Chương 448
Thẩm Kiều
06/05/2021
Tôi cũng đồng ý
Lâm Tinh Hỏa đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, sau đó lấy xuống khăn lụa quấn cổ, lại đem tóc dài cho cột lại. “Khi nào thì tôi được đi xem lễ phục?” Tiểu Nhan liếc mắt nhìn Hàn Mộc Tử, ánh mắt tràn ngập ý hỏi.
Hàn Mộc Tử bất động, nhẹ giọng nói với Tiểu Nhan: “Cô cứ làm chuyện của mình trước đi, bên này có tôi lo. Lát nữa sẽ gọi cô “A được, tôi đây đi trước.
Tiểu Nhan đi rồi, Lâm Tinh Hỏa mới nhìn về hướng Hàn Mộc Tử một lần nữa cười cười. “Sao sao? Bao giờ dẫn tôi đi xem lễ phục?”
Hàn Mộc Tử khoanh tay trước ngực: “Nếu tôi nói tôi sẽ đem lễ phục gia công lại bề mặt, cô có đồng ý không?" “Gia công?” Lâm Tinh Hỏa không hiểu rõ ý gì. Chỉ có điều đôi mi nhíu chặt lại rồi nói: “Tôi xem trên hình thấy lễ phục đều đã rách nát hết rồi, còn có thể gia công sao. Không thể nào nữ thần, tôi đây rất yêu cô nhưng cô lại muốn tôi mặc chiếc váy rách nát đó đi họp bảo sao?"
Nói đến đây, Lâm Tinh Hỏa nhanh chóng bày ra bộ dạng khóc lóc thậm chí còn mở miệng nói: “Nhưng mà nữ thần thật lòng nguyện tự tay cải tạo nó thì dù là vải rách tôi cũng đồng ý mặc”
Cô ấy bày ra bộ dạng tội nghiệp cực kỳ giống một con mèo nhỏ.
Người đại diện đứng bên cạnh liếc mắt bày ra dáng vẻ tôi chẳng biết gì hết đừng hỏi tôi. “Đùa cô thôi, bộ váy đó tôi đã kiểm tra rồi. Tổn hại tận 60%. Nếu muốn cải tạo thì thật sự để tôi thiết kế lại bộ khác còn nhanh hơn. Cho nên...coi như cô may mắn. Đi theo tôi”
Lâm Tinh Hỏa vừa nghe, lập tức đứng bật dậy giống như con thỏ con đi theo phía sau của cô đi ra ngoài. Người đại diện: "..."
Cô ta trầm mặc chốc lát rồi đuổi theo sau. Lâm Tinh Hỏa tính tình có trẻ con thật, cô biết. Nhưng chưa bao giờ Trần Phi thật sự thấy Lâm Tinh Hỏa sùng bái ai. Mới đầu Trần Phi còn cảm thấy kỳ quái. Không phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao? Sau này cô ta đi điều tra thân thể của Hàn Mộc Tử mới biết được cô lấy được những giải thưởng cực kỳ quan trọng. Chỉ cần có nguyện ý thiết kế bộ váy, tuyệt đối có thể làm các cô gái trong giới nghệ sĩ dậy sóng.
Có điều... cô lại muốn ở ẩn. Mở công ty nhưng lại dùng tên là Shelly. Lại không khoe mẽ thành tích gì. “Phải lái xe đi sao?”
Vào thang máy, Lâm Tinh Hỏa hỏi.
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừ, đến nhà của tôi.” “Đến nhà cô?” Lâm Tinh Hỏa ngẩn ngơ, hỏi: “nhà cô ở chỗ nào?"
Trần Phi hít một hơi rồi nói: “Shelly tên tiếng Trung của cô là Hàn Mộc Tử, họ Hàn ở
Bắc thành này cũng ít thấy có phải.? Nói xong lời cuối cùng, Trần Phi miệng còn kéo kéo, tựa hồ có điểm xấu hổ. “Các cô nghĩ là người nào?” Hàn Mộc Tử không hiểu nhìn Trần Phi liếc mắt, trong ánh mắt mang theo mờ mịt.
Họ Hàn này ở Bắc thành ít khi thấy sao? Cô ấy cũng không biết chuyện này. “E hèm...... Trần Phi họ nhẹ vài tiếng, sau đó nói một cái tên: “không biết cô chủ Shelly có biết Hàn Thanh hay không?”
Hàn Mộc Tử nghe vậy, gật đầu. “Có biết."
Trần Phi lập tức trợn to hai mắt, vừa định hỏi nhiều một câu, lại bị lời kế tiếp của Hàn Mộc Tử làm hoảng sợ. “Anh ấy là anh trai của tôi."
Trần Phi: “2”
Hàn Mộc Tử mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói: “Có điều hiện tại anh trai của tôi đang ở công ty, các cô đến sẽ không gặp mặt anh ấy, yên tâm đi.”
Lâm Tinh Hỏa bày ra bộ dạng chẳng hiểu gì vui vẻ gật đầu: "tốt.” Trong lòng cũng đã dậy sóng.
Xem ra nữ thần không chỉ ưu tú, ngay cả gia đình cũng là hoàn mỹ, lại là người nhà họ Hàn a a a a!
Bắc thành ngoại trừ Dạ thị nằm yên một vùng trời thì Hàn thị cũng oai hùng không kém. Hàn Thanh rất nhiều lần xuất hiện trên các trang bìa của báo tài chính và kinh tế, hoặc có mấy bài phỏng vấn trên trang báo.
Lâm Tinh Hỏa trước đây chỉ nhìn thấy người này qua báo chí, chỉ cảm thấy người được gọi là Hàn Thanh này nổi tiếng chút ít, dáng vẻ trầm ổn, có điều nhìn anh ấy có vẻ lạnh lùng hơn cả Dạ Mạc Thâm.
Nghe nói anh ấy ngay cả đến thăm hỏi cũng không chào đón. Vì vậy Lâm Tinh Hỏa thậm chí còn nghĩ có phải tổng tài nào cũng đều lạnh lùng như vậy? Sau cô mới phát hiện hóa ra là do mình ngây thơ quá thôi. Người làm lớn nếu không phải là dạng tai to mặt lớn thì cũng chính là bụng béo phê ra. Còn không thì sẽ là cao cao tại thượng băng lãnh nhưng đầy mị hoặc. À, còn có một số ít cá biệt là chính trực còn lại thì...rồng rắn hỗn tạp chả biết đâu lần.
Nhà họ Hàn.. . truyện kiếm hiệp hay
Hàn Mộc Tử dẫn Lâm Tinh Hỏa lên lầu.
Đây là lần đầu tiên cô dẫn người lạ bước vào nhà họ Hàn, đương nhiên ở trong lòng Hàn Mộc Tử thì Tiểu Nhan không phải là người lạ. Cô đã xem cô ấy là người thân của mình rồi. “Nhà cô thật lớn nha.” Lâm Tinh Hỏa rất may mắn, buôn bán cũng rất lời, làm diễn viên cũng có rất nhiều vai. Có thể gọi là mọi người rồi đấy. Thế nhưng đến biệt thự nhà họ Hàn rồi mới thấy cô ấy chả là cái đinh gì so với sản nghiệp nhà họ Hàn.
Cuộc sống của người có tiền...... Cô ấy thực sự không tưởng tượng nổi!
Phòng của biệt thự nhà họ Hàn thiết kế không hề giống bất cứ ngôi nhà của mấy nhà giàu mới nổi. Nhưng mà cái nào cũng đều rất tinh xảo quý giá, dù là cái vật lớn nhất hay nhỏ nhất.
Giống như con người, nếu như cô ấy cũng được sống ở nơi tốt đẹp này từ nhỏ thì chắc chắn sẽ được tiếp nhận giáo dục tốt, khí chất trên người cũng sẽ tỏa ra.
Nhìn những vật dụng ở nhà họ Hàn thế này khiến Lâm Tinh Hỏa cảm thấy nhà mình chỉ giống như một chút đồ trang sức của nhà người ta. Cảm giác buồn bực ập tới.
Không sai!
Chính là như vậy!
Đẩy cửa phòng ra, Hàn Mộc Tử xoay người nhìn về phía Lâm Tinh Hỏa: “cô theo tôi vào đi.”
Trần Phi nghe lời này, liền ho nhẹ một tiếng: “tôi sẽ không vào dâu, các cô vào thay đồ đi, tôi ở ngoài chờ chờ xem. Tinh Hỏa lát nữa xong thì nói cho tôi biết một tiếng là được, tôi đi dưới lầu đi bộ lát.
Hàn Mộc Tử nhìn về phía Trần Phi, sau đó hướng người hầu bên cạnh vẫy vẫy tay: “Dẫn cô Trần Phi này xuống dưới lầu nghỉ ngơi.” “Dạ, cô chủ."
Rất nhanh người hầu liền dẫn Trần Phi rời đi.
Lâm Tinh Hỏa theo Hàn Mộc Tử đi vào phòng.
Đây không phải là phòng riêng của Hàn Mộc Tử mà là do Hàn Thanh cố ý làm cho Hàn Mộc Tử một sảnh biểu diễn.
Đâu thể ngờ rằng, bên kia cửa phòng đóng chặt là một thế giới khác đầu. Đi vào trong Lâm Tinh Hỏa bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người. Cô ấy trợn tròn hai mắt nhìn những tác phẩm thiết kế quý hiếm bày trước mắt.
Bởi vì cô ấy xem Hàn Mộc Tử là nữ thần, cho nên tất cả những tác phẩm do Hàn Mộc Tử thiết kế cô đều xem và biết.
Lại một lần nữa bước vào nơi đây, nội tâm của Hàn Mộc Tử cũng có chút xúc động.
Nơi này là sảnh biểu diễn mà Tô Cửu đã một lần nói ra với Hàn Mộc Tử.
Bởi vì cô là nhà thiết kế thời trang, nên anh trai Hàn Thanh đều sẽ lén mua những thiết kế của cô sau đó cất giấu trong nhà.
Hàn Mộc Tử lại chỉ chế tác rất ít tác phẩm, ngoài trừ một số yêu cầu cá biệt. Còn lại hầu hết là ở đây. Có rất ít các tác phẩm trôi nổi trên thị trường.
Lâm Tinh Hỏa đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, sau đó lấy xuống khăn lụa quấn cổ, lại đem tóc dài cho cột lại. “Khi nào thì tôi được đi xem lễ phục?” Tiểu Nhan liếc mắt nhìn Hàn Mộc Tử, ánh mắt tràn ngập ý hỏi.
Hàn Mộc Tử bất động, nhẹ giọng nói với Tiểu Nhan: “Cô cứ làm chuyện của mình trước đi, bên này có tôi lo. Lát nữa sẽ gọi cô “A được, tôi đây đi trước.
Tiểu Nhan đi rồi, Lâm Tinh Hỏa mới nhìn về hướng Hàn Mộc Tử một lần nữa cười cười. “Sao sao? Bao giờ dẫn tôi đi xem lễ phục?”
Hàn Mộc Tử khoanh tay trước ngực: “Nếu tôi nói tôi sẽ đem lễ phục gia công lại bề mặt, cô có đồng ý không?" “Gia công?” Lâm Tinh Hỏa không hiểu rõ ý gì. Chỉ có điều đôi mi nhíu chặt lại rồi nói: “Tôi xem trên hình thấy lễ phục đều đã rách nát hết rồi, còn có thể gia công sao. Không thể nào nữ thần, tôi đây rất yêu cô nhưng cô lại muốn tôi mặc chiếc váy rách nát đó đi họp bảo sao?"
Nói đến đây, Lâm Tinh Hỏa nhanh chóng bày ra bộ dạng khóc lóc thậm chí còn mở miệng nói: “Nhưng mà nữ thần thật lòng nguyện tự tay cải tạo nó thì dù là vải rách tôi cũng đồng ý mặc”
Cô ấy bày ra bộ dạng tội nghiệp cực kỳ giống một con mèo nhỏ.
Người đại diện đứng bên cạnh liếc mắt bày ra dáng vẻ tôi chẳng biết gì hết đừng hỏi tôi. “Đùa cô thôi, bộ váy đó tôi đã kiểm tra rồi. Tổn hại tận 60%. Nếu muốn cải tạo thì thật sự để tôi thiết kế lại bộ khác còn nhanh hơn. Cho nên...coi như cô may mắn. Đi theo tôi”
Lâm Tinh Hỏa vừa nghe, lập tức đứng bật dậy giống như con thỏ con đi theo phía sau của cô đi ra ngoài. Người đại diện: "..."
Cô ta trầm mặc chốc lát rồi đuổi theo sau. Lâm Tinh Hỏa tính tình có trẻ con thật, cô biết. Nhưng chưa bao giờ Trần Phi thật sự thấy Lâm Tinh Hỏa sùng bái ai. Mới đầu Trần Phi còn cảm thấy kỳ quái. Không phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao? Sau này cô ta đi điều tra thân thể của Hàn Mộc Tử mới biết được cô lấy được những giải thưởng cực kỳ quan trọng. Chỉ cần có nguyện ý thiết kế bộ váy, tuyệt đối có thể làm các cô gái trong giới nghệ sĩ dậy sóng.
Có điều... cô lại muốn ở ẩn. Mở công ty nhưng lại dùng tên là Shelly. Lại không khoe mẽ thành tích gì. “Phải lái xe đi sao?”
Vào thang máy, Lâm Tinh Hỏa hỏi.
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừ, đến nhà của tôi.” “Đến nhà cô?” Lâm Tinh Hỏa ngẩn ngơ, hỏi: “nhà cô ở chỗ nào?"
Trần Phi hít một hơi rồi nói: “Shelly tên tiếng Trung của cô là Hàn Mộc Tử, họ Hàn ở
Bắc thành này cũng ít thấy có phải.? Nói xong lời cuối cùng, Trần Phi miệng còn kéo kéo, tựa hồ có điểm xấu hổ. “Các cô nghĩ là người nào?” Hàn Mộc Tử không hiểu nhìn Trần Phi liếc mắt, trong ánh mắt mang theo mờ mịt.
Họ Hàn này ở Bắc thành ít khi thấy sao? Cô ấy cũng không biết chuyện này. “E hèm...... Trần Phi họ nhẹ vài tiếng, sau đó nói một cái tên: “không biết cô chủ Shelly có biết Hàn Thanh hay không?”
Hàn Mộc Tử nghe vậy, gật đầu. “Có biết."
Trần Phi lập tức trợn to hai mắt, vừa định hỏi nhiều một câu, lại bị lời kế tiếp của Hàn Mộc Tử làm hoảng sợ. “Anh ấy là anh trai của tôi."
Trần Phi: “2”
Hàn Mộc Tử mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói: “Có điều hiện tại anh trai của tôi đang ở công ty, các cô đến sẽ không gặp mặt anh ấy, yên tâm đi.”
Lâm Tinh Hỏa bày ra bộ dạng chẳng hiểu gì vui vẻ gật đầu: "tốt.” Trong lòng cũng đã dậy sóng.
Xem ra nữ thần không chỉ ưu tú, ngay cả gia đình cũng là hoàn mỹ, lại là người nhà họ Hàn a a a a!
Bắc thành ngoại trừ Dạ thị nằm yên một vùng trời thì Hàn thị cũng oai hùng không kém. Hàn Thanh rất nhiều lần xuất hiện trên các trang bìa của báo tài chính và kinh tế, hoặc có mấy bài phỏng vấn trên trang báo.
Lâm Tinh Hỏa trước đây chỉ nhìn thấy người này qua báo chí, chỉ cảm thấy người được gọi là Hàn Thanh này nổi tiếng chút ít, dáng vẻ trầm ổn, có điều nhìn anh ấy có vẻ lạnh lùng hơn cả Dạ Mạc Thâm.
Nghe nói anh ấy ngay cả đến thăm hỏi cũng không chào đón. Vì vậy Lâm Tinh Hỏa thậm chí còn nghĩ có phải tổng tài nào cũng đều lạnh lùng như vậy? Sau cô mới phát hiện hóa ra là do mình ngây thơ quá thôi. Người làm lớn nếu không phải là dạng tai to mặt lớn thì cũng chính là bụng béo phê ra. Còn không thì sẽ là cao cao tại thượng băng lãnh nhưng đầy mị hoặc. À, còn có một số ít cá biệt là chính trực còn lại thì...rồng rắn hỗn tạp chả biết đâu lần.
Nhà họ Hàn.. . truyện kiếm hiệp hay
Hàn Mộc Tử dẫn Lâm Tinh Hỏa lên lầu.
Đây là lần đầu tiên cô dẫn người lạ bước vào nhà họ Hàn, đương nhiên ở trong lòng Hàn Mộc Tử thì Tiểu Nhan không phải là người lạ. Cô đã xem cô ấy là người thân của mình rồi. “Nhà cô thật lớn nha.” Lâm Tinh Hỏa rất may mắn, buôn bán cũng rất lời, làm diễn viên cũng có rất nhiều vai. Có thể gọi là mọi người rồi đấy. Thế nhưng đến biệt thự nhà họ Hàn rồi mới thấy cô ấy chả là cái đinh gì so với sản nghiệp nhà họ Hàn.
Cuộc sống của người có tiền...... Cô ấy thực sự không tưởng tượng nổi!
Phòng của biệt thự nhà họ Hàn thiết kế không hề giống bất cứ ngôi nhà của mấy nhà giàu mới nổi. Nhưng mà cái nào cũng đều rất tinh xảo quý giá, dù là cái vật lớn nhất hay nhỏ nhất.
Giống như con người, nếu như cô ấy cũng được sống ở nơi tốt đẹp này từ nhỏ thì chắc chắn sẽ được tiếp nhận giáo dục tốt, khí chất trên người cũng sẽ tỏa ra.
Nhìn những vật dụng ở nhà họ Hàn thế này khiến Lâm Tinh Hỏa cảm thấy nhà mình chỉ giống như một chút đồ trang sức của nhà người ta. Cảm giác buồn bực ập tới.
Không sai!
Chính là như vậy!
Đẩy cửa phòng ra, Hàn Mộc Tử xoay người nhìn về phía Lâm Tinh Hỏa: “cô theo tôi vào đi.”
Trần Phi nghe lời này, liền ho nhẹ một tiếng: “tôi sẽ không vào dâu, các cô vào thay đồ đi, tôi ở ngoài chờ chờ xem. Tinh Hỏa lát nữa xong thì nói cho tôi biết một tiếng là được, tôi đi dưới lầu đi bộ lát.
Hàn Mộc Tử nhìn về phía Trần Phi, sau đó hướng người hầu bên cạnh vẫy vẫy tay: “Dẫn cô Trần Phi này xuống dưới lầu nghỉ ngơi.” “Dạ, cô chủ."
Rất nhanh người hầu liền dẫn Trần Phi rời đi.
Lâm Tinh Hỏa theo Hàn Mộc Tử đi vào phòng.
Đây không phải là phòng riêng của Hàn Mộc Tử mà là do Hàn Thanh cố ý làm cho Hàn Mộc Tử một sảnh biểu diễn.
Đâu thể ngờ rằng, bên kia cửa phòng đóng chặt là một thế giới khác đầu. Đi vào trong Lâm Tinh Hỏa bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người. Cô ấy trợn tròn hai mắt nhìn những tác phẩm thiết kế quý hiếm bày trước mắt.
Bởi vì cô ấy xem Hàn Mộc Tử là nữ thần, cho nên tất cả những tác phẩm do Hàn Mộc Tử thiết kế cô đều xem và biết.
Lại một lần nữa bước vào nơi đây, nội tâm của Hàn Mộc Tử cũng có chút xúc động.
Nơi này là sảnh biểu diễn mà Tô Cửu đã một lần nói ra với Hàn Mộc Tử.
Bởi vì cô là nhà thiết kế thời trang, nên anh trai Hàn Thanh đều sẽ lén mua những thiết kế của cô sau đó cất giấu trong nhà.
Hàn Mộc Tử lại chỉ chế tác rất ít tác phẩm, ngoài trừ một số yêu cầu cá biệt. Còn lại hầu hết là ở đây. Có rất ít các tác phẩm trôi nổi trên thị trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.