Chương 1300: Mục đích của cô là gì
Thẩm Kiều
04/06/2021
Hàn Thanh sinh ra đã khôi ngô tuấn tú, hơn nữa gương mặt lại thuộc kiểu lạnh lùng và chín chắn trưởng thành. Lúc không cười thì nhìn nghiêm túc, lúc cười cũng không làm người khác cảm thấy không đáng tin cậy. Bây giờ nhìn vào đôi mắt anh cứ như muốn thu gọn cả con người cô vào trong đáy mắt, mặt anh lộ rõ rằng bản thân đang vô cùng tiết chế cảm xúc.
Tiểu Nhan nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Thanh, nhận ra được điều gì đó trong mắt anh thì nuốt nghẹn nước bọt. Quá...quá câu dẫn người ta rồi!
Nhưng tiếc thật, cô biết là lát nữa anh còn phải đi bàn công việc nên không kéo dài thời gian của anh.
"Canh...canh gà vẫn còn chưa uống nữa."
Lúc Tiểu Nhan nói, giọng nói vẫn
còn khàn khàn.
Hàn Thanh gõ nhẹ vào trán cô: "Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến canh gà?"
"Đương, đương nhiên rồi. Đấy là em đặc biệt nấu cho anh, nhưng em lại quên không mang bát. Anh ở đây đợi em một lát được không?"
"Không cần đầu." Hàn Thanh lắc đầu. "Cần bát làm gì? Bình giữ nhiệt có thể uống luôn cũng được."
Tiểu Nhan nghe xong không khỏi ngạc nhiên, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra bộ dạng của Hàn Thanh uống luôn canh trong bình. Trong mắt cô, Hàn Thanh lúc nào cũng nho nhã, lịch thiệp và chín chắn. Nếu để anh uống luôn canh trong bình giữ nhiệt thì động tác sẽ táo bạo đến mức nào chứ?
Chỉ nghĩ thôi Tiểu Nhan cũng không thể chấp nhận nổi. Không phải bản thân cô không thể chấp nhận mà là cô không thể chấp nhận bộ dạng Hàn Thanh uống luôn canh trong bình như thế.
Tiểu Nhan vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, anh không thể uống luôn canh ở bình được."
"Sao? Không chấp nhận nổi bộ dạng anh uống canh từ bình à?" Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, anh là hoàn hảo nên tuyệt đối không thể..."
Cô còn chưa nói xong thì Hàn Thanh đã cầm bình lên, đi ra trước mặt cô, mở nắp và bắt đầu uống.
Tiểu Nhan: "….."
Cô căn bản là không kịp ngăn cản thì Hàn Thanh đã uống luôn rồi. Tiểu Nhan không thể tin nổi, mở to mắt nhìn bộ dạng Hàn Thanh trước mắt.
Mặc dù hành động này rất quê mùa nhưng nhìn Hàn Thanh làm vậy thì vẫn thấy rất đẹp, đẹp đến xúc động lòng người. Wow...Đúng là trai đẹp thì làm gì cũng vẫn thấy đẹp trai.
Hàn Thanh uống một ngụm rồi để bình xuống. "Không cần phải coi anh hoàn hảo đến vậy. Ở trước mặt em, anh thể hiện ra đều là chân thật nhất, hiểu không?"
Tiểu Nhan đỏ cả mặt, chỉ biết gật đầu: "Vâng...lát anh phải đi ra ngoài nhỉ?"
"Ừ, hôm nay chắc sẽ hơi bận, em về nhà trước đi." "Vâng." Tiểu Nhan ngoan ngoãn gật đầu nghe lời. Sau khi Tô Cửu đến giục Hàn Thanh đi, Tiểu Nhan nhìn vào bình thì thấy canh đã bị uống hết sạch rồi, cô bất giác mìm cười, ôm bình giữ nhiệt cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô ngồi trong phòng một lúc rồi mới thu dọn đồ ra về.
Lúc về là Tiểu Nhan vẫn đi thang máy giành riêng cho Hàn Thanh. Thật ra ban đầu cô không nghĩ đến việc đi thang máy này nhưng bên còn lại đông người quá rồi, mỗi lần nhìn thấy cô đều chăm chăm chú ý, da mặt cô mỏng, bị người khác nhìn nhiều cảm thấy rất không thoải mái nên từ lần sau cứ đi thang máy độc quyền này luôn.
Lúc Tiểu Nhan đi ra không để ý có người đang nhìn cô.
Hứa Yến Uyển nấp sau tường nhìn theo bóng lưng của Tiểu Nhan, rồi trông thấy tay cô đang xách bình giữ nhiệt. Đây là lần đầu tiên Hứa Yến Uyển nhìn thấy bạn gái của Hàn Thanh. Chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt và bóng lưng, có vẻ là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc cũng như trang phục thường ngày, có vẻ là một cô gái đơn thuần.
Một cô gái đơn thuần như vậy liệu có phải vì thích địa vị và thân phận của tổng giám đốc Hàn nên mới bên nhau hay không?
Hứa Yến Uyển không biết có phải thật hay không nhưng biết chắc chắn rằng những lời mà Tương Văn Văn vừa nói đã in sâu vào trong suy nghĩ của cô. Nếu, chỉ là nếu cô gái kia thật sự chỉ vì thân phận mà yêu tổng giám đốc Hàn thì cô phải làm gì đây?
"Cô đang nhìn gì thế?"
Bỗng nhiên có tiếng nói từ phía sau dọa Hứa Yến Uyển hết hồn, cô vội quay người lại thì bắt gặp một đôi mắt đang tò mò thăm dò.
Là cô lễ tân đi rót nước, lúc quay về thì nhìn thấy một người đang đứng thập thò nấp sau tường không biết đang nhìn gì, cô thẳng theo hướng nhìn mới phát hiện thì ra là dáng người của Tiểu Nhan. Sau đó, cô không kiềm nổi mà hỏi một câu. Không ngờ sau khi quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô lễ tân lại đơ người ra một lúc.
"Cô, cô không phải cô gái hôm trước..." Lễ tân ngạc nhiên tột độ mà nhìn cô: "Sao cô lại ở đây?"
Vì lúc trước cô ta từng nhìn thấy mình và nghe mình nói những điều hoang đường vô lý đó nên Hứa Yến Uyển cũng đại khái đoán được bày giờ cô ta đang nghĩ gì. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười: "Chào cô, bây giờ tôi đã là nhân viên chính thức của công ty, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi."
Nói xong, Hứa Yến Uyển đưa tôi tay trắng nõn mịn màng ra.
Lễ tân đờ người nhìn đôi bàn tay trắng trẻo kia rồi lại nhìn dáng vẻ khi mặc quần áo đi làm, thấy chẳng giống bộ dạng nhếch nhác thảm hại ngày hôm trước chút nào, rất toát nên vẻ nữ tính và thần thái cũng không phải vừa.
Trong lúc đợi cô ta phản ứng thì bản thân đã đưa bắt tay Hứa Yến Uyển rồi. Bắt tay một lúc, Hứa Yến Uyển rút tay về trước.
Cô lễ tân vẫn không thôi tò mò mà hỏi tiếp: "Trước đây cô giả vờ để vào được tập đoàn Hàn thị đúng không? Rốt cuộc mục đích của cô là gì?" Hứa Yến Uyển cũng sớm đoán được cô ta sẽ hỏi những câu như vậy, bình tĩnh trả lời: "Cô nghĩ nhiều rồi. Lúc trước không phải tôi giả vờ đâu, mà là khoảng thời gian đó tôi nghèo nàn quá, đến đây để đi gặp bạn cũ. Còn về mục đích thì tôi chẳng có mục đích gì hết. Chỉ là lúc lên mạng để gửi sơ yếu lý lịch thì vừa lúc qua đây để phỏng vấn thôi."
Cô ta nói nhẹ nhàng như không vậy, lễ tân còn lâu mới tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Lên mạng nộp hồ sơ lý lịch thì vô tình bắt gặp công ty này á? Mấy câu này lừa trẻ con còn tạm chứ không lừa được cô. Nhưng có điều nhanh như vậy mà đã trở thành nhân viên chính thức của công ty rồi thì năng lực cũng không phải tầm thường. Cô lại hỏi: "Cứ coi như cô vừa giả vờ vừa dùng thực lực để vào công ty đi, vậy vừa nãy cô đang nhìn gì? Nếu tôi đoán không nhầm thì cô đang nhìn bạn gái của tổng giám đốc Hàn đúng không? Cô muốn làm gì?"
Giọng điệu nghe có vẻ như đang chất vấn giống như Hứa Yến Uyển có mục đích gì không chính đáng, trước giờ Hứa Yến Uyển luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo, mặc dù bây giờ nghèo khó
Tiểu Nhan nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Thanh, nhận ra được điều gì đó trong mắt anh thì nuốt nghẹn nước bọt. Quá...quá câu dẫn người ta rồi!
Nhưng tiếc thật, cô biết là lát nữa anh còn phải đi bàn công việc nên không kéo dài thời gian của anh.
"Canh...canh gà vẫn còn chưa uống nữa."
Lúc Tiểu Nhan nói, giọng nói vẫn
còn khàn khàn.
Hàn Thanh gõ nhẹ vào trán cô: "Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến canh gà?"
"Đương, đương nhiên rồi. Đấy là em đặc biệt nấu cho anh, nhưng em lại quên không mang bát. Anh ở đây đợi em một lát được không?"
"Không cần đầu." Hàn Thanh lắc đầu. "Cần bát làm gì? Bình giữ nhiệt có thể uống luôn cũng được."
Tiểu Nhan nghe xong không khỏi ngạc nhiên, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra bộ dạng của Hàn Thanh uống luôn canh trong bình. Trong mắt cô, Hàn Thanh lúc nào cũng nho nhã, lịch thiệp và chín chắn. Nếu để anh uống luôn canh trong bình giữ nhiệt thì động tác sẽ táo bạo đến mức nào chứ?
Chỉ nghĩ thôi Tiểu Nhan cũng không thể chấp nhận nổi. Không phải bản thân cô không thể chấp nhận mà là cô không thể chấp nhận bộ dạng Hàn Thanh uống luôn canh trong bình như thế.
Tiểu Nhan vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, anh không thể uống luôn canh ở bình được."
"Sao? Không chấp nhận nổi bộ dạng anh uống canh từ bình à?" Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, anh là hoàn hảo nên tuyệt đối không thể..."
Cô còn chưa nói xong thì Hàn Thanh đã cầm bình lên, đi ra trước mặt cô, mở nắp và bắt đầu uống.
Tiểu Nhan: "….."
Cô căn bản là không kịp ngăn cản thì Hàn Thanh đã uống luôn rồi. Tiểu Nhan không thể tin nổi, mở to mắt nhìn bộ dạng Hàn Thanh trước mắt.
Mặc dù hành động này rất quê mùa nhưng nhìn Hàn Thanh làm vậy thì vẫn thấy rất đẹp, đẹp đến xúc động lòng người. Wow...Đúng là trai đẹp thì làm gì cũng vẫn thấy đẹp trai.
Hàn Thanh uống một ngụm rồi để bình xuống. "Không cần phải coi anh hoàn hảo đến vậy. Ở trước mặt em, anh thể hiện ra đều là chân thật nhất, hiểu không?"
Tiểu Nhan đỏ cả mặt, chỉ biết gật đầu: "Vâng...lát anh phải đi ra ngoài nhỉ?"
"Ừ, hôm nay chắc sẽ hơi bận, em về nhà trước đi." "Vâng." Tiểu Nhan ngoan ngoãn gật đầu nghe lời. Sau khi Tô Cửu đến giục Hàn Thanh đi, Tiểu Nhan nhìn vào bình thì thấy canh đã bị uống hết sạch rồi, cô bất giác mìm cười, ôm bình giữ nhiệt cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô ngồi trong phòng một lúc rồi mới thu dọn đồ ra về.
Lúc về là Tiểu Nhan vẫn đi thang máy giành riêng cho Hàn Thanh. Thật ra ban đầu cô không nghĩ đến việc đi thang máy này nhưng bên còn lại đông người quá rồi, mỗi lần nhìn thấy cô đều chăm chăm chú ý, da mặt cô mỏng, bị người khác nhìn nhiều cảm thấy rất không thoải mái nên từ lần sau cứ đi thang máy độc quyền này luôn.
Lúc Tiểu Nhan đi ra không để ý có người đang nhìn cô.
Hứa Yến Uyển nấp sau tường nhìn theo bóng lưng của Tiểu Nhan, rồi trông thấy tay cô đang xách bình giữ nhiệt. Đây là lần đầu tiên Hứa Yến Uyển nhìn thấy bạn gái của Hàn Thanh. Chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt và bóng lưng, có vẻ là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc cũng như trang phục thường ngày, có vẻ là một cô gái đơn thuần.
Một cô gái đơn thuần như vậy liệu có phải vì thích địa vị và thân phận của tổng giám đốc Hàn nên mới bên nhau hay không?
Hứa Yến Uyển không biết có phải thật hay không nhưng biết chắc chắn rằng những lời mà Tương Văn Văn vừa nói đã in sâu vào trong suy nghĩ của cô. Nếu, chỉ là nếu cô gái kia thật sự chỉ vì thân phận mà yêu tổng giám đốc Hàn thì cô phải làm gì đây?
"Cô đang nhìn gì thế?"
Bỗng nhiên có tiếng nói từ phía sau dọa Hứa Yến Uyển hết hồn, cô vội quay người lại thì bắt gặp một đôi mắt đang tò mò thăm dò.
Là cô lễ tân đi rót nước, lúc quay về thì nhìn thấy một người đang đứng thập thò nấp sau tường không biết đang nhìn gì, cô thẳng theo hướng nhìn mới phát hiện thì ra là dáng người của Tiểu Nhan. Sau đó, cô không kiềm nổi mà hỏi một câu. Không ngờ sau khi quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô lễ tân lại đơ người ra một lúc.
"Cô, cô không phải cô gái hôm trước..." Lễ tân ngạc nhiên tột độ mà nhìn cô: "Sao cô lại ở đây?"
Vì lúc trước cô ta từng nhìn thấy mình và nghe mình nói những điều hoang đường vô lý đó nên Hứa Yến Uyển cũng đại khái đoán được bày giờ cô ta đang nghĩ gì. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười: "Chào cô, bây giờ tôi đã là nhân viên chính thức của công ty, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi."
Nói xong, Hứa Yến Uyển đưa tôi tay trắng nõn mịn màng ra.
Lễ tân đờ người nhìn đôi bàn tay trắng trẻo kia rồi lại nhìn dáng vẻ khi mặc quần áo đi làm, thấy chẳng giống bộ dạng nhếch nhác thảm hại ngày hôm trước chút nào, rất toát nên vẻ nữ tính và thần thái cũng không phải vừa.
Trong lúc đợi cô ta phản ứng thì bản thân đã đưa bắt tay Hứa Yến Uyển rồi. Bắt tay một lúc, Hứa Yến Uyển rút tay về trước.
Cô lễ tân vẫn không thôi tò mò mà hỏi tiếp: "Trước đây cô giả vờ để vào được tập đoàn Hàn thị đúng không? Rốt cuộc mục đích của cô là gì?" Hứa Yến Uyển cũng sớm đoán được cô ta sẽ hỏi những câu như vậy, bình tĩnh trả lời: "Cô nghĩ nhiều rồi. Lúc trước không phải tôi giả vờ đâu, mà là khoảng thời gian đó tôi nghèo nàn quá, đến đây để đi gặp bạn cũ. Còn về mục đích thì tôi chẳng có mục đích gì hết. Chỉ là lúc lên mạng để gửi sơ yếu lý lịch thì vừa lúc qua đây để phỏng vấn thôi."
Cô ta nói nhẹ nhàng như không vậy, lễ tân còn lâu mới tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Lên mạng nộp hồ sơ lý lịch thì vô tình bắt gặp công ty này á? Mấy câu này lừa trẻ con còn tạm chứ không lừa được cô. Nhưng có điều nhanh như vậy mà đã trở thành nhân viên chính thức của công ty rồi thì năng lực cũng không phải tầm thường. Cô lại hỏi: "Cứ coi như cô vừa giả vờ vừa dùng thực lực để vào công ty đi, vậy vừa nãy cô đang nhìn gì? Nếu tôi đoán không nhầm thì cô đang nhìn bạn gái của tổng giám đốc Hàn đúng không? Cô muốn làm gì?"
Giọng điệu nghe có vẻ như đang chất vấn giống như Hứa Yến Uyển có mục đích gì không chính đáng, trước giờ Hứa Yến Uyển luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo, mặc dù bây giờ nghèo khó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.