Chương 1537: Không thể cân nhắc sao
Thẩm Kiều
25/06/2021
Nghĩ tới điều đó, Giang Tiểu Bạch vẫn còn cảm thấy vô cùng tức giận, cô ấy hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm xúc của bản thân và sau đó cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Lương Nha Hoà nhìn cô ấy một lát, sau đó bà đột nhiên nói: “Hai đứa con bình tĩnh một lát đi.”
Lương Nha Hoà nói xong bèn đi ra ngoài, tiếp đó bà thay Giang Tiểu Bạch đóng cửa lại.
Sau đó bà kéo Tiêu Túc tới một chỗ xa, chất vấn cậu ta: “Tụi con có chuyện gì thế?”
Tiêu Túc mím mím môi mỏng, nhưng mà cậu ta không trả lời bà.
Lương Nha Hoà cảm thấy con trai mình chắc là nhất thời nói không ra lời rồi, cho nên bà cũng không hỏi lại nữa, vốn dĩ bà đã định đi vê nhà, có điều bây giờ Tiểu Bạch đang ở đây, Lương Nha Hoà lại không muốn về nữa mà bà quyết định ở lại luôn.
“Tiêu Túc, bây giờ con đi siêu thị mua thêm chút đồ về đi, buổi tối mẹ sẽ ở đây nấu cơm cho, lần này Tiểu Bạch đã về đây rồi, mẹ phải làm thêm vài món ăn ngon cho con bé mới được, con nhìn xem đứa nhỏ này gầy đi nhiều quá: Tiêu Túc không muốn rời đi một chút nào, cậu ta rất lo lắng bản thân cậu ta đi ra ngoài một chuyến trở lại, Tiểu Bạch đang ở bên cạnh của cậu ta lại chạy trốn mất thì sao, cho nên cậu ta cứ đứng yên tại chỗ đó mím chặt đôi môi mỏng, cậu ta không trả lời mẹ là đồng ý đi cũng không nói là từ chối.
“Con làm gì vậy? Nếu không đi mua thêm đồ, Tiểu Bạch tối nay sẽ ăn cái gì hả? Hơn nữa con bé đã về đây rồi còn gì, chắc chắn là sẽ không rời đi nữa đâu, con còn lo lắng cái gì nữa chứ?”
Trong lòng Tiêu Túc vô cùng băn khoăn, ánh mắt và phản ứng của Tiểu Bạch đều khiến cậu ta cảm thấy không phải là cô ấy muốn quay lại bên cạnh cậu ta, cô ấy chỉ muốn đến thăm đứa trẻ thôi, còn về việc cô ấy đến thăm cậu ta…
Cũng có khả năng cao là do cô ấy hành động mất kiểm soát vì đã uống rượu thôi.
Dù sao thì cũng giống như sự việc của Tiểu Nhan trước đây, khi mà Tiểu Bạch tỉnh táo, cô ấy chưa từng bị mất kiểm soát. Chuyện mất kiểm soát của cô ấy lần này cũng khiến Tiêu Túc nhìn rõ lòng của cô ấy, nhưng đồng thời nó cũng làm cậu ta bắt đầu dần lo lắng.
“Con đi đi, mẹ sẽ trông coi Tiểu Bạch cho con, trước khi con trở về, mẹ nhất định sẽ tìm cách giữ con bé lại cho con”
Bị Lương Nha Hoà thúc giục như vậy, Tiêu Túc mới xoay người đi siêu thị mua đồ.
Giang Tiểu Bạch ngồi với em bé trong phòng một lúc lâu, sau đó cô ấy lấy điện thoại di động ra chụp ảnh con, cô ấy vẫn luôn lặng lẽ và yên tĩnh không nói gì, vốn dĩ cô ấy cho rằng như vậy sẽ không đánh thức đứa trẻ.
Nhưng mà điều cô ấy không nghĩ tới chính là cô ấy chụp ảnh không được bao lâu thì đứa trẻ bất ngờ tỉnh dậy, sau đó đứa bé mở to đôi mắt trong veo, nghiêm túc mà chăm chú nhìn cô ấy, đứa bé không hề khóc lóc hay làm nũng, rất là ngoan ngoãn.
“Cục cưng” Giang Tiểu Bạch ngay lập tức trở nên vô cùng kích động, cô ấy đặt điện thoại xuống, cúi người hướng về phía trước bế đứa bé lên, vừa ôm đứa bé vừa nói: “Mẹ là mẹ của con này”
Đã nửa năm không gặp, Giang Tiểu Bạch còn tưởng rằng đứa nhỏ sẽ khóc, hay là sẽ không cho cô ấy bế cơ, nhưng không ngờ sau khi bị cô ấy bế lên, đứa bé thế mà lại vươn tay ra xoa xoa cằm của cô ấy, đứa nhỏ còn bập bẹ gì đó nói gì đó trong miệng, cái ngôn ngữ của trẻ con mà Giang Tiểu Bạch nghe không hiểu: “Con đang nói cái gì thế hả? Mẹ nghe không hiểu nè, mẹ là mẹ của con, con có biết không?”
Giang Tiểu Bạch bắt lấy nắm tay nhỏ của cậu bé, vành mắt của cô ấy nóng ran, cô ấy lại ôm chặt lấy cậu bé hơn chút, ôm chặt đứa bé trong lòng vài phút, cô ấy áp má vào má cậu bé: “Mẹ nhớ con lắm, con trai có nhớ mẹ không?”
Hai mẹ con ở chung với nhau trong phòng được một lúc, Lương Nha Hoà vẫn luôn ở bên ngoài đợi, bà cũng không có đi vào quấy nhiễu hai mẹ con.
Khoảng chừng một lát sau, cánh cửa được mở ra.
Lương Nha Hoà đứng dậy ngay lập tức, sau đó bà nhìn thấy Giang Tiểu Bạch ôm đứa bé trên tay đang tiến ra ngoài.
“Tiểu Bạch, thằng bé đã tỉnh rồi hả con? Hai mẹ con ở với nhau thế nào?
Mọi người ở nhà vẫn đang dạy thằng bé nói chuyện, nhưng mà thằng bé còn quá nhỏ nên vẫn chưa học được.”
Sắc mặt Giang Tiểu Bạch có chút tái nhợt, nụ cười của cô ấy có phần bất đắc dĩ.
“Nhưng mà cũng không vấn đề gì, bây giờ thằng bé vẫn còn nhỏ mà, vẫn chưa học được cũng là chuyện bình thường.
“Tương lai con tự mình dạy thằng bé, tiếng gọi đầu tiên của thằng bé sẽ là gọi mẹ mà, con dạy thêm vài câu, thằng bé nhất định sẽ học được”
Lương Nha Hoà nói những lời này thực ra đang gợi ý với Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch sao có thể không nghe ra ý trong lời bà là dù thế nào cũng hy vọng cô ấy ở lại chứ.
Giang Tiểu Bạch không trả lời bà, mà cô ấy chỉ yên lặng nhìn Lương Nha Hoà.
Đối mặt với một Giang Tiểu Bạch như vậy, nụ cười trên gương mặt Lương Nha Hoà gần như không giữ nổi nữa rồi, bà chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Con làm sao vậy?”
Lúc này Giang Tiểu Bạch mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, con muốn dẫn thằng bé về sống cùng con vài ngày, được không ạ?”
Nghe đến đây, Lương Nha Hoà thực sự hoảng sợ mất rồi.
Trước kia khi Tiểu Bạch nói rằng con bé sẽ đi, bà cũng không hoảng sợ như bây giờ, bởi vì Tiểu Bạch đã để lại đứa trẻ cho Tiêu Túc, điều này cho thấy có khả năng là tương lai Tiểu Bạch sẽ quay lại.
Nhưng mà nửa năm qua đi rồi, con bé quay lại rồi, lần này quay về con bé lại muốn mang đứa trẻ đi.
Điều này có nghĩa là gì? Khả năng lớn nhất có lẽ lân này con bé thực sự muốn rời xa Tiêu Túc chứ sao, bây giờ mang đứa trẻ đi là bước đầu tiên, và sau đó…
Lương Nha Hoà gần như không dám nghĩ xa hơn, càng nghĩ bà càng cảm thấy kinh hãi.
Hơn nửa ngày bà cũng chẳng cất nổi lời, máu trên mặt cũng cùng với tinh thần của bà tan biến.
“Con xin lỗi mẹ, con đã nửa năm không gặp thằng bé rồi, con rất nhớ thằng bé, con sẽ đưa thằng bé ra ngoài sống vài ngày, được không ạ?”“
“Tiểu, Tiểu Bạch” Lương Nha Hoà cuối cùng cũng trở lại bình thường, bà có một chút nôn nóng kéo tay áo Giang Tiểu Bạch, bà căng thẳng nói như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi vậy: “Tại sao con lại muốn ra ngoài ở hả? Lần này không phải là con đã trở về rồi sao? Cái nhà này có nhiều phòng như Vậy, con cứ tùy ý chọn một gian phòng đi, hay là con không thích căn nhà này hả? Hay là để mẹ với ba của Tiêu Túc sẽ cùng chung tiền mua cho hai mẹ con một căn khác nhé? Hay là con nghĩ rằng mẹ sống ở đây không tiện, thế thì con cũng đừng lo lắng, mẹ không sống ở đây đâu, chỉ là ban ngày mẹ đến để giúp Tiêu Túc chăm sóc đứa trẻ, ban đêm đều là tự nó chăm sóc cho thằng bé hết.”
Lúc vội vàng, Lương Nha Hoà đã nói rất nhiều, rất nhiều, loại thái độ cực ky khi&m tn năy khiân Giang Tiu Bach câm thây v6 cung dau khâ: “Me, me diing nhu vây mă, con chi mu6n cung thăng be ra ngoăi s6ng văi ngăy thâi a.
“Me khâng sao, me chi lă cho con ldi ggi y thâi, con câm thây câi năo tât hon?’ Giang Tiâu Bach khângtră lăi.
“Vây con cur nghi v& n6 con nhe, nghi ki câng r6i n6i vâi me, dugc kh6ng con?”
“Me, con chi mu6n dua thăng be ra ngoai s6ng văi ngăy, con… con khâng mun s6ng & dây- Nu cudi tren măt Luong Nha Hoă rât cuc ciing kh6ng duy tri duge nira, n dân dân biân mât khSng con tăm hoi, bă năng n thă dăi, ânh măt bi thuong mă mă mi€ng: “Vira r6i me kâu Tiâu Tuc di si€u thi mua d$, con bâo n6 lă dâ buâi tâi giit con 6 lai ăn com, me mun lăm cho con ăn mât bira ăn ngon, vây mă Tiâu Tuc dura tre năy lai khSng musn di, bi me n6i rât lâu vân kh6ng chiu di, bây gi me rât cuc câng hi6u dugc râi, ntra năm tr6i qua r6i, con vân chua tha thit cho Tiâu Tuc, phâi kh6ng con?”
Giang Ti6u Bach 6m chăt dia nhâ trong tay, câ ây châp châp măt, râi trâm măc khâng n6i gi.
Nhin thây dâng tâc cua c6 ây, Luong Nha Hoă thâ dăi bât luc: “Con sg câi gi chu? Con trai con lă do con sinh ra, n6u con thât su mu6n mang dua be di, s& khâng c6 ngudi năo tranh giănh thăng be vi con câ!
Nghe thây vây, Giang Ti&u Bach kinh ngac ngâng dâu.
“Me hiâu câm giâc cua con, bân thân me câng lă phu nă, du gia dinh ho Ti€u ciing mun c6 dia be năy, nhung mă nâu dung dusi gsc d6 cua nhăing dua tre mă suy nghithi me sâ d& nghi thăng be nân chon 6 vâi me de cua minh’.
H6c măt Giang Ti6u Bach lâp turc uon ut.
Me chSng câ ây thât su lă me ch6ng t6t nhât tren dăi, s& khâng câ nguăi thu hai nhu vây tân tai nira:’Nhung Ti6u Bach ă, con thât su khâng th€ cân nhăc thâm sao? Con văi Ti€u Tuc mâi di cung nhau dugc bao lâu chu? Chia câch nua năm bây gid con thât su muân chia tay luân thât sao? Sâu thâng qua con chua ttng hâi hân du chi lă mâtkhoânh khăc hay sao? Măc di thăng be câ thâ theo con, nhung mă mât dura tre khâng cs tinh thuong cua câ ba vă me thi câ thuc su lă tron ven khâng con?”
Lương Nha Hoà nhìn cô ấy một lát, sau đó bà đột nhiên nói: “Hai đứa con bình tĩnh một lát đi.”
Lương Nha Hoà nói xong bèn đi ra ngoài, tiếp đó bà thay Giang Tiểu Bạch đóng cửa lại.
Sau đó bà kéo Tiêu Túc tới một chỗ xa, chất vấn cậu ta: “Tụi con có chuyện gì thế?”
Tiêu Túc mím mím môi mỏng, nhưng mà cậu ta không trả lời bà.
Lương Nha Hoà cảm thấy con trai mình chắc là nhất thời nói không ra lời rồi, cho nên bà cũng không hỏi lại nữa, vốn dĩ bà đã định đi vê nhà, có điều bây giờ Tiểu Bạch đang ở đây, Lương Nha Hoà lại không muốn về nữa mà bà quyết định ở lại luôn.
“Tiêu Túc, bây giờ con đi siêu thị mua thêm chút đồ về đi, buổi tối mẹ sẽ ở đây nấu cơm cho, lần này Tiểu Bạch đã về đây rồi, mẹ phải làm thêm vài món ăn ngon cho con bé mới được, con nhìn xem đứa nhỏ này gầy đi nhiều quá: Tiêu Túc không muốn rời đi một chút nào, cậu ta rất lo lắng bản thân cậu ta đi ra ngoài một chuyến trở lại, Tiểu Bạch đang ở bên cạnh của cậu ta lại chạy trốn mất thì sao, cho nên cậu ta cứ đứng yên tại chỗ đó mím chặt đôi môi mỏng, cậu ta không trả lời mẹ là đồng ý đi cũng không nói là từ chối.
“Con làm gì vậy? Nếu không đi mua thêm đồ, Tiểu Bạch tối nay sẽ ăn cái gì hả? Hơn nữa con bé đã về đây rồi còn gì, chắc chắn là sẽ không rời đi nữa đâu, con còn lo lắng cái gì nữa chứ?”
Trong lòng Tiêu Túc vô cùng băn khoăn, ánh mắt và phản ứng của Tiểu Bạch đều khiến cậu ta cảm thấy không phải là cô ấy muốn quay lại bên cạnh cậu ta, cô ấy chỉ muốn đến thăm đứa trẻ thôi, còn về việc cô ấy đến thăm cậu ta…
Cũng có khả năng cao là do cô ấy hành động mất kiểm soát vì đã uống rượu thôi.
Dù sao thì cũng giống như sự việc của Tiểu Nhan trước đây, khi mà Tiểu Bạch tỉnh táo, cô ấy chưa từng bị mất kiểm soát. Chuyện mất kiểm soát của cô ấy lần này cũng khiến Tiêu Túc nhìn rõ lòng của cô ấy, nhưng đồng thời nó cũng làm cậu ta bắt đầu dần lo lắng.
“Con đi đi, mẹ sẽ trông coi Tiểu Bạch cho con, trước khi con trở về, mẹ nhất định sẽ tìm cách giữ con bé lại cho con”
Bị Lương Nha Hoà thúc giục như vậy, Tiêu Túc mới xoay người đi siêu thị mua đồ.
Giang Tiểu Bạch ngồi với em bé trong phòng một lúc lâu, sau đó cô ấy lấy điện thoại di động ra chụp ảnh con, cô ấy vẫn luôn lặng lẽ và yên tĩnh không nói gì, vốn dĩ cô ấy cho rằng như vậy sẽ không đánh thức đứa trẻ.
Nhưng mà điều cô ấy không nghĩ tới chính là cô ấy chụp ảnh không được bao lâu thì đứa trẻ bất ngờ tỉnh dậy, sau đó đứa bé mở to đôi mắt trong veo, nghiêm túc mà chăm chú nhìn cô ấy, đứa bé không hề khóc lóc hay làm nũng, rất là ngoan ngoãn.
“Cục cưng” Giang Tiểu Bạch ngay lập tức trở nên vô cùng kích động, cô ấy đặt điện thoại xuống, cúi người hướng về phía trước bế đứa bé lên, vừa ôm đứa bé vừa nói: “Mẹ là mẹ của con này”
Đã nửa năm không gặp, Giang Tiểu Bạch còn tưởng rằng đứa nhỏ sẽ khóc, hay là sẽ không cho cô ấy bế cơ, nhưng không ngờ sau khi bị cô ấy bế lên, đứa bé thế mà lại vươn tay ra xoa xoa cằm của cô ấy, đứa nhỏ còn bập bẹ gì đó nói gì đó trong miệng, cái ngôn ngữ của trẻ con mà Giang Tiểu Bạch nghe không hiểu: “Con đang nói cái gì thế hả? Mẹ nghe không hiểu nè, mẹ là mẹ của con, con có biết không?”
Giang Tiểu Bạch bắt lấy nắm tay nhỏ của cậu bé, vành mắt của cô ấy nóng ran, cô ấy lại ôm chặt lấy cậu bé hơn chút, ôm chặt đứa bé trong lòng vài phút, cô ấy áp má vào má cậu bé: “Mẹ nhớ con lắm, con trai có nhớ mẹ không?”
Hai mẹ con ở chung với nhau trong phòng được một lúc, Lương Nha Hoà vẫn luôn ở bên ngoài đợi, bà cũng không có đi vào quấy nhiễu hai mẹ con.
Khoảng chừng một lát sau, cánh cửa được mở ra.
Lương Nha Hoà đứng dậy ngay lập tức, sau đó bà nhìn thấy Giang Tiểu Bạch ôm đứa bé trên tay đang tiến ra ngoài.
“Tiểu Bạch, thằng bé đã tỉnh rồi hả con? Hai mẹ con ở với nhau thế nào?
Mọi người ở nhà vẫn đang dạy thằng bé nói chuyện, nhưng mà thằng bé còn quá nhỏ nên vẫn chưa học được.”
Sắc mặt Giang Tiểu Bạch có chút tái nhợt, nụ cười của cô ấy có phần bất đắc dĩ.
“Nhưng mà cũng không vấn đề gì, bây giờ thằng bé vẫn còn nhỏ mà, vẫn chưa học được cũng là chuyện bình thường.
“Tương lai con tự mình dạy thằng bé, tiếng gọi đầu tiên của thằng bé sẽ là gọi mẹ mà, con dạy thêm vài câu, thằng bé nhất định sẽ học được”
Lương Nha Hoà nói những lời này thực ra đang gợi ý với Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch sao có thể không nghe ra ý trong lời bà là dù thế nào cũng hy vọng cô ấy ở lại chứ.
Giang Tiểu Bạch không trả lời bà, mà cô ấy chỉ yên lặng nhìn Lương Nha Hoà.
Đối mặt với một Giang Tiểu Bạch như vậy, nụ cười trên gương mặt Lương Nha Hoà gần như không giữ nổi nữa rồi, bà chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Con làm sao vậy?”
Lúc này Giang Tiểu Bạch mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, con muốn dẫn thằng bé về sống cùng con vài ngày, được không ạ?”
Nghe đến đây, Lương Nha Hoà thực sự hoảng sợ mất rồi.
Trước kia khi Tiểu Bạch nói rằng con bé sẽ đi, bà cũng không hoảng sợ như bây giờ, bởi vì Tiểu Bạch đã để lại đứa trẻ cho Tiêu Túc, điều này cho thấy có khả năng là tương lai Tiểu Bạch sẽ quay lại.
Nhưng mà nửa năm qua đi rồi, con bé quay lại rồi, lần này quay về con bé lại muốn mang đứa trẻ đi.
Điều này có nghĩa là gì? Khả năng lớn nhất có lẽ lân này con bé thực sự muốn rời xa Tiêu Túc chứ sao, bây giờ mang đứa trẻ đi là bước đầu tiên, và sau đó…
Lương Nha Hoà gần như không dám nghĩ xa hơn, càng nghĩ bà càng cảm thấy kinh hãi.
Hơn nửa ngày bà cũng chẳng cất nổi lời, máu trên mặt cũng cùng với tinh thần của bà tan biến.
“Con xin lỗi mẹ, con đã nửa năm không gặp thằng bé rồi, con rất nhớ thằng bé, con sẽ đưa thằng bé ra ngoài sống vài ngày, được không ạ?”“
“Tiểu, Tiểu Bạch” Lương Nha Hoà cuối cùng cũng trở lại bình thường, bà có một chút nôn nóng kéo tay áo Giang Tiểu Bạch, bà căng thẳng nói như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi vậy: “Tại sao con lại muốn ra ngoài ở hả? Lần này không phải là con đã trở về rồi sao? Cái nhà này có nhiều phòng như Vậy, con cứ tùy ý chọn một gian phòng đi, hay là con không thích căn nhà này hả? Hay là để mẹ với ba của Tiêu Túc sẽ cùng chung tiền mua cho hai mẹ con một căn khác nhé? Hay là con nghĩ rằng mẹ sống ở đây không tiện, thế thì con cũng đừng lo lắng, mẹ không sống ở đây đâu, chỉ là ban ngày mẹ đến để giúp Tiêu Túc chăm sóc đứa trẻ, ban đêm đều là tự nó chăm sóc cho thằng bé hết.”
Lúc vội vàng, Lương Nha Hoà đã nói rất nhiều, rất nhiều, loại thái độ cực ky khi&m tn năy khiân Giang Tiu Bach câm thây v6 cung dau khâ: “Me, me diing nhu vây mă, con chi mu6n cung thăng be ra ngoăi s6ng văi ngăy thâi a.
“Me khâng sao, me chi lă cho con ldi ggi y thâi, con câm thây câi năo tât hon?’ Giang Tiâu Bach khângtră lăi.
“Vây con cur nghi v& n6 con nhe, nghi ki câng r6i n6i vâi me, dugc kh6ng con?”
“Me, con chi mu6n dua thăng be ra ngoai s6ng văi ngăy, con… con khâng mun s6ng & dây- Nu cudi tren măt Luong Nha Hoă rât cuc ciing kh6ng duy tri duge nira, n dân dân biân mât khSng con tăm hoi, bă năng n thă dăi, ânh măt bi thuong mă mă mi€ng: “Vira r6i me kâu Tiâu Tuc di si€u thi mua d$, con bâo n6 lă dâ buâi tâi giit con 6 lai ăn com, me mun lăm cho con ăn mât bira ăn ngon, vây mă Tiâu Tuc dura tre năy lai khSng musn di, bi me n6i rât lâu vân kh6ng chiu di, bây gi me rât cuc câng hi6u dugc râi, ntra năm tr6i qua r6i, con vân chua tha thit cho Tiâu Tuc, phâi kh6ng con?”
Giang Ti6u Bach 6m chăt dia nhâ trong tay, câ ây châp châp măt, râi trâm măc khâng n6i gi.
Nhin thây dâng tâc cua c6 ây, Luong Nha Hoă thâ dăi bât luc: “Con sg câi gi chu? Con trai con lă do con sinh ra, n6u con thât su mu6n mang dua be di, s& khâng c6 ngudi năo tranh giănh thăng be vi con câ!
Nghe thây vây, Giang Ti&u Bach kinh ngac ngâng dâu.
“Me hiâu câm giâc cua con, bân thân me câng lă phu nă, du gia dinh ho Ti€u ciing mun c6 dia be năy, nhung mă nâu dung dusi gsc d6 cua nhăing dua tre mă suy nghithi me sâ d& nghi thăng be nân chon 6 vâi me de cua minh’.
H6c măt Giang Ti6u Bach lâp turc uon ut.
Me chSng câ ây thât su lă me ch6ng t6t nhât tren dăi, s& khâng câ nguăi thu hai nhu vây tân tai nira:’Nhung Ti6u Bach ă, con thât su khâng th€ cân nhăc thâm sao? Con văi Ti€u Tuc mâi di cung nhau dugc bao lâu chu? Chia câch nua năm bây gid con thât su muân chia tay luân thât sao? Sâu thâng qua con chua ttng hâi hân du chi lă mâtkhoânh khăc hay sao? Măc di thăng be câ thâ theo con, nhung mă mât dura tre khâng cs tinh thuong cua câ ba vă me thi câ thuc su lă tron ven khâng con?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.