Chương 950: Giúp mẹ để lại ấn tượng tốt
Thẩm Kiều
24/05/2021
Lúc chạng vạng, ông cụ nhà Uất Trì phái Vũ Ba đến, nói rằng mời mọi người qua nhà họ Uất Trì bên kia dùng cơm tối. Vu Ba giải thích nói là: “Bởi vì đêm qua là ngày ba mươi, là ngày lễ của chúng ta. Đêm qua, mọi người đã không thể tụ họp lại được với nhau. Cùng nhau ăn một bữa, cho nên hôm nay tụ họp cũng giống nhau.”
Đến nhà họ Uất Trì ăn tối? Hàn Mộc Tử có chút do dự.
Vu Ba mỉm cười, nhẹ giọng giải thích: “Ông cụ đã cho xe đến đón cô An.” Trong lòng Hàn Mộc Tử khẽ động: “Ý của bác Vu là dì nhỏ đã đồng ý rồi?”
Nhìn thấy đối phương gật đầu, Hàn Mộc Tử biết mình không đi không được, nhưng bây giờ Tiểu Nhan đã say thành như vậy, cô nhất định không đi được, phải có người ở lại chăm sóc cô ấy.
Đúng lúc này, Tiêu Túc từ trong phòng đi ra, cau mày nói: “Tiểu Nhan có chút không đúng.”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Mộv Tử hơi thay đổi, bước nhanh vào phòng đến bên cạnh Tiểu Nhan.
“Làm sao vậy?”
Tiêu Túc bước tới: “Tôi tưởng cô ấy chỉ say rượu. Ai biết vừa rồi cô ấy lại mê sảng, sau đó bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Tôi thử nhiệt độ trên trán cô ấy thì hình như là sốt.”
sốt…
“Vô duyên vô cớ, làm sao có thể phát sốt được? Còn nữa, rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra? Tại sao khi trở về với anh, cô ấy lại say như vậy?” Tiêu Túc: “… Cô chủ, khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã đi một mình trên đường cái, mặc ít thì không nói lại còn rơi nước mắt, tôi thấy có gì đó không ổn nên đưa cô ấy đi nhà hàng ăn gì đó, sau nữa … cô ấy nói muốn uống chút rượu, tôi không ngăn lại được.”
Sau khi nghe xong những lời của Tiêu Túc nói, đôi lông mi thanh tú của Hàn Mộc Tử đều nhíu chặt cả lại, rõ ràng là cùng Hàn Thanh đi ra ngoài, cuối cùng thì lúc Tiêu Túc gặp Tiểu Nhan lại ở một mình. Hơn nữa, căn cứ vào hình dung của Tiêu Túc thì hẳn chính là Hàn Thanh Làm gì hoặc nói gì đó làm tổn thương trái tim của Tiểu Nhan.
Tại sao có thể như vậy Nhìn Tiểu Nhan như vậy, Hàn Mộc Tử cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, vốn dĩ cô nghĩ đây là một cơ hội tốt của Tiểu Nhan, nhưng không ngờ lại tạo thành tổn thương lớn như vậy cho Tiểu Nhan. Chẳng lẽ chuyện này thật sự là cưỡng cầu?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không nói gì nữa, mà chỉ gật đầu với Tiêu Túc, biểu thị rằng tự bản thân biết nói chuyện này.
Tiểu Tô nhận ra vẻ thay đổi của cô, càng nghĩ lại càng cảm thấy Hàn Mộc Tử có lẽ cũng biết đại khái quá trình, dù sao cô cũng là bạn tốt như vậy của Tiểu Nhan, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không biết được tâm tư của Tiểu Nhan Xem ra tiếp đó cũng không cần cậu ta phải nói gì thêm nữa. “Để cô ấy hạ sốt trước đã, anh chăm sóc cô ấy nhiều rồi, kế đến để tôi chăm sóc cho cô ấy đi.”
Tiêu Túc liếc nhìn Tiểu Nhan một cái, không nói gì, gật đầu rời khỏi phòng. Sau khi Tiêu Túc rời đi, Hàn Mộc Tử liền hạ nhiệt độ cho Tiểu Nhan, đang làm thì lại nhớ tới chú Vu vẫn còn ở phòng khách đợi mình, liền đi ra ngoài giải thích: “Thực xin lỗi chủ Vụ, vốn là cháu cũng muốn qua nhưng Tiểu Nhan lại phát sốt.
Nếu chúng ta đến đó, cháu sợ sẽ không có ai ở đây chăm sóc cô ấy, vì vậy … hôm nay cháu sẽ không đến đó.”
Vu Ba không ngờ lại không khéo như vậy, nhưng xuất phát từ lời giải thích cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn người khác.
“Vậy cậu Thâm với cậu Tiêu thì sao?” Hàn Mộc Tử nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cười nói: “Để Đậu Nhỏ và Mạc Thâm đi vậy.”
Nhà Uất Trì này, phải giả bộ mời các cô đến ăn tối, thực ra chỉ muốn nhìn thấy Đậu Nhỏ mà thôi.
Nhìn cái tư thế chuẩn chỉnh của ông ta hôm nay khi đến nhất định là để gặp cháu trai đích tôn, thật tiếc vì cuối cùng không đạt được điều mình muốn, sau khi trở về nhà họ Uất Trì khẳng định là rất khó chịu.
Dù sao tối qua mới nhìn thấy đứa cháu đích tôn của mình, còn chưa nói được mấy câu thì ông đã té xỉu.
Mà mình thì sao? Nếu như không đi được, hẳn ông ta cũng sẽ rất vui đi. Nhìn dáng vẻ vô tư của Hàn Mộc Tử, chú Vu sở sở mũi có chút ngượng ngùng, giải thích: Cô Tôn, tôi biết cô nghĩ gì, nhưng hiện tại mức độ chấp nhận của lão gia rất cao, theo ý kiến của tôi thì ông ấy Hiểu biết nhiều năm như vậy, cho dù vốn là không muốn, nhưng hiện tại ông ấy cũng đã nghĩ sẽ nhận người cháu ngoại, con rể này. Chỉ là hiện tại ông ấy sĩ diện cao không bỏ qua được, cho nên Hàn Mộc Tử cười nhẹ: “Chú Vu không cần nói nữa, chuyện này cháu đều biết.”
Chú Vu gật đầu vui mừng.
Đúng vậy, thái độ của cô Tôn đối với ông cụ có thể nhìn ra được, mặc dù thái độ của ông cụ rất tệ nhưng cô Tôn đối với ông vẫn tôn trọng như trước.
Xét về tính cách thì cô Tôn này thật đáng quý.
“Tuy nhiên, cháu không thể quyết định họ sẽ đi hay ở, vậy nên phải nhờ chú Vu tự mình đi hỏi. Nếu họ không muốn đi, thì cháu cũng không thể ép họ đi được.”
Vu Ba vội vàng gật đầu: “Điều ấy đúng là thật, để tự tôi đến hỏi.”
“Được.”
Cuối cùng, Hàn Mộc Tử quay vào phòng chăm sóc Tiểu Nhan, một lúc sau, Đậu Nhỏ đến tìm cô.
“Mẹ, mẹ không đến nhà ông ngoại với Đậu Nhỏ sao?”
Đây là câu hỏi đầu tiên sau khi Đậu Nhỏ bước vào. Hỏi xong Đậu Nhỏ mới nhận thấy khuôn mặt của Tiểu Nhan nằm trên giường không ổn, vì thế chao ôi một tiếng nói: “Mẹ ơi, dì Tiểu Nhan bị sao vậy?”
Lúc trước ai cũng nghĩ Tiểu Nhan chỉ say rượu nên không có chuyện gì to tát.
Nhưng bây giờ…
Hàn Mộc Tử lại thay khăn ướt cho cô ấy rồi nói: “Dì Tiểu Nhan nhà con bị sốt nên không khỏe. Mẹ không thể đi được.”Đậu Nhỏ: “…”
“Vậy nên mẹ không thể đi với con đến nhà ông ngoại Tầng. Nếu con muốn đi thì đi cùng với ba con ấy.”
Nghe thấy thế, cái mũi nhỏ của Đậu Nhỏ nhắn lại: “Nhưng mà ba không chịu.”
Động tác tay của Hàn Mộc Tử dừng lại: “Từ chối?”
Điều này … thật kỳ lạ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, hiện tại anh ấy không nghĩ gặp nhà họ Uất Trì là có thể tháo gỡ được khúc mắt.
“Vậy thì còn phải làm sao bây giờ? Muốn đi gặp ông ngoại sao? Muốn đi có thể nhờ chủ Vụ đưa tới đón, tối nay để ba đón về nhà.”
Đậu Nhỏ làm trò nghiêm túc suy nghĩ trước mặt cô: “Vậy thì Đậu Nhỏ phải đi. Ông ngoại lúc nào cũng cô đơn ở nhà một mình, dì Tiểu Nhan phiền mẹ chăm sóc nha.”
“Được rồi.” Nghe vậy, Hàn Mộc Tử mỉm cười, đưa tay ra véo cái má phúng phính của Đậu Nhỏ: “Đậu Nhỏ ngoan, đi thăm ông ngoại Tầng đi, nhớ phải tạo thật nhiều thiện cảm cho mẹ đó, cực kì nhiều vào nha. Lúc đó có thể trở thành người một nhà vui vẻ ăn cơm rồi.”
Khi đó, chỉ cần mọi người vui vẻ bên nhau, mỗi ngày đều có thể là bữa tối sum họp đêm giao.
thừa.
Cần gì phải để ý hội họp ngày một ngày hai?
Đậu Nhỏ nghe thế gật đầu nặng nề.
“Mẹ ơi yên tâm đi, Đậu Nhỏ nhất định sẽ thay mẹ tạo hào cảm nhiều đến chật ních!”
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, khả năng Đậu Nhỏ mê hoặc mấy người lớn trong nhà thật sự không thể xem thường.
Thằng nhóc này tuy còn nhỏ nhưng tâm tư lại trong sáng, hơn nữa còn tinh ranh quỷ quái.
Hàn Mộc Tử không có bất kỳ cơ hội đặc biệt nào trong đời, nhưng sự tồn tại của Đậu Nhỏ dường như khiến cô mở lòng. Cần phải nói rằng Đậu Nhỏ chính là người mở lòng.
Đến nhà họ Uất Trì ăn tối? Hàn Mộc Tử có chút do dự.
Vu Ba mỉm cười, nhẹ giọng giải thích: “Ông cụ đã cho xe đến đón cô An.” Trong lòng Hàn Mộc Tử khẽ động: “Ý của bác Vu là dì nhỏ đã đồng ý rồi?”
Nhìn thấy đối phương gật đầu, Hàn Mộc Tử biết mình không đi không được, nhưng bây giờ Tiểu Nhan đã say thành như vậy, cô nhất định không đi được, phải có người ở lại chăm sóc cô ấy.
Đúng lúc này, Tiêu Túc từ trong phòng đi ra, cau mày nói: “Tiểu Nhan có chút không đúng.”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Mộv Tử hơi thay đổi, bước nhanh vào phòng đến bên cạnh Tiểu Nhan.
“Làm sao vậy?”
Tiêu Túc bước tới: “Tôi tưởng cô ấy chỉ say rượu. Ai biết vừa rồi cô ấy lại mê sảng, sau đó bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Tôi thử nhiệt độ trên trán cô ấy thì hình như là sốt.”
sốt…
“Vô duyên vô cớ, làm sao có thể phát sốt được? Còn nữa, rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra? Tại sao khi trở về với anh, cô ấy lại say như vậy?” Tiêu Túc: “… Cô chủ, khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã đi một mình trên đường cái, mặc ít thì không nói lại còn rơi nước mắt, tôi thấy có gì đó không ổn nên đưa cô ấy đi nhà hàng ăn gì đó, sau nữa … cô ấy nói muốn uống chút rượu, tôi không ngăn lại được.”
Sau khi nghe xong những lời của Tiêu Túc nói, đôi lông mi thanh tú của Hàn Mộc Tử đều nhíu chặt cả lại, rõ ràng là cùng Hàn Thanh đi ra ngoài, cuối cùng thì lúc Tiêu Túc gặp Tiểu Nhan lại ở một mình. Hơn nữa, căn cứ vào hình dung của Tiêu Túc thì hẳn chính là Hàn Thanh Làm gì hoặc nói gì đó làm tổn thương trái tim của Tiểu Nhan.
Tại sao có thể như vậy Nhìn Tiểu Nhan như vậy, Hàn Mộc Tử cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, vốn dĩ cô nghĩ đây là một cơ hội tốt của Tiểu Nhan, nhưng không ngờ lại tạo thành tổn thương lớn như vậy cho Tiểu Nhan. Chẳng lẽ chuyện này thật sự là cưỡng cầu?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không nói gì nữa, mà chỉ gật đầu với Tiêu Túc, biểu thị rằng tự bản thân biết nói chuyện này.
Tiểu Tô nhận ra vẻ thay đổi của cô, càng nghĩ lại càng cảm thấy Hàn Mộc Tử có lẽ cũng biết đại khái quá trình, dù sao cô cũng là bạn tốt như vậy của Tiểu Nhan, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không biết được tâm tư của Tiểu Nhan Xem ra tiếp đó cũng không cần cậu ta phải nói gì thêm nữa. “Để cô ấy hạ sốt trước đã, anh chăm sóc cô ấy nhiều rồi, kế đến để tôi chăm sóc cho cô ấy đi.”
Tiêu Túc liếc nhìn Tiểu Nhan một cái, không nói gì, gật đầu rời khỏi phòng. Sau khi Tiêu Túc rời đi, Hàn Mộc Tử liền hạ nhiệt độ cho Tiểu Nhan, đang làm thì lại nhớ tới chú Vu vẫn còn ở phòng khách đợi mình, liền đi ra ngoài giải thích: “Thực xin lỗi chủ Vụ, vốn là cháu cũng muốn qua nhưng Tiểu Nhan lại phát sốt.
Nếu chúng ta đến đó, cháu sợ sẽ không có ai ở đây chăm sóc cô ấy, vì vậy … hôm nay cháu sẽ không đến đó.”
Vu Ba không ngờ lại không khéo như vậy, nhưng xuất phát từ lời giải thích cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn người khác.
“Vậy cậu Thâm với cậu Tiêu thì sao?” Hàn Mộc Tử nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cười nói: “Để Đậu Nhỏ và Mạc Thâm đi vậy.”
Nhà Uất Trì này, phải giả bộ mời các cô đến ăn tối, thực ra chỉ muốn nhìn thấy Đậu Nhỏ mà thôi.
Nhìn cái tư thế chuẩn chỉnh của ông ta hôm nay khi đến nhất định là để gặp cháu trai đích tôn, thật tiếc vì cuối cùng không đạt được điều mình muốn, sau khi trở về nhà họ Uất Trì khẳng định là rất khó chịu.
Dù sao tối qua mới nhìn thấy đứa cháu đích tôn của mình, còn chưa nói được mấy câu thì ông đã té xỉu.
Mà mình thì sao? Nếu như không đi được, hẳn ông ta cũng sẽ rất vui đi. Nhìn dáng vẻ vô tư của Hàn Mộc Tử, chú Vu sở sở mũi có chút ngượng ngùng, giải thích: Cô Tôn, tôi biết cô nghĩ gì, nhưng hiện tại mức độ chấp nhận của lão gia rất cao, theo ý kiến của tôi thì ông ấy Hiểu biết nhiều năm như vậy, cho dù vốn là không muốn, nhưng hiện tại ông ấy cũng đã nghĩ sẽ nhận người cháu ngoại, con rể này. Chỉ là hiện tại ông ấy sĩ diện cao không bỏ qua được, cho nên Hàn Mộc Tử cười nhẹ: “Chú Vu không cần nói nữa, chuyện này cháu đều biết.”
Chú Vu gật đầu vui mừng.
Đúng vậy, thái độ của cô Tôn đối với ông cụ có thể nhìn ra được, mặc dù thái độ của ông cụ rất tệ nhưng cô Tôn đối với ông vẫn tôn trọng như trước.
Xét về tính cách thì cô Tôn này thật đáng quý.
“Tuy nhiên, cháu không thể quyết định họ sẽ đi hay ở, vậy nên phải nhờ chú Vu tự mình đi hỏi. Nếu họ không muốn đi, thì cháu cũng không thể ép họ đi được.”
Vu Ba vội vàng gật đầu: “Điều ấy đúng là thật, để tự tôi đến hỏi.”
“Được.”
Cuối cùng, Hàn Mộc Tử quay vào phòng chăm sóc Tiểu Nhan, một lúc sau, Đậu Nhỏ đến tìm cô.
“Mẹ, mẹ không đến nhà ông ngoại với Đậu Nhỏ sao?”
Đây là câu hỏi đầu tiên sau khi Đậu Nhỏ bước vào. Hỏi xong Đậu Nhỏ mới nhận thấy khuôn mặt của Tiểu Nhan nằm trên giường không ổn, vì thế chao ôi một tiếng nói: “Mẹ ơi, dì Tiểu Nhan bị sao vậy?”
Lúc trước ai cũng nghĩ Tiểu Nhan chỉ say rượu nên không có chuyện gì to tát.
Nhưng bây giờ…
Hàn Mộc Tử lại thay khăn ướt cho cô ấy rồi nói: “Dì Tiểu Nhan nhà con bị sốt nên không khỏe. Mẹ không thể đi được.”Đậu Nhỏ: “…”
“Vậy nên mẹ không thể đi với con đến nhà ông ngoại Tầng. Nếu con muốn đi thì đi cùng với ba con ấy.”
Nghe thấy thế, cái mũi nhỏ của Đậu Nhỏ nhắn lại: “Nhưng mà ba không chịu.”
Động tác tay của Hàn Mộc Tử dừng lại: “Từ chối?”
Điều này … thật kỳ lạ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, hiện tại anh ấy không nghĩ gặp nhà họ Uất Trì là có thể tháo gỡ được khúc mắt.
“Vậy thì còn phải làm sao bây giờ? Muốn đi gặp ông ngoại sao? Muốn đi có thể nhờ chủ Vụ đưa tới đón, tối nay để ba đón về nhà.”
Đậu Nhỏ làm trò nghiêm túc suy nghĩ trước mặt cô: “Vậy thì Đậu Nhỏ phải đi. Ông ngoại lúc nào cũng cô đơn ở nhà một mình, dì Tiểu Nhan phiền mẹ chăm sóc nha.”
“Được rồi.” Nghe vậy, Hàn Mộc Tử mỉm cười, đưa tay ra véo cái má phúng phính của Đậu Nhỏ: “Đậu Nhỏ ngoan, đi thăm ông ngoại Tầng đi, nhớ phải tạo thật nhiều thiện cảm cho mẹ đó, cực kì nhiều vào nha. Lúc đó có thể trở thành người một nhà vui vẻ ăn cơm rồi.”
Khi đó, chỉ cần mọi người vui vẻ bên nhau, mỗi ngày đều có thể là bữa tối sum họp đêm giao.
thừa.
Cần gì phải để ý hội họp ngày một ngày hai?
Đậu Nhỏ nghe thế gật đầu nặng nề.
“Mẹ ơi yên tâm đi, Đậu Nhỏ nhất định sẽ thay mẹ tạo hào cảm nhiều đến chật ních!”
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, khả năng Đậu Nhỏ mê hoặc mấy người lớn trong nhà thật sự không thể xem thường.
Thằng nhóc này tuy còn nhỏ nhưng tâm tư lại trong sáng, hơn nữa còn tinh ranh quỷ quái.
Hàn Mộc Tử không có bất kỳ cơ hội đặc biệt nào trong đời, nhưng sự tồn tại của Đậu Nhỏ dường như khiến cô mở lòng. Cần phải nói rằng Đậu Nhỏ chính là người mở lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.