Chương 444
Thẩm Kiều
06/05/2021
Có chuyện gì thì tìm luật sư của tôi mà thảo luận “Không có việc gì” Tiêu Túc đáp. “Không có việc gì? Tiểu Nhan bật cười một tiếng. "Không có chuyện gì thì rồng đến nhà tôm làm cái gì? Chúng tôi đều đã đền tiền vi phạm hợp đồng rồi, quý công ty còn không chịu buông tha cho chúng tôi? Sao cậu chủ Dạ của các anh sao suốt ngày cứ quấn lấy Mộc Tử nhà chúng tôi vậy?”
Tiêu Túc: “... Tôi không có ý đó, tôi chỉ là... “Anh chỉ là vì cậu chủ Dạ nhà anh sao? Vậy cho nên liền đẩy tất cả mọi tội lỗi lên đầu phụ nữ chúng tôi đúng không? Tiêu Túc trước đây tôi còn để mắt đến anh, giờ không nghĩ tới anh lại như vậy. Đại khái là tôi trước đây đúng là mù mắt. Ngược lại tôi cùng Mộc Tử giống nhau. Chúng tôi vi phạm hợp đồng vậy thì cứ gặp luật sư của chúng tôi đi. Đừng xuất hiện ở công ty chúng tôi nữa” Nói xong Tiểu Nhan xoay người bước vào công ty, để lại một Tiêu Túc một thân một mình đứng trong gió.
Một lát sau hắn cúi đầu cười khổ, xem ra.... Ông trời quả không sai mà
Thực ra trước đây anh ấy cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là bởi vì mấy năm nay chứng kiến dáng vẻ Dạ Mạc Thâm, cho nên đối với phụ nữ cũng cảm thấy chẳng có gì tốt đẹp. Cho nên khi ấy mới lỡ lời nói như vậy.
Ai, hiện tại xem ra,... coi như là vì Dạ Mạc Thâm mà trở về vậy. Căn bản là họ không để cậu chủ Dạ trong lòng, nên cũng chỉ có một mình cậu chủ Dạ si tình mà thôi.
Đáng tiếc những lời này Tiêu Túc vạn lần không dám ở trước mặt Dạ Mạc Thâm nói ra.
Người đàn ông rất nhanh chở Hàn Mộc Tử tới điểm hiện, bởi vì trước đó đã nói nên Hàn Mộc Tử đi vào rất dễ dàng. Nhân viên quản lý đồn bộ phận giám sát an ninh của đồn cảnh sát cũng không nói gì. "Cô Hàn, cô xem những thứ này” “Cảm ơn” Hàn Mộc Tử chân thành hướng về phía người quản lý nói cảm ơn sau đó liền nghiêm túc nhìn video giám sát, bỗng nhiên thấy có một người khả nghi. Cô liền chỉ vào người đó nói: “Lui lại mười giây thử đi, tôi thấy có gì đó”
Người nhân viên làm thao tác theo như lời cô nói, Hàn Mộc Tử thấy một người đội mũ, xem là một người đàn ông. “Những khu vực khác có thể xem video không?” Mặc dù ngại nhưng Hàn Mộc Tử cũng hỏi một câu.
Người đó vừa nghe thì nhíu mày “Cô Hàn, sợ rằng không được”
Hàn Mộc Tử nháy mắt một cái. “Thật ngại quá, chúng tôi không thể giúp được”
Đối phương không đồng ý, Hàn Mộc Tử cũng không mạnh mẽ đến mức bắt ép nên chỉ có thể mỉm cười: "Không sao, các anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, chuyện lần này cảm ơn anh nhiều. Lần khác chúng tôi sẽ mời các anh ăn" “Không cần không cần, không cần khách khí như vậy đâu. Chỉ cần cậu Hàn vui vẻ, chúng tôi đều vui lòng”
Ra khỏi bộ phận giám sát, Hàn Mộc Tử cùng người nọ đang đi ở hành lang đột nhiên có một bóng người vội vã chạy tới: “Cậu chủ tới"
Nhân viên quản lý vừa nghe lập tức biến sắc: “Cậu chủ tới đây làm gì?
Bởi vì lần trước cậu chủ tới đã răn dạy công việc của bọn họ, mọi người đều biết người này không nói lý tình gì cả. Làm việc thì thẳng thắn vừa nghe đến tên đều sợ hãi. “Cô Hàn, tôi...
Đang nói, một bóng người cao lớn xuất hiện trong hành lang. Mọi người đều sửng sốt bao gồm cả Hàn Mộc Tử.
Cô nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia cô có hơi nghi hoặc một chút, cô còn đang suy nghĩ cậu chủ trong miệng bọn họ là ai. Không nghĩ tới lại là
Thân hình cao lớn tuấn mỹ rất nhanh đi tới trước mặt cô, môi mỏng nhếch thành đường thẳng, hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm cô.
Những người khác đều nơm nớp lo sợ. "Cậu...cậu chủ”
Hàn Mộc Tử hơi nhíu đôi mi thanh tú, sau đó thấp giọng nói: “Xem ra các anh có việc quan trọng cần được xử lý, tôi xin phép đi trước”
Nói xong Hàn Mộc Tử hướng nhân viên quản lý gật đầu sau đó liền rời khỏi.
Nhưng không nghĩ khi đi ngang qua Dạ Mạc Thâm thì lại bị anh vươn tay kéo tới, ấn lên vách tường bên cạnh.
Hàn Mộc Tử: “g”
Dạ Mạc Thâm bất động, vẫn duy trì nguyên bản tư thế.
Sắc mặt anh âm trầm, rõ ràng đang rất phẫn nộ.
Nhân viên quản lý cho là Hàn Mộc Tử tự ý xông vào khiến anh tức giận. Vì vậy nhanh nhảu lên tiếng giải thích thay cô: "Cậu chủ, vị này chính là cô Hàn – giám đốc tập đoàn Hàn thị bên kia... lượt anh nói Dạ Mạc Thâm lạnh lùng liếc mắt, giọng nói nghiêm khắc. Người nọ nhất thời im bặt.
Hàn Mộc Tử đơn giản đứng tại chỗ, nhìn Dạ Mạc Thâm muốn làm cái gì.
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của “Có chuyện gì sao?” anh.
Nhân viên quản lý vừa nghe thấy sắc mặt liền trắng bệch.
Bọn họ xem cậu chủ như diêm vương, nhưng cô lại tự nhiên nói chuyện với anh như vậy?
Lát nữa nếu gặp chuyện gì không may thì làm sao bây giờ? Anh ta đã đồng ý cậu Hàn rồi, đến lúc đó người phụ nữ này xảy ra chuyện gì không may ở chỗ này, anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, lại sẽ bị người của nhà họ Hàn ghi hận trên người. Đồng thời có khi sẽ bị ném đi khỏi vị trí công tác.
Nghĩ tới đây, nhân viên quản lý run rẩy lên tiếng giải thích: "Cái này không liên quan đến tôi, cậu chủ, là cô ấy tự ý bước vào, tôi bị ép buộc.”
Hàn Mộc Tử: "….......
Cô hơi nhíu mày nhìn về phía nhân viên quản lý, chỉ thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, nhìn bộ dáng sắp tè ra quần tới nơi rồi, suy nghĩ một chút, cô thở dài trong lòng cũng chẳng cãi cọ biện minh gì.
Đối phương bằng lòng giúp đỡ cô rồi, giờ đây còn bị thủ trưởng nhìn thấy, anh ta có chối thì cũng là chuyện thường.
Cô cũng chẳng có quyền gì mà trách cứ anh ta.
Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử đơn giản cúi đầu cười, sau đó nhìn về phía Dạ Mạc Thâm: “Ừ, tôi tự đi đến đấy thì sao? Bây giờ tôi đã được đi về chưa?" “Em nói xem?” Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chẳm.
Hai người nhìn nhau, Hàn Mộc Tử giật giật khoé môi, sau đó nói: “Anh đã không có gì để nói vậy thì tôi đi trước đây”
Nói xong liền trực tiếp vỗ vỗ tay Dạ Mạc Thâm ý bảo tránh ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Kết quả Dạ Mạc Thâm không những không thả cô mà còn lôi kéo cô đi về phía trước.
Hàn Mộc Tử biến sắc: “Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra. “Dạ Mạc Thâm!”
Nhân viên quản lý hoảng sợ nhìn cảnh này, đây là chuyện gì cơ chứ?
Người phụ nữ kia trực tiếp gọi tên của cậu chủ?
Lẽ nào... lẽ nào bọn họ là người quen cũ?
Vừa nghĩ tới Hàn Mộc Tử có khả năng là người quen của Dạ Mạc Thâm, nhân viên quản lý thật sự sắp tè ra quần. Vậy mà anh ta ở trước mặt cậu chủ chửi bởi người phụ nữ này. Hic hic có khi nào công việc của anh ta sắp sửa biến mất rồi không?
Nghĩ đến đây, nhân viên quản lý vội vàng bước nhanh theo hai người. “Cậu chủ, cậu nghe tôi giải thích ạ "Dạ Mạc Thâm, anh tới nơi này là tìm tôi à? Nếu như không phải vậy thì buông tay tôi ra. Mà có là như vậy thì cũng buông tay tôi ra. Tôi với anh hiện đã giải trừ hợp đồng rồi, có chuyện gì thì anh trực tiếp tìm luật sư của tôi mà đàm phán”
Tiêu Túc: “... Tôi không có ý đó, tôi chỉ là... “Anh chỉ là vì cậu chủ Dạ nhà anh sao? Vậy cho nên liền đẩy tất cả mọi tội lỗi lên đầu phụ nữ chúng tôi đúng không? Tiêu Túc trước đây tôi còn để mắt đến anh, giờ không nghĩ tới anh lại như vậy. Đại khái là tôi trước đây đúng là mù mắt. Ngược lại tôi cùng Mộc Tử giống nhau. Chúng tôi vi phạm hợp đồng vậy thì cứ gặp luật sư của chúng tôi đi. Đừng xuất hiện ở công ty chúng tôi nữa” Nói xong Tiểu Nhan xoay người bước vào công ty, để lại một Tiêu Túc một thân một mình đứng trong gió.
Một lát sau hắn cúi đầu cười khổ, xem ra.... Ông trời quả không sai mà
Thực ra trước đây anh ấy cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là bởi vì mấy năm nay chứng kiến dáng vẻ Dạ Mạc Thâm, cho nên đối với phụ nữ cũng cảm thấy chẳng có gì tốt đẹp. Cho nên khi ấy mới lỡ lời nói như vậy.
Ai, hiện tại xem ra,... coi như là vì Dạ Mạc Thâm mà trở về vậy. Căn bản là họ không để cậu chủ Dạ trong lòng, nên cũng chỉ có một mình cậu chủ Dạ si tình mà thôi.
Đáng tiếc những lời này Tiêu Túc vạn lần không dám ở trước mặt Dạ Mạc Thâm nói ra.
Người đàn ông rất nhanh chở Hàn Mộc Tử tới điểm hiện, bởi vì trước đó đã nói nên Hàn Mộc Tử đi vào rất dễ dàng. Nhân viên quản lý đồn bộ phận giám sát an ninh của đồn cảnh sát cũng không nói gì. "Cô Hàn, cô xem những thứ này” “Cảm ơn” Hàn Mộc Tử chân thành hướng về phía người quản lý nói cảm ơn sau đó liền nghiêm túc nhìn video giám sát, bỗng nhiên thấy có một người khả nghi. Cô liền chỉ vào người đó nói: “Lui lại mười giây thử đi, tôi thấy có gì đó”
Người nhân viên làm thao tác theo như lời cô nói, Hàn Mộc Tử thấy một người đội mũ, xem là một người đàn ông. “Những khu vực khác có thể xem video không?” Mặc dù ngại nhưng Hàn Mộc Tử cũng hỏi một câu.
Người đó vừa nghe thì nhíu mày “Cô Hàn, sợ rằng không được”
Hàn Mộc Tử nháy mắt một cái. “Thật ngại quá, chúng tôi không thể giúp được”
Đối phương không đồng ý, Hàn Mộc Tử cũng không mạnh mẽ đến mức bắt ép nên chỉ có thể mỉm cười: "Không sao, các anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, chuyện lần này cảm ơn anh nhiều. Lần khác chúng tôi sẽ mời các anh ăn" “Không cần không cần, không cần khách khí như vậy đâu. Chỉ cần cậu Hàn vui vẻ, chúng tôi đều vui lòng”
Ra khỏi bộ phận giám sát, Hàn Mộc Tử cùng người nọ đang đi ở hành lang đột nhiên có một bóng người vội vã chạy tới: “Cậu chủ tới"
Nhân viên quản lý vừa nghe lập tức biến sắc: “Cậu chủ tới đây làm gì?
Bởi vì lần trước cậu chủ tới đã răn dạy công việc của bọn họ, mọi người đều biết người này không nói lý tình gì cả. Làm việc thì thẳng thắn vừa nghe đến tên đều sợ hãi. “Cô Hàn, tôi...
Đang nói, một bóng người cao lớn xuất hiện trong hành lang. Mọi người đều sửng sốt bao gồm cả Hàn Mộc Tử.
Cô nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia cô có hơi nghi hoặc một chút, cô còn đang suy nghĩ cậu chủ trong miệng bọn họ là ai. Không nghĩ tới lại là
Thân hình cao lớn tuấn mỹ rất nhanh đi tới trước mặt cô, môi mỏng nhếch thành đường thẳng, hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm cô.
Những người khác đều nơm nớp lo sợ. "Cậu...cậu chủ”
Hàn Mộc Tử hơi nhíu đôi mi thanh tú, sau đó thấp giọng nói: “Xem ra các anh có việc quan trọng cần được xử lý, tôi xin phép đi trước”
Nói xong Hàn Mộc Tử hướng nhân viên quản lý gật đầu sau đó liền rời khỏi.
Nhưng không nghĩ khi đi ngang qua Dạ Mạc Thâm thì lại bị anh vươn tay kéo tới, ấn lên vách tường bên cạnh.
Hàn Mộc Tử: “g”
Dạ Mạc Thâm bất động, vẫn duy trì nguyên bản tư thế.
Sắc mặt anh âm trầm, rõ ràng đang rất phẫn nộ.
Nhân viên quản lý cho là Hàn Mộc Tử tự ý xông vào khiến anh tức giận. Vì vậy nhanh nhảu lên tiếng giải thích thay cô: "Cậu chủ, vị này chính là cô Hàn – giám đốc tập đoàn Hàn thị bên kia... lượt anh nói Dạ Mạc Thâm lạnh lùng liếc mắt, giọng nói nghiêm khắc. Người nọ nhất thời im bặt.
Hàn Mộc Tử đơn giản đứng tại chỗ, nhìn Dạ Mạc Thâm muốn làm cái gì.
Cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của “Có chuyện gì sao?” anh.
Nhân viên quản lý vừa nghe thấy sắc mặt liền trắng bệch.
Bọn họ xem cậu chủ như diêm vương, nhưng cô lại tự nhiên nói chuyện với anh như vậy?
Lát nữa nếu gặp chuyện gì không may thì làm sao bây giờ? Anh ta đã đồng ý cậu Hàn rồi, đến lúc đó người phụ nữ này xảy ra chuyện gì không may ở chỗ này, anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, lại sẽ bị người của nhà họ Hàn ghi hận trên người. Đồng thời có khi sẽ bị ném đi khỏi vị trí công tác.
Nghĩ tới đây, nhân viên quản lý run rẩy lên tiếng giải thích: "Cái này không liên quan đến tôi, cậu chủ, là cô ấy tự ý bước vào, tôi bị ép buộc.”
Hàn Mộc Tử: "….......
Cô hơi nhíu mày nhìn về phía nhân viên quản lý, chỉ thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, nhìn bộ dáng sắp tè ra quần tới nơi rồi, suy nghĩ một chút, cô thở dài trong lòng cũng chẳng cãi cọ biện minh gì.
Đối phương bằng lòng giúp đỡ cô rồi, giờ đây còn bị thủ trưởng nhìn thấy, anh ta có chối thì cũng là chuyện thường.
Cô cũng chẳng có quyền gì mà trách cứ anh ta.
Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử đơn giản cúi đầu cười, sau đó nhìn về phía Dạ Mạc Thâm: “Ừ, tôi tự đi đến đấy thì sao? Bây giờ tôi đã được đi về chưa?" “Em nói xem?” Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chẳm.
Hai người nhìn nhau, Hàn Mộc Tử giật giật khoé môi, sau đó nói: “Anh đã không có gì để nói vậy thì tôi đi trước đây”
Nói xong liền trực tiếp vỗ vỗ tay Dạ Mạc Thâm ý bảo tránh ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Kết quả Dạ Mạc Thâm không những không thả cô mà còn lôi kéo cô đi về phía trước.
Hàn Mộc Tử biến sắc: “Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra. “Dạ Mạc Thâm!”
Nhân viên quản lý hoảng sợ nhìn cảnh này, đây là chuyện gì cơ chứ?
Người phụ nữ kia trực tiếp gọi tên của cậu chủ?
Lẽ nào... lẽ nào bọn họ là người quen cũ?
Vừa nghĩ tới Hàn Mộc Tử có khả năng là người quen của Dạ Mạc Thâm, nhân viên quản lý thật sự sắp tè ra quần. Vậy mà anh ta ở trước mặt cậu chủ chửi bởi người phụ nữ này. Hic hic có khi nào công việc của anh ta sắp sửa biến mất rồi không?
Nghĩ đến đây, nhân viên quản lý vội vàng bước nhanh theo hai người. “Cậu chủ, cậu nghe tôi giải thích ạ "Dạ Mạc Thâm, anh tới nơi này là tìm tôi à? Nếu như không phải vậy thì buông tay tôi ra. Mà có là như vậy thì cũng buông tay tôi ra. Tôi với anh hiện đã giải trừ hợp đồng rồi, có chuyện gì thì anh trực tiếp tìm luật sư của tôi mà đàm phán”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.