Chương 277: Cảm động
Thẩm Kiều
24/05/2021
Sức lực của anh quá mạnh khiến Thẩm Kiều phản kháng cũng vô ích, vì vậy cô chỉ có thể lớn tiếng quở trách anh: “Dạ Mạc Thâm, anh làm gì vậy? Dừng lại nhanh lên!’
Dạ Mạc Thâm dường như không hề nghe thấy cô nói gì cả, động tác trên tay không hề dừng lại.
Thẩm Kiều bối rối, vội vàng vươn tay ra đè lại bàn tay đang làm loạn của anh lại: “Đừng có cởi cúc áo của em!’
Sương khói bốc lên cao, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Kiều trở nên ửng hồng, trong đáy mắt tràn đầy sự ngượng ngùng khiến anh nổi lên ý nghĩa trêu chọc: “Không cởi cúc áo ra thì làm sao mà tắm được?’
Mặt Thẩm Kiều đỏ đến mức muốn nhỏ máu, cô chịu đựng muốn đẩy Dạ Mạc Thâm ra, vươn tay bảo vệ cúc áo của mình: “Đừng như vậy mà Dạ Mạc Thâm, buông em ra.’
“Xấu hổ cái gì chứ?” Cô càng kháng cự, Dạ Mạc Thâm càng muốn tới gần cô, quần áo của hai người đều bị nước nóng làm ướt sũng, Dạ Mạc Thâm dùng sức một cái lập tức khiến cho Thẩm Kiều nằm trên người anh.
Thẩm Kiều hoảng sợ gọi tên anh: “Dạ Mạc Thâm!’
“Ừ.” Anh đáp lại một tiếng, bàn tay to lớn của anh lại thăm dò vào trong vạt áo của cô.
“Anh đừng quên, người dẫn lửa đốt thân rồi sau đó không thề dập tắt lửa chính là anh đấy!’
Nghe vậy, động tác của Dạ Mạc Thâm lập tức cứng đờ, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng cứng ngắc, một lúc sau, anh mới chậm rãi buông lỏng khống chế đối với Thầm Kiều.
Đúng vậy, dẫn lửa đốt thân nhưng sau đó lại lo lắng cho thân thể của cô nên không thể động vào cô.
Vậy làm sao mà anh có thể tắm uyên ương với cô ở đây được chứ?
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm cười khổ một tiếng: “Nói cũng đúng, vậy em tắm trước đi, tắm xong thì đi ra.
Nói xong, Dạ Mạc Thâm buông cô ra thật, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Kiều ngây người ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn Dạ Mạc Thâm một thân ướt sũng đi ra ngoài, trên người vẫn còn nhỏ từng giọt nước một xuống đất, cô trợn mắt há mồm.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng anh sẽ không bỏ qua cho cô nhưng không ngờ rằng anh lại nhanh chóng bỏ qua cho cô như vậy…
Không biết vì sao khi Thẩm Kiều nhìn thấy quần áo của anh ướt sũng, trong lòng lại cảm thấy hơi áy náy, cô không nhịn được gọi anh một tiếng: “Dạ Mạc Thâm…’
Động tác của Dạ Mạc Thâm dừng lại một chút, một lúc sau anh mới quay đầu lại, hiếm khi dịu dàng mà nhìn cô: “Còn không tắm nhanh lên, nếu em còn gọi anh nữa thì anh sẽ thật sự không khách khí với em đâu.
Anh thuận tay đóng cửa lại, trong phòng tắm chỉ còn lại một mình Thẩm Kiều, bởi vì còn suy nghĩ đến việc Dạ Mạc Thâm mặc quần áo ướt sũng cho nên cô nhanh chóng tắm rửa sau đó thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài.
Trong phòng không có một bóng người, Chu Vân đang lau nước đọng trên sàn nhà, vừa thấy cô đi ra thì nở một nụ cười: “Mợ Thầm tắm xong rồi à? Mợ đợi một chút, em dọn dẹp xong nơi này sẽ sấy tóc cho mợ.
Nói xong, Chu Vân lại nhanh chóng cúi người xuống làm việc.
Thẩm Kiều nhìn thấy sức lực của cái eo của cô ấy khi cong người xuống lau nhà, cô không nhìn nổi nữa.
“Không cần đâu, tự tôi sấy được mà, cô dọn dẹp xong chỗ này thì đi về nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi.’
Chu Vân nghe vậy, cảm động nhìn cô: “Cảm ơn mợ Thẩm, à đúng rồi, Dạ Mạc Thâm đang tắm rửa ở phòng bên cạnh.’
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, cô ấy đứng dậy di ra ngoài, Thẩm Kiều nghĩ rằng cô đi về nghỉ ngơi nên vội vàng cầm khăn lông lên lau khô tóc mình, ngồi một lúc thì thấy Chu Vân nhanh chóng quay trở lại, trên tay còn cầm một chiếc bát nghỉ ngút khói đưa đến trước mặt cô.
“Em nghe cậu Dạ nói mợ Thẩm vừa rồi ngồi rất lâu ở ngoài bờ biển, quần áo còn bị ướt sũng nữa, em sợ mợ bị cảm lạnh nên đã đặc biệt di nấu cho mợ một nồi canh chống cảm lạnh đấy, nhân dịp còn nóng mợ Thẩm hãy uống di.’
Thầm Kiểu: “… Chuyện này…’
Cô dừng lại một chút, nhìn bát canh chống cảm lạnh nóng hổi bốc khói nghỉ ngút ở trước mặt, Thẩm Kiều luôn cảm thấy tất cả những chuyện này đều không chân thật.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô được người khác chăm sóc chu đáo như vậy.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày này.
“Cảm ơn.” Thẩm Kiều cảm kích nhìn Chu Vân, sau đó cô bưng cái bát canh chống cảm lạnh kiaa lên uống sạch.
Chu Vân vui vẻ nhìn Thẩm Kiều, mặc dù cô là mợ Thẩm nhưng không hề kiêu căng, Dạ Mạc Thâm và Thẩm Kiều là một đôi rất khác với những cậu chủ cô chủ của các nhà giàu khác. Họ luôn cho rằng mình là người có tiền, họ luôn cảm thấy mình vượt trội hơn những người khác, ở một đẳng cấp khác cho nên không bao giờ đặt những người giúp việc như bọn cô vào trong mắt, không coi bọn cô ra gì, bình thường cho dù là chuyện nhỏ nếu bọn cô làm không tốt cũng sẽ bị bọn họ mắng.
Nếu không cẩn thận còn bị đánh, nhưng cũng không còn cách nào khác…
Vì để lãnh được phần lương cao kia, tất cả mọi người đều phải chịu đựng sự khắc nghiệt này.
Nhưng từ khi đến nơi này cho đến bây giờ, bọn họ đã được hưởng thụ những thứ mà bọn họ chưa từng có, mặc dù bình thường Dạ Mạc Thâm luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng, không bao giờ cho người khác sắc mặt tốt, lời nói cũng lạnh như băng. Nhưng mà cho dù thái độ của anh chỉ là hời hợt, xa lánh nhưng chỉ cần các cô yên ổn sống thì anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ trách mắng các cô.
Đối với các cô mà nói, người đàn ông này giống như một vị thần.
“Mợ Thẩm uống xong nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, em đi trước đây.’
n”ừm Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Kiều tiếp tục lau khô tóc của mình, đến khi cô lau khô tóc chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi mà Dạ Mạc Thâm vẫn chưa quay lại. Cô không thể làm gì khác ngoài việc đi sang phòng bên cạnh nhìn một chút, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng nước chảy xuống đất. Đến tận bây giờ mà người này vẫn chưa tắm xong sao?
Thẩm Kiều cũng lười đợi anh, hơn nữa cô buồn ngủ quá rồi nên đã quay về phòng mình rồi nằm xuống ngủ.
Sau đó trong lúc cô đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm thấy vị trí mép giường bên cạnh lún xuống, sau đó một thân thể hơi lạnh nằm xuống bên cạnh, tiếp theo, người này quấn lấy eo cô. Trong chăn rất ấm áp, con người lạnh lẽo này khiến cho cô vô thức lùi cơ thể ra phía sau đề tránh sự lạnh lẽo.
Người phía sau hơi sững sờ, nằm trong chăn một lúc chờ nhiệt độ trên người tăng lên mới dám tiến lên ôm lấy cô.
Lần này, Thẩm Kiều không chạy trốn nữa.
Một đêm ngủ ngon.
Khi Thẩm Kiều tỉnh dậy vào | ngày hôm sau, cô phát hiện điện Êthoại di động của mình nằm lằẳng [lặng trên tủ đầu giường, trên bàn còn | có một mảnh giấy nhắn mà Dạ Mạc Thâm để lại cho cô, dặn dò cô nhớ ăn sáng.
Trong lòng Thẩm Kiều tràn đầy ấm áp, xem ra Dạ Mạc Thâm sẵn Ê_sàng để cô giao tiếp với thế giới bên Ê ngoài rồi.
| Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều đứng [dậy di rửa mặt. Khi cô ăn sáng có nói | chuyện với Chu Vân, Thẩm Kiểu nhận ra sắc mặt của đám người Chu Vân không được tốt cho lắm, không có tỉnh thần gì cả, rất thiếu năng lượng.
“Các người làm sao thế?” Thẩm Kiều nghi ngờ hỏi Chu Vân.
Nghe vậy, Chu Vân trả lời: “Tối hôm qua mọi người đi tìm mợ Thẩm rất lâu, sau đó không thấy nên ai cũng rất sợ hãi, trở về bị mất ngủ cho nên nhìn tinh thần không được tốt.’
Thẩm Kiều nhíu mày: “Tìm tôi rất lâu sao? Không phải tôi vẫn luôn ở đây sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?’
“Mợ Thẩm không biết gì sao?’
Chu Vân kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho Thẩm Kiều, Thẩm Kiều nghe xong bừng tỉnh nhận ra.
Chẳng trách tối hôm qua khi Dạ Mạc Thâm tìm thấy cô thì lập tức ôm chặt lấy cô vào trong lồng ngực, sau đó còn nói mấy câu kỳ quái, hóa ra…
lại có chuyện vặn vẹo như vậy.
Nghĩ về điều này, Thầm Kiều lại liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang để trên bàn.
Cho nên tính đến trước tối hôm qua, Dạ Mạc Thâm luôn lo lắng cô sẽ chạy trốn khỏi nơi này, cho nên mới không trả lại điện thoại di động cho cô, bây giờ biết tâm tư của cô rồi anh mới trả lại điện thoại di động cho cô sao?
Dạ Mạc Thâm dường như không hề nghe thấy cô nói gì cả, động tác trên tay không hề dừng lại.
Thẩm Kiều bối rối, vội vàng vươn tay ra đè lại bàn tay đang làm loạn của anh lại: “Đừng có cởi cúc áo của em!’
Sương khói bốc lên cao, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Kiều trở nên ửng hồng, trong đáy mắt tràn đầy sự ngượng ngùng khiến anh nổi lên ý nghĩa trêu chọc: “Không cởi cúc áo ra thì làm sao mà tắm được?’
Mặt Thẩm Kiều đỏ đến mức muốn nhỏ máu, cô chịu đựng muốn đẩy Dạ Mạc Thâm ra, vươn tay bảo vệ cúc áo của mình: “Đừng như vậy mà Dạ Mạc Thâm, buông em ra.’
“Xấu hổ cái gì chứ?” Cô càng kháng cự, Dạ Mạc Thâm càng muốn tới gần cô, quần áo của hai người đều bị nước nóng làm ướt sũng, Dạ Mạc Thâm dùng sức một cái lập tức khiến cho Thẩm Kiều nằm trên người anh.
Thẩm Kiều hoảng sợ gọi tên anh: “Dạ Mạc Thâm!’
“Ừ.” Anh đáp lại một tiếng, bàn tay to lớn của anh lại thăm dò vào trong vạt áo của cô.
“Anh đừng quên, người dẫn lửa đốt thân rồi sau đó không thề dập tắt lửa chính là anh đấy!’
Nghe vậy, động tác của Dạ Mạc Thâm lập tức cứng đờ, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng cứng ngắc, một lúc sau, anh mới chậm rãi buông lỏng khống chế đối với Thầm Kiều.
Đúng vậy, dẫn lửa đốt thân nhưng sau đó lại lo lắng cho thân thể của cô nên không thể động vào cô.
Vậy làm sao mà anh có thể tắm uyên ương với cô ở đây được chứ?
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm cười khổ một tiếng: “Nói cũng đúng, vậy em tắm trước đi, tắm xong thì đi ra.
Nói xong, Dạ Mạc Thâm buông cô ra thật, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Kiều ngây người ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn Dạ Mạc Thâm một thân ướt sũng đi ra ngoài, trên người vẫn còn nhỏ từng giọt nước một xuống đất, cô trợn mắt há mồm.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng anh sẽ không bỏ qua cho cô nhưng không ngờ rằng anh lại nhanh chóng bỏ qua cho cô như vậy…
Không biết vì sao khi Thẩm Kiều nhìn thấy quần áo của anh ướt sũng, trong lòng lại cảm thấy hơi áy náy, cô không nhịn được gọi anh một tiếng: “Dạ Mạc Thâm…’
Động tác của Dạ Mạc Thâm dừng lại một chút, một lúc sau anh mới quay đầu lại, hiếm khi dịu dàng mà nhìn cô: “Còn không tắm nhanh lên, nếu em còn gọi anh nữa thì anh sẽ thật sự không khách khí với em đâu.
Anh thuận tay đóng cửa lại, trong phòng tắm chỉ còn lại một mình Thẩm Kiều, bởi vì còn suy nghĩ đến việc Dạ Mạc Thâm mặc quần áo ướt sũng cho nên cô nhanh chóng tắm rửa sau đó thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài.
Trong phòng không có một bóng người, Chu Vân đang lau nước đọng trên sàn nhà, vừa thấy cô đi ra thì nở một nụ cười: “Mợ Thầm tắm xong rồi à? Mợ đợi một chút, em dọn dẹp xong nơi này sẽ sấy tóc cho mợ.
Nói xong, Chu Vân lại nhanh chóng cúi người xuống làm việc.
Thẩm Kiều nhìn thấy sức lực của cái eo của cô ấy khi cong người xuống lau nhà, cô không nhìn nổi nữa.
“Không cần đâu, tự tôi sấy được mà, cô dọn dẹp xong chỗ này thì đi về nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi.’
Chu Vân nghe vậy, cảm động nhìn cô: “Cảm ơn mợ Thẩm, à đúng rồi, Dạ Mạc Thâm đang tắm rửa ở phòng bên cạnh.’
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, cô ấy đứng dậy di ra ngoài, Thẩm Kiều nghĩ rằng cô đi về nghỉ ngơi nên vội vàng cầm khăn lông lên lau khô tóc mình, ngồi một lúc thì thấy Chu Vân nhanh chóng quay trở lại, trên tay còn cầm một chiếc bát nghỉ ngút khói đưa đến trước mặt cô.
“Em nghe cậu Dạ nói mợ Thẩm vừa rồi ngồi rất lâu ở ngoài bờ biển, quần áo còn bị ướt sũng nữa, em sợ mợ bị cảm lạnh nên đã đặc biệt di nấu cho mợ một nồi canh chống cảm lạnh đấy, nhân dịp còn nóng mợ Thẩm hãy uống di.’
Thầm Kiểu: “… Chuyện này…’
Cô dừng lại một chút, nhìn bát canh chống cảm lạnh nóng hổi bốc khói nghỉ ngút ở trước mặt, Thẩm Kiều luôn cảm thấy tất cả những chuyện này đều không chân thật.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô được người khác chăm sóc chu đáo như vậy.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày này.
“Cảm ơn.” Thẩm Kiều cảm kích nhìn Chu Vân, sau đó cô bưng cái bát canh chống cảm lạnh kiaa lên uống sạch.
Chu Vân vui vẻ nhìn Thẩm Kiều, mặc dù cô là mợ Thẩm nhưng không hề kiêu căng, Dạ Mạc Thâm và Thẩm Kiều là một đôi rất khác với những cậu chủ cô chủ của các nhà giàu khác. Họ luôn cho rằng mình là người có tiền, họ luôn cảm thấy mình vượt trội hơn những người khác, ở một đẳng cấp khác cho nên không bao giờ đặt những người giúp việc như bọn cô vào trong mắt, không coi bọn cô ra gì, bình thường cho dù là chuyện nhỏ nếu bọn cô làm không tốt cũng sẽ bị bọn họ mắng.
Nếu không cẩn thận còn bị đánh, nhưng cũng không còn cách nào khác…
Vì để lãnh được phần lương cao kia, tất cả mọi người đều phải chịu đựng sự khắc nghiệt này.
Nhưng từ khi đến nơi này cho đến bây giờ, bọn họ đã được hưởng thụ những thứ mà bọn họ chưa từng có, mặc dù bình thường Dạ Mạc Thâm luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng, không bao giờ cho người khác sắc mặt tốt, lời nói cũng lạnh như băng. Nhưng mà cho dù thái độ của anh chỉ là hời hợt, xa lánh nhưng chỉ cần các cô yên ổn sống thì anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ trách mắng các cô.
Đối với các cô mà nói, người đàn ông này giống như một vị thần.
“Mợ Thẩm uống xong nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, em đi trước đây.’
n”ừm Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Kiều tiếp tục lau khô tóc của mình, đến khi cô lau khô tóc chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi mà Dạ Mạc Thâm vẫn chưa quay lại. Cô không thể làm gì khác ngoài việc đi sang phòng bên cạnh nhìn một chút, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng nước chảy xuống đất. Đến tận bây giờ mà người này vẫn chưa tắm xong sao?
Thẩm Kiều cũng lười đợi anh, hơn nữa cô buồn ngủ quá rồi nên đã quay về phòng mình rồi nằm xuống ngủ.
Sau đó trong lúc cô đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm thấy vị trí mép giường bên cạnh lún xuống, sau đó một thân thể hơi lạnh nằm xuống bên cạnh, tiếp theo, người này quấn lấy eo cô. Trong chăn rất ấm áp, con người lạnh lẽo này khiến cho cô vô thức lùi cơ thể ra phía sau đề tránh sự lạnh lẽo.
Người phía sau hơi sững sờ, nằm trong chăn một lúc chờ nhiệt độ trên người tăng lên mới dám tiến lên ôm lấy cô.
Lần này, Thẩm Kiều không chạy trốn nữa.
Một đêm ngủ ngon.
Khi Thẩm Kiều tỉnh dậy vào | ngày hôm sau, cô phát hiện điện Êthoại di động của mình nằm lằẳng [lặng trên tủ đầu giường, trên bàn còn | có một mảnh giấy nhắn mà Dạ Mạc Thâm để lại cho cô, dặn dò cô nhớ ăn sáng.
Trong lòng Thẩm Kiều tràn đầy ấm áp, xem ra Dạ Mạc Thâm sẵn Ê_sàng để cô giao tiếp với thế giới bên Ê ngoài rồi.
| Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều đứng [dậy di rửa mặt. Khi cô ăn sáng có nói | chuyện với Chu Vân, Thẩm Kiểu nhận ra sắc mặt của đám người Chu Vân không được tốt cho lắm, không có tỉnh thần gì cả, rất thiếu năng lượng.
“Các người làm sao thế?” Thẩm Kiều nghi ngờ hỏi Chu Vân.
Nghe vậy, Chu Vân trả lời: “Tối hôm qua mọi người đi tìm mợ Thẩm rất lâu, sau đó không thấy nên ai cũng rất sợ hãi, trở về bị mất ngủ cho nên nhìn tinh thần không được tốt.’
Thẩm Kiều nhíu mày: “Tìm tôi rất lâu sao? Không phải tôi vẫn luôn ở đây sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?’
“Mợ Thẩm không biết gì sao?’
Chu Vân kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho Thẩm Kiều, Thẩm Kiều nghe xong bừng tỉnh nhận ra.
Chẳng trách tối hôm qua khi Dạ Mạc Thâm tìm thấy cô thì lập tức ôm chặt lấy cô vào trong lồng ngực, sau đó còn nói mấy câu kỳ quái, hóa ra…
lại có chuyện vặn vẹo như vậy.
Nghĩ về điều này, Thầm Kiều lại liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang để trên bàn.
Cho nên tính đến trước tối hôm qua, Dạ Mạc Thâm luôn lo lắng cô sẽ chạy trốn khỏi nơi này, cho nên mới không trả lại điện thoại di động cho cô, bây giờ biết tâm tư của cô rồi anh mới trả lại điện thoại di động cho cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.