Chương 19: Đáng sợ
Thẩm Kiều
09/04/2021
nhất là lòng người.
Dạ Mạc Thâm bị đau đành thu lại đôi môi của mình.
“Xem ra bà Dạ không chỉ sủa loạn mà còn thích cắn loạn người khác.”
Dạ Mạc Thâm cười lạnh rồi vươn tay ra chà sát đôi môi, anh vốn dĩ sinh ra đã rất anh tuấn, bình thường luôn là gương mặt lạnh băng, lúc cười lên thì đẹp trai vô cùng.
Nhưng nụ cười bây giờ của anh như khát máu, giống như một con sư tử đang () giận dữ, lại thêm màu đỏ tươi trên cánh môi, khiến cho khuôn mặt Dạ Mạc Thâm càng thêm tuấn tú tà mị.
Thẩm Kiều cuối cùng cũng tìm được cơ hội đầy anh ra, cơ thể nhỏ nhắn thu gọn vào một góc.
“Dạ Mạc Thâm, anh rốt cuộc muốn làm gì?Anh đừng quên tôi và anh có bản hiệp ước đó, anh không phải cấm tôi động vào anh sao? Vậy vừa nãy anh đã làm cái gì vậy hả?”
Dạ Mạc Thâm im lặng, lạnh lùng nhìn cô.
Thẩm Kiều kéo cổ áo của mình cần thận rồi cắn môi nhìn anh đầy vẻ () kiên cường.
Cô càng như vậy, Dạ Mạc Thâm lại càng muốn xuống tay với cô.
Chỉ là người phụ nữ đã hai lần kết hôn mà thôi, lại còn có mang thai con hoang, anh vì sao phải hạ thủ lưu tình với loại phụ nữ như vậy chứ? Anh lại còn sau khi nghe thấy tính mạng cô gặp nguy hiểm liền hủy bỏ cuộc phẫu thuật, đưa cô về nhà.
Dạ Mạc Thâm, mày nhất định là điên rồi! Đọ mắt với cô một lúc, Dạ Mạc Thâm để lại một câu, “Hừ, dù có muốn chơi, thì Dạ Mạc Thâm tôi cũng chỉ có hứng thú với người con () gái trong sạch.”
Nói xong, Dạ Mạc Thâm tự mình quay bánh xe rời khỏi phòng ngủ.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, sợi dây buộc chặt lấy Thẩm Kiều cuối cùng cũng buông lỏng, cô yêu ướt vô lực trượt dọc theo bức tường lạnh lẽo, ôm lấy đầu gối rồi lặng lẽ khóc nấc.
Dạ Mạc Thâm đi đến cửa nghe thấy tiếng khóc thổn thức của cô, động tác dừng lại, sau đó khinh bỉ cười lạnh.
Hai ngày sau, cách nhìn của ) Thẩm Kiều dành cho Dạ Mạc Thâm vẫn duy trì là tàn nhẫn, vô tình, máu lạnh.
Mặc dù ngày đó cãi nhau rất ầm ĩ, nhưng anh cũng không nhắc tới việc đề cô cút khỏi Dạ gia.
Nhưng Thẩm Kiều vẫn như cũ lo lắng sợ sệt, bởi vì cô vẫn phải đến công ty làm trợ lý của anh.
Mà Dạ Mạc Thẩm vẫn cố tình làm khó cô.
Thẩm Kiểu chỉ có thể mỗi lần đều nghĩ cách giải quyết, cô mặc dù không đủ thông minh, nhưng cô rất kiên cường và quyết đoán, vì vậy bất luận Dạ Mạc Thâm có làm nhục cô (} thế nào, cô đều cắn chặt răng chịu đựng.
Ngày hôm nay, ông nội Dạ gọi cô tới phòng sách, đứng trước mặt ông cụ, Thẩm Kiều từ nội tâm có chút sợ hãi.
“Gần đây để con làm trợ lý của Mạc Thâm, làm thế nào rồi?”
Nghe ông nói vậy, Thẩm Kiều suy nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn trả lời, “Cũng được ạ.”
Dạ lão gia nhướng mày, khẽ nheo đôi mắt âm trầm, “Cái gì gọi là cũng được? Con đã có được lòng tin của thằng bé chưa?”
() Thẩm Kiểu không hiểu lắm, “Dạ?”
“Con tưởng rằng vị trí trợ lý này ai cũng có thể ngồi lên được sao? Thẩm Nguyệt, ta và bố mẹ con quen biết rất lâu rồi, nghe nói con thông minh còn hiểu lễ nghĩa, chắc có thể hiểu được ý của ta chứ?”
Tim Thẩm Kiều đập nhanh, không chắc chắc hỏi một câu.
“Ông, ông nội, ý của ông là…” “Mạc Thâm có tật ở chân, dẫn đến sự thay đổi rất lớn trong tâm lý của nó, vì vậy tính cách tàn bạo, làm việc không đúng mực, Dạ Thị là tập đoàn lớn, không thể hủy hoại trong ) tay nó được.
Điều con phải làm, chính là ngăn chặn nó làm chuyện bất lợi với Dạ Thị, nhưng mà con là phụ nữ, hiểu được không nhiều, vì vậy lịch trình sau này của nó, ta sẽ kịp thời thông báo cho con biết.”
Thẩm Kiều mặc dù không thông minh, nhưng cũng không ngốc.
Lời của ông Dạ, cô có thể nghe hiểu, vô thức nói, “Dạ lão gia, là ông muốn con giám sát anh ấy..?“ “Hỗn xược!” Hai từ giám sát đã làm ông Dạ phẫn nộ đến nỗi lấy cái gạt tàn trên bàn rồi dùng lực ném nó vào người (} Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều mở to mắt sợ hãi nhìn cái gạt tàn đang nặng nề bay về phía mình.
Trong giây phút chớp nhoáng, một bóng người lao vào phòng sách, kéo Thẩm Kiều ra khỏi chỗ đó.
Đùng! Chiếc gạt tàn rơi vào đúng chỗ Thẩm Kiều vừa đứng, vỡ tan nát thành nhiều mảnh.
Âm thanh to đến mức làm chấn động trái tim của Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều trợn tròn mắt nhìn ông cụ Dạ với vẻ mặt không thể tin (} được.
Hành động không đúng mực, tính cách tàn bạo.
Câu nói này lẽ nào không phải đang nói chính bản thân ông Dạ hay sao? “Ông nội, em dâu thẳng thắn, thật thà, hơn nữa là cô ấy hiểu nhầm ý của ông mà thôi.”
Lúc này Thẩm Kiều mới phát hiện người kéo cô vừa nãy chính là Dạ Lẫm Hàn.
“Em dâu, anh và ông nội chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Mạc Thâm mà thôi, dù sao tập đoàn lớn như vậy (} một mình nó quản lý cũng rất vất vả, huống hồ tính cách của Mạc Thâm có lẽ mấy ngày nay em cũng có thể hiểu được đôi chút, cậu ấy làm việc xác thực có chút ương bướng, quái đản.
Ông nội hôm nay nói với em mấy điều này, không phải là để giám sát Mạc Thâm, bởi vì bất luận sau này thế nào, tập đoàn Dạ Thị cũng sẽ là của cậu ấy, điều chúng ta phải làm, là giúp cậu ấy.”
Thẩm Kiều cắn môi suy nghĩ không nói chuyện.
Ông cụ Dạ hừ một tiếng rồi giận dữ nói, “Còn tưởng con gái Thẩm gia rất thông minh, không ngờ ngay cả ().
loại từ giám sát cũng có thể nói ra được, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của Dạ Bỉnh ta liệu có còn không khi cưới về một cháu dâu như vậy?”
“Ông nội, ông đừng kích động, con sẽ nói chuyện với cô ấy.” Nói xong, Dạ Lẫm Hàn bèn kéo Thẩm Kiều ra ngoài phòng sách.
Thẩm Kiều có lẽ bị một màn vừa nãy dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa thể tỉnh táo trở lại, cô không nói gì đi theo sau Dạ Lẫm Hàn.
Mãi đến khi đến một nơi yên tĩnh, bước chân của Dạ Lẫm Hàn mới dừng lại, quay người dịu dàng nhìn (} cô.
“Em dâu, vừa nãy chắc em sợ lắm hả? Em có bị thương ở đâu không?”
Dạ Lẫm Hàn nói rồi tiến tới muốn giữ lấy vai cô.
Thẩm Kiểu lùi lại một bước theo phản xạ.
Tay của Dạ Lẫm Hàn bắt trượt, ngượng ngùng dừng trong khoảng không rất lâu, Thẩm Kiều hơi bối rối, cúi đầu xuống, “Xin lỗi…” Dạ Lẫm Hàn mỉm cười thu tay “Không sao, chuyện hôm nay () em đừng để trong lòng, ông nội thật sự không có ý gì khác, giữa ông và Mạn Thâm có chút xa cách, rất nhiều chuyện ông nội không thể trực tiếp đi hỏi Mạc Thâm, vì vậy chỉ có thể nhờ em là người trung gian.
Anh nói như vậy, em có thể hiểu chứ?”
Thẩm Kiều gật đầu.
“Xem ra điều anh nói, em có thề vẫn chưa thông suốt.
Chắc trong đầu em bây giờ rất loạn, em quay về trước đi, đợi em hiểu rõ ràng rồi, thì có thể biết ông nội là muốn tốt cho Mạc Thâm.”
“Vậy em về trước đây.“ Thầm Kiều quay người rời đi.
(Cõ vợ đánh tráo} Đi rất lâu rồi mà Thẩm Kiều vẫn có cảm giác ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn vẫn luôn dán lên người cô ở phía sau.
Mãi đến góc khuất, cảm giác bén nhọn trên lưng mới biến mất.
Bước chân của Thẩm Kiểu chững lại, nhìn xuống đất trầm tư suy nghĩ.
Không ngờ “nước”
trong Dạ gia này lại sâu như vậy, cô không phải đồ ngốc, tất nhiên biết lời của Dạ lão gia có ý gì.
Ngoài mặt nói là quan tâm tới Dạ Mạc Thâm, nhưng trên thực tế là Ấ) giám sát anh.
Hơn nữa con người Dạ Lẫm Hàn này, luôn là bộ mặt tươi cười ấm áp, mang đến cho anh ta một bộ dạng quý ông lịch thiệp có lễ nghĩa.
Đột nhiên phát hiện ra anh ta và Dạ lão gia là cùng một phe, vậy mà còn nói với cô những lời đường đường chính chính đó.
Thẩm Kiều bỗng chốc cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Quả nhiên, con người… là không thể trông mặt mà bắt hình dong? Cũng giống như Lâm Giang lúc đầu vậy.
(} br> Luôn nói bản thân là người lãnh đạm, để cô tha thứ cho anh ta, nhưng đến một ngày nọ, anh ta lại đem theo tiểu tam đến đuổi cô ra khỏi cửa.
Hai năm, giấu giếm tận hai năm trời.
Lòng người, thật sự là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này.
Bỗng dưng Thẩm Kiều lại không có ghét Dạ Mạc Thâm như thế nữa.
Bởi vì, anh và cô giống nhau, đều bị người nhà chối bỏ.
Dạ Mạc Thâm bị đau đành thu lại đôi môi của mình.
“Xem ra bà Dạ không chỉ sủa loạn mà còn thích cắn loạn người khác.”
Dạ Mạc Thâm cười lạnh rồi vươn tay ra chà sát đôi môi, anh vốn dĩ sinh ra đã rất anh tuấn, bình thường luôn là gương mặt lạnh băng, lúc cười lên thì đẹp trai vô cùng.
Nhưng nụ cười bây giờ của anh như khát máu, giống như một con sư tử đang () giận dữ, lại thêm màu đỏ tươi trên cánh môi, khiến cho khuôn mặt Dạ Mạc Thâm càng thêm tuấn tú tà mị.
Thẩm Kiều cuối cùng cũng tìm được cơ hội đầy anh ra, cơ thể nhỏ nhắn thu gọn vào một góc.
“Dạ Mạc Thâm, anh rốt cuộc muốn làm gì?Anh đừng quên tôi và anh có bản hiệp ước đó, anh không phải cấm tôi động vào anh sao? Vậy vừa nãy anh đã làm cái gì vậy hả?”
Dạ Mạc Thâm im lặng, lạnh lùng nhìn cô.
Thẩm Kiều kéo cổ áo của mình cần thận rồi cắn môi nhìn anh đầy vẻ () kiên cường.
Cô càng như vậy, Dạ Mạc Thâm lại càng muốn xuống tay với cô.
Chỉ là người phụ nữ đã hai lần kết hôn mà thôi, lại còn có mang thai con hoang, anh vì sao phải hạ thủ lưu tình với loại phụ nữ như vậy chứ? Anh lại còn sau khi nghe thấy tính mạng cô gặp nguy hiểm liền hủy bỏ cuộc phẫu thuật, đưa cô về nhà.
Dạ Mạc Thâm, mày nhất định là điên rồi! Đọ mắt với cô một lúc, Dạ Mạc Thâm để lại một câu, “Hừ, dù có muốn chơi, thì Dạ Mạc Thâm tôi cũng chỉ có hứng thú với người con () gái trong sạch.”
Nói xong, Dạ Mạc Thâm tự mình quay bánh xe rời khỏi phòng ngủ.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, sợi dây buộc chặt lấy Thẩm Kiều cuối cùng cũng buông lỏng, cô yêu ướt vô lực trượt dọc theo bức tường lạnh lẽo, ôm lấy đầu gối rồi lặng lẽ khóc nấc.
Dạ Mạc Thâm đi đến cửa nghe thấy tiếng khóc thổn thức của cô, động tác dừng lại, sau đó khinh bỉ cười lạnh.
Hai ngày sau, cách nhìn của ) Thẩm Kiều dành cho Dạ Mạc Thâm vẫn duy trì là tàn nhẫn, vô tình, máu lạnh.
Mặc dù ngày đó cãi nhau rất ầm ĩ, nhưng anh cũng không nhắc tới việc đề cô cút khỏi Dạ gia.
Nhưng Thẩm Kiều vẫn như cũ lo lắng sợ sệt, bởi vì cô vẫn phải đến công ty làm trợ lý của anh.
Mà Dạ Mạc Thẩm vẫn cố tình làm khó cô.
Thẩm Kiểu chỉ có thể mỗi lần đều nghĩ cách giải quyết, cô mặc dù không đủ thông minh, nhưng cô rất kiên cường và quyết đoán, vì vậy bất luận Dạ Mạc Thâm có làm nhục cô (} thế nào, cô đều cắn chặt răng chịu đựng.
Ngày hôm nay, ông nội Dạ gọi cô tới phòng sách, đứng trước mặt ông cụ, Thẩm Kiều từ nội tâm có chút sợ hãi.
“Gần đây để con làm trợ lý của Mạc Thâm, làm thế nào rồi?”
Nghe ông nói vậy, Thẩm Kiều suy nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn trả lời, “Cũng được ạ.”
Dạ lão gia nhướng mày, khẽ nheo đôi mắt âm trầm, “Cái gì gọi là cũng được? Con đã có được lòng tin của thằng bé chưa?”
() Thẩm Kiểu không hiểu lắm, “Dạ?”
“Con tưởng rằng vị trí trợ lý này ai cũng có thể ngồi lên được sao? Thẩm Nguyệt, ta và bố mẹ con quen biết rất lâu rồi, nghe nói con thông minh còn hiểu lễ nghĩa, chắc có thể hiểu được ý của ta chứ?”
Tim Thẩm Kiều đập nhanh, không chắc chắc hỏi một câu.
“Ông, ông nội, ý của ông là…” “Mạc Thâm có tật ở chân, dẫn đến sự thay đổi rất lớn trong tâm lý của nó, vì vậy tính cách tàn bạo, làm việc không đúng mực, Dạ Thị là tập đoàn lớn, không thể hủy hoại trong ) tay nó được.
Điều con phải làm, chính là ngăn chặn nó làm chuyện bất lợi với Dạ Thị, nhưng mà con là phụ nữ, hiểu được không nhiều, vì vậy lịch trình sau này của nó, ta sẽ kịp thời thông báo cho con biết.”
Thẩm Kiều mặc dù không thông minh, nhưng cũng không ngốc.
Lời của ông Dạ, cô có thể nghe hiểu, vô thức nói, “Dạ lão gia, là ông muốn con giám sát anh ấy..?“ “Hỗn xược!” Hai từ giám sát đã làm ông Dạ phẫn nộ đến nỗi lấy cái gạt tàn trên bàn rồi dùng lực ném nó vào người (} Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều mở to mắt sợ hãi nhìn cái gạt tàn đang nặng nề bay về phía mình.
Trong giây phút chớp nhoáng, một bóng người lao vào phòng sách, kéo Thẩm Kiều ra khỏi chỗ đó.
Đùng! Chiếc gạt tàn rơi vào đúng chỗ Thẩm Kiều vừa đứng, vỡ tan nát thành nhiều mảnh.
Âm thanh to đến mức làm chấn động trái tim của Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều trợn tròn mắt nhìn ông cụ Dạ với vẻ mặt không thể tin (} được.
Hành động không đúng mực, tính cách tàn bạo.
Câu nói này lẽ nào không phải đang nói chính bản thân ông Dạ hay sao? “Ông nội, em dâu thẳng thắn, thật thà, hơn nữa là cô ấy hiểu nhầm ý của ông mà thôi.”
Lúc này Thẩm Kiều mới phát hiện người kéo cô vừa nãy chính là Dạ Lẫm Hàn.
“Em dâu, anh và ông nội chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Mạc Thâm mà thôi, dù sao tập đoàn lớn như vậy (} một mình nó quản lý cũng rất vất vả, huống hồ tính cách của Mạc Thâm có lẽ mấy ngày nay em cũng có thể hiểu được đôi chút, cậu ấy làm việc xác thực có chút ương bướng, quái đản.
Ông nội hôm nay nói với em mấy điều này, không phải là để giám sát Mạc Thâm, bởi vì bất luận sau này thế nào, tập đoàn Dạ Thị cũng sẽ là của cậu ấy, điều chúng ta phải làm, là giúp cậu ấy.”
Thẩm Kiều cắn môi suy nghĩ không nói chuyện.
Ông cụ Dạ hừ một tiếng rồi giận dữ nói, “Còn tưởng con gái Thẩm gia rất thông minh, không ngờ ngay cả ().
loại từ giám sát cũng có thể nói ra được, nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của Dạ Bỉnh ta liệu có còn không khi cưới về một cháu dâu như vậy?”
“Ông nội, ông đừng kích động, con sẽ nói chuyện với cô ấy.” Nói xong, Dạ Lẫm Hàn bèn kéo Thẩm Kiều ra ngoài phòng sách.
Thẩm Kiều có lẽ bị một màn vừa nãy dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa thể tỉnh táo trở lại, cô không nói gì đi theo sau Dạ Lẫm Hàn.
Mãi đến khi đến một nơi yên tĩnh, bước chân của Dạ Lẫm Hàn mới dừng lại, quay người dịu dàng nhìn (} cô.
“Em dâu, vừa nãy chắc em sợ lắm hả? Em có bị thương ở đâu không?”
Dạ Lẫm Hàn nói rồi tiến tới muốn giữ lấy vai cô.
Thẩm Kiểu lùi lại một bước theo phản xạ.
Tay của Dạ Lẫm Hàn bắt trượt, ngượng ngùng dừng trong khoảng không rất lâu, Thẩm Kiều hơi bối rối, cúi đầu xuống, “Xin lỗi…” Dạ Lẫm Hàn mỉm cười thu tay “Không sao, chuyện hôm nay () em đừng để trong lòng, ông nội thật sự không có ý gì khác, giữa ông và Mạn Thâm có chút xa cách, rất nhiều chuyện ông nội không thể trực tiếp đi hỏi Mạc Thâm, vì vậy chỉ có thể nhờ em là người trung gian.
Anh nói như vậy, em có thể hiểu chứ?”
Thẩm Kiều gật đầu.
“Xem ra điều anh nói, em có thề vẫn chưa thông suốt.
Chắc trong đầu em bây giờ rất loạn, em quay về trước đi, đợi em hiểu rõ ràng rồi, thì có thể biết ông nội là muốn tốt cho Mạc Thâm.”
“Vậy em về trước đây.“ Thầm Kiều quay người rời đi.
(Cõ vợ đánh tráo} Đi rất lâu rồi mà Thẩm Kiều vẫn có cảm giác ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn vẫn luôn dán lên người cô ở phía sau.
Mãi đến góc khuất, cảm giác bén nhọn trên lưng mới biến mất.
Bước chân của Thẩm Kiểu chững lại, nhìn xuống đất trầm tư suy nghĩ.
Không ngờ “nước”
trong Dạ gia này lại sâu như vậy, cô không phải đồ ngốc, tất nhiên biết lời của Dạ lão gia có ý gì.
Ngoài mặt nói là quan tâm tới Dạ Mạc Thâm, nhưng trên thực tế là Ấ) giám sát anh.
Hơn nữa con người Dạ Lẫm Hàn này, luôn là bộ mặt tươi cười ấm áp, mang đến cho anh ta một bộ dạng quý ông lịch thiệp có lễ nghĩa.
Đột nhiên phát hiện ra anh ta và Dạ lão gia là cùng một phe, vậy mà còn nói với cô những lời đường đường chính chính đó.
Thẩm Kiều bỗng chốc cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Quả nhiên, con người… là không thể trông mặt mà bắt hình dong? Cũng giống như Lâm Giang lúc đầu vậy.
(} br> Luôn nói bản thân là người lãnh đạm, để cô tha thứ cho anh ta, nhưng đến một ngày nọ, anh ta lại đem theo tiểu tam đến đuổi cô ra khỏi cửa.
Hai năm, giấu giếm tận hai năm trời.
Lòng người, thật sự là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này.
Bỗng dưng Thẩm Kiều lại không có ghét Dạ Mạc Thâm như thế nữa.
Bởi vì, anh và cô giống nhau, đều bị người nhà chối bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.