gian này không thể đến công ty.
Phía Dạ Mạc Thâm im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi: “Hai người lại cãi nhau à?
Nghe thấy vậy Tiêu Túc im lặng một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thừa nhận.
“Ha ha” Dạ Mạc Thâm cười nhạo cậu ta, sau đó liền hỏi: “Bao lâu mới giải quyết xong?”
Tiêu Túc nghĩ tới dáng vẻ đau khổ của Giang Tiểu Bạch tối hôm qua chỉ biết thở dài.
“Tôi cũng không biết nữa, thật xin lỗi cậu Dạ, nếu như thực sự không chờ được, anh xem hay là….
“Tiêu Túc, cậu có phải là đàn ông không?” Dạ Mạc Thâm đột nhiên hỏi anh.
“Hả”“
“Cậu không biết dỗ dành con gái sao?”
“HM Tiêu Túc: “..: “Cậu đã học ba mươi sáu kế chưa?
Không dỗ được thì cậu tự ngược đãi chính mình đi? Biết khổ nhục kế không?”
Lông mày Tiêu Túc nhảy dựng lên như thể vừa nghe thấy lời đề nghị khó lường từ miệng Dạ Mạc Thâm: “Cậu Dạ, ý của anh là.. “
“Sao nào? Tôi đã tự mình thử nghiệm để truyền lại kinh nghiệm cho cậu mà cậu vẫn không tiếp nhận à?”
Tiêu Túc không ngờ Dạ Mạc Thâm lại là con người như vậy, lúc anh chọc giận mợ chủ, chẳng lẽ cùng thường xuyên dùng cái này ư?
Còn là khổ nhục kế?
Khổ nhục kế phải sử dụng thế nào đây?
“Trước đây anh kiếm tiền là để tiết kiệm cho bản thân, bây giờ anh kiếm tiền là để cho em dùng, nếu em đi rồi thì anh cố gắng kiếm tiên còn ý nghĩa gì nữa?”
Giang Tiểu Bạch không ngờ Tiêu Túc lại nói ra những lời này, cô nhất thời sững sờ, rất lâu sau không biết nên nói gì.
Một lúc sau cô mới hừ lạnh nhạt một tiếng: “Tiêu Túc, anh đừng nghĩ rằng anh nói như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh, khổ nhục kế không có tác dụng gì với tôi đâu, nếu như anh không muốn làm thì đừng làm nữa”
Sau đó cô xoay người đi ngủ, không để ý tới Tiêu Túc nữa.
Tiêu Túc không nói gì, cúi đầu nhìn xuống bóng lưng cô, buồn bã thở dài.
Buổi tối, Giang Tiểu Bạch ôm con ngủ, Tiêu Túc trông chừng ở bên cạnh, có lẽ sợ cô sẽ bỏ đi mất nên cậu ta muốn ở cùng phòng với cô.
Nhưng Giang Tiểu Bạch vốn dĩ không muốn để cậu ta nằm chung giường với mình nên cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh giường canh chừng cô.
Giang Tiểu Bạch tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, vừa muốn đi toilet thì nhìn thấy Tiêu Túc đang nằm ghé vào bên giường.
Mấy ngày nay cậu ta luôn như vậy, ngày nào cũng không ngủ được, quanh mắt đã nổi quầng thâm, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, vốn dĩ trên mặt có một vết sẹo, bây giờ nhìn lại càng lộ rõ, trông hung dữ hơn mấy phần.
Nhìn thấy vết sẹo, Giang Tiểu Bạch vô thức đưa tay ra.
Lúc sắp chạm vào người Tiêu Túc, tay của Giang Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại, định rụt tay vê.
Pặp!
Đột nhiên Tiêu Túc nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô và giương mắt nhìn cô.
Phản ứng này của cậu ta khiến tim của Giang Tiểu Bạch lỗi mất một nhịp.
“Buông tay!”
Cô muốn rút tay về, Tiêu Túc lại tăng lực lên một chút, tiện đà ngồi dậy.
“Em ghét anh đến vậy sao?” Anh buồn bã hỏi: “Ngay cả mặt anh cũng không muốn chạm vào? Hay là em cảm thấy vết sẹo trên gương mặt anh rất xấu, em thấy hối hận khi lấy anh rồi phải không?”
Gì vậy? Sao tự nhiên lại lôi chuyện vết sẹo trên mặt anh ra vậy?
“Anh đang đùa tôi à? Khi tôi quen anh thì trên mặt anh đã có vết sẹo đó rồi, nếu tôi không thích vết sẹo này, sao tôi còn ở bên anh làm gì?”
“Vậy tại sao em vẫn muốn rời xa anh?” Tiêu Túc nắm chặt lấy tay cô, giọng trầm xuống: “Anh không thể chấp nhận mình xấu xí như vậy nhưng em đã chấp nhận anh rồi, sao lại vì chút hiểu lầm mà muốn rời xa anh?”
“Chút hiểu lầm?” Giang Tiểu Bạch bật cười nhìn anh: “Có phải đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy tôi chuyện bé xé ra to? Anh bỏ rơi tôi cũng không phải là chuyện lớn lao gì, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, nó nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, đúng không?”
“Anh không có ý này.”
“Vậy ý của anh là gì?” Giang Tiểu Bạch nghiêm túc hỏi: “Anh nói đi, anh có ý gì?”
Nói đến đây, Giang Tiểu Bạch hai mắt đỏ hoe, sống mũi cay cay, nước mắt trực trào ra, vào thời khắc ấy cô đột nhiên quay đầu đi, không muốn bản thân phải rơi lệ trước mặt Tiêu Túc.
Tuy nhiên Tiêu Túc vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, rơi xuống mu bàn tay của cô.
Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch như vậy, lòng Tiêu Túc như bị dao cứa, vô cùng đau khổ, phiền não.
Cậu ta không nói nhiều, tiến về phía trước ôm lấy Giang Tiểu Bạch, đặt cằm lên đầu cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em, anh thực sự xin lỗi, đều là lỗi của anh, em đừng khóc, anh không cố ý nói những câu đó”
“Là anh không tốt, anh thật vô dụng, đã không giữ được em, luôn khiến em tức giận”
Cậu ta không ngừng xin lỗi Giang Tiểu Bạch. Giang Tiểu Bạch lúc đầu chỉ rơi vài giọt lệ, nhưng càng muốn lau đi thì những giọt nước mắt lại càng thi nhau rơi xuống, cuối cùng cô không kiêm chế được mà bật khóc.
Ở bên Tiêu Túc lâu như vậy, Giang Tiểu Bạch không phải chưa từng đau lòng, mà là mỗi lần có chuyện buồn cô đều tự nhủ lòng và tự dỗ dành bản thân, sau đó thì tự vỗ về mình coi như mọi chuyện đã qua rồi.
Có lẽ khoảng thời gian như vậy kéo dài quá lâu rồi nên giờ đây cô không thể vượt qua được rào cản này.
Buổi tối hôm ấy, Giang Tiểu Bạch khóc rất thoải mái, vừa khóc vừa đánh vào vai của Tiêu Túc: “Trước đây tôi không nên lấy anh, tôi nên trực tiếp bỏ đứa trẻ đi, tại sao tôi lại có suy nghĩ dại khờ muốn ở bên anh làm gì? Lẽ nào do tôi và anh phát sinh quan hệ sao? Tôi rõ ràng là cô gái thời nay, tại sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Sao không tìm người thích mình và mình cũng thích họ, chẳng phải tốt hơn sao?
Tại sao tôi lại cứ nhất quyết muốn ở bên anh làm gì?”
Cô khóc to, đồng thời cô cũng trút hết những cảm xúc kìm nén bấy lâu trong lòng, cũng như những điều mà bình thường cô không có cơ hội nói ra.
Tiêu Túc nghe xong vô cùng sững sờ, lại sợ lời giải thích của mình sẽ khiến cô nổi giận nên chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng.
Giang Tiểu Bạch cuối cùng khóc mệt quá ngủ thiếp đi trong vòng tay của cậu ta, Tiêu Túc chỉ đành ôm cô trở lại giường và đắp chăn cho cô.
Sau đó, Tiêu Túc ngước mắt lên, nhìn thấy đứa bé đang nằm bên cạnh, giương đôi mắt to tròn, sâu thắm lại trong sáng của mình quan sát mọi việc như thể cậu bé biết được chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Túc cũng không biết đứa bé tỉnh dậy khi nào, nhưng sợ đứa bé đột nhiên khóc lại làm Giang Tiểu Bạch tỉnh, cậu ta đưa tay ra ôm lấy con trai của mình.
Ngày thường, khi cậu ta ôm con thì đứa bé liền òa khóc, nhưng bây giờ lại vô cùng ngoan ngoãn, cậu ta ôm con vào lòng và bế ra ngoài mà nó vẫn yên lặng để cậu ta bế.
Sau khi đóng cửa phòng, Tiêu Túc thở dài một cách nặng nề, nhìn con trai đang ở trong lòng mình, đưa tay xoa má nó.
“Con trai, nếu con thực sự nghe lời thì hãy giúp ba đừng để mẹ con bỏ đi <1”
nhé.
Cậu ta thực sự không biết phải dỗ dành Tiểu Bạch như thế nào.
Đứa bé nghiêng đầu, tò mò nhìn chằm chằm cậu ta, Tiêu Túc cười khổ: “Thôi bỏ đi, con còn nhỏ thì làm sao mà hiểu được?”
Mấy ngày liền không thấy Tiêu Túc đến công ty, Dạ Mạc Thâm gọi điện hỏi thăm cậu ta.
Tiêu Túc cảm thấy có lỗi, cũng giải thích rằng gần đây gia đình mình có việc cần phải giải quyết nên thời gian này không thể đến công ty.
Phía Dạ Mạc Thâm im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi: “Hai người lại cãi nhau à?
Nghe thấy vậy Tiêu Túc im lặng một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ thừa nhận.
“Ha ha” Dạ Mạc Thâm cười nhạo cậu ta, sau đó liền hỏi: “Bao lâu mới giải quyết xong?”
Tiêu Túc nghĩ tới dáng vẻ đau khổ của Giang Tiểu Bạch tối hôm qua chỉ biết thở dài.
“Tôi cũng không biết nữa, thật xin lỗi cậu Dạ, nếu như thực sự không chờ được, anh xem hay là….
“Tiêu Túc, cậu có phải là đàn ông không?” Dạ Mạc Thâm đột nhiên hỏi anh.
“Hả”“
“Cậu không biết dỗ dành con gái sao?”
“HM Tiêu Túc: “..: “Cậu đã học ba mươi sáu kế chưa?
Không dỗ được thì cậu tự ngược đãi chính mình đi? Biết khổ nhục kế không?”
Lông mày Tiêu Túc nhảy dựng lên như thể vừa nghe thấy lời đề nghị khó lường từ miệng Dạ Mạc Thâm: “Cậu Dạ, ý của anh là.. “
“Sao nào? Tôi đã tự mình thử nghiệm để truyền lại kinh nghiệm cho cậu mà cậu vẫn không tiếp nhận à?”
Tiêu Túc không ngờ Dạ Mạc Thâm lại là con người như vậy, lúc anh chọc giận mợ chủ, chẳng lẽ cùng thường xuyên dùng cái này ư?
Còn là khổ nhục kế?
Khổ nhục kế phải sử dụng thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.