Chương 572: Giấu được bao nhiêu hay bấy nhiêu
Thẩm Kiều
09/05/2021
Hàn Mộc Tử đi thang máy lên văn phòng. Trong văn phòng, Tiểu Nhân đang cầm điện thoại đứng trước tủ tài liệu. Cô vừa nói chuyện điện thoại, vừa lật tìm tài liệu trong tủ. Có lẽ là cô đã tìm thấy tài liệu mà mình đang cần, cô kẹp điện thoại vào vai, vừa giỏ tài liệu vừa hỏi: “Xin lỗi cô, vừa rồi cô vừa nói gì, tôi nghe không được rõ lắm. Phiền cô nhắc lại một lần nữa được không?” “A, là vậy sao. Không có vấn đề gì, vậy cô đợi một lát tôi sẽ gửi mail cho cô. Được, được."
Cúp điện thoại xong, Tiểu Nhan thở phào một hơi rồi mới cầm tập giấy tờ rời đi. Lúc nhìn thấy Hàn Mọc Tử, cả người cô ngày ra, một lúc sau mới phản ứng lại được. “Mộc Tử?"
Hàn Mộc Tử mỉm cười, cô bước tới cầm tập tài liệu trong tay Tiểu Nhan, hỏi: "Bận vậy sao?”
Tiểu Nhan để Hàn Mộc Tử cầm tập tài liệu đi, cô bỏ lại điện thoại vào túi rồi trả lời đầy bất lực: “Cũng chẳng còn cách nào khác, cậu không ở đây nên mọi công việc mình đều phải lo hết.” “Mà cũng phải, sao cậu tự nhiên tới đây vậy? Tớ còn tưởng hôm nay cậu không tới công ty nữa, dù sao."
Nói đến đây, ánh mắt Tiểu Nhan có vẻ trốn tránh, đầu cô cũng cúi xuống. “Dù sao cái gì?” Hàn Mặc Tử giở tập tài liệu ra, vừa giờ cô vừa nhìn Tiểu Nhan: "Dù sao những gì mình nói tối hôm qua nhất định làm cậu giận rồi.” Tiểu Nhận cắn môi dưới, khuôn mặt rất áy náy nhìn Hàn Mộc Tử và giải thích: “Thực ra tối hôm qua lúc mình nằm xuống nghĩ kỹ lại tớ mới thấy mình nói vậy là không đúng. Chuyện tình cảm thì người bên ngoài không bao giờ biết rõ được. Cho dù mình nhìn thấy cái bên ngoài đi chăng nữa thì cũng không thấy được nội tâm của cậu Là bạn của cậu, mình thấy mình rất rất không nên nói những cầu đó với cầu, xin lỗi nhé “Được rồi." Hàn Mặc Tử ngắt lời Tiểu Nhan, cô chẳng biết nói gì. "Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Mình cũng không để ý đến chuyện này"
Cổ họng của cô hơi bị khàn, có lẽ là di chứng để lại sau khi bị sốt cao.
Tiểu Nhân cũng là người tinh tế, nghe ra giọng của cô có gì không đúng lắm rồi lại nhìn sang sắc mặt: “Cậu thật sự không tức giận chứ? Tối hôm qua.. "Không có." Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Mọi chuyện đã qua thì coi như qua rồi, cậu cũng đừng nghĩ đến nữa." “Vậy thì được." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Về sau Hàn Mộc Tử không tiếp tục nói chuyện nữa mà ngồi làm việc rất nghiêm túc với Tiểu Nhan bên cạnh. Khoảng 10 phút sau đó, Hàn Mộc Tử nghĩ lại chuyện gì đó “Đúng rồi, một lát nữa là mình phải đi rồi. “Sao vậy?” Tiểu Nhan thắc mắc hỏi một câu: "Cậu bị ốm à?” Nghe vậy, Hàn Mộc Tử ngày người, cô nhìn Tiểu Nhan: “Rõ như vậy sao?” “Giọng nói hơi khản, sắc mặt hơi đỏ, cậu sao vậy? Cậu bị ốm thật à, mình chỉ hỏi bừa một câu thôi." “Không có." Hàn Mộc Tử mỉm cười phủ nhận: "Sao tự nhiên mình lại bị ốm được? Chỉ là bị đau họng chút thôi, uống thêm chút nước là xong rồi." Hàn Mộc Tử nhìn giờ, chỉ còn vài phút nữa là đến thời gian cô đã hẹn với Dạ Mạc Thâm. Nếu cô không xuống dưới, chắc với tính cách của anh, anh nhất định sẽ lên đây tìm cô.
Vậy nên cô vẫn phải để ý thời gian để tự xuống dưới.
Cô đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng nghỉ phía sau bằng dựng bị mở ra, một giọng nói trẻ con ngây thơ vang lên: "Mommy!"
Hàn Mộc Tử vô vùng kinh ngạc, cô quay lại thấy Đậu nhỏ đang chạy ra từ phòng nghỉ phía sau. Vừa nhìn thấy mẹ, tháng bé đã chạy ào tới trên đôi chân nhỏ xíu.
Lúc cô còn đang ngày người ra thì Đậu nhỏ ra chạy tới ôm lấy cô. Hàn Mộc Tử bình tĩnh lại, cô võ mông tháng bé rồi kinh ngạc hỏi: "Đậu nhỏ, sao con lại ở đây vậy?”
Tháng bé thơm lên má của cô, Hạ Mộc Tử cũng nhẹ nhàng thơm lên má của con. Con của cô làm sao cô không nhớ được, chỉ có điều...
Cô lại nghĩ đến chuyện Dạ Mạc Thâm vẫn đang đợi cô ở dưới lầu, mà lại có thể lên đây bất cứ lúc nào nữa. Nếu để cho Đậu nhỏ và Dạ Mạc Thậm chạm mặt nhau thì không phải mọi công sức giấu điểm của cô thành công cốc sao? “Hôm nay trường học tổ chức hoạt động nên bọn trẻ được về sớm. Cô giáo của thằng bé gọi điện cho mình bảo mình đến đón. Mình thấy công ty vẫn còn nhiều việc nên hỏi Đậu nhỏ có muốn ở công ty chờ mình không. Thắng bé nói muốn đến nên minh dẫn nó qua đây luôn.
Hàn Mộc Tử: “Ra là vậy, hôm nay trường cho tan sớm vậy sao?" “Vâng!” Đậu nhỏ gật đầu rất mạnh, bàn tay bé nhỏ của thăng bé ôm mẹ chặt hơn: "Mommy, mấy hôm nay con không có ở nhà, mẹ có nhớ con không?” “Đương nhiên rồi, mami lúc nào cũng nhớ đến Đậu nhỏ. Hai hôm nay con đến lớp có tập trung nghe giảng không? Có ăn cơm và đi ngủ đúng giờ không?”
Đậu nhỏ gật đầu, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc: "Mami, lúc nào Đậu nhỏ cũng chăm chỉ, không tin mẹ có thể về nhà hỏi cậu “Được rồi." Hàn Mộc Tử véo má thằng bé một cái, đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, cô nói: “Con vào trong phòng nghỉ ngồi chơi một lúc được không?"
Đương nhiên Đậu nhỏ gật đầu. “Con vào phòng nghỉ đợi mommy một lát, mommy sẽ vào ngay"
Đậu nhỏ ngoan ngoãn quay người đi vào bên trong phòng nghỉ, Tiểu Nhan ở bên cạnh thấy vậy khó hiểu hỏi: "Sao vậy?
Sao cậu tự nhiên bảo thắng bé vào trong phòng nghỉ vậy? Ở đây nói chuyện không phải tốt hơn à?" Hàn Mộc Tử mỉm cười nhìn thấy Đậu nhỏ đi vào trong phòng nghỉ. Thăng bé vào trong rồi cô mới thôi cười và nghiêm túc nói với Tiểu Nhan. “Dạ Mạc Thâm đang ở bên dưới. “Cái, cái gì?” Tiểu Nhan mở to hai mắt: “Sao anh ấy lại ở dưới lầu được? Mà sao cậu lại biết?"
Nói đến đây, Tiểu Nhan tự dưng dừng lại, cô cảm thấy không tin nên che miệng mình lại. “Không lẽ là anh ta đưa cậu tới?” Sắc mặt của Hàn Mặc Tử hơi khó coi, cô gật đầu “Một lát nữa anh ta sẽ lên đây tìm mình. Cậu giúp mình giấu chuyện này nhé. Để anh ta xuống lầu trước đã rồi mình sẽ lập tức xuống ngay" “Nhưng.." Tiểu Nhan chu môi: "Như vậy thì giấu được bao lâu? Giống như chuyện hôm nay, rồi còn chuyện mấy hôm trước nữa, đều xảy ra bất ngờ như vậy. Lỡ đầu sau này. “Mình không lo được đến sau này, bây giờ cứ giấu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Cậu có đồng ý giúp mình không?"
Tiểu Nhan gật đầu. “Cậu đã nói như thế thì đương nhiên mình phải giúp rồi, không lẽ không giúp cậu?” “Tiểu Nhan, cảm ơn cậu. "Cậu mau vào trong đi, lát nữa Dạ Mạc Thâm đến mình sẽ nói với anh ấy giúp cậu." “Được.”
Bàn bạc với Tiểu Nhan xong, Hàn Mặc Tử đứng dậy đi vào trong phòng nghỉ, đi vào bên trong rồi, cô khóa cửa phòng lại, rồi đi đến chỗ của Đậu nhỏ.
Sau khi Tiểu Nhan nghe Hàn Mặc Tử nói vậy thì cả người vô cùng căng thẳng. Quả nhiên không bao lâu sau, cửa văn phòng bị đẩy ra. truyện ngôn tình
Vừa nghe thấy tiếng động, Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh. Đối diện với ánh mặt thậm trầm, sắc bén này của Dạ Mạc Thâm, Tiểu Nhan tự dưng cảm thấy có luồng khí lạnh sau lưng mình.
Cúp điện thoại xong, Tiểu Nhan thở phào một hơi rồi mới cầm tập giấy tờ rời đi. Lúc nhìn thấy Hàn Mọc Tử, cả người cô ngày ra, một lúc sau mới phản ứng lại được. “Mộc Tử?"
Hàn Mộc Tử mỉm cười, cô bước tới cầm tập tài liệu trong tay Tiểu Nhan, hỏi: "Bận vậy sao?”
Tiểu Nhan để Hàn Mộc Tử cầm tập tài liệu đi, cô bỏ lại điện thoại vào túi rồi trả lời đầy bất lực: “Cũng chẳng còn cách nào khác, cậu không ở đây nên mọi công việc mình đều phải lo hết.” “Mà cũng phải, sao cậu tự nhiên tới đây vậy? Tớ còn tưởng hôm nay cậu không tới công ty nữa, dù sao."
Nói đến đây, ánh mắt Tiểu Nhan có vẻ trốn tránh, đầu cô cũng cúi xuống. “Dù sao cái gì?” Hàn Mặc Tử giở tập tài liệu ra, vừa giờ cô vừa nhìn Tiểu Nhan: "Dù sao những gì mình nói tối hôm qua nhất định làm cậu giận rồi.” Tiểu Nhận cắn môi dưới, khuôn mặt rất áy náy nhìn Hàn Mộc Tử và giải thích: “Thực ra tối hôm qua lúc mình nằm xuống nghĩ kỹ lại tớ mới thấy mình nói vậy là không đúng. Chuyện tình cảm thì người bên ngoài không bao giờ biết rõ được. Cho dù mình nhìn thấy cái bên ngoài đi chăng nữa thì cũng không thấy được nội tâm của cậu Là bạn của cậu, mình thấy mình rất rất không nên nói những cầu đó với cầu, xin lỗi nhé “Được rồi." Hàn Mặc Tử ngắt lời Tiểu Nhan, cô chẳng biết nói gì. "Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Mình cũng không để ý đến chuyện này"
Cổ họng của cô hơi bị khàn, có lẽ là di chứng để lại sau khi bị sốt cao.
Tiểu Nhân cũng là người tinh tế, nghe ra giọng của cô có gì không đúng lắm rồi lại nhìn sang sắc mặt: “Cậu thật sự không tức giận chứ? Tối hôm qua.. "Không có." Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Mọi chuyện đã qua thì coi như qua rồi, cậu cũng đừng nghĩ đến nữa." “Vậy thì được." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Về sau Hàn Mộc Tử không tiếp tục nói chuyện nữa mà ngồi làm việc rất nghiêm túc với Tiểu Nhan bên cạnh. Khoảng 10 phút sau đó, Hàn Mộc Tử nghĩ lại chuyện gì đó “Đúng rồi, một lát nữa là mình phải đi rồi. “Sao vậy?” Tiểu Nhan thắc mắc hỏi một câu: "Cậu bị ốm à?” Nghe vậy, Hàn Mộc Tử ngày người, cô nhìn Tiểu Nhan: “Rõ như vậy sao?” “Giọng nói hơi khản, sắc mặt hơi đỏ, cậu sao vậy? Cậu bị ốm thật à, mình chỉ hỏi bừa một câu thôi." “Không có." Hàn Mộc Tử mỉm cười phủ nhận: "Sao tự nhiên mình lại bị ốm được? Chỉ là bị đau họng chút thôi, uống thêm chút nước là xong rồi." Hàn Mộc Tử nhìn giờ, chỉ còn vài phút nữa là đến thời gian cô đã hẹn với Dạ Mạc Thâm. Nếu cô không xuống dưới, chắc với tính cách của anh, anh nhất định sẽ lên đây tìm cô.
Vậy nên cô vẫn phải để ý thời gian để tự xuống dưới.
Cô đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng nghỉ phía sau bằng dựng bị mở ra, một giọng nói trẻ con ngây thơ vang lên: "Mommy!"
Hàn Mộc Tử vô vùng kinh ngạc, cô quay lại thấy Đậu nhỏ đang chạy ra từ phòng nghỉ phía sau. Vừa nhìn thấy mẹ, tháng bé đã chạy ào tới trên đôi chân nhỏ xíu.
Lúc cô còn đang ngày người ra thì Đậu nhỏ ra chạy tới ôm lấy cô. Hàn Mộc Tử bình tĩnh lại, cô võ mông tháng bé rồi kinh ngạc hỏi: "Đậu nhỏ, sao con lại ở đây vậy?”
Tháng bé thơm lên má của cô, Hạ Mộc Tử cũng nhẹ nhàng thơm lên má của con. Con của cô làm sao cô không nhớ được, chỉ có điều...
Cô lại nghĩ đến chuyện Dạ Mạc Thâm vẫn đang đợi cô ở dưới lầu, mà lại có thể lên đây bất cứ lúc nào nữa. Nếu để cho Đậu nhỏ và Dạ Mạc Thậm chạm mặt nhau thì không phải mọi công sức giấu điểm của cô thành công cốc sao? “Hôm nay trường học tổ chức hoạt động nên bọn trẻ được về sớm. Cô giáo của thằng bé gọi điện cho mình bảo mình đến đón. Mình thấy công ty vẫn còn nhiều việc nên hỏi Đậu nhỏ có muốn ở công ty chờ mình không. Thắng bé nói muốn đến nên minh dẫn nó qua đây luôn.
Hàn Mộc Tử: “Ra là vậy, hôm nay trường cho tan sớm vậy sao?" “Vâng!” Đậu nhỏ gật đầu rất mạnh, bàn tay bé nhỏ của thăng bé ôm mẹ chặt hơn: "Mommy, mấy hôm nay con không có ở nhà, mẹ có nhớ con không?” “Đương nhiên rồi, mami lúc nào cũng nhớ đến Đậu nhỏ. Hai hôm nay con đến lớp có tập trung nghe giảng không? Có ăn cơm và đi ngủ đúng giờ không?”
Đậu nhỏ gật đầu, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc: "Mami, lúc nào Đậu nhỏ cũng chăm chỉ, không tin mẹ có thể về nhà hỏi cậu “Được rồi." Hàn Mộc Tử véo má thằng bé một cái, đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, cô nói: “Con vào trong phòng nghỉ ngồi chơi một lúc được không?"
Đương nhiên Đậu nhỏ gật đầu. “Con vào phòng nghỉ đợi mommy một lát, mommy sẽ vào ngay"
Đậu nhỏ ngoan ngoãn quay người đi vào bên trong phòng nghỉ, Tiểu Nhan ở bên cạnh thấy vậy khó hiểu hỏi: "Sao vậy?
Sao cậu tự nhiên bảo thắng bé vào trong phòng nghỉ vậy? Ở đây nói chuyện không phải tốt hơn à?" Hàn Mộc Tử mỉm cười nhìn thấy Đậu nhỏ đi vào trong phòng nghỉ. Thăng bé vào trong rồi cô mới thôi cười và nghiêm túc nói với Tiểu Nhan. “Dạ Mạc Thâm đang ở bên dưới. “Cái, cái gì?” Tiểu Nhan mở to hai mắt: “Sao anh ấy lại ở dưới lầu được? Mà sao cậu lại biết?"
Nói đến đây, Tiểu Nhan tự dưng dừng lại, cô cảm thấy không tin nên che miệng mình lại. “Không lẽ là anh ta đưa cậu tới?” Sắc mặt của Hàn Mặc Tử hơi khó coi, cô gật đầu “Một lát nữa anh ta sẽ lên đây tìm mình. Cậu giúp mình giấu chuyện này nhé. Để anh ta xuống lầu trước đã rồi mình sẽ lập tức xuống ngay" “Nhưng.." Tiểu Nhan chu môi: "Như vậy thì giấu được bao lâu? Giống như chuyện hôm nay, rồi còn chuyện mấy hôm trước nữa, đều xảy ra bất ngờ như vậy. Lỡ đầu sau này. “Mình không lo được đến sau này, bây giờ cứ giấu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Cậu có đồng ý giúp mình không?"
Tiểu Nhan gật đầu. “Cậu đã nói như thế thì đương nhiên mình phải giúp rồi, không lẽ không giúp cậu?” “Tiểu Nhan, cảm ơn cậu. "Cậu mau vào trong đi, lát nữa Dạ Mạc Thâm đến mình sẽ nói với anh ấy giúp cậu." “Được.”
Bàn bạc với Tiểu Nhan xong, Hàn Mặc Tử đứng dậy đi vào trong phòng nghỉ, đi vào bên trong rồi, cô khóa cửa phòng lại, rồi đi đến chỗ của Đậu nhỏ.
Sau khi Tiểu Nhan nghe Hàn Mặc Tử nói vậy thì cả người vô cùng căng thẳng. Quả nhiên không bao lâu sau, cửa văn phòng bị đẩy ra. truyện ngôn tình
Vừa nghe thấy tiếng động, Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh. Đối diện với ánh mặt thậm trầm, sắc bén này của Dạ Mạc Thâm, Tiểu Nhan tự dưng cảm thấy có luồng khí lạnh sau lưng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.