Chương 541: Một chút kì lạ
Thẩm Kiều
07/05/2021
Hai người đi tới hậu trường, giọng nói cũng dần trở nên mờ ám. "Quản lý, người ta nói thật mà, nếu anh không tin thì tối người ta đến tận nhà giải thích với anh được không? Ưm... đáng ghét..."
Những nhân viên khác đi ngang qua thấy cảnh này đều thờ ơ như không, đi thẳng không hề thay đổi sắc mặt. Bọn họ thấy người đàn bà này lẳng lơ nhiều đến quen rồi.
Mười lăm phút sau, giải quyết xong quản lý nhà ăn, cô ta vào nhà vệ sinh thanh lý một chút. Rửa tới một nửa, cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Người trong gương từng là cô cả nhà họ Hàn xinh đẹp yêu kiều, bây giờ đã biến thành nhân viên phục vụ rẻ mạt, mỗi tháng cầm vài đồng lương còm qua ngày, hoàn toàn không đủ cho cô ta tiêu xài. . Ngôn Tình Tổng Tài
Cho nên, cô ta lựa chọn... bán đứng bản thân.
Cô ta chơi một chân với quản lý, tiền lương lập tức cao hơn người khác gấp đôi, cô ta đắc ý vô cùng, cảm thấy bản thân cao hơn những nhân viên khác một bậc.
Cho tới hôm nay, khi cô ta nhìn thấy người kia trên tivi.
Năm năm trôi qua, cô ta nghèo túng thế này, mà người kia lại vô cùng chói lọi.
Nghĩ tới đây, cô ta nắm chặt hai tay lại, móng tay dài đâm vào thịt lại không thấy đau đớn chút nào. Cô ta nhìn chằm chằm người trong gương, hận đến nghiến răng nghiến lợi. "Thẩm Kiều! Thẩm Kiều! Thẩm Kiều! Thẩm Kiều!"
Cô ta nghiến răng lẩm bẩm, sau đó càng ngày càng phát điên gào to lên, thậm chí cuồng loạn dùng móng tay dính máu cào mặt mình, phát ra tiếng động chói tai vô cùng.
Một tia máu bắn lên gương trên tường, nhà vệ sinh sáng ngời sạch sẽ bỗng có vẻ đáng sợ cực kì.
Sau khi Hàn Mộc Tử ra ngoài phải tìm rất lâu mới thấy Đậu nhỏ, lại phát hiện nhóc con này không ra sảnh trước mà ở trong sân của mình ngồi xích đu, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ hoạt hình.
Tuy mặt bị che mất, nhưng phối hợp với bộ lễ phục nhỏ trên người bé trông có vẻ càng đáng yêu.
Hàn Mộc Tử thấy cảnh này thì không nhịn được dừng bước, lấy di động ra đứng xa xa chụp lén vài bức.
Tách.
Vừa ấn nút chụp ảnh, trên màn hình liền biểu hiện Đậu nhỏ xoay đầu sang đây, đôi mắt đen láy trong veo của bé nhập thẳng vào bức ảnh. "Mẹ?" Nhóc con kêu khẽ, định tụt xuống khỏi xích đu. "Từ từ!" Hàn Mộc Tử vội nói: "Chờ mẹ chụp mấy tấm ảnh đã."
Nghe cô nói xong, Đậu nhỏ ngoan ngoãn ngồi im, nghe lời đợi mẹ chụp xong ảnh. Hàn Mộc Tử bước tới gần chụp thêm vài tấm.
Đậu nhỏ cảm ảnh rất tốt, luôn có thể phối hợp với máy ảnh của Hàn Mộc Tử làm ra bộ dáng đẹp trai lạnh lùng, cuối cùng còn làm mặt quỷ, chọc cho Hàn Mộc Tử cười ra tiếng.
Cô cất di động vào túi, ngồi xuống đón Đậu nhỏ vừa nhảy xuống khỏi xích đu. Bé ôm chầm lấy cổ cô: "Mẹ"
Hàn Mộc Tử trìu mến xoa đầu Đậu nhỏ.
Thật ra lúc thấy Đậu nhỏ đeo mặt nạ cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu tối nay Đậu nhỏ đeo mặt nạ thì cho dù có gặp Dạ Mạc Thâm thì anh cũng không nhận ra bé.
Còn Đậu nhỏ ư? Bé mới năm tuổi thôi, trẻ con không thường quan sát kĩ càng mặt người xung quanh. Mà cho dù có quan sát cũng chỉ thắc mắc sao người này giống mình như vậy chứ sẽ không tìm hiểu đến cùng.
Bây giờ cô yên tâm rồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi bé: "Con ở đây chơi xích đu nãy giờ à? Không đi chỗ khác sao?" "Chỗ khác là chỗ nào ạ?" Đậu nhỏ ngước đôi mắt đen tròn đầy tò mò nhìn cô.
Ánh mắt ngây thơ thuần khiết như vậy làm Hàn Mộc Tử sinh ra cảm giác tội ác. Cô ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt nói: "Thì là chỗ khác. Đến đây lâu thế rồi con chỉ chơi xích đu một mình thôi à? Không có ai nói chuyện sao?"
Đậu nhỏ bĩu môi: "Sao lại không có ai ạ? Đậu nhỏ ở đây gặp được nhiều người lắm." "Nhiều người?" "Vâng! Ai đi qua cũng muốn chụp ảnh Đậu nhỏ đây này. Nhưng mẹ đã nói với Đậu nhỏ là không được tùy ý cho người ta chụp ảnh." "Rồi sao nữa?" Thấy bé nói như vậy Hàn Mộc Tử cũng bắt đầu tò mò, ngồi xổm xuống nhéo nhẹ cái cằm non mềm của bé. "Sau đó Đậu nhỏ dọa bọn họ nha, nói bọn họ không được chụp ảnh linh tinh, nếu không mẹ sẽ cho bọn họ một trận." "Khì." Nghe Đậu nhỏ nghiêm túc kể lại,
Hàn Mộc Tử phì cười thành tiếng, lại nhéo cái tại mềm mại của bé: "Sao con lại nói mẹ con đanh đá thể được? Mẹ còn lâu mới cho bọn họ một trận, cùng lắm... chỉ kiện bọn họ xâm phạm ý nguyện của con, sau đó đòi bồi thường thôi!" "Hứ, mẹ xấu lắm!" Đậu nhỏ hứ một tiếng, thuận tiện dùng tay nhỏ chọc chọc hai má trắng mịn của mẹ mình, sau đó là một tiếng: "Nhưng bọn họ không chụp ảnh thành công nha. Ban đầu bọn họ quá đáng lắm, không nghe Đậu nhỏ dọa đâu, cố tình chụp ảnh Đậu nhỏ! Nhưng sau đó có một chú đến giúp Đậu nhỏ." "The à?"
Hàn Mộc Tử vốn không nghĩ tới phương diện khác nên còn tủm tỉm hỏi thăm: "Chú kia giúp con, con đã cảm ơn chú ấy chưa?"
Đậu nhỏ gật đầu, ý bảo mình có cảm ơn rồi, sau đó bé ngẫm nghĩ một lát, bổ sung: "Nhưng mà chú ấy quái lắm..." "Quái?" Hàn Mộc Tử khó hiểu: "Quái thế nào?" "Chú ấy cũng đeo mặt nạ như Đậu nhỏ."
Đậu nhỏ chợt nói lời kinh người. Hàn Mộc Tử nghe xong chỉ thấy tim mình chậm một nhịp, sau đó thiếu chút chui ra theo cổ họng, đồng thời mí mắt cũng giật giật. "Con... nói sao? Chú giúp con đuổi người đi đeo mặt nạ à?"
Đậu nhỏ gật đầu: "Vâng mẹ, sao thế ạ? Oa..." Đậu nhỏ lúc này mới để ý chiếc mặt nạ trên tay mẹ mình: "Mẹ, mặt nạ của mẹ sao giống mặt nạ của chủ lúc nãy thế? Mẹ quen chú ấy a?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô không đáp câu hỏi của Đậu nhỏ, chỉ ngồi im như bị điểm huyệt, đờ ra không nhúc nhích.
Mặt đất lạnh lẽo truyền từ gan bàn chân tới toàn thân Hàn Mộc Tử, khiến cô như bị đóng băng.
Cô tính ngàn tính vạn, không ngờ hai người này vẫn chạm mặt.
Không phải là ngàn phòng vạn phòng vẫn không phòng được Dạ Mạc Thâm.
Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Đeo mặt na đến giúp Đậu nhỏ ư?
Rốt cuộc anh ấy vô tình hay cố ý?
Mặt Hàn Mộc Tử dần tái nhợt, có phải... anh ấy biết thân phận của Đậu nhỏ rồi không?
Hay thật sự chỉ là trùng hợp thôi? Vì anh cũng tới tham dự tiệc nên mới vô tình gặp phải.
Hoặc... anh đã biết hết, bây giờ chỉ đang đùa giỡn xoay cô quanh vòng vòng mà thôi?
Nếu thật như vậy thì sau này cô nên làm thế nào bây giờ?
Những nhân viên khác đi ngang qua thấy cảnh này đều thờ ơ như không, đi thẳng không hề thay đổi sắc mặt. Bọn họ thấy người đàn bà này lẳng lơ nhiều đến quen rồi.
Mười lăm phút sau, giải quyết xong quản lý nhà ăn, cô ta vào nhà vệ sinh thanh lý một chút. Rửa tới một nửa, cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm chính mình trong gương.
Người trong gương từng là cô cả nhà họ Hàn xinh đẹp yêu kiều, bây giờ đã biến thành nhân viên phục vụ rẻ mạt, mỗi tháng cầm vài đồng lương còm qua ngày, hoàn toàn không đủ cho cô ta tiêu xài. . Ngôn Tình Tổng Tài
Cho nên, cô ta lựa chọn... bán đứng bản thân.
Cô ta chơi một chân với quản lý, tiền lương lập tức cao hơn người khác gấp đôi, cô ta đắc ý vô cùng, cảm thấy bản thân cao hơn những nhân viên khác một bậc.
Cho tới hôm nay, khi cô ta nhìn thấy người kia trên tivi.
Năm năm trôi qua, cô ta nghèo túng thế này, mà người kia lại vô cùng chói lọi.
Nghĩ tới đây, cô ta nắm chặt hai tay lại, móng tay dài đâm vào thịt lại không thấy đau đớn chút nào. Cô ta nhìn chằm chằm người trong gương, hận đến nghiến răng nghiến lợi. "Thẩm Kiều! Thẩm Kiều! Thẩm Kiều! Thẩm Kiều!"
Cô ta nghiến răng lẩm bẩm, sau đó càng ngày càng phát điên gào to lên, thậm chí cuồng loạn dùng móng tay dính máu cào mặt mình, phát ra tiếng động chói tai vô cùng.
Một tia máu bắn lên gương trên tường, nhà vệ sinh sáng ngời sạch sẽ bỗng có vẻ đáng sợ cực kì.
Sau khi Hàn Mộc Tử ra ngoài phải tìm rất lâu mới thấy Đậu nhỏ, lại phát hiện nhóc con này không ra sảnh trước mà ở trong sân của mình ngồi xích đu, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ hoạt hình.
Tuy mặt bị che mất, nhưng phối hợp với bộ lễ phục nhỏ trên người bé trông có vẻ càng đáng yêu.
Hàn Mộc Tử thấy cảnh này thì không nhịn được dừng bước, lấy di động ra đứng xa xa chụp lén vài bức.
Tách.
Vừa ấn nút chụp ảnh, trên màn hình liền biểu hiện Đậu nhỏ xoay đầu sang đây, đôi mắt đen láy trong veo của bé nhập thẳng vào bức ảnh. "Mẹ?" Nhóc con kêu khẽ, định tụt xuống khỏi xích đu. "Từ từ!" Hàn Mộc Tử vội nói: "Chờ mẹ chụp mấy tấm ảnh đã."
Nghe cô nói xong, Đậu nhỏ ngoan ngoãn ngồi im, nghe lời đợi mẹ chụp xong ảnh. Hàn Mộc Tử bước tới gần chụp thêm vài tấm.
Đậu nhỏ cảm ảnh rất tốt, luôn có thể phối hợp với máy ảnh của Hàn Mộc Tử làm ra bộ dáng đẹp trai lạnh lùng, cuối cùng còn làm mặt quỷ, chọc cho Hàn Mộc Tử cười ra tiếng.
Cô cất di động vào túi, ngồi xuống đón Đậu nhỏ vừa nhảy xuống khỏi xích đu. Bé ôm chầm lấy cổ cô: "Mẹ"
Hàn Mộc Tử trìu mến xoa đầu Đậu nhỏ.
Thật ra lúc thấy Đậu nhỏ đeo mặt nạ cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu tối nay Đậu nhỏ đeo mặt nạ thì cho dù có gặp Dạ Mạc Thâm thì anh cũng không nhận ra bé.
Còn Đậu nhỏ ư? Bé mới năm tuổi thôi, trẻ con không thường quan sát kĩ càng mặt người xung quanh. Mà cho dù có quan sát cũng chỉ thắc mắc sao người này giống mình như vậy chứ sẽ không tìm hiểu đến cùng.
Bây giờ cô yên tâm rồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi bé: "Con ở đây chơi xích đu nãy giờ à? Không đi chỗ khác sao?" "Chỗ khác là chỗ nào ạ?" Đậu nhỏ ngước đôi mắt đen tròn đầy tò mò nhìn cô.
Ánh mắt ngây thơ thuần khiết như vậy làm Hàn Mộc Tử sinh ra cảm giác tội ác. Cô ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt nói: "Thì là chỗ khác. Đến đây lâu thế rồi con chỉ chơi xích đu một mình thôi à? Không có ai nói chuyện sao?"
Đậu nhỏ bĩu môi: "Sao lại không có ai ạ? Đậu nhỏ ở đây gặp được nhiều người lắm." "Nhiều người?" "Vâng! Ai đi qua cũng muốn chụp ảnh Đậu nhỏ đây này. Nhưng mẹ đã nói với Đậu nhỏ là không được tùy ý cho người ta chụp ảnh." "Rồi sao nữa?" Thấy bé nói như vậy Hàn Mộc Tử cũng bắt đầu tò mò, ngồi xổm xuống nhéo nhẹ cái cằm non mềm của bé. "Sau đó Đậu nhỏ dọa bọn họ nha, nói bọn họ không được chụp ảnh linh tinh, nếu không mẹ sẽ cho bọn họ một trận." "Khì." Nghe Đậu nhỏ nghiêm túc kể lại,
Hàn Mộc Tử phì cười thành tiếng, lại nhéo cái tại mềm mại của bé: "Sao con lại nói mẹ con đanh đá thể được? Mẹ còn lâu mới cho bọn họ một trận, cùng lắm... chỉ kiện bọn họ xâm phạm ý nguyện của con, sau đó đòi bồi thường thôi!" "Hứ, mẹ xấu lắm!" Đậu nhỏ hứ một tiếng, thuận tiện dùng tay nhỏ chọc chọc hai má trắng mịn của mẹ mình, sau đó là một tiếng: "Nhưng bọn họ không chụp ảnh thành công nha. Ban đầu bọn họ quá đáng lắm, không nghe Đậu nhỏ dọa đâu, cố tình chụp ảnh Đậu nhỏ! Nhưng sau đó có một chú đến giúp Đậu nhỏ." "The à?"
Hàn Mộc Tử vốn không nghĩ tới phương diện khác nên còn tủm tỉm hỏi thăm: "Chú kia giúp con, con đã cảm ơn chú ấy chưa?"
Đậu nhỏ gật đầu, ý bảo mình có cảm ơn rồi, sau đó bé ngẫm nghĩ một lát, bổ sung: "Nhưng mà chú ấy quái lắm..." "Quái?" Hàn Mộc Tử khó hiểu: "Quái thế nào?" "Chú ấy cũng đeo mặt nạ như Đậu nhỏ."
Đậu nhỏ chợt nói lời kinh người. Hàn Mộc Tử nghe xong chỉ thấy tim mình chậm một nhịp, sau đó thiếu chút chui ra theo cổ họng, đồng thời mí mắt cũng giật giật. "Con... nói sao? Chú giúp con đuổi người đi đeo mặt nạ à?"
Đậu nhỏ gật đầu: "Vâng mẹ, sao thế ạ? Oa..." Đậu nhỏ lúc này mới để ý chiếc mặt nạ trên tay mẹ mình: "Mẹ, mặt nạ của mẹ sao giống mặt nạ của chủ lúc nãy thế? Mẹ quen chú ấy a?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô không đáp câu hỏi của Đậu nhỏ, chỉ ngồi im như bị điểm huyệt, đờ ra không nhúc nhích.
Mặt đất lạnh lẽo truyền từ gan bàn chân tới toàn thân Hàn Mộc Tử, khiến cô như bị đóng băng.
Cô tính ngàn tính vạn, không ngờ hai người này vẫn chạm mặt.
Không phải là ngàn phòng vạn phòng vẫn không phòng được Dạ Mạc Thâm.
Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Đeo mặt na đến giúp Đậu nhỏ ư?
Rốt cuộc anh ấy vô tình hay cố ý?
Mặt Hàn Mộc Tử dần tái nhợt, có phải... anh ấy biết thân phận của Đậu nhỏ rồi không?
Hay thật sự chỉ là trùng hợp thôi? Vì anh cũng tới tham dự tiệc nên mới vô tình gặp phải.
Hoặc... anh đã biết hết, bây giờ chỉ đang đùa giỡn xoay cô quanh vòng vòng mà thôi?
Nếu thật như vậy thì sau này cô nên làm thế nào bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.