Chương 308: Dạ Mạc Thâm là chồng tôi
Thẩm Kiều
23/04/2021
“Cậu cả nói đùa rồi. Cậu đã nói vậy, cô ấy đương nhiên có thể vào trong. Thực xin lỗi cô, chúng tôi không biết thân phận của cô, nếu biết sớm hơn, chúng tôi nhất định sẽ để cô vào trong.”
Thẩm Kiều đứng tại chỗ, lo lắng nhìn bóng lưng của Dạ Lẫm Hàn, bước chân không nhúc nhích một chút nào.
Dạ Lẫm Hàn nhìn lại cô với nụ cười dịu dàng nhưng nhợt nhạt.
“Còn không mau đi vào? Em đứng dấy nữa là buổi tiệc kết thúc đấy.”
“Vậy còn anh thì sao …” Thẩm Kiều vẫn có chút lo lắng cho anh ta.
“Em đi vào thì anh đi, yên tâm.”
“Vậy, nhớ lời anh nói đấy!”
Thẩm Kiều nghiến răng nghiến lợi bước tới, vừa bước tới cửa, lại quay đầu nhìn Dạ Lẫm Hàn.
Lông mày vẫn ôn hòa, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khi cô nhìn lại, anh khẽ mở môi: “Đi đi, đừng nhìn lại anh nữa.”
Thẩm Kiều cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn bước vào.
Dạ Lẫm Hàn cứ thế này nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cho đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh không chống đỡ nồi mà ho một tiếng nặng nề, sau đó cơ thể ngã nhào về phía trước.
Người bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy: “Cậu cả, cậu không sao chứ? Trời ạ, sao cậu lại bị thương thế này?”
“Không sao đâu.” Dạ Lẫm Hàn ho nhẹ một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng gạt tay của những người đó.
Anh không thích tiếp xúc gần với những người này.
“Có vẻ như cậu bị thương nặng.
Tôi sẽ tìm một chiếc xe đưa cậu đến đến bệnh viện.”
“Không cần.” Dạ Lẫm Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ người đó có lẽ sẽ còn gặp phải khó khăn gì đó, cho nên anh sẽ không về, nếu đêm nay không thấy cô cùng Dạ Mạc Thâm đi ra khỏi đây, có lẽ anh sẽ không yên tâm.
Sau khi Thẩm Kiều vào trong, cô nhận ra ở đây có quá nhiều người, hơn nữa cô phải đi xuống một cầu thang rất cao, váy của cô lại hơi dài, vì vậy cô phải vừa nâng váy, vừa đi xuống cầu thang.
Nhưng đám người đông đúc, lại có rất nhiều bàn ăn, Thẩm Kiều hoàn toàn không tìm thấy Dạ Mạc Thâm.
Cô phải đi đâu tìm anh?
Sau một hồi suy tư, Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ ra. Dưa vào địa vị của anh, nếu anh ở bữa tiệc tối nay, hẳn sẽ là tiêu điểm của bữa tiệc, cho nên cô chỉ cần tìm anh ở nơi đông đúc nhất.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mừng đến mức suýt khóc, cô xem xét xung quanh rồi nhanh chóng chạy về phía nơi có nhiều người nhất.
Cô thực sự rất xấu hổ, vô vàn ánh mắt đổ dồn về cô, mà cô tự thấy bản thân cũng chẳng phải tuyệt sắc giai nhân gì cho kham, họ trốn sang một bên với vẻ kinh tởm, và sau đó nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách kỳ lạ.
“Đây là ai? Chuyện gì thế nhỉ?
Làm sao cô ta vào được?”
“Chưa gặp qua, đây là con gái nhà ai vậy.”
“Đi xem một chút di.”
Thẩm Kiều vừa muốn đi về phía trước, nhưng lại bị hai người đột nhiên chặn lại, hai người cầm trên tay một ly cocktail, cười khinh bỉ: “
Người đẹp, không biết chúng ta có hân hạnh được mời cô nhảy một điệu không?”
“Xin lỗi, tôi đang tìm người.”
Thẩm Kiểu gật đầu với họ rồi đi nhanh qua. Không nghĩ tới, hai người họ cứ như âm hồn bất tán, bám theo cô hỏi dò: “Cô đang tìm ai? Cô nói ra chúng tôi có thể giúp đó.”
“Không có thời gian khiêu vũ cũng không sao, cô xem, bây giờ cô cho chúng tôi Zalo đi, sau này có thể gặp mặt làm bạn, thế nào?”
Thẩm Kiều: “Xin lỗi, tôi thật sự rất vội.”
Một trong những người đàn ông đã lấy điện thoại di động của mình ra: “Tôi biết, đến đây, nhập ID Zalo của cô, nhập xong cô có thể đi.”
“Không.” Thẩm Kiều lạnh lùng nhìn anh ta: “Các anh đừng làm khó tôi.”
Người đàn ông nghe thấy, sắc mặt của anh ta lập tức xấu di.
“Cô tên là gì? Mọi người đều đến dự tiệc, Chẳng ai hơn ai cả! Cô khôn hồn thì nôn Zalo ra, kết bạn đâu có gì sai?”
“Đúng, không có gì sai cả, nhưng tôi đã nói rất vội rồi. Tôi phải tìm người, có thể tránh ra được không?”
“Đang tìm người à? Vậy thì cô nói cho tôi biết cô đang tìm ai? Cô thực sự muốn tìm ai đó hay là đang lấy cớ nói chuyện với chúng tôi?”
“Dạ Mạc Thâm”
Thẩm Kiều trực tiếp nói ra tên.
Lúc đầu hai người đều sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại được, “Cô, cô vừa nói cái gì vậy? Tìm ai cơ?”
“Tìm chồng tôi Dạ Mạc Thâm, anh có biết không? Đưa tôi đến đó được không?” Thẩm Kiều trực tiếp nhìn về phía anh ta, cô biết nếu không dùng bất cứ biện pháp nào, hai người sẽ không để cô rời đi.
Mà cô thì không có nhiều thời gian để chơi với bọn họ.
“Cô vừa nói Dạ Mạc Thâm là chồng của cô? Cô không đùa tôi à?
Dạ Mạc Thâm sao có thề là chồng CÓ”
Mặc dù tất cả đều tỏ vẻ hoài nghi, nhưng rõ ràng biểu cảm trên gương mặt họ đã thay đồi, Dạ Mạc Thâm là người như thế nào chứ, mặc dù hầu hết mọi người ở sau lưng anh sỉ nhục, khinh bỉ anh là một kẻ tàn tật, nhưng trên thương trường không ai có thể đánh bại anh.
Lục Tầm Thường trước đây không phải rất có thế lực trong giới kinh doanh, không ai dám khiêu khích hắn, nhưng sau đó, không biết lỡ mồm lỡ miệng thế nào mà chọc trúng Dạ Mạc Thâm, rồi bị Dạ Mạc Thâm làm cho thân bại danh liệt, tập đoàn nhà họ Lục đã âm thầm biến mất chỉ trong một đêm.
Do đó, có một câu nói trong giới của họ rằng động vào Dạ Mạc Thâm tương đương với việc nhồ lông trên đầu của một con hổ. Dám dính líu thù hằn đến hắn, coi như không còn tương lai nữa rồi!
“Hai người muốn biết có phải là nói đùa không, thì cứ đi nhìn xem.”
Sau đó, Thầm Kiểu đi thẳng qua mặt họ, làm sao hai người họ dám đi theo? Họ đều cảm thấy lúc này không nên bám theo dai dăng dẳng nữa, làm vậy có khác gì nghịch với dao, đùa với lửa không? Người phụ nữ này mạnh miệng như vậy, có đến 80% là thật.
“Chẳng lẽ cô ấy là con gái nhà họ Thẩm mà Dạ Mạc Thâm cưới sao?”
“Chẹp, không phải chỉ liên hôn thôi sao? Hơn nữa, tên tàn phế đó mà lấy vợ thì quả thật là một trò cười, anh ta có thể làm gì? Một cô gái xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc.”
“Chậc chậc chậc, khuyết tật cũng có phúc khí riêng của khuyết tật, tàn phê rồi mà vẫn cưới được một mỹ nhân tuyệt sắc, cũng chẳng thiệt thòi gì.”
Sau khi đi được một đoạn, Thẩm Kiều nhìn lại và thấy rằng họ không đi theo, xem ra cô đã dọa được họ.
“Phù”
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đi về phía trước, cuối cùng chen chúc trong một đám đông, Thẩm Kiều rốt cục nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là Tiêu Túc “Trợ lý Túc!”
Không kìm chế được xúc động, Thẩm Kiều gọi cậu ta.
Đứng trên sân khấu, Tiêu Túc sửng sốt, giống như nghe thấy có người gọi mình, giọng nói nghe rất quen, cậu ta liếc mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thoáng qua, Tiêu Túc suýt chút nữa bị dọa sợ mất mật.
Sắc mặt của cậu ta thay đổi, suýt nữa gào cả lên, nhưng sau khi nhận ra rằng mình vẫn còn trên sân khấu, cậu ta lập tức bình tĩnh lại, bước xuống đến bên cạnh Thẩm Kiểu, đưa cô đi.
Thẩm Kiều bị cậu ta kéo đi ra ngoài, vừa đi vừa tìm kiếm một người.
“Dạ Mạc Thâm đâu rồi?”
Thẩm Kiều đứng tại chỗ, lo lắng nhìn bóng lưng của Dạ Lẫm Hàn, bước chân không nhúc nhích một chút nào.
Dạ Lẫm Hàn nhìn lại cô với nụ cười dịu dàng nhưng nhợt nhạt.
“Còn không mau đi vào? Em đứng dấy nữa là buổi tiệc kết thúc đấy.”
“Vậy còn anh thì sao …” Thẩm Kiều vẫn có chút lo lắng cho anh ta.
“Em đi vào thì anh đi, yên tâm.”
“Vậy, nhớ lời anh nói đấy!”
Thẩm Kiều nghiến răng nghiến lợi bước tới, vừa bước tới cửa, lại quay đầu nhìn Dạ Lẫm Hàn.
Lông mày vẫn ôn hòa, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khi cô nhìn lại, anh khẽ mở môi: “Đi đi, đừng nhìn lại anh nữa.”
Thẩm Kiều cảm thấy đau đớn vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn bước vào.
Dạ Lẫm Hàn cứ thế này nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cho đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh không chống đỡ nồi mà ho một tiếng nặng nề, sau đó cơ thể ngã nhào về phía trước.
Người bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy: “Cậu cả, cậu không sao chứ? Trời ạ, sao cậu lại bị thương thế này?”
“Không sao đâu.” Dạ Lẫm Hàn ho nhẹ một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng gạt tay của những người đó.
Anh không thích tiếp xúc gần với những người này.
“Có vẻ như cậu bị thương nặng.
Tôi sẽ tìm một chiếc xe đưa cậu đến đến bệnh viện.”
“Không cần.” Dạ Lẫm Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ người đó có lẽ sẽ còn gặp phải khó khăn gì đó, cho nên anh sẽ không về, nếu đêm nay không thấy cô cùng Dạ Mạc Thâm đi ra khỏi đây, có lẽ anh sẽ không yên tâm.
Sau khi Thẩm Kiều vào trong, cô nhận ra ở đây có quá nhiều người, hơn nữa cô phải đi xuống một cầu thang rất cao, váy của cô lại hơi dài, vì vậy cô phải vừa nâng váy, vừa đi xuống cầu thang.
Nhưng đám người đông đúc, lại có rất nhiều bàn ăn, Thẩm Kiều hoàn toàn không tìm thấy Dạ Mạc Thâm.
Cô phải đi đâu tìm anh?
Sau một hồi suy tư, Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ ra. Dưa vào địa vị của anh, nếu anh ở bữa tiệc tối nay, hẳn sẽ là tiêu điểm của bữa tiệc, cho nên cô chỉ cần tìm anh ở nơi đông đúc nhất.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mừng đến mức suýt khóc, cô xem xét xung quanh rồi nhanh chóng chạy về phía nơi có nhiều người nhất.
Cô thực sự rất xấu hổ, vô vàn ánh mắt đổ dồn về cô, mà cô tự thấy bản thân cũng chẳng phải tuyệt sắc giai nhân gì cho kham, họ trốn sang một bên với vẻ kinh tởm, và sau đó nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách kỳ lạ.
“Đây là ai? Chuyện gì thế nhỉ?
Làm sao cô ta vào được?”
“Chưa gặp qua, đây là con gái nhà ai vậy.”
“Đi xem một chút di.”
Thẩm Kiều vừa muốn đi về phía trước, nhưng lại bị hai người đột nhiên chặn lại, hai người cầm trên tay một ly cocktail, cười khinh bỉ: “
Người đẹp, không biết chúng ta có hân hạnh được mời cô nhảy một điệu không?”
“Xin lỗi, tôi đang tìm người.”
Thẩm Kiểu gật đầu với họ rồi đi nhanh qua. Không nghĩ tới, hai người họ cứ như âm hồn bất tán, bám theo cô hỏi dò: “Cô đang tìm ai? Cô nói ra chúng tôi có thể giúp đó.”
“Không có thời gian khiêu vũ cũng không sao, cô xem, bây giờ cô cho chúng tôi Zalo đi, sau này có thể gặp mặt làm bạn, thế nào?”
Thẩm Kiều: “Xin lỗi, tôi thật sự rất vội.”
Một trong những người đàn ông đã lấy điện thoại di động của mình ra: “Tôi biết, đến đây, nhập ID Zalo của cô, nhập xong cô có thể đi.”
“Không.” Thẩm Kiều lạnh lùng nhìn anh ta: “Các anh đừng làm khó tôi.”
Người đàn ông nghe thấy, sắc mặt của anh ta lập tức xấu di.
“Cô tên là gì? Mọi người đều đến dự tiệc, Chẳng ai hơn ai cả! Cô khôn hồn thì nôn Zalo ra, kết bạn đâu có gì sai?”
“Đúng, không có gì sai cả, nhưng tôi đã nói rất vội rồi. Tôi phải tìm người, có thể tránh ra được không?”
“Đang tìm người à? Vậy thì cô nói cho tôi biết cô đang tìm ai? Cô thực sự muốn tìm ai đó hay là đang lấy cớ nói chuyện với chúng tôi?”
“Dạ Mạc Thâm”
Thẩm Kiều trực tiếp nói ra tên.
Lúc đầu hai người đều sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại được, “Cô, cô vừa nói cái gì vậy? Tìm ai cơ?”
“Tìm chồng tôi Dạ Mạc Thâm, anh có biết không? Đưa tôi đến đó được không?” Thẩm Kiều trực tiếp nhìn về phía anh ta, cô biết nếu không dùng bất cứ biện pháp nào, hai người sẽ không để cô rời đi.
Mà cô thì không có nhiều thời gian để chơi với bọn họ.
“Cô vừa nói Dạ Mạc Thâm là chồng của cô? Cô không đùa tôi à?
Dạ Mạc Thâm sao có thề là chồng CÓ”
Mặc dù tất cả đều tỏ vẻ hoài nghi, nhưng rõ ràng biểu cảm trên gương mặt họ đã thay đồi, Dạ Mạc Thâm là người như thế nào chứ, mặc dù hầu hết mọi người ở sau lưng anh sỉ nhục, khinh bỉ anh là một kẻ tàn tật, nhưng trên thương trường không ai có thể đánh bại anh.
Lục Tầm Thường trước đây không phải rất có thế lực trong giới kinh doanh, không ai dám khiêu khích hắn, nhưng sau đó, không biết lỡ mồm lỡ miệng thế nào mà chọc trúng Dạ Mạc Thâm, rồi bị Dạ Mạc Thâm làm cho thân bại danh liệt, tập đoàn nhà họ Lục đã âm thầm biến mất chỉ trong một đêm.
Do đó, có một câu nói trong giới của họ rằng động vào Dạ Mạc Thâm tương đương với việc nhồ lông trên đầu của một con hổ. Dám dính líu thù hằn đến hắn, coi như không còn tương lai nữa rồi!
“Hai người muốn biết có phải là nói đùa không, thì cứ đi nhìn xem.”
Sau đó, Thầm Kiểu đi thẳng qua mặt họ, làm sao hai người họ dám đi theo? Họ đều cảm thấy lúc này không nên bám theo dai dăng dẳng nữa, làm vậy có khác gì nghịch với dao, đùa với lửa không? Người phụ nữ này mạnh miệng như vậy, có đến 80% là thật.
“Chẳng lẽ cô ấy là con gái nhà họ Thẩm mà Dạ Mạc Thâm cưới sao?”
“Chẹp, không phải chỉ liên hôn thôi sao? Hơn nữa, tên tàn phế đó mà lấy vợ thì quả thật là một trò cười, anh ta có thể làm gì? Một cô gái xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc.”
“Chậc chậc chậc, khuyết tật cũng có phúc khí riêng của khuyết tật, tàn phê rồi mà vẫn cưới được một mỹ nhân tuyệt sắc, cũng chẳng thiệt thòi gì.”
Sau khi đi được một đoạn, Thẩm Kiều nhìn lại và thấy rằng họ không đi theo, xem ra cô đã dọa được họ.
“Phù”
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đi về phía trước, cuối cùng chen chúc trong một đám đông, Thẩm Kiều rốt cục nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là Tiêu Túc “Trợ lý Túc!”
Không kìm chế được xúc động, Thẩm Kiều gọi cậu ta.
Đứng trên sân khấu, Tiêu Túc sửng sốt, giống như nghe thấy có người gọi mình, giọng nói nghe rất quen, cậu ta liếc mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thoáng qua, Tiêu Túc suýt chút nữa bị dọa sợ mất mật.
Sắc mặt của cậu ta thay đổi, suýt nữa gào cả lên, nhưng sau khi nhận ra rằng mình vẫn còn trên sân khấu, cậu ta lập tức bình tĩnh lại, bước xuống đến bên cạnh Thẩm Kiểu, đưa cô đi.
Thẩm Kiều bị cậu ta kéo đi ra ngoài, vừa đi vừa tìm kiếm một người.
“Dạ Mạc Thâm đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.