Chương 1658: Đi cùng nhau
Thẩm Kiều
07/07/2021
**********
Chương 1657: Đi cùng nhau
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, cô là muốn ở bên ành.
Cho nên cô không thể không có tự tin giống như trước đây được nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên vô thức vòng tay đang vòng lấy cổ Uất Trì Diệc Thù lại chặt thêm một chút, thu mình vào vòng tay anh ấy và không nói thêm anh nào nữa.
Sau đó, trong ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều cô gái, Đường Viên Viên được Uất Trì Diệc Thù bế đi về phía trước.
Tuy khoách cách từ nơi này đến chỗ khách sạn, trông thì có vẻ gần, đi bộ qua đó cũng rất nhanh, nhưng vì tích nước, cho nên lúc đi đường, Uất Trì Diệc Thù cũng không dám bước quá lớn, gần như là từng bước, từng bước, bước về phía trước.
Cậu sợ nếu anh đi nhanh quá thì sẽ bị trơn mà dẫn đến ngã, như vậy thì sẽ liên lụy đến cô gái nhỏ ở trong lòng anh.
Cậu cũng sợ nước bắn lên, dính vào làm bẩn chiếc váy của cô gái nhỏ này, cho nên anh bước đi rất chậm.
Đường Viên Viên nằm trong lòng Uất Trì Diệc Thủ, lúc cúi đầu còn có thể nhìn thấy chân Uất Trì Diệc Thù đang ở trong nước, mà giày của anh, tất của anh cũng đã hoàn toàn bị thấm ướt bởi nước mưa.
Trong lòng Đường Viên Viên đang nổi lên rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc.
Bởi vì cô và anh trai đã quen biết nhiều năm như vậy, tuy Uất Trì Diệc Thù chưa từng thể hiện ra rõ ràng như vậy, nhưng anh trai vẫn luôn rất thích sạch sẽ, có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về sạch sẽ nhẹ.
Nhưng hiện giờ thì sao? Cậu lại cứ như vậy mà bước đi trong nước mưa. Mà cô lại được anh bể lên, đừng nói là chân, đến cả góc áo cũng không dính một chút nước nào.
Chuyện này cộng thêm chuyện ở vòng quay chọc trời khiến cho trong lòng Đường Viên Viên dậy sóng, cô dán chặt vào ngực Uất Trì Diệc Thù, giọng nói giống như mèo kêu. “Anh ơi.”
Uất Trì Diệc Thù: “Hửm?” “Anh vất vả rồi.”
Nghe thấy lời này của Đường Viên Viên, Uất Trì Diệc Thù hơi ngẩn người, một giây sau, khóe miệng anh từ từ kéo lên, vừa đi vừa nói: "Em thấy đau lòng cho anh trai rồi sao? Có muốn đi xuống trải nghiệm một chút không?” “A?” Đường Viên Viên cho rằng bản thân nghe nhầm. Ai mà ngờ, Uất Trì Diệc Thù lại nói thêm câu nữa: “Vị trí của ngấn nước này cũng coi như có thể chơi được rồi.”
Đường Viên Viên: “ “Đùa em đấy. Nước bẩn thế này, vẫn là đừng xuống nữa.
Bên cạnh có đoàn người đi theo qua. Đường Viên Viên nhìn mấy lần thì phát hiện phần lớn đều là tự mình đi riêng, hoặc là phụ huynh cõng con cái của họ, cực kỳ ít người giống như cô và Uất Trì Diệc Thù.
Chính vì chỉ có một mình đôi bọn họ như vậy, cho nên những người đi ngang qua vẫn sẽ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai người họ. Trong đó có mấy cô gái để lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ đối với Đường Viên Viên.
Đại khai đi hết khoảng mười phút, cuối cùng đã đến cửa khách sạn. Hai người vừa đi tới, nhân viên phục vụ của khách sạn lập tức bước tới. “Cậu Uất Trì, cô Đường, hai người không sao chứ?” Đường Viên Viên dùng ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn đối phương: “Sao anh nhận ra chúng tôi?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, người đó có phần gượng gạo: “Cô Đường không nhớ tôi sao? Khách sạn này là sản nghiệp thuộc Tập đoàn nhà họ Đường. Mấy năm trước, cô và ông Đường từng đến đây một lần”
Đường Viên Viên: “
A, vậy mà là mấy năm trước từng đến một lần. Nhưng thời điểm mấy năm trước, không phải cô rất béo sao? Anh ta lại vẫn có thể nhận ra cô. “Còn cả cậu Uất Trì, hai vị đều là người nổi tiếng, cho nên đều nhận ra được.” “Hóa ra là như vậy.
Đường Viên Viên ý thức được điều gì đó: “Nếu đã như vậy, anh có thể sắp xếp nhanh một chút không? Đồ của anh trai tôi bị ướt cả rồi. “Sắp xếp cho hai vị một căn phòng cao cấp nhé?” “Được.”
Bởi vì vội vàng muốn để Uất Trì Diệc Thù thay bộ đồ ướt ra, cho nên Đường Viên Viên cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì vậy đã lập tức gật đầu. “Mời hai vị đi theo tôi.” “Anh, chúng ta đi thôi.”
Đường Viên Viên muốn kéo tay của Uất Trì Diệc Thù, nhưng Uất Trì Diệc Thù lại tránh né ra sau, nhỏ giọng nói: “Em đi phía trước.
Nghe thấy anh nói vậy, Đường Viên Viên chỉ sững người lại một chút rồi lập tức hiểu được ý của anh, lắc đầu nói: “Anh, em không cần. Anh đi cùng với em.”
Anh ấy là sợ cô đi bên cạnh anh ấy thì nước trên người anh ấy sẽ dính phải người cô. Nhưng anh ấy cũng đã bế cô đi cả một quãng đường xa như vậy rồi, bản thân cô dính chút nước thì có sao chứ? “Nghe lời.” Uất Trì Diệc Thù đưa tay xoa xoa đầu cô: “Người anh bẩn. “Không!” Đường Viên Viên bướng bỉnh lắc đầu: “Anh, anh đừng như vậy. Em cũng không để ý
Nhưng Uất Trì Diệc Thù vẫn đứng im như cũ, không động đậy. Đường Viên Viên thấy từ đầu đến cuối anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhân viên khách sạn bên cạnh cũng đang đợi bọn họ, Đường Viên Viên thật sự hết cách, chỉ có thể xoay người đi về phía trước.
Uất Trì Diệc Thù thấy cô gái nhỏ cuối cùng đã tiến lên phía trước, như vậy mới thở phào một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả, đi được mấy bước, cô gái nhỏ ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, mặc kệ tất cả mà chạy về phía anh. “Uỳnh
Uất Trì Diệc Thù ngẩn người, cả người anh đều không kịp phản ứng, đã cảm nhận được đầu cô chọc vào trong lòng mình, bước chân liên tục lùi lại mấy bước về đằng sau mới có thể đứng vững.
Sau đó, anh liền có thể cảm nhận được cô gái nhỏ đang cọ vào khắp mọi nơi trên người anh, đồng thời vang lên giọng nói mang tho tức giận của cô gái nhỏ này: “Không phải anh sợ làm bẩn váy của em sao? Giờ thì tốt rồi, trên người em cũng bẩn rồi. Anh không thể bảo em đi phía trước nữa. Cập nhật nhanh nhất trên Тг*цyeлАРР.cом
Uất Trì Diệc Thù: ".
Lúc anh cúi đầu thì vừa hay đổi diện với đôi mắt to ngấn nước của Đường Viên Viên, còn cả cái miệng nhỏ đang bĩu ra, tức giận nhìn anh.
Ngược lại là anh hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy. Vốn dĩ là anh sợ làm bận đến cô. Kết quả, cô thì hay rồi, trực tiếp lao thẳng vào trong lòng câu. Hiện giờ thì toàn bộ đều đã bẩn cả rồi. “Sao lại ngốc thế?” Giọng Uất Trì Diệc Thù bất lực: “Nhỡ may bị cảm thì phải làm sao?” “Anh cũng đâu có bị cảm. Vậy thì sao Viên Viên bị cảm được?” Đường Viên Viên bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Giờ anh có thể đi cùng em rồi phải không?” “Em nói xem?”
Đồ trên người đều cùng ướt cả rồi, chia ra đi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa Uất Trì Diệc Thù cũng đã nhìn ra sự bướng bỉnh của cô gái nhỏ này rồi. Vì vậy, anh liền đưa tay xuống nằm lấy cổ tay thon dài của cô, bất lực nói: “Đi thôi. Cùng đi.”
Nhân viên khách sạn nhìn thấy hai người đã bắt đầu đi tiếp thì cười nói: “Tình cảm của hai vị thật tốt”
Nói xong cũng không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng lên phía trước dẫn đường.
Sau khi vào trong thang máy, Đường Viên Viên phát hiện lúc hai người đi đường đã làm ướt dọc cả con đường của khách sạn, có chút ngại ngùng, nói: “A, chuyện đó Trên đường hình như đều là nước, phải làm sao đây?”
Thái độ của nhân viên khách sạn vẫn tốt như cũ. “Cô Đường không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ bảo nhân viên lau dọn của bên tôi đi xử lý. “Nhưng, nếu làm như vậy, không phải là đã gây thêm phiền phức cho họ sao?” “Cô Đường lo lắng quá rồi. Đây là công việc của người dọn vệ sinh. Hơn nữa, tôn chỉ phục vụ của khách sạn chúng tôi là khách hàng là trên hết. Càng huống hồ cô Đường lại không phải khách, mà là bà chủ tương lai của chúng tôi. Đương nhiên càng phải phục vụ tốt hơn."
Lúc nghe thấy cách gọi bà chủ này, Đường Viên Viên xấu hổ: “Tôi không phải bà chủ. Ba tôi mới là ông chủ.” “Nhà họ Đường chỉ có một cô chủ chính là cô Đường.
Cho dù hiện giờ không phải thì tương lai, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Đường cũng đều sẽ là của cô.
Nếu nói như vậy thì hình như cũng đúng.
Vừa nghĩ đến tương lai bản thân có thể có nhiều sản nghiệp như vậy, Đường Viên Viên liền cảm thấy đau đầu, xoay người về hướng Uất Trì Diệc Thù: “Anh, sau này đồ của ba em đều cho em hết, vậy có phải em vẫn phải quản lý không?”
Uất Trì Diệc Thù im lặng suy nghĩ trong giây lát: “Có thể mời người đại diện chuyên nghiệp. Có điều, những khoản mục quan trọng vẫn là phải qua bản thân duyệt thì mới được. “Nhưng nếu đến lúc đó em không biết thì có thể nhờ anh xem giúp em không?”
Chương 1657: Đi cùng nhau
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, cô là muốn ở bên ành.
Cho nên cô không thể không có tự tin giống như trước đây được nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên vô thức vòng tay đang vòng lấy cổ Uất Trì Diệc Thù lại chặt thêm một chút, thu mình vào vòng tay anh ấy và không nói thêm anh nào nữa.
Sau đó, trong ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều cô gái, Đường Viên Viên được Uất Trì Diệc Thù bế đi về phía trước.
Tuy khoách cách từ nơi này đến chỗ khách sạn, trông thì có vẻ gần, đi bộ qua đó cũng rất nhanh, nhưng vì tích nước, cho nên lúc đi đường, Uất Trì Diệc Thù cũng không dám bước quá lớn, gần như là từng bước, từng bước, bước về phía trước.
Cậu sợ nếu anh đi nhanh quá thì sẽ bị trơn mà dẫn đến ngã, như vậy thì sẽ liên lụy đến cô gái nhỏ ở trong lòng anh.
Cậu cũng sợ nước bắn lên, dính vào làm bẩn chiếc váy của cô gái nhỏ này, cho nên anh bước đi rất chậm.
Đường Viên Viên nằm trong lòng Uất Trì Diệc Thủ, lúc cúi đầu còn có thể nhìn thấy chân Uất Trì Diệc Thù đang ở trong nước, mà giày của anh, tất của anh cũng đã hoàn toàn bị thấm ướt bởi nước mưa.
Trong lòng Đường Viên Viên đang nổi lên rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc.
Bởi vì cô và anh trai đã quen biết nhiều năm như vậy, tuy Uất Trì Diệc Thù chưa từng thể hiện ra rõ ràng như vậy, nhưng anh trai vẫn luôn rất thích sạch sẽ, có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về sạch sẽ nhẹ.
Nhưng hiện giờ thì sao? Cậu lại cứ như vậy mà bước đi trong nước mưa. Mà cô lại được anh bể lên, đừng nói là chân, đến cả góc áo cũng không dính một chút nước nào.
Chuyện này cộng thêm chuyện ở vòng quay chọc trời khiến cho trong lòng Đường Viên Viên dậy sóng, cô dán chặt vào ngực Uất Trì Diệc Thù, giọng nói giống như mèo kêu. “Anh ơi.”
Uất Trì Diệc Thù: “Hửm?” “Anh vất vả rồi.”
Nghe thấy lời này của Đường Viên Viên, Uất Trì Diệc Thù hơi ngẩn người, một giây sau, khóe miệng anh từ từ kéo lên, vừa đi vừa nói: "Em thấy đau lòng cho anh trai rồi sao? Có muốn đi xuống trải nghiệm một chút không?” “A?” Đường Viên Viên cho rằng bản thân nghe nhầm. Ai mà ngờ, Uất Trì Diệc Thù lại nói thêm câu nữa: “Vị trí của ngấn nước này cũng coi như có thể chơi được rồi.”
Đường Viên Viên: “ “Đùa em đấy. Nước bẩn thế này, vẫn là đừng xuống nữa.
Bên cạnh có đoàn người đi theo qua. Đường Viên Viên nhìn mấy lần thì phát hiện phần lớn đều là tự mình đi riêng, hoặc là phụ huynh cõng con cái của họ, cực kỳ ít người giống như cô và Uất Trì Diệc Thù.
Chính vì chỉ có một mình đôi bọn họ như vậy, cho nên những người đi ngang qua vẫn sẽ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai người họ. Trong đó có mấy cô gái để lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ đối với Đường Viên Viên.
Đại khai đi hết khoảng mười phút, cuối cùng đã đến cửa khách sạn. Hai người vừa đi tới, nhân viên phục vụ của khách sạn lập tức bước tới. “Cậu Uất Trì, cô Đường, hai người không sao chứ?” Đường Viên Viên dùng ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn đối phương: “Sao anh nhận ra chúng tôi?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, người đó có phần gượng gạo: “Cô Đường không nhớ tôi sao? Khách sạn này là sản nghiệp thuộc Tập đoàn nhà họ Đường. Mấy năm trước, cô và ông Đường từng đến đây một lần”
Đường Viên Viên: “
A, vậy mà là mấy năm trước từng đến một lần. Nhưng thời điểm mấy năm trước, không phải cô rất béo sao? Anh ta lại vẫn có thể nhận ra cô. “Còn cả cậu Uất Trì, hai vị đều là người nổi tiếng, cho nên đều nhận ra được.” “Hóa ra là như vậy.
Đường Viên Viên ý thức được điều gì đó: “Nếu đã như vậy, anh có thể sắp xếp nhanh một chút không? Đồ của anh trai tôi bị ướt cả rồi. “Sắp xếp cho hai vị một căn phòng cao cấp nhé?” “Được.”
Bởi vì vội vàng muốn để Uất Trì Diệc Thù thay bộ đồ ướt ra, cho nên Đường Viên Viên cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì vậy đã lập tức gật đầu. “Mời hai vị đi theo tôi.” “Anh, chúng ta đi thôi.”
Đường Viên Viên muốn kéo tay của Uất Trì Diệc Thù, nhưng Uất Trì Diệc Thù lại tránh né ra sau, nhỏ giọng nói: “Em đi phía trước.
Nghe thấy anh nói vậy, Đường Viên Viên chỉ sững người lại một chút rồi lập tức hiểu được ý của anh, lắc đầu nói: “Anh, em không cần. Anh đi cùng với em.”
Anh ấy là sợ cô đi bên cạnh anh ấy thì nước trên người anh ấy sẽ dính phải người cô. Nhưng anh ấy cũng đã bế cô đi cả một quãng đường xa như vậy rồi, bản thân cô dính chút nước thì có sao chứ? “Nghe lời.” Uất Trì Diệc Thù đưa tay xoa xoa đầu cô: “Người anh bẩn. “Không!” Đường Viên Viên bướng bỉnh lắc đầu: “Anh, anh đừng như vậy. Em cũng không để ý
Nhưng Uất Trì Diệc Thù vẫn đứng im như cũ, không động đậy. Đường Viên Viên thấy từ đầu đến cuối anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhân viên khách sạn bên cạnh cũng đang đợi bọn họ, Đường Viên Viên thật sự hết cách, chỉ có thể xoay người đi về phía trước.
Uất Trì Diệc Thù thấy cô gái nhỏ cuối cùng đã tiến lên phía trước, như vậy mới thở phào một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả, đi được mấy bước, cô gái nhỏ ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, mặc kệ tất cả mà chạy về phía anh. “Uỳnh
Uất Trì Diệc Thù ngẩn người, cả người anh đều không kịp phản ứng, đã cảm nhận được đầu cô chọc vào trong lòng mình, bước chân liên tục lùi lại mấy bước về đằng sau mới có thể đứng vững.
Sau đó, anh liền có thể cảm nhận được cô gái nhỏ đang cọ vào khắp mọi nơi trên người anh, đồng thời vang lên giọng nói mang tho tức giận của cô gái nhỏ này: “Không phải anh sợ làm bẩn váy của em sao? Giờ thì tốt rồi, trên người em cũng bẩn rồi. Anh không thể bảo em đi phía trước nữa. Cập nhật nhanh nhất trên Тг*цyeлАРР.cом
Uất Trì Diệc Thù: ".
Lúc anh cúi đầu thì vừa hay đổi diện với đôi mắt to ngấn nước của Đường Viên Viên, còn cả cái miệng nhỏ đang bĩu ra, tức giận nhìn anh.
Ngược lại là anh hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy. Vốn dĩ là anh sợ làm bận đến cô. Kết quả, cô thì hay rồi, trực tiếp lao thẳng vào trong lòng câu. Hiện giờ thì toàn bộ đều đã bẩn cả rồi. “Sao lại ngốc thế?” Giọng Uất Trì Diệc Thù bất lực: “Nhỡ may bị cảm thì phải làm sao?” “Anh cũng đâu có bị cảm. Vậy thì sao Viên Viên bị cảm được?” Đường Viên Viên bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Giờ anh có thể đi cùng em rồi phải không?” “Em nói xem?”
Đồ trên người đều cùng ướt cả rồi, chia ra đi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa Uất Trì Diệc Thù cũng đã nhìn ra sự bướng bỉnh của cô gái nhỏ này rồi. Vì vậy, anh liền đưa tay xuống nằm lấy cổ tay thon dài của cô, bất lực nói: “Đi thôi. Cùng đi.”
Nhân viên khách sạn nhìn thấy hai người đã bắt đầu đi tiếp thì cười nói: “Tình cảm của hai vị thật tốt”
Nói xong cũng không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng lên phía trước dẫn đường.
Sau khi vào trong thang máy, Đường Viên Viên phát hiện lúc hai người đi đường đã làm ướt dọc cả con đường của khách sạn, có chút ngại ngùng, nói: “A, chuyện đó Trên đường hình như đều là nước, phải làm sao đây?”
Thái độ của nhân viên khách sạn vẫn tốt như cũ. “Cô Đường không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ bảo nhân viên lau dọn của bên tôi đi xử lý. “Nhưng, nếu làm như vậy, không phải là đã gây thêm phiền phức cho họ sao?” “Cô Đường lo lắng quá rồi. Đây là công việc của người dọn vệ sinh. Hơn nữa, tôn chỉ phục vụ của khách sạn chúng tôi là khách hàng là trên hết. Càng huống hồ cô Đường lại không phải khách, mà là bà chủ tương lai của chúng tôi. Đương nhiên càng phải phục vụ tốt hơn."
Lúc nghe thấy cách gọi bà chủ này, Đường Viên Viên xấu hổ: “Tôi không phải bà chủ. Ba tôi mới là ông chủ.” “Nhà họ Đường chỉ có một cô chủ chính là cô Đường.
Cho dù hiện giờ không phải thì tương lai, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Đường cũng đều sẽ là của cô.
Nếu nói như vậy thì hình như cũng đúng.
Vừa nghĩ đến tương lai bản thân có thể có nhiều sản nghiệp như vậy, Đường Viên Viên liền cảm thấy đau đầu, xoay người về hướng Uất Trì Diệc Thù: “Anh, sau này đồ của ba em đều cho em hết, vậy có phải em vẫn phải quản lý không?”
Uất Trì Diệc Thù im lặng suy nghĩ trong giây lát: “Có thể mời người đại diện chuyên nghiệp. Có điều, những khoản mục quan trọng vẫn là phải qua bản thân duyệt thì mới được. “Nhưng nếu đến lúc đó em không biết thì có thể nhờ anh xem giúp em không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.