Chương 743: Chỉ cần anh ấy bình an thì tốt
Thẩm Kiều
24/05/2021
Mặc dù cô đã biết nếu Hàn Thanh không nắm chắc thì sẽ không nói cho cô biết.
Nhưng mà… Cô vẫn lo được lo mất.
Dù sao thì cô vẫn cho rằng tất cả những điều này quá đỗi chân thật, dẫu sao thì thời gian đã lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Dạ Mạc Thâm.
Bây giờ có thông tin thật sự của anh, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy cực kỳ không chân thật.
Dẫu sao, cô cũng sợ tin tức này sẽ giống như bọt biển, vô cùng mỏng manh, chỉ cần chạm một cái thì lập tức vỡ nát.
Hàn Thanh hiếm khi thấy Hàn Mộc Tử như thế này, cô rõ ràng đã là một người mẹ, nhưng vào lúc này lại giống như một cô gái nhỏ. Viền mắt đo đỏ mà nhìn mình, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ không chắc chắn, dường như ngay cả linh hồn cũng run rẩy không yên theo.
Anh ta vươn tay ôm lấy đỉnh đầu của Hàn Mộc Tử, độ ẩm trong lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng truyền qua cô.
Hành động có tính đặc biệt như thế này, là đang an ủi cô. “Yên tâm đi.”
Đôi môi mỏng của Hàn Thanh cuối cùng cũng chuyển động, giọng nói mang theo sự mềm mại và hòa nhã: “Sao anh trai lại có thể làm việc không có chừng mực được chứ?”
Nghe thấy lời đảm bảo của Hàn Thanh, Hàn Mộc Tử cảm giác được tim của mình đã bình tĩnh lại không ít, nhưng trước khi chưa nhìn thấy chính Dạ Mạc Thâm, cô cảm thấy tim của mình vẫn cứ bị treo lên.
Loại cảm giác này, sợ là phải nhìn thấy anh ấy, chạm vào anh ấy, biết anh ấy bình yên vô sự, sau đó trở lại bên cạnh mình, mới có thể biến mất đi được.
“Ngồi xuống đi.” Hàn Thanh kéo cô ngồi xuống, sau đó đưa menu cho cô: “Mới vừa tan làm thì đã chạy tới đây, nhất định là đã rất đói bụng đúng không? Ăn trước chút đồ đi.”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Em không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phải ăn cái gì đó chứ. Chúng ta bay đến đó đã tối muộn, cũng không có chúng ta bay đến đó đã tối muộn, máy bay cũng không cung cấp cơm cho em ăn. Hay là nói, em muốn mang cái bụng đói đó để đi gặp cậu ta?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Tô Cửu ngồi xuống ở bên cạnh, bất đắc dĩ cười cười: “Cho dù cô Mộc Tử không đói bụng, cũng đừng bỏ đói cục cưng trong bụng chứ. Bây giờ tới ăn chút cơm đi, cục cưng cũng cần phải ăn cái gì đó mà.”
Hàn Mộc Tử: “…”
Dưới sự tấn công của cả hai người, Hàn Mộc Tử chỉ có thể gọi gì đó để ăn uống.
Vốn dĩ cô thật sự không có cảm giác thèm ăn, cảm giác dường như toàn bộ tâm tư của mình đều đặt ở trên người của Dạ Mạc Thâm rồi.
Nhưng mà sau khi đưa thức ăn vào trong miệng, cũng không biết có phải là bởi vì có quan hệ tới việc cô đang mang thai hay không. Vậy mà cô lại có thể cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.
Bây giờ thời gian cách chuyến bay của bọn họ vẫn còn rất sớm, Hàn Thanh vừa cắt một miếng thịt bò, vừa nói: “Thời gian còn sớm, cứ từ từ ăn, em phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, mới có tinh thần và thể lực để đi gặp người khác. Đến lúc đó…”
Câu nói kế tiếp, Hàn Thanh không nói tiếp nữa, nhưng đôi mắt rõ ràng là đã sâu hơn vài phần.
“Lúc đó cái gì?”
Hàn Mộc Tử ăn một miếng đồ ăn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh.
“Đúng rồi, Thư ký Tô nói với em ở trong điện thoại là mọi người có hơi nghi ngờ, muốn chờ em đích thân tới giải thích, bây giờ em tới rồi… Là nghi ngờ gì vậy?”
Nói đến việc này, Tô Cửu và Hàn Thanh liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Tô Cửu cười giải thích: “Nghi ngờ đó ấy hả, bây giờ còn chưa phải lúc, cứ đợi chúng ta xuống máy bay rồi bàn lại sau đi.”
Thần thần bí bí như thế này… Hàn Mộc Tử có một loại dự cảm không rõ ràng, đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, đồ ăn cũng không ăn vào nữa, buông đôi đũa trong tay xuống.
“Vậy mọi người cứ nói thẳng cho em biết đi, vấn đề nghi ngờ có liên quan đến Dạ Mạc Thâm đúng không?”
Tô Cửu hơi gật đầu.
Hàn Mộc Tử lập tức trở nên thấp thỏm không yên: “Có phải là anh ấy đã thể hiện cái gì đó ra hay không?”
Tô Cửu không nói tiếp, Hàn Thanh cũng cúi đầu uống cà phê.
Thư ký Tô? Có phải là anh ấy bị thương hay không? Cô nói cho tôi biết, có phải anh ấy có chuyện gì hay không, có bình an không?”
Tô Cửu cảm thấy nếu như mình không nói chút gì đó, Hàn Mộc Tử thật sự sẽ nôn nóng đến điên luôn. Cảm xúc của phụ nữ có thai không thể biến đổi quá lớn, cô ta chỉ có thể vội vàng thốt lên: “Cô Mộc Tử, cô yên tâm đi, nghi ngờ mà chúng tôi nói đến, không phải là chỉ vấn đề an toàn của anh Dạ sao. Anh Dạ thực sự rất tốt, thật sự rất bình an.”
Nghe được Dạ Mạc Thâm bình an, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ cần anh ấy bình yên thì tốt…
Vậy thì những nghi ngờ khác về anh ấy, không còn là vấn đề gì.
Chờ cô gặp anh, cũng không biết cảm nhận của anh sẽ như thế nào, tên ngốc này…
Đến lúc đó cô nhất định phải hỏi anh đàng hoàng, vì sao không qua sự đồng ý của cô, mà lại chuyển nhượng hết tất cả tài sản và công ty sang tên của cô chứ? Có phải là sau khi làm như vậy, lúc anh muốn rời đi, hoặc là lúc gặp chuyện không may thì sẽ hoàn toàn không cảm thấy áy náy đối với cô hay không?
Cô còn muốn mắng anh, đang yên đang lành, tại sao đột nhiên lại trở về nước, vì sao lúc về nước cũng không mang theo cô chứ?
Tên khốn này…
Nghĩ nghĩ, vành mắt của Hàn Mộc Tử đỏ lên một chút, cô cầm lấy đôi đũa, vùi đầu ăn đồ ăn.
Sau khi ăn xong, mọi người ai nấy đều bận rộn chuyện của mình.
Ánh mắt của Hàn Thanh luôn nhìn vào bản ghi chép, chính giữa còn mở một cuộc họp video.
Tô Cửu ở một bên theo anh ta ghi ghi chép chép.
Ngược lại là Hàn Mộc Tử, cô trở thành một người rảnh rỗi nhất.
Rõ ràng… Lúc cô ở công ty cũng rất bận rộn. Nhưng mà… Cô chưa từng đưa công việc tới khoảng thời gian tan làm.
Bởi vì cô biết, bản thân mình đang mang thai, không thể dựa vào vận may mà tùy hứng được. Đến lúc đó nếu như không nghỉ ngơi tốt, nếu như thân thể của cô xuất hiện vấn đề, như vậy thì sẽ liên lụy đến cục cưng trong bụng của mình.
Dạ Mạc Thâm không có ở đây, một mình cô càng phải chăm sóc và bảo vệ kết tinh tình yêu của cả hai thật tốt.
Lúc đó cô còn từng nghĩ tới việc, chờ anh trở về, nói không chừng là có thể nhìn thấy một đứa nhóc khỏe mạnh và năng động rồi.
Chẳng qua là… Bây giờ đã không cần nữa, cô lập tức có thể gặp anh rồi.
Đứa trẻ đến bây giờ cũng đã được hai tháng, đến lúc đó cô cũng muốn chia sẻ tin tức tốt đẹp này để cùng vui với anh.
Thời điểm máy bay bay đến nước Mỹ, đoàn người Hàn Mộc Tử kéo va li hành lý từ sân bay đi ra.
“Bây giờ chúng ta liền đi tìm Dạ Mạc Thâm sao?”
Khi đang đi ở lối đi VIP, Hàn Mộc Tử quay đầu lại liếc nhìn Tô Cửu rồi hỏi.
Bộ dáng sốt ruột này, Tô Cửu thật sự không nhịn được mà nở nụ cười, sau đó cô trả lời: “Cô Mộc Tử, ngồi máy bay một khoảng thời gian dài như thế, bây giờ chúng ta phải đến khách sạn trước, rửa mặt súc miệng một phen, sau đó phải nghỉ ngơi một chút nữa.
Hàn Mộc Tử: “…”
Hàn Thanh lạnh nhạt nhìn cô: “Bay cả một đêm rồi, em không mệt à”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Không mệt.”
Cô cũng không hề ngủ trên máy bay, có thể là bởi vì quá hồi hộp, cho nên làm cho lòng bàn tay của cô đều đầy mồ hôi. Tim cô đập cũng cực kỳ nhanh, làm sao cũng không thể ngủ được.
“Không mệt cũng phải nghỉ ngơi, em nhìn thử sắc mặt của em đi”
Hàn Thanh trực tiếp lấy di động ra, mở camera trước điện thoại của mình lên rồi đưa cho Hàn Mộc TỬ.
“..
Cô nhận lấy, nhìn thoáng qua.
Cô phát hiện quầng thâm mắt của mình rất nặng, hơn nữa bởi vì ngày hôm qua vừa tan làm liền vội vàng sang đây, lớp trang điểm trên mặt cũng chưa kịp tẩy đi. Trải qua bôn ba cả đêm, lớp trang điểm trên mặt cô đã trôi hết từ lâu rồi, bây giờ tóc cũng đã lộn xộn.
Thoạt nhìn, trông giống như một bà điên.
Cứ như vậy mà đi gặp Dạ Mạc Thâm, quả thật là kỳ cục vô cùng.
“Vậy được rồi, chúng ta đi tới khách sạn trước.”
Tuy rằng cô rất muốn đến chỗ của Dạ Mạc Thâm ngay lập tức, nhưng mà… Bây giờ thật sự là không thể. Cái bộ dạng này của cô sẽ hù dọa đến anh.
Cô bởi vì hình tượng của mình mà bằng lòng lui về phía trước một bước, đi tới khách sạn, điều này làm cho nỗi lòng Tô Cửu và Hàn Thanh càng thêm nặng nề.
Nói cho cùng thì… Về cái vấn đề kia, bọn họ vẫn không thể nói cho Hàn Mộc Tử biết. Cũng không biết, sau này cô biết rồi, cô sẽ nghĩ như thế nào đây?
Nhưng mà… Cô vẫn lo được lo mất.
Dù sao thì cô vẫn cho rằng tất cả những điều này quá đỗi chân thật, dẫu sao thì thời gian đã lâu như vậy rồi, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Dạ Mạc Thâm.
Bây giờ có thông tin thật sự của anh, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy cực kỳ không chân thật.
Dẫu sao, cô cũng sợ tin tức này sẽ giống như bọt biển, vô cùng mỏng manh, chỉ cần chạm một cái thì lập tức vỡ nát.
Hàn Thanh hiếm khi thấy Hàn Mộc Tử như thế này, cô rõ ràng đã là một người mẹ, nhưng vào lúc này lại giống như một cô gái nhỏ. Viền mắt đo đỏ mà nhìn mình, khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ không chắc chắn, dường như ngay cả linh hồn cũng run rẩy không yên theo.
Anh ta vươn tay ôm lấy đỉnh đầu của Hàn Mộc Tử, độ ẩm trong lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng truyền qua cô.
Hành động có tính đặc biệt như thế này, là đang an ủi cô. “Yên tâm đi.”
Đôi môi mỏng của Hàn Thanh cuối cùng cũng chuyển động, giọng nói mang theo sự mềm mại và hòa nhã: “Sao anh trai lại có thể làm việc không có chừng mực được chứ?”
Nghe thấy lời đảm bảo của Hàn Thanh, Hàn Mộc Tử cảm giác được tim của mình đã bình tĩnh lại không ít, nhưng trước khi chưa nhìn thấy chính Dạ Mạc Thâm, cô cảm thấy tim của mình vẫn cứ bị treo lên.
Loại cảm giác này, sợ là phải nhìn thấy anh ấy, chạm vào anh ấy, biết anh ấy bình yên vô sự, sau đó trở lại bên cạnh mình, mới có thể biến mất đi được.
“Ngồi xuống đi.” Hàn Thanh kéo cô ngồi xuống, sau đó đưa menu cho cô: “Mới vừa tan làm thì đã chạy tới đây, nhất định là đã rất đói bụng đúng không? Ăn trước chút đồ đi.”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Em không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phải ăn cái gì đó chứ. Chúng ta bay đến đó đã tối muộn, cũng không có chúng ta bay đến đó đã tối muộn, máy bay cũng không cung cấp cơm cho em ăn. Hay là nói, em muốn mang cái bụng đói đó để đi gặp cậu ta?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Tô Cửu ngồi xuống ở bên cạnh, bất đắc dĩ cười cười: “Cho dù cô Mộc Tử không đói bụng, cũng đừng bỏ đói cục cưng trong bụng chứ. Bây giờ tới ăn chút cơm đi, cục cưng cũng cần phải ăn cái gì đó mà.”
Hàn Mộc Tử: “…”
Dưới sự tấn công của cả hai người, Hàn Mộc Tử chỉ có thể gọi gì đó để ăn uống.
Vốn dĩ cô thật sự không có cảm giác thèm ăn, cảm giác dường như toàn bộ tâm tư của mình đều đặt ở trên người của Dạ Mạc Thâm rồi.
Nhưng mà sau khi đưa thức ăn vào trong miệng, cũng không biết có phải là bởi vì có quan hệ tới việc cô đang mang thai hay không. Vậy mà cô lại có thể cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.
Bây giờ thời gian cách chuyến bay của bọn họ vẫn còn rất sớm, Hàn Thanh vừa cắt một miếng thịt bò, vừa nói: “Thời gian còn sớm, cứ từ từ ăn, em phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, mới có tinh thần và thể lực để đi gặp người khác. Đến lúc đó…”
Câu nói kế tiếp, Hàn Thanh không nói tiếp nữa, nhưng đôi mắt rõ ràng là đã sâu hơn vài phần.
“Lúc đó cái gì?”
Hàn Mộc Tử ăn một miếng đồ ăn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô nhìn chằm chằm vào Hàn Thanh.
“Đúng rồi, Thư ký Tô nói với em ở trong điện thoại là mọi người có hơi nghi ngờ, muốn chờ em đích thân tới giải thích, bây giờ em tới rồi… Là nghi ngờ gì vậy?”
Nói đến việc này, Tô Cửu và Hàn Thanh liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Tô Cửu cười giải thích: “Nghi ngờ đó ấy hả, bây giờ còn chưa phải lúc, cứ đợi chúng ta xuống máy bay rồi bàn lại sau đi.”
Thần thần bí bí như thế này… Hàn Mộc Tử có một loại dự cảm không rõ ràng, đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, đồ ăn cũng không ăn vào nữa, buông đôi đũa trong tay xuống.
“Vậy mọi người cứ nói thẳng cho em biết đi, vấn đề nghi ngờ có liên quan đến Dạ Mạc Thâm đúng không?”
Tô Cửu hơi gật đầu.
Hàn Mộc Tử lập tức trở nên thấp thỏm không yên: “Có phải là anh ấy đã thể hiện cái gì đó ra hay không?”
Tô Cửu không nói tiếp, Hàn Thanh cũng cúi đầu uống cà phê.
Thư ký Tô? Có phải là anh ấy bị thương hay không? Cô nói cho tôi biết, có phải anh ấy có chuyện gì hay không, có bình an không?”
Tô Cửu cảm thấy nếu như mình không nói chút gì đó, Hàn Mộc Tử thật sự sẽ nôn nóng đến điên luôn. Cảm xúc của phụ nữ có thai không thể biến đổi quá lớn, cô ta chỉ có thể vội vàng thốt lên: “Cô Mộc Tử, cô yên tâm đi, nghi ngờ mà chúng tôi nói đến, không phải là chỉ vấn đề an toàn của anh Dạ sao. Anh Dạ thực sự rất tốt, thật sự rất bình an.”
Nghe được Dạ Mạc Thâm bình an, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng thở dài nhẹ nhõm.
Chỉ cần anh ấy bình yên thì tốt…
Vậy thì những nghi ngờ khác về anh ấy, không còn là vấn đề gì.
Chờ cô gặp anh, cũng không biết cảm nhận của anh sẽ như thế nào, tên ngốc này…
Đến lúc đó cô nhất định phải hỏi anh đàng hoàng, vì sao không qua sự đồng ý của cô, mà lại chuyển nhượng hết tất cả tài sản và công ty sang tên của cô chứ? Có phải là sau khi làm như vậy, lúc anh muốn rời đi, hoặc là lúc gặp chuyện không may thì sẽ hoàn toàn không cảm thấy áy náy đối với cô hay không?
Cô còn muốn mắng anh, đang yên đang lành, tại sao đột nhiên lại trở về nước, vì sao lúc về nước cũng không mang theo cô chứ?
Tên khốn này…
Nghĩ nghĩ, vành mắt của Hàn Mộc Tử đỏ lên một chút, cô cầm lấy đôi đũa, vùi đầu ăn đồ ăn.
Sau khi ăn xong, mọi người ai nấy đều bận rộn chuyện của mình.
Ánh mắt của Hàn Thanh luôn nhìn vào bản ghi chép, chính giữa còn mở một cuộc họp video.
Tô Cửu ở một bên theo anh ta ghi ghi chép chép.
Ngược lại là Hàn Mộc Tử, cô trở thành một người rảnh rỗi nhất.
Rõ ràng… Lúc cô ở công ty cũng rất bận rộn. Nhưng mà… Cô chưa từng đưa công việc tới khoảng thời gian tan làm.
Bởi vì cô biết, bản thân mình đang mang thai, không thể dựa vào vận may mà tùy hứng được. Đến lúc đó nếu như không nghỉ ngơi tốt, nếu như thân thể của cô xuất hiện vấn đề, như vậy thì sẽ liên lụy đến cục cưng trong bụng của mình.
Dạ Mạc Thâm không có ở đây, một mình cô càng phải chăm sóc và bảo vệ kết tinh tình yêu của cả hai thật tốt.
Lúc đó cô còn từng nghĩ tới việc, chờ anh trở về, nói không chừng là có thể nhìn thấy một đứa nhóc khỏe mạnh và năng động rồi.
Chẳng qua là… Bây giờ đã không cần nữa, cô lập tức có thể gặp anh rồi.
Đứa trẻ đến bây giờ cũng đã được hai tháng, đến lúc đó cô cũng muốn chia sẻ tin tức tốt đẹp này để cùng vui với anh.
Thời điểm máy bay bay đến nước Mỹ, đoàn người Hàn Mộc Tử kéo va li hành lý từ sân bay đi ra.
“Bây giờ chúng ta liền đi tìm Dạ Mạc Thâm sao?”
Khi đang đi ở lối đi VIP, Hàn Mộc Tử quay đầu lại liếc nhìn Tô Cửu rồi hỏi.
Bộ dáng sốt ruột này, Tô Cửu thật sự không nhịn được mà nở nụ cười, sau đó cô trả lời: “Cô Mộc Tử, ngồi máy bay một khoảng thời gian dài như thế, bây giờ chúng ta phải đến khách sạn trước, rửa mặt súc miệng một phen, sau đó phải nghỉ ngơi một chút nữa.
Hàn Mộc Tử: “…”
Hàn Thanh lạnh nhạt nhìn cô: “Bay cả một đêm rồi, em không mệt à”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Không mệt.”
Cô cũng không hề ngủ trên máy bay, có thể là bởi vì quá hồi hộp, cho nên làm cho lòng bàn tay của cô đều đầy mồ hôi. Tim cô đập cũng cực kỳ nhanh, làm sao cũng không thể ngủ được.
“Không mệt cũng phải nghỉ ngơi, em nhìn thử sắc mặt của em đi”
Hàn Thanh trực tiếp lấy di động ra, mở camera trước điện thoại của mình lên rồi đưa cho Hàn Mộc TỬ.
“..
Cô nhận lấy, nhìn thoáng qua.
Cô phát hiện quầng thâm mắt của mình rất nặng, hơn nữa bởi vì ngày hôm qua vừa tan làm liền vội vàng sang đây, lớp trang điểm trên mặt cũng chưa kịp tẩy đi. Trải qua bôn ba cả đêm, lớp trang điểm trên mặt cô đã trôi hết từ lâu rồi, bây giờ tóc cũng đã lộn xộn.
Thoạt nhìn, trông giống như một bà điên.
Cứ như vậy mà đi gặp Dạ Mạc Thâm, quả thật là kỳ cục vô cùng.
“Vậy được rồi, chúng ta đi tới khách sạn trước.”
Tuy rằng cô rất muốn đến chỗ của Dạ Mạc Thâm ngay lập tức, nhưng mà… Bây giờ thật sự là không thể. Cái bộ dạng này của cô sẽ hù dọa đến anh.
Cô bởi vì hình tượng của mình mà bằng lòng lui về phía trước một bước, đi tới khách sạn, điều này làm cho nỗi lòng Tô Cửu và Hàn Thanh càng thêm nặng nề.
Nói cho cùng thì… Về cái vấn đề kia, bọn họ vẫn không thể nói cho Hàn Mộc Tử biết. Cũng không biết, sau này cô biết rồi, cô sẽ nghĩ như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.