Chương 833: Chẳng lẽ anh nhớ lại rồi?
Thẩm Kiều
17/05/2021
Sau khi Đoan Mộc Tuyết ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt có ta lập tức thay đổi, không giống vẻ yếu ớt như trong văn phòng lúc nãy, có ta xách vảy đi khập khiêng đi về phía trước.
Nhìn thấy nhà vệ sinh bên cạnh, cô ta tức giận bước vào.
Cô ta vừa đi vừa lau nước mắt, ảnh mặt long lanh đến lạ.
Dạ Mạc Thâm thực sự dám làm điều này với cô ta.
Cô ta ngã thế này, anh còn không thèm nhìn cô ta, lại còn cởi cả bộ đồ mà cô ta đụng vào! Đoan Mộc Tuyết ghi hận trong lòng, cô ta có gì không tốt? Tại sao có ta không thể lọt vào mat Da Mạc Thâm
Nhưng cô ta là có chủ lớn nhà Đoan Mộc, không thể để đám người này nhìn thấy trò hề của chính mình, đành phải vào phòng vệ sinh chính lại quần áo, sau đó lưu luyến rời khỏi đây.
Sau khi Đoan Mộc Tuyết đi vào, cô ta nhìn vào trong gương rồi lấy phần phủ ra để trang điểm, nhìn thấy đôi môi bị chính mình cần, đau đớn thở hắt một hơi, trong mắt hiện lên vẻ oán han.
Có tiếng xả nước bồn cầu trong nhà vệ sinh, Đoan Mộc Thuyết lập tức cảnh giác nhìn lại.
“Ai đó?"
Có lẽ bây giờ sẽ không còn ai nhìn thấy sự xấu xí của cô ta nữa đúng không?
Tiếng xả bồn cầu dẫn dần biến mất, cửa phòng vệ sinh mở ra, Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy một cô gái từ trong đó bước ra.
Sau khi nhìn rõ nét mặt của cô gái ấy, con người của Đoạn Mộc Tuyết run lên kịch liệt
Tại sao...... có thể là cô?
Nhìn thấy Hàn Mặc Tử bình tĩnh đi ra từ bên trong, không chút kinh ngạc bắt gặp ánh mặt cô ta, Đoan Mộc Tuyết bóp chặt phần trang điểm trong tay, phần hận nhìn chăm chăm cô
“Là cô!
Hàn Mộc Tử khẽ cười, ánh mắt sáng lên.
Với dáng vẻ thờ ở, dường như cô hoàn toàn không để cô ta vào trong mắt, Đoan Mộc Tuyết ngứa ngáy căm hận, nói: "Sao cô lại ở đây?”
Đoan Mộc Tuyết không ngờ lại thấy Hàn Mộc Tử ở đây. Dù sao với những gì cô ta biết về Dạ Mạc Thảm, cô ta biết những gì ông nội Uất Trì đã làm, nhưng ông nội Uất Trì không biết rằng cô ta đã biết Dạ Mạc Thẩm từ trước, vì vậy khi ông nội Uất Trì làm tất cả những điều này, Đoạn Mộc Tuyết không nói gì cả
Có ta cảm thấy rằng ngay cả trời cũng đang giúp đỡ cô ta, Dạ Mạc Thâm bị mất trí nhớ, ông nội Uất Trì đã xóa bỏ những chuyện anh đã trước đây, chuyện này không phải cơ hội để cô ta tiếp cận anh lần nữa sao?
Chỉ là cô ta không ngờ rằng Dạ Mạc Thâm, dù mất trí nhớ, vẫn như trước, cho dù cô ta có làm gì đi nữa, anh vẫn không để ý như cũ.
Dù rất tức giận nhưng cô ta vẫn chưa nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhất định sẽ tìm mọi cách để
có được Da Mạc Thâm
Nhưng bây giờ? Cô ta thực sự đã nhìn thấy Hàn Mặc Tử ở
Đoan Mộc Tuyết bong thấy hoảng hốt trong
lòng, dù sao Đoan Mộc Tuyết cũng biết về mối quan hệ giữa Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thầm.
"Câu này, cô không nên hỏi tôi.” Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng đáp, hơi củi người xuống rửa tay, sau đó đưa tới máy sấy khô tự động, tiếng động cơ vang lên khắp phòng vệ sinh yên tĩnh.
Đoan Mộc Tuyết đột ngột sải bước tới chỗ
"Sao cô lại ở đây? Làm sao cô tìm được anh ấy? Cô đã xuất hiện từ sớm đúng không?”
Cô ta thậm chí còn không phát hiện ra điều đó, cứ nghĩ rằng có ông nội Uất Trì chống lưng thi không cần quan tâm nhiều đến vậy, nhưng không ngờ... Hàn Mặc Tử vẫn xuất hiện. Cô ta lớn giọng chất vấn. Đôi mắt trong suốt của Hàn Mặc Tử cũng có chút thay đổi, cô không nói lời nào liếc nhìn cô ta, sau đó chế nhạo "Làm gì mà căng thẳng như vậy? Sao tôi lại không thể ở đây, tôi cần phải giải thích với cô sao? Về phần tôi tìm được anh ấy, có lẽ là cảm nhận từ trái tim cũng nên, dù gì thì
chúng tôi cũng là vợ chồng"
Câu nói vợ chồng đó lập tức chọc tức Đoàn Mộc Tuyết, cô ta ném đồ trong tay đi, đi thắng tới năm lấy vai Hàn Mặc Tử.
"Không! Hai người không phải là vợ chồng! Anh ấy vốn không có đi dự hôn lễ, trong hôn lễ chỉ có cô là cô dâu duy nhất bị bỏ rơi, bị truyền thông cười nhạo, như vậy mà được gọi là vợ chồng sao?"
Sức lực của cô ta rất lớn, đến mức làm Hàn Mộc Tử đau đớn, cô cau máy nhìn Đoan Mộc Tuyết ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Buông ra
Không biết là vì khí thế mạnh mẽ của cô hay là vì ảnh mất uy hiếp đó, Đoan Mộc Tuyết thực sự ngoan ngoãn buông tay. Khi cô ta nhận ra mình thực sự nghe lời cô mà buông tay, cô ta cảm thấy hơi bực bội, nhưng cô ta vẫn không bước tới, mà khịt mũi lạnh lùng "Anh ấy không xuất hiện trong đám cưới, vốn đĩ anh ấy không muốn kết hôn với cô, tự cô cũng không suy nghĩ kĩ lại xem cô có xứng đáng ở bên anh ấy không? Họ, vậy mà vô liêm sỉ đuổi theo đến đây. Thế nào, cô cho rằng nếu có đuổi tới đây, anh ấy sẽ ở bên cô à?"
Mặc dù Đoan Mộc Tuyết muốn duất Trì hình tượng có chủ, nhưng cô ta đang tức giận đến hỏng cả người, biểu cảm trên mặt cô ta không khỏi trở nên hung dữ khi nói Mà Hàn Mộc Tử đã nghe thấy những gì đã xảy ra trong văn phòng vừa rồi, cô đi vào phòng vệ sinh lúc Đoan Mộc Tuyết đi ra.
Cô nghĩ rằng nếu Đoan Mộc Tuyết cũng bước vào đây, họ thực sự sẽ không thể không gặp nhau.
Nếu cô ta không vào thì cô sẽ coi như hôm nay không gặp cô ta.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng ngay cả ông trời cũng muốn họ gặp nhau ngày hôm nay. "Nếu nói về không biết xấu hổ, tôi nghĩ không có ai so được với cô, biết rõ người khác có người yêu, nhưng lại không biết xấu hổ tiến lên dụ dỗ."
Lúc này, Hàn Mộc Tử khoanh tay trước ngực, thương hại liếc nhìn cô ta: "Không ngờ nhà Đoan Mộc lại dạy ra loại con gái như vậy, háo hức với chuyện trở thành người thứ ba, tôi rất muốn biết, từ nhỏ đến giờ cô đã được giáo
dục kiểu gì?"
Đoan Mộc Tuyết nhìn chăm chăm có: "Cô
nói ai là người thứ ba?"
Hàn Mặc Tử: "Số nhà ai thì là người đó?"
Đoan Mộc Tuyết "Cô
Nhìn Hàn Mặc Tử trước mặt, cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó liên đặc thắng cười: "Cô không biết sao? Nhà Uất Trì và Nhà Đoan Mộc tôi có mối quan hệ rất tốt từ bao đời nay, anh ấy và tôi sẽ sớm đinh hôn, sau đó anh ấy không chỉ định hôn với tôi, mà còn kết hôn với tôi và có con. Còn cô..... hạ hạ, chắc người thứ ba là đang ám chỉ cô."
“Thật sao?” Hàn Mặc Tử cười nhạt, lãnh đạm nói: “Nếu ngày nào đó thực sự định hôn, có thể gửi lời mời cho tôi Nếu cô lo lắng, bực bội, Đoan Mộc Tuyết sẽ rất vui vẻ, có thể nói gì đó để kích thích cô, nhưng đối phương lại bình tĩnh như vậy, dường như có không hề quan tâm.
Cứ như thế này. Nếu không có được sự tự tin, sẽ thua cuộc bất cứ lúc nào
Nhưng, tại sao cô lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ. Dạ Mạc Thâm đã khôi phục trí nhớ?
không, không thiết
Dạ Mạc Thâm không thể khôi phục trí nhớ nhanh như vậy, vậy tại sao cô lại tự tin như vậy?
Đoan Mộc Tuyết có chút sợ hãi, cô ta nhìn chăm chăm Hàn Mặc Tử trước mặt, từng bước đi về phía cô "Sao cô lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ cô không biết dù anh ấy không đồng ý định hôn, ông nội Uất Trì cũng sẽ bắt anh ấy ở bên tôi sao? Đã là người quen, tôi khuyên cô nên về sớm, để sau này có mặt nhưng lại không khóc
noi."
Nhìn thấy nhà vệ sinh bên cạnh, cô ta tức giận bước vào.
Cô ta vừa đi vừa lau nước mắt, ảnh mặt long lanh đến lạ.
Dạ Mạc Thâm thực sự dám làm điều này với cô ta.
Cô ta ngã thế này, anh còn không thèm nhìn cô ta, lại còn cởi cả bộ đồ mà cô ta đụng vào! Đoan Mộc Tuyết ghi hận trong lòng, cô ta có gì không tốt? Tại sao có ta không thể lọt vào mat Da Mạc Thâm
Nhưng cô ta là có chủ lớn nhà Đoan Mộc, không thể để đám người này nhìn thấy trò hề của chính mình, đành phải vào phòng vệ sinh chính lại quần áo, sau đó lưu luyến rời khỏi đây.
Sau khi Đoan Mộc Tuyết đi vào, cô ta nhìn vào trong gương rồi lấy phần phủ ra để trang điểm, nhìn thấy đôi môi bị chính mình cần, đau đớn thở hắt một hơi, trong mắt hiện lên vẻ oán han.
Có tiếng xả nước bồn cầu trong nhà vệ sinh, Đoan Mộc Thuyết lập tức cảnh giác nhìn lại.
“Ai đó?"
Có lẽ bây giờ sẽ không còn ai nhìn thấy sự xấu xí của cô ta nữa đúng không?
Tiếng xả bồn cầu dẫn dần biến mất, cửa phòng vệ sinh mở ra, Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy một cô gái từ trong đó bước ra.
Sau khi nhìn rõ nét mặt của cô gái ấy, con người của Đoạn Mộc Tuyết run lên kịch liệt
Tại sao...... có thể là cô?
Nhìn thấy Hàn Mặc Tử bình tĩnh đi ra từ bên trong, không chút kinh ngạc bắt gặp ánh mặt cô ta, Đoan Mộc Tuyết bóp chặt phần trang điểm trong tay, phần hận nhìn chăm chăm cô
“Là cô!
Hàn Mộc Tử khẽ cười, ánh mắt sáng lên.
Với dáng vẻ thờ ở, dường như cô hoàn toàn không để cô ta vào trong mắt, Đoan Mộc Tuyết ngứa ngáy căm hận, nói: "Sao cô lại ở đây?”
Đoan Mộc Tuyết không ngờ lại thấy Hàn Mộc Tử ở đây. Dù sao với những gì cô ta biết về Dạ Mạc Thảm, cô ta biết những gì ông nội Uất Trì đã làm, nhưng ông nội Uất Trì không biết rằng cô ta đã biết Dạ Mạc Thẩm từ trước, vì vậy khi ông nội Uất Trì làm tất cả những điều này, Đoạn Mộc Tuyết không nói gì cả
Có ta cảm thấy rằng ngay cả trời cũng đang giúp đỡ cô ta, Dạ Mạc Thâm bị mất trí nhớ, ông nội Uất Trì đã xóa bỏ những chuyện anh đã trước đây, chuyện này không phải cơ hội để cô ta tiếp cận anh lần nữa sao?
Chỉ là cô ta không ngờ rằng Dạ Mạc Thâm, dù mất trí nhớ, vẫn như trước, cho dù cô ta có làm gì đi nữa, anh vẫn không để ý như cũ.
Dù rất tức giận nhưng cô ta vẫn chưa nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhất định sẽ tìm mọi cách để
có được Da Mạc Thâm
Nhưng bây giờ? Cô ta thực sự đã nhìn thấy Hàn Mặc Tử ở
Đoan Mộc Tuyết bong thấy hoảng hốt trong
lòng, dù sao Đoan Mộc Tuyết cũng biết về mối quan hệ giữa Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thầm.
"Câu này, cô không nên hỏi tôi.” Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng đáp, hơi củi người xuống rửa tay, sau đó đưa tới máy sấy khô tự động, tiếng động cơ vang lên khắp phòng vệ sinh yên tĩnh.
Đoan Mộc Tuyết đột ngột sải bước tới chỗ
"Sao cô lại ở đây? Làm sao cô tìm được anh ấy? Cô đã xuất hiện từ sớm đúng không?”
Cô ta thậm chí còn không phát hiện ra điều đó, cứ nghĩ rằng có ông nội Uất Trì chống lưng thi không cần quan tâm nhiều đến vậy, nhưng không ngờ... Hàn Mặc Tử vẫn xuất hiện. Cô ta lớn giọng chất vấn. Đôi mắt trong suốt của Hàn Mặc Tử cũng có chút thay đổi, cô không nói lời nào liếc nhìn cô ta, sau đó chế nhạo "Làm gì mà căng thẳng như vậy? Sao tôi lại không thể ở đây, tôi cần phải giải thích với cô sao? Về phần tôi tìm được anh ấy, có lẽ là cảm nhận từ trái tim cũng nên, dù gì thì
chúng tôi cũng là vợ chồng"
Câu nói vợ chồng đó lập tức chọc tức Đoàn Mộc Tuyết, cô ta ném đồ trong tay đi, đi thắng tới năm lấy vai Hàn Mặc Tử.
"Không! Hai người không phải là vợ chồng! Anh ấy vốn không có đi dự hôn lễ, trong hôn lễ chỉ có cô là cô dâu duy nhất bị bỏ rơi, bị truyền thông cười nhạo, như vậy mà được gọi là vợ chồng sao?"
Sức lực của cô ta rất lớn, đến mức làm Hàn Mộc Tử đau đớn, cô cau máy nhìn Đoan Mộc Tuyết ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Buông ra
Không biết là vì khí thế mạnh mẽ của cô hay là vì ảnh mất uy hiếp đó, Đoan Mộc Tuyết thực sự ngoan ngoãn buông tay. Khi cô ta nhận ra mình thực sự nghe lời cô mà buông tay, cô ta cảm thấy hơi bực bội, nhưng cô ta vẫn không bước tới, mà khịt mũi lạnh lùng "Anh ấy không xuất hiện trong đám cưới, vốn đĩ anh ấy không muốn kết hôn với cô, tự cô cũng không suy nghĩ kĩ lại xem cô có xứng đáng ở bên anh ấy không? Họ, vậy mà vô liêm sỉ đuổi theo đến đây. Thế nào, cô cho rằng nếu có đuổi tới đây, anh ấy sẽ ở bên cô à?"
Mặc dù Đoan Mộc Tuyết muốn duất Trì hình tượng có chủ, nhưng cô ta đang tức giận đến hỏng cả người, biểu cảm trên mặt cô ta không khỏi trở nên hung dữ khi nói Mà Hàn Mộc Tử đã nghe thấy những gì đã xảy ra trong văn phòng vừa rồi, cô đi vào phòng vệ sinh lúc Đoan Mộc Tuyết đi ra.
Cô nghĩ rằng nếu Đoan Mộc Tuyết cũng bước vào đây, họ thực sự sẽ không thể không gặp nhau.
Nếu cô ta không vào thì cô sẽ coi như hôm nay không gặp cô ta.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng ngay cả ông trời cũng muốn họ gặp nhau ngày hôm nay. "Nếu nói về không biết xấu hổ, tôi nghĩ không có ai so được với cô, biết rõ người khác có người yêu, nhưng lại không biết xấu hổ tiến lên dụ dỗ."
Lúc này, Hàn Mộc Tử khoanh tay trước ngực, thương hại liếc nhìn cô ta: "Không ngờ nhà Đoan Mộc lại dạy ra loại con gái như vậy, háo hức với chuyện trở thành người thứ ba, tôi rất muốn biết, từ nhỏ đến giờ cô đã được giáo
dục kiểu gì?"
Đoan Mộc Tuyết nhìn chăm chăm có: "Cô
nói ai là người thứ ba?"
Hàn Mặc Tử: "Số nhà ai thì là người đó?"
Đoan Mộc Tuyết "Cô
Nhìn Hàn Mặc Tử trước mặt, cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó liên đặc thắng cười: "Cô không biết sao? Nhà Uất Trì và Nhà Đoan Mộc tôi có mối quan hệ rất tốt từ bao đời nay, anh ấy và tôi sẽ sớm đinh hôn, sau đó anh ấy không chỉ định hôn với tôi, mà còn kết hôn với tôi và có con. Còn cô..... hạ hạ, chắc người thứ ba là đang ám chỉ cô."
“Thật sao?” Hàn Mặc Tử cười nhạt, lãnh đạm nói: “Nếu ngày nào đó thực sự định hôn, có thể gửi lời mời cho tôi Nếu cô lo lắng, bực bội, Đoan Mộc Tuyết sẽ rất vui vẻ, có thể nói gì đó để kích thích cô, nhưng đối phương lại bình tĩnh như vậy, dường như có không hề quan tâm.
Cứ như thế này. Nếu không có được sự tự tin, sẽ thua cuộc bất cứ lúc nào
Nhưng, tại sao cô lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ. Dạ Mạc Thâm đã khôi phục trí nhớ?
không, không thiết
Dạ Mạc Thâm không thể khôi phục trí nhớ nhanh như vậy, vậy tại sao cô lại tự tin như vậy?
Đoan Mộc Tuyết có chút sợ hãi, cô ta nhìn chăm chăm Hàn Mặc Tử trước mặt, từng bước đi về phía cô "Sao cô lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ cô không biết dù anh ấy không đồng ý định hôn, ông nội Uất Trì cũng sẽ bắt anh ấy ở bên tôi sao? Đã là người quen, tôi khuyên cô nên về sớm, để sau này có mặt nhưng lại không khóc
noi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.