Chương 422: Giữa chúng ta, không có gì phải giải thích cá
Thẩm Kiều
05/05/2021
Hàn Mộc Tử vừa cuốn thước dây quanh eo của Dạ Mạc Thâm thì nghe được câu hỏi này. Động tác của tay cô hơi ngừng lại, trong lòng thì cười khẩy, sau đó kéo căng thước dây.
“Hận? Dựa vào đâu mà anh ta nghĩ rằng mình hận anh ta? Anh ta xứng đáng à?”
“Anh Dạ nói đùa rồi, anh là khách của tôi, sao tôi có thể hận anh được?”
Hàn Mộc Tử giả vờ tỏ ra không hiểu, nói bừa một câu cho qua.
Nhưng Dạ Mạc Thâm lại cau mày lại.
“Thật sao?”
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, gần như không thể cảm nhận được cảm xúc qua câu nói này.
“Vậy cô có thể nhẹ tay một chút không?”
Lúc này, Hàn Mộc Tử mới phát hiện ra cô đang siết thước dây rất chặt, suýt nữa thì khiến eo của anh biến dạng.
“Xin lỗi anh…”
Cô đột nhiên rụt tay lại, trên vầng trán trắng nõn xuất hiện một lớp mồ hôi rất mỏng. Hàn Mộc Tử hạ tầm mắt xuống, sau đó buồn rầu cắn môi dưới của mình. Sao cô lại bối rối tới mức này?
Không khí trong phòng rơi vào trạng thái lúng túng, cô ghi nhớ số đo trong đầu rồi thu thước dây lại, lùi về phía sau một bước. Hàn Mộc Tử cầm cuốn sổ ghi chép lên và ghi lại số đo vừa rồi, phòng sau này quên mất.
Dạ Mạc Thâm đứng sau lưng cô, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm kia.
“Nếu không phải hận tôi, vì sao cô lại coi tôi là người xa lạ?”
Bút trên tay Hàn Mộc Tử đột nhiên bị lệch, cô không trả lời, mà gạch một cái ngang qua sổ ghi chép. Sau khi ghi xong số đo, cô mới cất cuốn số đi, sau đó đứng thẳng dậy đối mặt với Dạ Mạc Thâm.
“Công việc của tôi đã hoàn thành. Anh Dạ, cảm ơn anh đã phối hợp với tôi. Hôm nay, tôi còn bận việc khác nên đi trước đây.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử lập tức quay người định rời đi. Đột nhiên cô cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt. Cô đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Anh ta định làm cái gì vậy?”
“Cô hận tôi như vậy sao? Không muốn ở lại với tôi lâu hơn dù chỉ một giây ư?”
Không biết vì sao, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy trong câu nói của Dạ Mạc Thâm có sự đau khổ và tự giễu. Thính giác của cô có vấn đề rồi sao?
“Anh Dạ lại nói đùa rồi. Hôm nay là ngày nghỉ mà, tôi thực sự bận việc khác rồi.”
Cô giãy dụa một lúc, muốn rút tay lại. Nhưng Dạ Mạc Thâm lại cầm tay cô quá chặt, cô không thể rút tay ra được. Hàn Mộc Tử cảm thấy đau nên nhăn mày, quay đầu lại nhìn.
“Nếu không phải ngày nghỉ, nếu không phải cô bận chuyện khác, cô sẽ đồng ý ở lại với tôi một lúc chứ?”
Hàn Mộc Tử: “..
“Rốt cuộc Dạ Mạc Thâm muốn làm gì? Rõ ràng anh ta nói anh ta đã kết hôn rồi. Nhưng bây giờ, vì sao anh ta lại tỏ ra buồn bã như vậy? Chẳng lẽ định dụ mình mắc lừa sao? Định dụ dỗ được mình rồi lại tàn nhẫn vứt bỏ khiến mình bị tổn thương như trước kia?”
Nghĩ tới trường hợp này, đáy mắt Hàn Mộc Tử trở nên lạnh lùng. Cô muốn rút tay về, nhưng Dạ Mạc Thâm lại cầm quá chặt. Cô không biết phải làm sao chỉ có thể nói: “Anh Dạ à, tôi thật sự bận việc khác. Phiền anh buông tay tôi ra.
“Không buông.”
Lần đầu tiên, Dạ Mạc Thâm nũng nịu như một đứa trẻ, nhìn cô với ánh mắt buồn rầu: “Cô có đồng ý nghe tôi giải thích không?”
“Cái gì? Nghe anh ta giải thích?”
Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt.
“Giải thích cái gì? Chuyện năm năm trước sao?”
Sắc mặt của cô trở nên trắng bệch. Một lúc sau, Hàn Mộc Tử cười gượng nói: “Anh Dạ, tôi cho rằng anh chẳng có gì phải giải thích với tôi cả.”
“Thật không?”
Dạ Mạc Thâm khẽ cười, nụ cười kia lộ rõ vẻ tự giễu.
“Xem ra cô không muốn nghe tôi giải thích. Nhưng tôi lại không muốn thả cô đi, làm sao bây giờ?”
Hàn Mộc Tử: “..
Cô giãy dụa rút tay ra, đôi mày thanh tú nhíu lại. Cô nhìn anh với vẻ không vui. Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm rất sâu, giống như muốn hút linh hồn của Hàn Mộc Tử vào trong vậy. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có thể cố gắng lùi về phía sau.
Hàn Mộc Tử cố gắng giãy dụa khiến Dạ Mạc Thâm cảm thấy tức giận. Anh lập tức kéo mạnh cô về phía mình, đẩy cô ngã vào ghế sofa mềm mại ở sau lưng.
“A.”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Hàn Mộc Tử bị Dạ Mạc Thầm đè lên người, mặt của hai người gần sát nhau.
“Bop!”
Cô đưa tay lên tát thẳng vào mặt anh một cái không chút do dự. Khi nhìn thấy anh định hôn mình, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Hàn Mộc Tử là anh đã kết hôn. Sau đó, tay cô đột nhiên vung lên không do dự chút nào.
Không khí yên lặng mất mấy giây, Dạ Mạc Thâm giữ nguyên tư thế đó, anh im lặng nhìn Hàn Mộc Tử, đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Có lẽ vì tức giận hoặc kích động nên ngực pháp phồng liên tục.
“Dạ Mạc Thâm, lúc đầu tôi không muốn nói những điều này với anh. Nhưng chắc anh vẫn nhớ những lời anh nói hôm qua chứ? Bây giờ, anh làm thế này với tôi, chẳng lẽ lương tâm của anh không cần rút chút nào sao? Anh làm như thế không thấy có lỗi với cô ấy và tôi à?”
Dạ Mạc Thâm: “Cái gì?”
Lời hôm qua anh nói? Ánh mắt của anh hơi mê mang, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Hàn Mộc Tử cười khẩy: “Đã kết hôn! Nếu anh Dạ đã kết hôn thì hãy biết giới hạn của mình, đừng có động tay, động chân với tôi.”
Nghe cô nói vậy, Dạ Mạc Thâm hơi sững sờ. Một lúc sau, anh đột nhiên cất tiếng cười: “Hóa ra chuyện cô nói là chuyện này. Vì… tôi kết hôn rồi nên không được đụng vào cô?”
Hàn Mộc Tử: “Anh!”
Từ bao giờ, anh lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?
“Hay là cô đang ghen?”
Không đợi Hàn Mộc Tử nói hết câu, Dạ Mạc Thâm lại nhíu mày trêu chọ cô.
Hàn Mộc Tử: “Ghen? Anh Dạ à, anh nghĩ anh là ai!”
Cô dùng sức đẩy anh ra, sau đó đứng thẳng lên, vỗ vỗ phía sau cổ và nói với giọng lạnh lùng: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng. Sau này, nếu anh Dạ còn không lịch sự như vậy nữa, tôi thà hủy hợp đồng chứ không hợp tác với anh nữa.”
Lần này, Hàn Mộc Tử không cho Dạ Mạc Thâm có cơ hội phản ứng nữa, cô lập tức xách túi rời đi. Nhìn bóng lưng của cô, trên mặt anh lộ ra vẻ suy tư. Anh nghĩ kỹ lại những lời mà cô vừa nói, sau đó dần dần hiểu ra.
“A… Người phụ nữ ngốc nghếch này! Không phải cô ấy nghĩ rằng mình đã kết hôn với người phụ nữ khác rồi đấy chứ? Vì thế cô ấy mới phản ứng kịch liệt như vậy!
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm đưa tay sờ lên bên má vừa bị tát của mình.
“Đúng là đau thật! Không nương tay chút nào. Nhưng cô ấy tức giận rồi.”
Anh tạm coi là cô ghen nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy. Trong phút chốc, Dạ Mạc Thâm lại nghĩ tới một chuyện khác, sau đó híp mắt lại. Cô vẫn chưa biết chuyện bọn họ chưa hề ly hôn sao? Bây giờ, bọn họ vẫn là vợ chồng trên giấy tờ.
Từ khi gặp mặt tới giờ, Dạ Mạc Thâm vẫn cho rằng cô biết chuyện này, không ngờ… Nhìn biểu hiện hôm nay của Hàn Mộc Tử, chắc hẳn cô vẫn chưa biết chuyện này.
“Ai đã che giấu cô ấy?”
Cô đi vào trong khoảng nửa giờ thì ra ngoài, thái độ của mấy người bên ngoài trở nên cực kỳ tốt.
“Cô Shelly đi thong thả, hoan nghênh cô tới vào lần sau.
“Cô Shelly đi đường chú ý an toàn nhé!”
Bước chân của Hàn Mộc Tử đột nhiên dừng lại, suýt nữa là cô phun máu ra.
“Hận? Dựa vào đâu mà anh ta nghĩ rằng mình hận anh ta? Anh ta xứng đáng à?”
“Anh Dạ nói đùa rồi, anh là khách của tôi, sao tôi có thể hận anh được?”
Hàn Mộc Tử giả vờ tỏ ra không hiểu, nói bừa một câu cho qua.
Nhưng Dạ Mạc Thâm lại cau mày lại.
“Thật sao?”
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, gần như không thể cảm nhận được cảm xúc qua câu nói này.
“Vậy cô có thể nhẹ tay một chút không?”
Lúc này, Hàn Mộc Tử mới phát hiện ra cô đang siết thước dây rất chặt, suýt nữa thì khiến eo của anh biến dạng.
“Xin lỗi anh…”
Cô đột nhiên rụt tay lại, trên vầng trán trắng nõn xuất hiện một lớp mồ hôi rất mỏng. Hàn Mộc Tử hạ tầm mắt xuống, sau đó buồn rầu cắn môi dưới của mình. Sao cô lại bối rối tới mức này?
Không khí trong phòng rơi vào trạng thái lúng túng, cô ghi nhớ số đo trong đầu rồi thu thước dây lại, lùi về phía sau một bước. Hàn Mộc Tử cầm cuốn sổ ghi chép lên và ghi lại số đo vừa rồi, phòng sau này quên mất.
Dạ Mạc Thâm đứng sau lưng cô, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm kia.
“Nếu không phải hận tôi, vì sao cô lại coi tôi là người xa lạ?”
Bút trên tay Hàn Mộc Tử đột nhiên bị lệch, cô không trả lời, mà gạch một cái ngang qua sổ ghi chép. Sau khi ghi xong số đo, cô mới cất cuốn số đi, sau đó đứng thẳng dậy đối mặt với Dạ Mạc Thâm.
“Công việc của tôi đã hoàn thành. Anh Dạ, cảm ơn anh đã phối hợp với tôi. Hôm nay, tôi còn bận việc khác nên đi trước đây.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử lập tức quay người định rời đi. Đột nhiên cô cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt. Cô đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Anh ta định làm cái gì vậy?”
“Cô hận tôi như vậy sao? Không muốn ở lại với tôi lâu hơn dù chỉ một giây ư?”
Không biết vì sao, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy trong câu nói của Dạ Mạc Thâm có sự đau khổ và tự giễu. Thính giác của cô có vấn đề rồi sao?
“Anh Dạ lại nói đùa rồi. Hôm nay là ngày nghỉ mà, tôi thực sự bận việc khác rồi.”
Cô giãy dụa một lúc, muốn rút tay lại. Nhưng Dạ Mạc Thâm lại cầm tay cô quá chặt, cô không thể rút tay ra được. Hàn Mộc Tử cảm thấy đau nên nhăn mày, quay đầu lại nhìn.
“Nếu không phải ngày nghỉ, nếu không phải cô bận chuyện khác, cô sẽ đồng ý ở lại với tôi một lúc chứ?”
Hàn Mộc Tử: “..
“Rốt cuộc Dạ Mạc Thâm muốn làm gì? Rõ ràng anh ta nói anh ta đã kết hôn rồi. Nhưng bây giờ, vì sao anh ta lại tỏ ra buồn bã như vậy? Chẳng lẽ định dụ mình mắc lừa sao? Định dụ dỗ được mình rồi lại tàn nhẫn vứt bỏ khiến mình bị tổn thương như trước kia?”
Nghĩ tới trường hợp này, đáy mắt Hàn Mộc Tử trở nên lạnh lùng. Cô muốn rút tay về, nhưng Dạ Mạc Thâm lại cầm quá chặt. Cô không biết phải làm sao chỉ có thể nói: “Anh Dạ à, tôi thật sự bận việc khác. Phiền anh buông tay tôi ra.
“Không buông.”
Lần đầu tiên, Dạ Mạc Thâm nũng nịu như một đứa trẻ, nhìn cô với ánh mắt buồn rầu: “Cô có đồng ý nghe tôi giải thích không?”
“Cái gì? Nghe anh ta giải thích?”
Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt.
“Giải thích cái gì? Chuyện năm năm trước sao?”
Sắc mặt của cô trở nên trắng bệch. Một lúc sau, Hàn Mộc Tử cười gượng nói: “Anh Dạ, tôi cho rằng anh chẳng có gì phải giải thích với tôi cả.”
“Thật không?”
Dạ Mạc Thâm khẽ cười, nụ cười kia lộ rõ vẻ tự giễu.
“Xem ra cô không muốn nghe tôi giải thích. Nhưng tôi lại không muốn thả cô đi, làm sao bây giờ?”
Hàn Mộc Tử: “..
Cô giãy dụa rút tay ra, đôi mày thanh tú nhíu lại. Cô nhìn anh với vẻ không vui. Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm rất sâu, giống như muốn hút linh hồn của Hàn Mộc Tử vào trong vậy. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có thể cố gắng lùi về phía sau.
Hàn Mộc Tử cố gắng giãy dụa khiến Dạ Mạc Thâm cảm thấy tức giận. Anh lập tức kéo mạnh cô về phía mình, đẩy cô ngã vào ghế sofa mềm mại ở sau lưng.
“A.”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Hàn Mộc Tử bị Dạ Mạc Thầm đè lên người, mặt của hai người gần sát nhau.
“Bop!”
Cô đưa tay lên tát thẳng vào mặt anh một cái không chút do dự. Khi nhìn thấy anh định hôn mình, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Hàn Mộc Tử là anh đã kết hôn. Sau đó, tay cô đột nhiên vung lên không do dự chút nào.
Không khí yên lặng mất mấy giây, Dạ Mạc Thâm giữ nguyên tư thế đó, anh im lặng nhìn Hàn Mộc Tử, đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Có lẽ vì tức giận hoặc kích động nên ngực pháp phồng liên tục.
“Dạ Mạc Thâm, lúc đầu tôi không muốn nói những điều này với anh. Nhưng chắc anh vẫn nhớ những lời anh nói hôm qua chứ? Bây giờ, anh làm thế này với tôi, chẳng lẽ lương tâm của anh không cần rút chút nào sao? Anh làm như thế không thấy có lỗi với cô ấy và tôi à?”
Dạ Mạc Thâm: “Cái gì?”
Lời hôm qua anh nói? Ánh mắt của anh hơi mê mang, nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Hàn Mộc Tử cười khẩy: “Đã kết hôn! Nếu anh Dạ đã kết hôn thì hãy biết giới hạn của mình, đừng có động tay, động chân với tôi.”
Nghe cô nói vậy, Dạ Mạc Thâm hơi sững sờ. Một lúc sau, anh đột nhiên cất tiếng cười: “Hóa ra chuyện cô nói là chuyện này. Vì… tôi kết hôn rồi nên không được đụng vào cô?”
Hàn Mộc Tử: “Anh!”
Từ bao giờ, anh lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?
“Hay là cô đang ghen?”
Không đợi Hàn Mộc Tử nói hết câu, Dạ Mạc Thâm lại nhíu mày trêu chọ cô.
Hàn Mộc Tử: “Ghen? Anh Dạ à, anh nghĩ anh là ai!”
Cô dùng sức đẩy anh ra, sau đó đứng thẳng lên, vỗ vỗ phía sau cổ và nói với giọng lạnh lùng: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng. Sau này, nếu anh Dạ còn không lịch sự như vậy nữa, tôi thà hủy hợp đồng chứ không hợp tác với anh nữa.”
Lần này, Hàn Mộc Tử không cho Dạ Mạc Thâm có cơ hội phản ứng nữa, cô lập tức xách túi rời đi. Nhìn bóng lưng của cô, trên mặt anh lộ ra vẻ suy tư. Anh nghĩ kỹ lại những lời mà cô vừa nói, sau đó dần dần hiểu ra.
“A… Người phụ nữ ngốc nghếch này! Không phải cô ấy nghĩ rằng mình đã kết hôn với người phụ nữ khác rồi đấy chứ? Vì thế cô ấy mới phản ứng kịch liệt như vậy!
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm đưa tay sờ lên bên má vừa bị tát của mình.
“Đúng là đau thật! Không nương tay chút nào. Nhưng cô ấy tức giận rồi.”
Anh tạm coi là cô ghen nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy. Trong phút chốc, Dạ Mạc Thâm lại nghĩ tới một chuyện khác, sau đó híp mắt lại. Cô vẫn chưa biết chuyện bọn họ chưa hề ly hôn sao? Bây giờ, bọn họ vẫn là vợ chồng trên giấy tờ.
Từ khi gặp mặt tới giờ, Dạ Mạc Thâm vẫn cho rằng cô biết chuyện này, không ngờ… Nhìn biểu hiện hôm nay của Hàn Mộc Tử, chắc hẳn cô vẫn chưa biết chuyện này.
“Ai đã che giấu cô ấy?”
Cô đi vào trong khoảng nửa giờ thì ra ngoài, thái độ của mấy người bên ngoài trở nên cực kỳ tốt.
“Cô Shelly đi thong thả, hoan nghênh cô tới vào lần sau.
“Cô Shelly đi đường chú ý an toàn nhé!”
Bước chân của Hàn Mộc Tử đột nhiên dừng lại, suýt nữa là cô phun máu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.