Chương 383: Không biết xấu hổ
Thẩm Kiều
04/05/2021
Lâm Thanh Thanh không chỉ có tướng mạo đẹp, trí thông minh cao, EQ cũng không tệ.
Đối mặt với người đàn ông lạnh lùng thế này, cô chỉ có thể sử dụng kế này.
Bình thường mà nói, nếu là anh có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc, hẳn là sẽ ở lại.
Cho dù anh không nguyện ý ở lại, Lâm Thanh Thanh cũng sẽ không nhụt chí.
Còn có cơ hội lần sau.
Nói xong một phen kia, Lâm Thanh Thanh ngầng đầu, trong ánh mắt mang theo thỉnh cầu nhìn Dạ Mạc Thâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy quật cường.
Dạ Mạc Thâm vốn không phải người thương hoa tiếc ngọc, cô có mất mặt hay không cũng đâu có liên quan gì đến anh?
Thế nhưng lúc người con gái này ngầng đầu lên nhìn anh, đáy mắt mang một vẻ thỉnh cầu, thế mà…..Cực kỳ giống dáng vẻ của một người con gái nào đó trong trí nhớ của anh.
Từng có lúc, cô gái kia……Cũng từng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Đáng chết!
Anh tại sao lại nghĩ đến cô, hai ngày này số lần cô xuất hiện trong đầu anh càng ngày càng thường xuyên.
“Anh Dạ?“Lâm Thanh Thanh thấy đột nhiên anh đứng đơ ở phía trước mà ngây ngốc, tựa hồ rơi vào trong trầm tư, liền gọi anh một tiếng.
Dạ Mạc Thâm lấy lại tỉnh thần, nhìn lại người con gái trước mặt mình một chút.
Làm gì có bóng dáng của cô gái kia?
“Thật sự xin lỗi, tôi biết tôi yêu cầu khả năng có hơi quá phận, thế Lời còn chưa nói hết, Dạ Mạc Thâm liền trở lại trên ghế lần nữa ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng mở miệng:“Đừng làm phiền tôi.”
Lâm Thanh Thanh trên mặt vui mừng, tranh thủ thời gian nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.
Quá tốt rồi, người đàn ông này quả nhiên mặt lạnh tim nóng.
Mặt ngoài nhìn giống như khối băng, thế nhưng… Bên trong lại là có hỏa cầu đang thiêu đốt.
Chỉ cần……Cô chịu đựng được, cô nhất định có thể làm trai khối băng kia bao trùm lên hỏa cầu.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh rủ xuống tầm mắt, thẹn thùng cười.
Dạ Mạc Thâm bảo cô đừng làm phiền anh, cô cũng rất biết điều không tiếp tục mở miệng cùng anh nói chuyện, chỉ là ngẫu nhiên ngầng đầu lặng lẽ nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy dáng dấp Dạ Mạc Thâm vô cùng phù hợp thẩm mỹ của cô.
Nàng luôn luôn thích người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai như Vậy, thế nhưng những người theo đuổi cô kia, rất nhiều người đều lớn lên rất đẹp trai, nhưng đại đa số đều là thuộc về loại đẹp giống phụ nữ.
Nhưng mà Dạ Mạc Thâm cho cô cảm giác rất không giống.
Hóa ra anh nói năm phút, là thời gian anh ở lại đây.
Hiện tại thời gian đã đủ, anh liền rời đi.
Mặc dù hôm nay xem mắt cũng không vui sướng, thế nhưng Lâm Thanh Thanh lại tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ người này.
Cô cũng không có tức giận, trực tiếp thu dọn đồ đạc cũng đi theo ra cửa, sau đó ngồi vào trong xe, Lâm Thanh Thanh nhịn không được nhắn tin cho chị họ của mình là Lâm Thanh Thanh:Chị họ, hôm nay em bị mẹ kéo đi xem mắt.
Sau khi tin nhắn được gửi đi không có người trả lời, Lâm Thanh Thanh cũng không đề ý, kềm chế nội tâm đang nhảy cầng của mình đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, chị họ của cô là một ngôi sao nồi tiếng, lúc này khẳng định đang quay phim rồi, cho nên cô cũng không trông cậy vào Lâm Tinh Hỏa sẽ trả lời tin nhắn của cô.
Một bên khác Sau khi Tiểu Nhan nhận cuộc gọi của Phó đạo diễn, Phó đạo liền tự mình gửi tin nhắn cho cô, hỏi lúc nào thì cô rảnh.
Hàn Mộc Tử nghĩ nghĩ, đem địa chỉ công ty gửi qua cho ông.
Phó đạo diễn thấy cô mở công ty, liên tục tán thưởng cô, còn thồn thức nói:Ban đầu tôi còn định kéo cô vào cái vòng này, không nghĩ tới lúc này cô đã mở công ty rồi, chuyện kia vậy là hết cơ hội rồi.
Nhìn thấy cái này, Hàn Mộc Tử mỉm cười một cái.
Cảm ơn Phó đạo diễn ưu ái, chỉ có điều tôi không có thiên phú biểu diễn gì.
Nếu như có rảnh rỗi, có thể người đại diện của ông đến công ty đến gặp mặt nói chuyện nha.
Không có vấn đề gì, tôi sẽ nói cô ấy đi xem thử.
Hàn Mộc Tử cũng là nghĩ mượn cơ hội này nhìn thử một chút đối phương sẽ kiêu căng thế nào, nếu như cô mở miệng nói làm cho đối phương tới công ty bàn bạc, dựa theo lần trước gặp Triệu Ý Như kia đoán chừng cũng sẽ chĩa mũi về phía cô bắt đầu chửi bóng gió rồi.
Đến lúc buồi tối, Hàn Mộc Tử lại nhận được điện thoại, hình như chính là nữ minh tỉnh đại diện kia, hàn huyên với cô một hồi, sau khi hai người xác định ngày mai gặp mặt ở công ty liền cúp điện thoại.
Từ dáng vẻ hòa bình của đối phương cô nhận ra được, lần hợp tác này hẳn là không có vấn đề gì.
Dù sao, người giống như Triệu Ý Như, chỉ là số ít.
Ngày thứ hai, Hàn Mộc Tử lúc làm việc, lúc cùng Tiểu Nhan đi đến thang máy vừa vặn đụng phải Lý Tuấn Phong.
Trong tay anh ta mang theo cái túi, nhìn thấy Hàn Mộc Tử lập tức cong môi nở nụ cười.
“Xin chào buổi sáng cô Mộc Tử, ăn sáng rồi chứ?”
Giọng nói đầy nhiệt tình này làm Hàn Mộc Tử bên cạnh không khỏi nhìn anh ta một cái.
Người này dường như vẫn luôn không cần thể diện.
“Chào.” Cô nhàn nhạt giọng trả lời một câu.
Lý Tuấn Phong lập tức liền phồng mũi lên, tiến tới cười híp mắt nói:“Tôi mang bữa sáng đến, cô Mộc Tử có muốn nếm thử một chút hay không?”
Hàn Mộc Tử còn chưa tới kịp phản ứng gì, Tiểu Nhan liền ngăn cản:“Anh làm gì vậy? Nói chuyện cũng cần đến gần như vậy sao?”
“Ôi, em gái Tiểu Nhan”~Lý Tuấn Phong nhìn Tiểu Nhan ngăn ở trước mặt Hàn Mộc Tử, không khỏi nhếch môi:“Không có cách nào nha, anh có bệnh không tới gần thì không nói chuyện được đó.”
Tiểu Nhan:…..“Anh không biết xấu hồ một chút nào sao!”
Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp đưa tay đem anh ta đẩy qua một bên.
Thế mà Lý Tuấn Phong này lại thuận thế ngã về sau, mềm mại tựa ở trên vách tường: “Em gái Tiều Nhan, em thế mà đụng phải thân thể của anh, em muốn thân thể của anh sao?”
Tiểu Nhan:……“Đi chết đi!”
Lý Tuấn Phong:“Em vậy mà muốn anh chết vì tình?”
“Ha ha.“Tiểu Nhan không thể nhịn được nữa, rốt cục cũng giơ lên nắm đấm, lộ ra nụ cười không có chút ý tốt nào tới gần Lý Tuấn Phong:“Anh có muốn biết mùi vị cú đấm của tôi không hả?”
Một bên Hàn Mộc T đã nhanh không nhìn được nữa, nàng đưa tay vuốt vuốt bên cạnh mày mình, cảm thấy mình vẫn là không cần lo.
Vừa lúc này cửa thang máy mở, Lý Tuấn Phong chạy như bay ra ngoài.
“Cô Mộc Tử, em gái Tiều Nhan, tôi đi trước, buổi trưa gặp lại ở nhà ăn nha.”
Cửa thang máy một lần nữa đóng lại, Tiểu Nhan im lặng: “Lý Tuấn Phong này đúng là không cần thể diện, đúng rồi Mộc Tử lúc nãy cô nói nữ minh tỉnh kia hôm nay sẽ ghé qua công ty chúng ta sao?”
Hàn Mộc Tử mấp máy môi, nghiêng đầu nói:“Tôi cũng không rõ ràng là cô ấy tự mình đến, hay là người đại diện của cô ấy đến.”
“Sau khi đêm qua cô nói tôi đã tra qua một chút, Lâm Tinh Hỏa.Là nữ minh tỉnh đang nổi, cô ấy không phải nổi như dạng lưu lượng kia!”
Đối mặt với người đàn ông lạnh lùng thế này, cô chỉ có thể sử dụng kế này.
Bình thường mà nói, nếu là anh có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc, hẳn là sẽ ở lại.
Cho dù anh không nguyện ý ở lại, Lâm Thanh Thanh cũng sẽ không nhụt chí.
Còn có cơ hội lần sau.
Nói xong một phen kia, Lâm Thanh Thanh ngầng đầu, trong ánh mắt mang theo thỉnh cầu nhìn Dạ Mạc Thâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy quật cường.
Dạ Mạc Thâm vốn không phải người thương hoa tiếc ngọc, cô có mất mặt hay không cũng đâu có liên quan gì đến anh?
Thế nhưng lúc người con gái này ngầng đầu lên nhìn anh, đáy mắt mang một vẻ thỉnh cầu, thế mà…..Cực kỳ giống dáng vẻ của một người con gái nào đó trong trí nhớ của anh.
Từng có lúc, cô gái kia……Cũng từng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Đáng chết!
Anh tại sao lại nghĩ đến cô, hai ngày này số lần cô xuất hiện trong đầu anh càng ngày càng thường xuyên.
“Anh Dạ?“Lâm Thanh Thanh thấy đột nhiên anh đứng đơ ở phía trước mà ngây ngốc, tựa hồ rơi vào trong trầm tư, liền gọi anh một tiếng.
Dạ Mạc Thâm lấy lại tỉnh thần, nhìn lại người con gái trước mặt mình một chút.
Làm gì có bóng dáng của cô gái kia?
“Thật sự xin lỗi, tôi biết tôi yêu cầu khả năng có hơi quá phận, thế Lời còn chưa nói hết, Dạ Mạc Thâm liền trở lại trên ghế lần nữa ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng mở miệng:“Đừng làm phiền tôi.”
Lâm Thanh Thanh trên mặt vui mừng, tranh thủ thời gian nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.
Quá tốt rồi, người đàn ông này quả nhiên mặt lạnh tim nóng.
Mặt ngoài nhìn giống như khối băng, thế nhưng… Bên trong lại là có hỏa cầu đang thiêu đốt.
Chỉ cần……Cô chịu đựng được, cô nhất định có thể làm trai khối băng kia bao trùm lên hỏa cầu.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh rủ xuống tầm mắt, thẹn thùng cười.
Dạ Mạc Thâm bảo cô đừng làm phiền anh, cô cũng rất biết điều không tiếp tục mở miệng cùng anh nói chuyện, chỉ là ngẫu nhiên ngầng đầu lặng lẽ nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy dáng dấp Dạ Mạc Thâm vô cùng phù hợp thẩm mỹ của cô.
Nàng luôn luôn thích người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai như Vậy, thế nhưng những người theo đuổi cô kia, rất nhiều người đều lớn lên rất đẹp trai, nhưng đại đa số đều là thuộc về loại đẹp giống phụ nữ.
Nhưng mà Dạ Mạc Thâm cho cô cảm giác rất không giống.
Hóa ra anh nói năm phút, là thời gian anh ở lại đây.
Hiện tại thời gian đã đủ, anh liền rời đi.
Mặc dù hôm nay xem mắt cũng không vui sướng, thế nhưng Lâm Thanh Thanh lại tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ người này.
Cô cũng không có tức giận, trực tiếp thu dọn đồ đạc cũng đi theo ra cửa, sau đó ngồi vào trong xe, Lâm Thanh Thanh nhịn không được nhắn tin cho chị họ của mình là Lâm Thanh Thanh:Chị họ, hôm nay em bị mẹ kéo đi xem mắt.
Sau khi tin nhắn được gửi đi không có người trả lời, Lâm Thanh Thanh cũng không đề ý, kềm chế nội tâm đang nhảy cầng của mình đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, chị họ của cô là một ngôi sao nồi tiếng, lúc này khẳng định đang quay phim rồi, cho nên cô cũng không trông cậy vào Lâm Tinh Hỏa sẽ trả lời tin nhắn của cô.
Một bên khác Sau khi Tiểu Nhan nhận cuộc gọi của Phó đạo diễn, Phó đạo liền tự mình gửi tin nhắn cho cô, hỏi lúc nào thì cô rảnh.
Hàn Mộc Tử nghĩ nghĩ, đem địa chỉ công ty gửi qua cho ông.
Phó đạo diễn thấy cô mở công ty, liên tục tán thưởng cô, còn thồn thức nói:Ban đầu tôi còn định kéo cô vào cái vòng này, không nghĩ tới lúc này cô đã mở công ty rồi, chuyện kia vậy là hết cơ hội rồi.
Nhìn thấy cái này, Hàn Mộc Tử mỉm cười một cái.
Cảm ơn Phó đạo diễn ưu ái, chỉ có điều tôi không có thiên phú biểu diễn gì.
Nếu như có rảnh rỗi, có thể người đại diện của ông đến công ty đến gặp mặt nói chuyện nha.
Không có vấn đề gì, tôi sẽ nói cô ấy đi xem thử.
Hàn Mộc Tử cũng là nghĩ mượn cơ hội này nhìn thử một chút đối phương sẽ kiêu căng thế nào, nếu như cô mở miệng nói làm cho đối phương tới công ty bàn bạc, dựa theo lần trước gặp Triệu Ý Như kia đoán chừng cũng sẽ chĩa mũi về phía cô bắt đầu chửi bóng gió rồi.
Đến lúc buồi tối, Hàn Mộc Tử lại nhận được điện thoại, hình như chính là nữ minh tỉnh đại diện kia, hàn huyên với cô một hồi, sau khi hai người xác định ngày mai gặp mặt ở công ty liền cúp điện thoại.
Từ dáng vẻ hòa bình của đối phương cô nhận ra được, lần hợp tác này hẳn là không có vấn đề gì.
Dù sao, người giống như Triệu Ý Như, chỉ là số ít.
Ngày thứ hai, Hàn Mộc Tử lúc làm việc, lúc cùng Tiểu Nhan đi đến thang máy vừa vặn đụng phải Lý Tuấn Phong.
Trong tay anh ta mang theo cái túi, nhìn thấy Hàn Mộc Tử lập tức cong môi nở nụ cười.
“Xin chào buổi sáng cô Mộc Tử, ăn sáng rồi chứ?”
Giọng nói đầy nhiệt tình này làm Hàn Mộc Tử bên cạnh không khỏi nhìn anh ta một cái.
Người này dường như vẫn luôn không cần thể diện.
“Chào.” Cô nhàn nhạt giọng trả lời một câu.
Lý Tuấn Phong lập tức liền phồng mũi lên, tiến tới cười híp mắt nói:“Tôi mang bữa sáng đến, cô Mộc Tử có muốn nếm thử một chút hay không?”
Hàn Mộc Tử còn chưa tới kịp phản ứng gì, Tiểu Nhan liền ngăn cản:“Anh làm gì vậy? Nói chuyện cũng cần đến gần như vậy sao?”
“Ôi, em gái Tiểu Nhan”~Lý Tuấn Phong nhìn Tiểu Nhan ngăn ở trước mặt Hàn Mộc Tử, không khỏi nhếch môi:“Không có cách nào nha, anh có bệnh không tới gần thì không nói chuyện được đó.”
Tiểu Nhan:…..“Anh không biết xấu hồ một chút nào sao!”
Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp đưa tay đem anh ta đẩy qua một bên.
Thế mà Lý Tuấn Phong này lại thuận thế ngã về sau, mềm mại tựa ở trên vách tường: “Em gái Tiều Nhan, em thế mà đụng phải thân thể của anh, em muốn thân thể của anh sao?”
Tiểu Nhan:……“Đi chết đi!”
Lý Tuấn Phong:“Em vậy mà muốn anh chết vì tình?”
“Ha ha.“Tiểu Nhan không thể nhịn được nữa, rốt cục cũng giơ lên nắm đấm, lộ ra nụ cười không có chút ý tốt nào tới gần Lý Tuấn Phong:“Anh có muốn biết mùi vị cú đấm của tôi không hả?”
Một bên Hàn Mộc T đã nhanh không nhìn được nữa, nàng đưa tay vuốt vuốt bên cạnh mày mình, cảm thấy mình vẫn là không cần lo.
Vừa lúc này cửa thang máy mở, Lý Tuấn Phong chạy như bay ra ngoài.
“Cô Mộc Tử, em gái Tiều Nhan, tôi đi trước, buổi trưa gặp lại ở nhà ăn nha.”
Cửa thang máy một lần nữa đóng lại, Tiểu Nhan im lặng: “Lý Tuấn Phong này đúng là không cần thể diện, đúng rồi Mộc Tử lúc nãy cô nói nữ minh tỉnh kia hôm nay sẽ ghé qua công ty chúng ta sao?”
Hàn Mộc Tử mấp máy môi, nghiêng đầu nói:“Tôi cũng không rõ ràng là cô ấy tự mình đến, hay là người đại diện của cô ấy đến.”
“Sau khi đêm qua cô nói tôi đã tra qua một chút, Lâm Tinh Hỏa.Là nữ minh tỉnh đang nổi, cô ấy không phải nổi như dạng lưu lượng kia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.