Chương 1594
Thẩm Kiều
03/07/2021
Chung Sở Phong nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Đi đi, em cứ nói cho thỏa thích đi, có cần anh gọi điện thoại để em nói luôn bây giờ không? Tốt nhất là em nên nói bị anh ức hiếp đến mức không thể ở lại để người nhà của em mau đến đây đón em trở về.”
An Thiến không ngờ cậu lại biết không nể nang như vậy, nhìn thấy Đường Viên Viên và Uất Trì Diệc Thù đang đi lại đây thì cô ta cười khẩy trực tiếp nói: “Vậy thì em sẽ nói với Đường Viên Viên là anh thích cô ấy”
Vốn dĩ Chung Sở Phong còn đang trưng ra vẻ mặt không liên quan tới ông, nhưng lúc nghe tới những lời này thì biến sắc ngay lập tức.
“Viên Viên, anh của tớ anh ấy..”
An Thiến vẫn chưa nói xong đã bị Chung Sở Phong bụm miệng lại: “Em ngậm miệng lại cho anh, đang định nói vớ va vớ vẩn cái gì đấy? Viên Viên còn nhỏ như vậy mà em coi em đang muốn làm gì vậy chứ?”
“Vậy anh có xách hành lý giúp em hay không?”
Chung Sở Phong thật không ngờ An Thiến lại đáng ghét như vậy. Thế mà lại lấy Đường Viên Viên ra uy hiếp cậu xách hành lý cho cô ta. Nhưng đúng là cô ta đã nắm được điểm yếu của cậu rồi. Chung Sở Phong có thể chấp nhận để cô ta nói năng bậy bạ trước mặt của ba mẹ vì dù sao ba mẹ cũng sẽ không tin cô ta dù chỉ là một chữ. Nói chung dù sao họ vẫn là ba mẹ ruột của cậu nên sẽ không đối xử tệ với cậu đâu. Dù sao cũng là máu mủ ruột rà nên họ sẽ đoạn tuyệt với cậu.
Nhưng Đường Viên Viên thì lại không giống như vậy.
Cô bé kia đơn thuần như tờ giấy trắng, nếu An Thiến đến trước mặt cô bé nói hươu nói vượn vài câu hoặc nói xấu cậu vài câu thì nói không chừng Đường Viên Viên sẽ tin sái cổ.
Nói xấu thì thôi đi, còn những loại tình cảm như vậy thì sao có thể để cho Đường Viên Viên biết chứ. Nếu không sau này Chung Sở Phong còn có thể nói gì nữa đây?
Phủ nhận ư? Nếu nói không thích thì sau này sẽ để lại trong lòng Viên Viên ấn tượng là cậu không thích cô bé. Vậy.
cho dù sau này cô bé hiểu được chuyện tình cảm một cách từ từ thì ấn tượng trong lòng cô bé chính là Chung Sở Phong không thích Đường Viên Viên.
Nếu cậu nói có thích thì nói không chừng cô bé sẽ bị cậu dọa cho chạy mất dép.
Cho nên lúc này đây, phải biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Cứ để cho cô bé lớn lên một cách tự nhiên, còn những chuyện khác đợi cho cô bé hiểu chuyện rồi thì hãy nói sau.
“Xách, ông đây giúp em xách. Muốn xách bao lâu thì xách bấy lâu” An Thiến giống như là mãn nguyện lắm nên nở một nụ cười hài lòng: “Chung Sở Phong, em thật sự không ngờ nha.
Không ngờ điểm yếu của anh chính là cô ta, vậy mà anh cũng đồng ý với em rồi à? Như vậy chẳng khác nào để lộ điểm yếu của anh ra trước mặt cho em biết rồi. Sợ là sau này anh vẫn phải chịu khổ dài dài đó”
“Ô” Đột nhiên An Thiến giống như ý thức được điều gì liền cười cười rồi quơ quơ di động về phía Chung Sở Phong nói: “Không chỉ có chiêu này thôi đâu, sau này em còn có Facebook của Đường Viên Viên nên nếu có chuyện gì không hài lòng thì sẽ lập tức nói cho cô ta nghe tâm tư xấu xa này của anh”
Nghe vậy thì Chung Sở Phong cười lạnh lùng: “Tâm tư của anh xấu xa sao? Em cảm thấy chỉ có anh mới chịu đựng sự uy hiếp của em à? Em cho rằng anh không biết mục đích của em tới đây là gì sao?”
An Thiến dừng lại.
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Chung Sở Phong nhìn thoáng qua Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên thì thấy hai người đã cách bọn họ rất gần, nếu có nói thêm nữa thì chắc chắn sẽ nghe được cuộc đối thoại.
Vì thế Chung Sở Phong liền nói hết sức ngắn gọn.
“Có những chuyện mà nói huych toẹt ra thì sẽ chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Phải chịu sự uy hiếp của người khác sẽ không chỉ có một mình anh. Anh có thể giúp em xách hành lý nhưng nếu như sau này em còn làm gì quá đáng thì cũng đừng trách anh”
Nói xong Chung Sở Phong liền xoay người đi xách hành lý, không thèm để ý đến An Thiến nữa.
An Thiến còn định nói gì nữa nhưng nhìn thấy hai người kia đang đến thì đành phải nuốt lại vào trong, có điều nhìn vẻ mặt của cô ta vô cùng bối rối.
Vừa rồi Chung Sở Phong nói như vậy giống như là cậu biết được chuyện riêng tư của cô ta rồi nên tức giận cắn môi. Vừa hay lúc đó Đường Viên Viên đi tới trước mặt cô ta.
“An Thiến”
Đương Viên Viên mở to đôi mắt trong vắt như pha lê, hồn nhiên nhìn cô ta: “Lúc nãy cậu gọi tớ là có chuyện gì sao?”
Nghe vậy thì Chung Sở Phong đang xách hành lý thì dừng lại, toàn thân cậu đều căng thẳng chỉ sợ An Thiến không giữ lời mà phát bệnh thần kinh nói năng bậy bạ.
“Không có gì” An Thiến mỉm cười. “Tôi chỉ muốn hỏi cậu là lát nữa nhận phòng, chúng ta có thể ở chung một phòng không?”
Ở chung phòng sao? Đường Viên Viên vẫn tưởng răng mỗi người một phòng, không ngờ An Thiến lại nói muốn ở chung phòng với nhau nên cô bé sững sờ trong chốc lát. Trong lúc Đường Viên Viên còn đang sững sờ thì An Thiến dã đến kéo tay của cô bé nói: “Đúng rồi, hình như chị lớn hơn em một tuổi nên sau này cứ gọi chị là chị đi. Chúng ta ngủ chung một phòng thì buổi tối sẽ không sợ nữa”
Đường Viên Viên trả lời có vẻ hơi thô lỗ một chút: “Em ngủ một mình sẽ không sợ đâu.”
An Thiến không ngờ cậu lại biết không nể nang như vậy, nhìn thấy Đường Viên Viên và Uất Trì Diệc Thù đang đi lại đây thì cô ta cười khẩy trực tiếp nói: “Vậy thì em sẽ nói với Đường Viên Viên là anh thích cô ấy”
Vốn dĩ Chung Sở Phong còn đang trưng ra vẻ mặt không liên quan tới ông, nhưng lúc nghe tới những lời này thì biến sắc ngay lập tức.
“Viên Viên, anh của tớ anh ấy..”
An Thiến vẫn chưa nói xong đã bị Chung Sở Phong bụm miệng lại: “Em ngậm miệng lại cho anh, đang định nói vớ va vớ vẩn cái gì đấy? Viên Viên còn nhỏ như vậy mà em coi em đang muốn làm gì vậy chứ?”
“Vậy anh có xách hành lý giúp em hay không?”
Chung Sở Phong thật không ngờ An Thiến lại đáng ghét như vậy. Thế mà lại lấy Đường Viên Viên ra uy hiếp cậu xách hành lý cho cô ta. Nhưng đúng là cô ta đã nắm được điểm yếu của cậu rồi. Chung Sở Phong có thể chấp nhận để cô ta nói năng bậy bạ trước mặt của ba mẹ vì dù sao ba mẹ cũng sẽ không tin cô ta dù chỉ là một chữ. Nói chung dù sao họ vẫn là ba mẹ ruột của cậu nên sẽ không đối xử tệ với cậu đâu. Dù sao cũng là máu mủ ruột rà nên họ sẽ đoạn tuyệt với cậu.
Nhưng Đường Viên Viên thì lại không giống như vậy.
Cô bé kia đơn thuần như tờ giấy trắng, nếu An Thiến đến trước mặt cô bé nói hươu nói vượn vài câu hoặc nói xấu cậu vài câu thì nói không chừng Đường Viên Viên sẽ tin sái cổ.
Nói xấu thì thôi đi, còn những loại tình cảm như vậy thì sao có thể để cho Đường Viên Viên biết chứ. Nếu không sau này Chung Sở Phong còn có thể nói gì nữa đây?
Phủ nhận ư? Nếu nói không thích thì sau này sẽ để lại trong lòng Viên Viên ấn tượng là cậu không thích cô bé. Vậy.
cho dù sau này cô bé hiểu được chuyện tình cảm một cách từ từ thì ấn tượng trong lòng cô bé chính là Chung Sở Phong không thích Đường Viên Viên.
Nếu cậu nói có thích thì nói không chừng cô bé sẽ bị cậu dọa cho chạy mất dép.
Cho nên lúc này đây, phải biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Cứ để cho cô bé lớn lên một cách tự nhiên, còn những chuyện khác đợi cho cô bé hiểu chuyện rồi thì hãy nói sau.
“Xách, ông đây giúp em xách. Muốn xách bao lâu thì xách bấy lâu” An Thiến giống như là mãn nguyện lắm nên nở một nụ cười hài lòng: “Chung Sở Phong, em thật sự không ngờ nha.
Không ngờ điểm yếu của anh chính là cô ta, vậy mà anh cũng đồng ý với em rồi à? Như vậy chẳng khác nào để lộ điểm yếu của anh ra trước mặt cho em biết rồi. Sợ là sau này anh vẫn phải chịu khổ dài dài đó”
“Ô” Đột nhiên An Thiến giống như ý thức được điều gì liền cười cười rồi quơ quơ di động về phía Chung Sở Phong nói: “Không chỉ có chiêu này thôi đâu, sau này em còn có Facebook của Đường Viên Viên nên nếu có chuyện gì không hài lòng thì sẽ lập tức nói cho cô ta nghe tâm tư xấu xa này của anh”
Nghe vậy thì Chung Sở Phong cười lạnh lùng: “Tâm tư của anh xấu xa sao? Em cảm thấy chỉ có anh mới chịu đựng sự uy hiếp của em à? Em cho rằng anh không biết mục đích của em tới đây là gì sao?”
An Thiến dừng lại.
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Chung Sở Phong nhìn thoáng qua Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên thì thấy hai người đã cách bọn họ rất gần, nếu có nói thêm nữa thì chắc chắn sẽ nghe được cuộc đối thoại.
Vì thế Chung Sở Phong liền nói hết sức ngắn gọn.
“Có những chuyện mà nói huych toẹt ra thì sẽ chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Phải chịu sự uy hiếp của người khác sẽ không chỉ có một mình anh. Anh có thể giúp em xách hành lý nhưng nếu như sau này em còn làm gì quá đáng thì cũng đừng trách anh”
Nói xong Chung Sở Phong liền xoay người đi xách hành lý, không thèm để ý đến An Thiến nữa.
An Thiến còn định nói gì nữa nhưng nhìn thấy hai người kia đang đến thì đành phải nuốt lại vào trong, có điều nhìn vẻ mặt của cô ta vô cùng bối rối.
Vừa rồi Chung Sở Phong nói như vậy giống như là cậu biết được chuyện riêng tư của cô ta rồi nên tức giận cắn môi. Vừa hay lúc đó Đường Viên Viên đi tới trước mặt cô ta.
“An Thiến”
Đương Viên Viên mở to đôi mắt trong vắt như pha lê, hồn nhiên nhìn cô ta: “Lúc nãy cậu gọi tớ là có chuyện gì sao?”
Nghe vậy thì Chung Sở Phong đang xách hành lý thì dừng lại, toàn thân cậu đều căng thẳng chỉ sợ An Thiến không giữ lời mà phát bệnh thần kinh nói năng bậy bạ.
“Không có gì” An Thiến mỉm cười. “Tôi chỉ muốn hỏi cậu là lát nữa nhận phòng, chúng ta có thể ở chung một phòng không?”
Ở chung phòng sao? Đường Viên Viên vẫn tưởng răng mỗi người một phòng, không ngờ An Thiến lại nói muốn ở chung phòng với nhau nên cô bé sững sờ trong chốc lát. Trong lúc Đường Viên Viên còn đang sững sờ thì An Thiến dã đến kéo tay của cô bé nói: “Đúng rồi, hình như chị lớn hơn em một tuổi nên sau này cứ gọi chị là chị đi. Chúng ta ngủ chung một phòng thì buổi tối sẽ không sợ nữa”
Đường Viên Viên trả lời có vẻ hơi thô lỗ một chút: “Em ngủ một mình sẽ không sợ đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.