Chương 564: Giấy không gói được lửa
Thẩm Kiều
09/05/2021
“Trước khi anh điều tra ra được kẻ gây tội phía sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em
Hàn Mộc Tử khẽ khựng động tác rửa bát lại, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi dừng động tác trong tay và nhìn về phía Dạ Mạc Thâm. “Ý của anh là anh muốn ở nhà tôi?"
Dạ Mạc Thâm sát lại gần cô hơn, hơi thể trên cơ thể cũng dồn ép lấy cô. “Nếu như em đồng ý. “Không được." Hàn Mộc Tử không nghĩ ngợi gì mà từ chối thẳng thừng luôn: "Anh cũng thấy rồi đấy, bây giờ tôi không ở một mình. Vì vậy sẽ rất bất tiện.
Dạ Mạc Thâm tìm ra được chỗ sơ hở trong lời nói của cô: "Ý của em là, em ở một mình thì có thể Hàn Mặc Tử: "... Anh ít chui vào chỗ sơ hở của tôi đi. Dù sao anh cũng đã ăn cơm rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, anh mau về nhà đi.
Thấy anh cứ đứng mãi mà không nói gì, Hàn Mặc Tử lại bổ sung thêm một câu: "Đừng để tôi ghét anh thêm.
Có lẽ câu nói này đã chạm đến Dạ Mạc Thâm, anh đứng im lặng ở bên cạnh cô một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Anh rửa bát đũa giúp em xong rồi sẽ đi “Nói lời phải giữ lấy lời đấy.
Lần này Dạ Mạc Thâm thật sự nói lời giữ lời. Hàn Mộc Tử rửa bát xong thì tiền anh đến cửa, Dạ Mạc Thâm cũng không xin cô cho mình ở lại nữa.
Nhưng gần đến lúc đi, khi Dạ Mạc Thâm mở tủ giày ra lại nhìn thấy một đôi giày bé tí của trẻ con trong tủ giày. Đôi mắt anh lóe lên tia vô cùng kinh ngạc, sau đó anh lại nhìn vào trong nhà mấy lần. "Nhanh lên đi." Hàn Mặc Tử thúc giục anh: “Anh lề mẽ như vậy làm gì?”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm đeo giày vào. Khi anh đi đến cửa, ánh mắt lại nhìn lên gương mặt cô
Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đúng lúc ấy Hàn Mặc Tử cắt ngang lời nói của anh. "Khi anh về nhớ chú ý an toàn nhé." Sau đó "sâm" một tiếng, cánh cửa liền đóng sập lại.
Sau khi cửa đóng rồi, Hàn Mặc Tử quay lưng dựa vào cửa, đôi mắt chậm rãi dời sang chỗ khác. Cô nhắm mắt vào chế giấu ánh mắt của mình, để cho người ta không nhìn rõ cô đang nghĩ cái gì.
Một lúc sau, cô đi đến mở tủ giày trước mặt ra, cất từng đối giày bé nhỏ của Đậu nhỏ. Sau đó cô lại đi vào trong phòng của Đậu nhỏ ở dưới tầng.
Sau khi đi ra, cô khóa trải cánh cửa của Đậu nhỏ lại.
Sau khi cô chuẩn bị về phòng của mình, đúng lúc ấy cô lại đụng phải Tiểu Nhan đang dựa ở trước cửa. “Bây giờ anh ta biết chỗ ở của cậu rồi."
Hàn Mộc Tử vẫn đứng vững, không hề tiếp lời Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan tiếp tục nói: “Mình cảm thấy giấy mãi mãi không thế nào gói được lửa" “Có thể gói được ngày nào thì hay ngày đấy. Lúc này Hàn
Mộc Tử lại vô cùng tỉnh táo. Có lẽ đối với cô mà nói, cô đã sớm biết từ khi va phải Dạ Mạc Thâm lúc mình về nước đến nay, sau khi nhìn thấy tình thế bắt buộc anh đối xử với mình như vậy thì cuối cùng sẽ có một ngày anh sẽ phát hiện ra Đậu nhỏ.
Chỉ cần một khi Đậu nhỏ bị phơi bày lên trước mặt Dạ Mạc
Thâm.
Thì thân thể của anh cũng sẽ bị phơi bày
Nghĩ đến điều này, Hàn Mặc Tử mim cười, khẽ nói: "Nói chúng bây giờ có thể bao che được ngày nào thì hay ngày đấy. Hơn nữa cho dù giấy không gói được lửa thì mình cũng sẽ để cho ngọn lửa này lan ra một cách từ từ
Nghe vậy Tiểu Nhan rất ngạc nhiên, đôi môi của cô ấy mấp máy rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ý của cậu là, cho dù hai cha con có gặp nhau, cậu cũng sẽ không thừa nhận?"
Hàn Mộc Tử không gật đầu, nhưng sự im lặng của cô đã tỏ ý ngầm thừa nhận. Tiểu Nhan chỉ có thể bĩu môi: “Mình thấy với tính cách của tổng giám đốc Mạc Thâm thì e rằng sẽ không chịu để yên một cách dễ dàng như vậy đâu." “Cậu cũng nghĩ anh ấy sẽ cướp lại đứa trẻ cùng mình sao?" "Không!” Tiểu Nhan lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô rất nghiêm túc.
Hàn Mộc Tử hơi ngạc nhiên: "Không phải chứ?" “Ý của mình là, không chỉ là đứa trẻ mà còn có cả cậu nữa."
Hàn Mặc Tử: " "Người mà anh ta kiên quyết muốn có được chính là cậu, nếu như phát hiện Đậu nhỏ là con của mình thì nhất định anh ta sẽ phải có được cả cậu và Đậu nhỏ"
Nghe vậy Hàn Mộc Tử sững sở, đôi môi màu hồng nhạt khẽ mở ra nhưng lại không nói ra câu nào.
Là bởi vì quan hệ của người trong cuộc sao?
Tại sao cô không nhìn rõ ràng và hiểu mọi thứ như Tiểu Nhan?
Cô luôn sợ Dạ Mạc Thâm phát hiện ra con của mình, đến khi ấy người của nhà họ Dạ sẽ cướp Đậu nhỏ đi. Thắng bé chính là chỗ dựa duy nhất của cô, nếu như thắng bé bị người nhà họ Dạ cướp đi, đến lúc ấy cô phải dựa vào đâu để sống?
Nhưng những lời nói của Tiểu Nhan nói với cô vào tối hôm nay lại khiến cho cô chợt bừng tỉnh. Cô luôn cho rằng Dạ Mạc Thâm sẽ chỉ cướp Đậu nhỏ đi.
Nhưng Tiểu Nhan lại nói rất rõ ràng, người Dạ Mạc Thâm muốn chính là cô "Hơn nữa theo như tính cách của anh ta,minh đoán cho dù anh ta muốn cậu thì cũng sẽ không muốn đứa trẻ" Dường như Tiểu Nhan sợ có không nghe rõ, cho nên lại nói thêm câu nữa. Hàn Mộc Tử hoàn toàn nói không lên lời, trong đầu vô cùng rối bời.
Cô chưa từng nghĩ đến những điều này. "Cho nên cậu suy nghĩ kỹ hơn một chút đi." Tiểu Nhan khuyên cô: “Mình biết trong lòng cậu vẫn có anh ta, mình cũng biết chuyện trước kia cậu ở nước ngoài. Mộc Tử à, là một người bạn của cậu, mặc dù mình nên đứng về phía cậu, nhưng mình cảm thấy. Bây giờ Dạ Mạc Thâm làm thay cậu. Mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không hề nhỏ gì. Bây giờ anh ta đang rất nhỏ bé thấp kém trước mặt cậu, giống như mình ở trước mặt anh trai cậu vậy, cậu có thể hiểu ý của mình không?”
Từ khi nào mà cô lại chuyển cho Tiểu Nhan dạy cô thể nào là tình cảm.
Rõ ràng Tiểu Nhân chưa hề có kinh nghiệm gì.
Hàn Mặc Tử hơi tức giận, nói một cách buồn bực: “Cậu thấy anh ấy làm những thứ này, rồi thương hại anh ấy sao? Hay là cậu cảm thấy tớ đối xử quá đáng với anh ấy?” “Không, tớ không cảm thấy cậu quả đáng. Dù sao những chuyện anh ta làm vào năm năm trước, điều này coi như là bồi thường mạng cho cậu, mình là một người bạn của cậu sẽ không cảm thấy cậu làm như vậy là quá đáng. Nhưng... Mình không đành lòng thấy cậu giày vò mình như vậy, Mộc Tử à. Cậu tưởng mình nói những lời này là vì anh ta sao? Mình là vì cậu đấy.
Tiểu Nhận đi lên phía trước, cảm xúc hơi kích động. "Mình biết cậu còn thích anh ấy, năm năm nay nhìn bên ngoài thì cậu như đã quên người này rồi, nhưng mình biết trong lòng cậu... “Đừng nói nữa" Hàn Mộc Tử lạnh lùng cắt ngang lời nói của
Tiểu Nhan, sau đó quay lưng về phía cô ấy. Cô ngước mắt nhìn về phía trước, mím chặt đôi môi đỏ hồng lại. “Mộc Tử, những lời mình nói đều rất nghiêm túc! “Mình bảo cậu đừng nói nữa." Hàn Mặc Tử nói xong, cô không thèm để ý đến Tiểu Nhan nữa mà sải bước đi vào trong phòng ngủ của mình.
Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của cô, hơi chán nản mà gục đầu xuống, cả người trở nên vô cùng chán nản và ủ rũ. phải là cô ấy muốn tái hợp Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử, chỉ là cô ấy thật sự không thể nhìn người bạn tốt của mình cứ giày vò làm khổ bản thân như vậy.
Chỉ cần... Chỉ cần Hàn Tử có thể buông bỏ được mọi thứ trước kia, bây giờ ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm và đem theo Đậu nhỏ.
Một gia đình ba người sống vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau không tốt sao?
Nhưng... Khúc mắc của Hàn Mặc Tử quá sâu nặng, Tiểu Nhan cũng không viết Dạ Mạc Thâm phải cố gắng nỗ lực đến bao giờ mới có thể gỡ được hết khúc mắc của Mộc Tử.
Tiểu Nhan biết Hàn Tử đã mềm lòng bởi những hành động xát thương trước kia, nhưng cuối cùng vẫn...
Nhưng khúc mắt của cô vẫn quá sâu đậm.
Sau khi Hàn Mộc Tử trở về phòng, cô lấy quần áo rồi đi tầm. Cô mở vòi hoa sen, toàn thân đứng phía dưới mặc do dòng nước nóng cọ rửa, chảy từ đầu xuống dưới.
Cô luôn để những lời nói đó của
Nhan vào trong tai, nhưng lửa trong lòng cô vẫn bùng cháy càng ngày càng lớn. Làm sao để có thể quên được những tổn thương mà anh dành cho cô vào năm năm trước? Làm sao có thể quên được?
Hàn Mộc Tử khẽ khựng động tác rửa bát lại, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi dừng động tác trong tay và nhìn về phía Dạ Mạc Thâm. “Ý của anh là anh muốn ở nhà tôi?"
Dạ Mạc Thâm sát lại gần cô hơn, hơi thể trên cơ thể cũng dồn ép lấy cô. “Nếu như em đồng ý. “Không được." Hàn Mộc Tử không nghĩ ngợi gì mà từ chối thẳng thừng luôn: "Anh cũng thấy rồi đấy, bây giờ tôi không ở một mình. Vì vậy sẽ rất bất tiện.
Dạ Mạc Thâm tìm ra được chỗ sơ hở trong lời nói của cô: "Ý của em là, em ở một mình thì có thể Hàn Mặc Tử: "... Anh ít chui vào chỗ sơ hở của tôi đi. Dù sao anh cũng đã ăn cơm rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, anh mau về nhà đi.
Thấy anh cứ đứng mãi mà không nói gì, Hàn Mặc Tử lại bổ sung thêm một câu: "Đừng để tôi ghét anh thêm.
Có lẽ câu nói này đã chạm đến Dạ Mạc Thâm, anh đứng im lặng ở bên cạnh cô một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Anh rửa bát đũa giúp em xong rồi sẽ đi “Nói lời phải giữ lấy lời đấy.
Lần này Dạ Mạc Thâm thật sự nói lời giữ lời. Hàn Mộc Tử rửa bát xong thì tiền anh đến cửa, Dạ Mạc Thâm cũng không xin cô cho mình ở lại nữa.
Nhưng gần đến lúc đi, khi Dạ Mạc Thâm mở tủ giày ra lại nhìn thấy một đôi giày bé tí của trẻ con trong tủ giày. Đôi mắt anh lóe lên tia vô cùng kinh ngạc, sau đó anh lại nhìn vào trong nhà mấy lần. "Nhanh lên đi." Hàn Mặc Tử thúc giục anh: “Anh lề mẽ như vậy làm gì?”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm đeo giày vào. Khi anh đi đến cửa, ánh mắt lại nhìn lên gương mặt cô
Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đúng lúc ấy Hàn Mặc Tử cắt ngang lời nói của anh. "Khi anh về nhớ chú ý an toàn nhé." Sau đó "sâm" một tiếng, cánh cửa liền đóng sập lại.
Sau khi cửa đóng rồi, Hàn Mặc Tử quay lưng dựa vào cửa, đôi mắt chậm rãi dời sang chỗ khác. Cô nhắm mắt vào chế giấu ánh mắt của mình, để cho người ta không nhìn rõ cô đang nghĩ cái gì.
Một lúc sau, cô đi đến mở tủ giày trước mặt ra, cất từng đối giày bé nhỏ của Đậu nhỏ. Sau đó cô lại đi vào trong phòng của Đậu nhỏ ở dưới tầng.
Sau khi đi ra, cô khóa trải cánh cửa của Đậu nhỏ lại.
Sau khi cô chuẩn bị về phòng của mình, đúng lúc ấy cô lại đụng phải Tiểu Nhan đang dựa ở trước cửa. “Bây giờ anh ta biết chỗ ở của cậu rồi."
Hàn Mộc Tử vẫn đứng vững, không hề tiếp lời Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan tiếp tục nói: “Mình cảm thấy giấy mãi mãi không thế nào gói được lửa" “Có thể gói được ngày nào thì hay ngày đấy. Lúc này Hàn
Mộc Tử lại vô cùng tỉnh táo. Có lẽ đối với cô mà nói, cô đã sớm biết từ khi va phải Dạ Mạc Thâm lúc mình về nước đến nay, sau khi nhìn thấy tình thế bắt buộc anh đối xử với mình như vậy thì cuối cùng sẽ có một ngày anh sẽ phát hiện ra Đậu nhỏ.
Chỉ cần một khi Đậu nhỏ bị phơi bày lên trước mặt Dạ Mạc
Thâm.
Thì thân thể của anh cũng sẽ bị phơi bày
Nghĩ đến điều này, Hàn Mặc Tử mim cười, khẽ nói: "Nói chúng bây giờ có thể bao che được ngày nào thì hay ngày đấy. Hơn nữa cho dù giấy không gói được lửa thì mình cũng sẽ để cho ngọn lửa này lan ra một cách từ từ
Nghe vậy Tiểu Nhan rất ngạc nhiên, đôi môi của cô ấy mấp máy rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ý của cậu là, cho dù hai cha con có gặp nhau, cậu cũng sẽ không thừa nhận?"
Hàn Mộc Tử không gật đầu, nhưng sự im lặng của cô đã tỏ ý ngầm thừa nhận. Tiểu Nhan chỉ có thể bĩu môi: “Mình thấy với tính cách của tổng giám đốc Mạc Thâm thì e rằng sẽ không chịu để yên một cách dễ dàng như vậy đâu." “Cậu cũng nghĩ anh ấy sẽ cướp lại đứa trẻ cùng mình sao?" "Không!” Tiểu Nhan lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô rất nghiêm túc.
Hàn Mộc Tử hơi ngạc nhiên: "Không phải chứ?" “Ý của mình là, không chỉ là đứa trẻ mà còn có cả cậu nữa."
Hàn Mặc Tử: " "Người mà anh ta kiên quyết muốn có được chính là cậu, nếu như phát hiện Đậu nhỏ là con của mình thì nhất định anh ta sẽ phải có được cả cậu và Đậu nhỏ"
Nghe vậy Hàn Mộc Tử sững sở, đôi môi màu hồng nhạt khẽ mở ra nhưng lại không nói ra câu nào.
Là bởi vì quan hệ của người trong cuộc sao?
Tại sao cô không nhìn rõ ràng và hiểu mọi thứ như Tiểu Nhan?
Cô luôn sợ Dạ Mạc Thâm phát hiện ra con của mình, đến khi ấy người của nhà họ Dạ sẽ cướp Đậu nhỏ đi. Thắng bé chính là chỗ dựa duy nhất của cô, nếu như thắng bé bị người nhà họ Dạ cướp đi, đến lúc ấy cô phải dựa vào đâu để sống?
Nhưng những lời nói của Tiểu Nhan nói với cô vào tối hôm nay lại khiến cho cô chợt bừng tỉnh. Cô luôn cho rằng Dạ Mạc Thâm sẽ chỉ cướp Đậu nhỏ đi.
Nhưng Tiểu Nhan lại nói rất rõ ràng, người Dạ Mạc Thâm muốn chính là cô "Hơn nữa theo như tính cách của anh ta,minh đoán cho dù anh ta muốn cậu thì cũng sẽ không muốn đứa trẻ" Dường như Tiểu Nhan sợ có không nghe rõ, cho nên lại nói thêm câu nữa. Hàn Mộc Tử hoàn toàn nói không lên lời, trong đầu vô cùng rối bời.
Cô chưa từng nghĩ đến những điều này. "Cho nên cậu suy nghĩ kỹ hơn một chút đi." Tiểu Nhan khuyên cô: “Mình biết trong lòng cậu vẫn có anh ta, mình cũng biết chuyện trước kia cậu ở nước ngoài. Mộc Tử à, là một người bạn của cậu, mặc dù mình nên đứng về phía cậu, nhưng mình cảm thấy. Bây giờ Dạ Mạc Thâm làm thay cậu. Mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không hề nhỏ gì. Bây giờ anh ta đang rất nhỏ bé thấp kém trước mặt cậu, giống như mình ở trước mặt anh trai cậu vậy, cậu có thể hiểu ý của mình không?”
Từ khi nào mà cô lại chuyển cho Tiểu Nhan dạy cô thể nào là tình cảm.
Rõ ràng Tiểu Nhân chưa hề có kinh nghiệm gì.
Hàn Mặc Tử hơi tức giận, nói một cách buồn bực: “Cậu thấy anh ấy làm những thứ này, rồi thương hại anh ấy sao? Hay là cậu cảm thấy tớ đối xử quá đáng với anh ấy?” “Không, tớ không cảm thấy cậu quả đáng. Dù sao những chuyện anh ta làm vào năm năm trước, điều này coi như là bồi thường mạng cho cậu, mình là một người bạn của cậu sẽ không cảm thấy cậu làm như vậy là quá đáng. Nhưng... Mình không đành lòng thấy cậu giày vò mình như vậy, Mộc Tử à. Cậu tưởng mình nói những lời này là vì anh ta sao? Mình là vì cậu đấy.
Tiểu Nhận đi lên phía trước, cảm xúc hơi kích động. "Mình biết cậu còn thích anh ấy, năm năm nay nhìn bên ngoài thì cậu như đã quên người này rồi, nhưng mình biết trong lòng cậu... “Đừng nói nữa" Hàn Mộc Tử lạnh lùng cắt ngang lời nói của
Tiểu Nhan, sau đó quay lưng về phía cô ấy. Cô ngước mắt nhìn về phía trước, mím chặt đôi môi đỏ hồng lại. “Mộc Tử, những lời mình nói đều rất nghiêm túc! “Mình bảo cậu đừng nói nữa." Hàn Mặc Tử nói xong, cô không thèm để ý đến Tiểu Nhan nữa mà sải bước đi vào trong phòng ngủ của mình.
Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của cô, hơi chán nản mà gục đầu xuống, cả người trở nên vô cùng chán nản và ủ rũ. phải là cô ấy muốn tái hợp Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử, chỉ là cô ấy thật sự không thể nhìn người bạn tốt của mình cứ giày vò làm khổ bản thân như vậy.
Chỉ cần... Chỉ cần Hàn Tử có thể buông bỏ được mọi thứ trước kia, bây giờ ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm và đem theo Đậu nhỏ.
Một gia đình ba người sống vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau không tốt sao?
Nhưng... Khúc mắc của Hàn Mặc Tử quá sâu nặng, Tiểu Nhan cũng không viết Dạ Mạc Thâm phải cố gắng nỗ lực đến bao giờ mới có thể gỡ được hết khúc mắc của Mộc Tử.
Tiểu Nhan biết Hàn Tử đã mềm lòng bởi những hành động xát thương trước kia, nhưng cuối cùng vẫn...
Nhưng khúc mắt của cô vẫn quá sâu đậm.
Sau khi Hàn Mộc Tử trở về phòng, cô lấy quần áo rồi đi tầm. Cô mở vòi hoa sen, toàn thân đứng phía dưới mặc do dòng nước nóng cọ rửa, chảy từ đầu xuống dưới.
Cô luôn để những lời nói đó của
Nhan vào trong tai, nhưng lửa trong lòng cô vẫn bùng cháy càng ngày càng lớn. Làm sao để có thể quên được những tổn thương mà anh dành cho cô vào năm năm trước? Làm sao có thể quên được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.