Chương 1512: Bây giờ mới thấy đau sao?
Thẩm Kiều
23/06/2021
Hết những câu trách mắng này đến câu khác của La Tuệ Mỹ khiến cho Tiểu Nhan không thể ngẩng đầu được lên, bởi vì bây giờ cô ấy cũng cảm thấy cực kì hối hận, cảm thấy lúc trước nếu cô ấy không cố chấp đem con của cô ấy đưa đến nơi khác, mỗi lúc trời tối đều là Hàn Thanh thay bỉm ướt cho đứa trẻ còn cho nó uống sữa bột.
Đợi đến khi cô ấy phát hiện ra thì Hàn Thanh đã làm xong tất cả những chuyện này.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa. "
Bây giờ trong lòng cô ấy chỉ thể tự trách chính mình, cũng dự định sau này khi trở về cô ấy sẽ tự mình mang theo hai đứa trẻ đi sang một phòng ngủ khác, tự mình chăm sóc chúng vào ban đêm, sau đó ban ngày tranh thủ đưa bọn trẻ đi làm cùng.
Dù sao hiện tại cô ấy cũng không cần phải đi làm, trước khi hai đứa bé có thể tự do hoạt động, Tiểu Nhan cảm thấy cô ấy phải chăm sóc bọn chúng thật tốt.
Bên cạnh đó, công việc kinh doanh của quán mì đã có bố mẹ giúp đỡ, cô ấy cũng không phải là không có thu nhập.
Về phần Hàn Thanh, thật sự phải để anh ta nghỉ ngơi thật tốt, loại chuyện như vậy xảy ra một lần là đã quá đủ rồi, cũng không thể để tái diễn lần thứ hai.
“Có phải con còn ngại mẹ nói chuyện lải nhải không? Mặc dù mẹ lải nhải, nhưng cũng là vì tốt cho con cùng Hàn Thanh. Như vậy đi, lần này sau khi con trở về, ba với mẹ sẽ mang theo hai đứa trẻ. Dù sao hiện tại cũng chỉ cần uống sữa bột là được rồi, mẹ với ba con sẽ chăm sóc đứa trẻ, con trở về hỗ trợ ở tiệm mì sợi, sau đó khi Hàn Thanh đã đi làm, chuyện của hai đứa trẻ hai con cũng không cần lo lắng” Tiểu Nhan bất mãn hét lên một câu với mẹ.
“Làm sao? Giao đứa trẻ cho mẹ và ba của con vẫn chưa yên tâm sao, trước kia con cũng là do một tay mẹ nuôi nấng, đối với việc chăm sóc trẻ nhỏ mẹ còn có kinh nghiệm hơn con”
"Không phải là con không tin mẹ và ba, chỉ là con mới làm mẹ, mà anh ấy cũng hcir mới làm ba, hai đứa nhỏ này là đều là bảo bối trong lòng bọn con, chúng con cũng muốn tự mình chăm sóc chúng.”
“Nếu muốn tự mình chăm sóc bọn chúng thì cũng phải có năng lực, kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu là cuối cùng làm hại đến thân thể, thì có nhiều tiền thì làm được cái gì.”
“Nếu các con muốn chăm sóc bọn nhỏ thì phải nghiêm túc mà chăm sóc, cũng đừng nghĩ một lòng muốn chăm sóc bọn nhỏ rồi lại nghĩ đến chuyện đi làm. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, thân thể cũng không phải làm bằng sắt, dù sao thì cứ như vậy quyết định đi, về sau để mẹ đến chăm sóc bọn nhỏ, hoặc là các con cũng đừng đi làm.”
Giọng điệu của La Tuệ Mỹ rất cứng rắn không cho thương lượng.
Khi Hàn Thanh tỉnh lại, anh ta đã nghe thấy tiếng hai người cãi lộn.
Cuối cùng thì Tiểu Nhan cũng hạ giọng: “Được rồi, mẹ, mẹ muốn chăm sóc thì để cho mẹ chăm, Hàn Thanh vẫn còn đang hôn mê, mẹ nhớ nhỏ giọng lại một chút, đừng quấy rầy đến anh ấy.”
“Ui, bây giờ con còn biết đau lòng cho người ta, trước đó hơn nửa đêm người ta chạy đi pha sữa bột, ban ngày thì lại muốn đi làm, làm sao lúc ấy lại không biết đau lòng.”
Thật sự là, bà ấy cũng không biết nói thế nào, đứa con gái này tâm lớn muốn mạng.
La Tuệ Mỹ cũng coi là bỏ tay với đứa con gái này chủa chính mình rồi.
Đầu ngón tay của Hàn Thanh giật giật, anh nhìn người phụ nữ trẻ đang đứng ở bên cạnh giường bệnh.
Cô ấy vẫn đang mặc lại bộ quần áo của ngày hôm qua, tóc cũng đã trở nên rối bời, vành mắt đã đen xạm lại, nhìn qua có vẻ lo lắng và tiều tụy.
Xem ra sau khi anh ta xảy ra chuyện, cô ấy vẫn luôn luôn đợi ở chỗ này.
Bởi vì mẹ vợ vẫn ở đây, cho nên Hàn Thanh nhắm mắt lại lần nữa.
Một lát sau, La Tuệ Mỹ lại bắt đầu thúc giục Tiểu Nhan: “Được rồi, con trông một đêm còn chưa đủ hay sao, cậy ấy cũng không thể tỉnh lại nhanh như vậy, con cứ về nhà đi rửa mặt trước, sau đó nghỉ ngơi một chút, đợi đến ban đêm lại tới.”
Tiểu Nhan kiên trì lắc đầu: “Mẹ, con muốn đợi ở đây đến khi nào anh ấy tỉnh lại mới thôi. Hôm qua con cũng đã ăn được một ít, bây giờ cũng đã có sức lực, mẹ đừng thúc giục con nữa được hay không?”
“Con bé chết tiệt này, nếu mẹ không coi con là con gái của mẹ, con cho rằng mẹ sẽ thúc giục con sao?”
“Được rồi mẹ! Hai đứa trẻ trong nhà vẫn còn cần mẹ đến chăm sóc, làm phiền mẹ giúp đỡ con một chút, nơi này có con là được rồi, con cũng không có không ngủ, đêm qua Hàn Mộc Tử cũng đã đến giúp con trông coi, con cũng đã ngủ được giờ. Nếu như lát nữa lại buồn ngủ, con sẽ nằm ở đây ngủ một chút, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cuối cùng Tiểu Nhan nói hết lời mới để cho La Tuệ Mỹ yên tầm rời đi, cô ấy mới mệt mỏi thở hổn hển một hơi.
Còn không đợi cô ấy quay đầu lại, sau lưng đã truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Vất vả cho em rồi.”
Trong lòng Tiểu Nhan rơi lộp bộp vài cái, giọng nói này là...
Cô ấy nhanh chóng quay đầu lại. Vừa vặn lại đối mặt với đối mắt lạnh lùng của Hàn Thanh.
“Anh đã tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái sao?” Tiểu Nhan nhanh chóng bổ nhào qua.
Cô ấy chạy như bay đến bên cạnh giường bệnh, nhìn Hàn Thanh với ánh mắt tràn đầy tha thiết cùng quan tâm, Hàn Thanh lại chú ý đến hai chân quấn băng gạc của cô ấy, hơn nữa khi cô ấy bước đến đây rõ ràng tiếng bước chân của cô ấy một bước nhẹ một bước nặng.
Lúc này, Hàn Thanh nhíu lông mày: “Em bị thương sao?”
“Anh vừa mới tỉnh lại, có chỗ nào đau hay không? Em đi gọi bác sĩ đến đây, nhỡ đây có vấn đề gì xảy ra.
Tiểu Nhan bối rối đứng dậy, nhưng Hàn Thanh đã vươn tay ra bắt lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô ấy. “Hàn Thanh?”
“Anh không sao.” Giọng nói của Hàn Thanh cực kì trầm thấp, khi ánh mắt rơi trên đùi của Tiểu Nhan anh ta muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Tiểu Nhan nằm chặt bả vai kéo trở về.
“Trước tiên anh đừng đứng dậy, anh mới vừa vặn tỉnh lại, tốt nhất vẫn nên gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút, như vậy mới an toàn”
Tiểu Nhan thật sự rất lo lắng cho an nguy của anh ta.
Hàn Thanh có chút bất đắc dĩ nói: “Em đây là quan tâm sẽ bị loạn, bây giờ anh đã không có việc gì, em nói cho anh biết trước chân của em bị thương sao?”
Tiểu Nhan cắn môi dưới, sắc mặt có chút khó coi giải thích nói: “Chỉ là không cẩn thận trật một chút thôi, cũng không có gì đáng ngại.”
“Bị trẹo sao?” Hàn Thanh không để ý Tiểu Nhan ngăn cản mà ngồi dậy, kết quả bởi vì anh ta dùng sức quá mạnh, trên đầu truyền đến một trận đau nhức ê ẩm, anh ta đành phải dừng lại động tác, không dám đi về phía trước nữa.”
“Anh không sao chứ? “
“Không có việc gì.” Hàn Thanh ngồi lại một lát, sau đó mới vươn tay về phía cô: “Em ngồi lên trên giường đi, để anh nhìn vết thương trên chân em xem sao?”
Lúc đầu Tiểu Nhan còn muốn từ chối anh ta, thế nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt anh ta không cho cô ấy hỏi nhiều nên đành phải ngồi lên, rồi nói: “Thật ra chính là lúc em chạy không cần thận nên bị trẹo chân, về sau trong lúc anh vẫn còn hôn mê, em đã tìm bác sĩ giúp em chỉnh xương, chỉ cần sau mấy ngày nữa thì chân của em đã hoàn toàn không có chuyện gì rồi.”
Cô vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn Hàn Thanh.
“Cho nên anh không cần phải để ý đến vết thương của em, bây giờ vết thương của anh mới quan trọng nhất.”
Hàn Thanh bắt lấy đôi chân không yên của cô, nói khẽ: “Đối với anh mà nói, không có cái gì quan trọng hơn em.”
Nghe anh ta nói, Tiểu Nhan cảm giác trái tim của cô ấy bị thứ gì cho hung hăng va vào một phát, xốp giòn xốp giòn, tê dại, mặc dù cô ấy biết lúc này thực sự không thích hợp để rung động, nhưng mà cô ấy vẫn không thể khống chế nổi mình.
Về sau Hàn Thanh cẩn thận thay cô ấy kiểm tra vết thương, sau khi kiểm tra kĩ càng anh ta mới yên tâm.
“Có phải em vừa mới nghe thấy chuyện của anh nên mới vội vàng chạy đến đây, sau đó thì bị ngã đúng không?”
“Bị anh nói trúng rồi.” Tiểu Nhan cảm thấy anh ta thật sự lợi hại, rõ ràng anh ta không có ở trong hiện trường, nhưng mà anh ta đoán được hết mọi hành vi và cử chỉ của cô ấy.
“Ngốc. Sau khi cô ấy thừa nhận, Hàn Thanh đã trực tiếp đưa tay gõ một cái vào đầu cô ấy, lần này thật sự bị đau, Tiểu Nhan cũng không nghĩ đến anh ta sẽ ra tay nặng như vậy, cô bị đau đến hơn nửa ngày mới phản ứng được, che lại chỗ bị gõ, sau đó mới nói: “Đau.”
“Đau sao?” Hàn Thanh buồn cười nhìn cô: “Cung phản xạ của em dài như vậy? Bây giờ mới thấy đau sao?”
Đợi đến khi cô ấy phát hiện ra thì Hàn Thanh đã làm xong tất cả những chuyện này.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa. "
Bây giờ trong lòng cô ấy chỉ thể tự trách chính mình, cũng dự định sau này khi trở về cô ấy sẽ tự mình mang theo hai đứa trẻ đi sang một phòng ngủ khác, tự mình chăm sóc chúng vào ban đêm, sau đó ban ngày tranh thủ đưa bọn trẻ đi làm cùng.
Dù sao hiện tại cô ấy cũng không cần phải đi làm, trước khi hai đứa bé có thể tự do hoạt động, Tiểu Nhan cảm thấy cô ấy phải chăm sóc bọn chúng thật tốt.
Bên cạnh đó, công việc kinh doanh của quán mì đã có bố mẹ giúp đỡ, cô ấy cũng không phải là không có thu nhập.
Về phần Hàn Thanh, thật sự phải để anh ta nghỉ ngơi thật tốt, loại chuyện như vậy xảy ra một lần là đã quá đủ rồi, cũng không thể để tái diễn lần thứ hai.
“Có phải con còn ngại mẹ nói chuyện lải nhải không? Mặc dù mẹ lải nhải, nhưng cũng là vì tốt cho con cùng Hàn Thanh. Như vậy đi, lần này sau khi con trở về, ba với mẹ sẽ mang theo hai đứa trẻ. Dù sao hiện tại cũng chỉ cần uống sữa bột là được rồi, mẹ với ba con sẽ chăm sóc đứa trẻ, con trở về hỗ trợ ở tiệm mì sợi, sau đó khi Hàn Thanh đã đi làm, chuyện của hai đứa trẻ hai con cũng không cần lo lắng” Tiểu Nhan bất mãn hét lên một câu với mẹ.
“Làm sao? Giao đứa trẻ cho mẹ và ba của con vẫn chưa yên tâm sao, trước kia con cũng là do một tay mẹ nuôi nấng, đối với việc chăm sóc trẻ nhỏ mẹ còn có kinh nghiệm hơn con”
"Không phải là con không tin mẹ và ba, chỉ là con mới làm mẹ, mà anh ấy cũng hcir mới làm ba, hai đứa nhỏ này là đều là bảo bối trong lòng bọn con, chúng con cũng muốn tự mình chăm sóc chúng.”
“Nếu muốn tự mình chăm sóc bọn chúng thì cũng phải có năng lực, kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu là cuối cùng làm hại đến thân thể, thì có nhiều tiền thì làm được cái gì.”
“Nếu các con muốn chăm sóc bọn nhỏ thì phải nghiêm túc mà chăm sóc, cũng đừng nghĩ một lòng muốn chăm sóc bọn nhỏ rồi lại nghĩ đến chuyện đi làm. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, thân thể cũng không phải làm bằng sắt, dù sao thì cứ như vậy quyết định đi, về sau để mẹ đến chăm sóc bọn nhỏ, hoặc là các con cũng đừng đi làm.”
Giọng điệu của La Tuệ Mỹ rất cứng rắn không cho thương lượng.
Khi Hàn Thanh tỉnh lại, anh ta đã nghe thấy tiếng hai người cãi lộn.
Cuối cùng thì Tiểu Nhan cũng hạ giọng: “Được rồi, mẹ, mẹ muốn chăm sóc thì để cho mẹ chăm, Hàn Thanh vẫn còn đang hôn mê, mẹ nhớ nhỏ giọng lại một chút, đừng quấy rầy đến anh ấy.”
“Ui, bây giờ con còn biết đau lòng cho người ta, trước đó hơn nửa đêm người ta chạy đi pha sữa bột, ban ngày thì lại muốn đi làm, làm sao lúc ấy lại không biết đau lòng.”
Thật sự là, bà ấy cũng không biết nói thế nào, đứa con gái này tâm lớn muốn mạng.
La Tuệ Mỹ cũng coi là bỏ tay với đứa con gái này chủa chính mình rồi.
Đầu ngón tay của Hàn Thanh giật giật, anh nhìn người phụ nữ trẻ đang đứng ở bên cạnh giường bệnh.
Cô ấy vẫn đang mặc lại bộ quần áo của ngày hôm qua, tóc cũng đã trở nên rối bời, vành mắt đã đen xạm lại, nhìn qua có vẻ lo lắng và tiều tụy.
Xem ra sau khi anh ta xảy ra chuyện, cô ấy vẫn luôn luôn đợi ở chỗ này.
Bởi vì mẹ vợ vẫn ở đây, cho nên Hàn Thanh nhắm mắt lại lần nữa.
Một lát sau, La Tuệ Mỹ lại bắt đầu thúc giục Tiểu Nhan: “Được rồi, con trông một đêm còn chưa đủ hay sao, cậy ấy cũng không thể tỉnh lại nhanh như vậy, con cứ về nhà đi rửa mặt trước, sau đó nghỉ ngơi một chút, đợi đến ban đêm lại tới.”
Tiểu Nhan kiên trì lắc đầu: “Mẹ, con muốn đợi ở đây đến khi nào anh ấy tỉnh lại mới thôi. Hôm qua con cũng đã ăn được một ít, bây giờ cũng đã có sức lực, mẹ đừng thúc giục con nữa được hay không?”
“Con bé chết tiệt này, nếu mẹ không coi con là con gái của mẹ, con cho rằng mẹ sẽ thúc giục con sao?”
“Được rồi mẹ! Hai đứa trẻ trong nhà vẫn còn cần mẹ đến chăm sóc, làm phiền mẹ giúp đỡ con một chút, nơi này có con là được rồi, con cũng không có không ngủ, đêm qua Hàn Mộc Tử cũng đã đến giúp con trông coi, con cũng đã ngủ được giờ. Nếu như lát nữa lại buồn ngủ, con sẽ nằm ở đây ngủ một chút, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cuối cùng Tiểu Nhan nói hết lời mới để cho La Tuệ Mỹ yên tầm rời đi, cô ấy mới mệt mỏi thở hổn hển một hơi.
Còn không đợi cô ấy quay đầu lại, sau lưng đã truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Vất vả cho em rồi.”
Trong lòng Tiểu Nhan rơi lộp bộp vài cái, giọng nói này là...
Cô ấy nhanh chóng quay đầu lại. Vừa vặn lại đối mặt với đối mắt lạnh lùng của Hàn Thanh.
“Anh đã tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái sao?” Tiểu Nhan nhanh chóng bổ nhào qua.
Cô ấy chạy như bay đến bên cạnh giường bệnh, nhìn Hàn Thanh với ánh mắt tràn đầy tha thiết cùng quan tâm, Hàn Thanh lại chú ý đến hai chân quấn băng gạc của cô ấy, hơn nữa khi cô ấy bước đến đây rõ ràng tiếng bước chân của cô ấy một bước nhẹ một bước nặng.
Lúc này, Hàn Thanh nhíu lông mày: “Em bị thương sao?”
“Anh vừa mới tỉnh lại, có chỗ nào đau hay không? Em đi gọi bác sĩ đến đây, nhỡ đây có vấn đề gì xảy ra.
Tiểu Nhan bối rối đứng dậy, nhưng Hàn Thanh đã vươn tay ra bắt lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô ấy. “Hàn Thanh?”
“Anh không sao.” Giọng nói của Hàn Thanh cực kì trầm thấp, khi ánh mắt rơi trên đùi của Tiểu Nhan anh ta muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Tiểu Nhan nằm chặt bả vai kéo trở về.
“Trước tiên anh đừng đứng dậy, anh mới vừa vặn tỉnh lại, tốt nhất vẫn nên gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút, như vậy mới an toàn”
Tiểu Nhan thật sự rất lo lắng cho an nguy của anh ta.
Hàn Thanh có chút bất đắc dĩ nói: “Em đây là quan tâm sẽ bị loạn, bây giờ anh đã không có việc gì, em nói cho anh biết trước chân của em bị thương sao?”
Tiểu Nhan cắn môi dưới, sắc mặt có chút khó coi giải thích nói: “Chỉ là không cẩn thận trật một chút thôi, cũng không có gì đáng ngại.”
“Bị trẹo sao?” Hàn Thanh không để ý Tiểu Nhan ngăn cản mà ngồi dậy, kết quả bởi vì anh ta dùng sức quá mạnh, trên đầu truyền đến một trận đau nhức ê ẩm, anh ta đành phải dừng lại động tác, không dám đi về phía trước nữa.”
“Anh không sao chứ? “
“Không có việc gì.” Hàn Thanh ngồi lại một lát, sau đó mới vươn tay về phía cô: “Em ngồi lên trên giường đi, để anh nhìn vết thương trên chân em xem sao?”
Lúc đầu Tiểu Nhan còn muốn từ chối anh ta, thế nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt anh ta không cho cô ấy hỏi nhiều nên đành phải ngồi lên, rồi nói: “Thật ra chính là lúc em chạy không cần thận nên bị trẹo chân, về sau trong lúc anh vẫn còn hôn mê, em đã tìm bác sĩ giúp em chỉnh xương, chỉ cần sau mấy ngày nữa thì chân của em đã hoàn toàn không có chuyện gì rồi.”
Cô vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn Hàn Thanh.
“Cho nên anh không cần phải để ý đến vết thương của em, bây giờ vết thương của anh mới quan trọng nhất.”
Hàn Thanh bắt lấy đôi chân không yên của cô, nói khẽ: “Đối với anh mà nói, không có cái gì quan trọng hơn em.”
Nghe anh ta nói, Tiểu Nhan cảm giác trái tim của cô ấy bị thứ gì cho hung hăng va vào một phát, xốp giòn xốp giòn, tê dại, mặc dù cô ấy biết lúc này thực sự không thích hợp để rung động, nhưng mà cô ấy vẫn không thể khống chế nổi mình.
Về sau Hàn Thanh cẩn thận thay cô ấy kiểm tra vết thương, sau khi kiểm tra kĩ càng anh ta mới yên tâm.
“Có phải em vừa mới nghe thấy chuyện của anh nên mới vội vàng chạy đến đây, sau đó thì bị ngã đúng không?”
“Bị anh nói trúng rồi.” Tiểu Nhan cảm thấy anh ta thật sự lợi hại, rõ ràng anh ta không có ở trong hiện trường, nhưng mà anh ta đoán được hết mọi hành vi và cử chỉ của cô ấy.
“Ngốc. Sau khi cô ấy thừa nhận, Hàn Thanh đã trực tiếp đưa tay gõ một cái vào đầu cô ấy, lần này thật sự bị đau, Tiểu Nhan cũng không nghĩ đến anh ta sẽ ra tay nặng như vậy, cô bị đau đến hơn nửa ngày mới phản ứng được, che lại chỗ bị gõ, sau đó mới nói: “Đau.”
“Đau sao?” Hàn Thanh buồn cười nhìn cô: “Cung phản xạ của em dài như vậy? Bây giờ mới thấy đau sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.