Chương 479: Người đàn ông hẹp hòi
Thẩm Kiều
06/05/2021
Ảnh mặt Da Mạc Thảm trở nên lạnh lùng khiến ý tả run sợ một chút, cô ta thật hoài nghi có phải vừa rồi mình nhìn lầm hay không. Thế nhưng là nhìn kỹ mới phát hiện Dạ Mạc Thâm đang chăm chủ nắm tay người phụ nữ bên cạnh, ta lập tức phản ứng kịp.
Đây là bị thương mà có bạn gái ở bên thì không vui thầm mới là lạ đấy.
Thế là y tá làm như không biết gì nữa, quay đầu đi xử lý việc khác.
Mãi cho đến bệnh viện, Dạ Mạc Thâm bị đẩy vào phòng cấp cứu. Vì vết thương phía sau lưng của anh quá nghiêm trọng, cho nên nhất định phải đến phòng cấp cứu để xử lý.
Trong phòng cấp cứu Hàn Mộc Tử không vào được, cho nên trước lúc Dạ Mạc Thầm được đưa vào, anh không thể không buông tay cô ra. Đôi mắt đen như mực nhìn chăm chăm cô, gần từng chữ nói: "Chờ anh."
Hàn Mộc Tử chưa kịp trả lời anh, anh đã bị đẩy vào phòng cấp "Phanh!"
Cửa phòng cấp cứu bị đóng lại.
Hàn Mộc Tử đứng một lúc, chậm rãi xoay người đi ra ngoài. Lúc này công ty chắc chắn đã loạn hết cả lên rồi, vả lại chuyện của Lâm Thanh Thanh cũng cần phải xử lý, Dạ Mạc Thâm đã đến bệnh viện, trước hết để cho bác sĩ xử lý vết thương cho anh đã
Cô ở lại đây cũng không hề có tác dụng.
Thế là Hàn Mộc Tử lập tức quay về công ty. Cảnh sát đã tới, Tiểu Nhan đang cùng bọn họ khai báo lại tình huống. Sau khi Hàn Mộc Tử đến, cô cũng kể lại những gì mình nhìn thấy cho cảnh sát cứu. biết "Cô Hàn, tình huống tương đối chúng tôi đã biết rồi, chẳng qua có thể làm phiền có và người bị thương cùng chúng tôi đến cục cảnh sát làm một chút ghi chép "Người bị thương nếu như quả nghiêm trọng, chúng tôi cũng có thể chở lúc người bị thương tỉnh lại sẽ nói. Về phân cô nói cô gái kia có ý định đả thương là hung thủ, chúng tôi sẽ đi điều video sau đó điều tra. Hàn Mặc Tử không có biểu hiện gì: "Video là chứng cứ, nhưng tôi vẫn xin anh bây giờ tạm thời tìm cô ta tạm giam lại. Trên tay cô ta có axit, tôi lo lắng cô ta sẽ còn tiếp tục đả thương người khác.
Nói như vậy, đã nói lên Lâm Thanh Thanh là một tồn tại tương đối nguy hiểm. Đám cảnh sát liếc nhau, hiểu rõ liền gật đầu "Được, chúng tôi biết rồi "Vất vả rồi."
Sau khi Hàn Mặc Tử đi với họ đến cục cảnh sát làm ghi chép, lúc đi ra gặp được Hàn Thanh và Tiểu Nhan. Tiểu Nhan đứng ở bên cạnh Hàn Thanh có chút xấu hổ nói: "Chuyện này lớn như vậy, cho nên mình nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói cho anh cậu một tiếng"
Hàn Mộc Tử: "..."
Đau đầu rồi đây, cô có khả năng lại được dạy dỗ rồi.
Quả nhiên, ánh mắt của Hàn Thanh lạnh lùng nhìn cô: "Bởi vì tên đó sao?"
Hàn Mặc Tử: "Anh" “Đừng cùng anh ta lui tới nữa. Em nói em sẽ tự mình xử lý chuyện này, bây giờ lại bị nợ đào hoa của anh ta tìm tới cửa, còn xém chút bị tạt axit "Bị tạt axit không phải em, là anh ta bị, bây giờ anh ta đang ở bệnh viện rồi." "Đó là anh ta đáng đời." Hàn Thanh không nề mặt chút nào nói: "Chính anh ta gây nợ đương nhiên gánh chịu là đúng rồi, nhưng em là sao? Em không liên quan gì hết. Mộc Tử, đừng có qua lại với anh ta nữa." Hàn Mộc Tử suy nghĩ, trừng to hai mặt nói: "Anh à, bây giờ anh ta bị thương rất nghiêm trọng, đang ở bệnh viện." "Đó là chuyện của anh ta." Hàn Thanh nghiêm nghị nói xong, đặt nhiên năm chặt một cánh tay của cô. "Em về nhà với anh." “Anh Hàn Mặc Tử biến sắc: "Bây giờ em không thể về với anh được."
Hàn Thanh lôi kéo cô đi ra ngoài, nghe nói như thế anh ta quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo uy áp: "Giờ sao? Chẳng lẽ em còn muốn đến bệnh viện gặp anh ta?" "Đúng vậy!" "Em!" Hàn Thanh nguy hiểm híp mắt lại: "Em có biết bây giờ em đang làm cái gì không? Người kia. "Em mặc kệ bây giờ anh nghĩ như thế nào, nhưng anh ta vi em nên mới bị thương, em không thể cứ bỏ mặc anh ta ở bệnh viện mà không quan tâm được. Làm người... cũng không thể bất nhân bất nghĩa như thế
Nói xong, Hàn Mộc Tử dùng sức hất tay Hàn Thanh ra: "Anh, em biết anh quan tâm em, nhưng em đã không còn là một đứa nhỏ nữa rồi. Xem như anh muốn bù đắp những thua thiệt khi em còn bé thì những việc anh làm những năm gần đây cũng đủ rồi. Việc bây giờ anh nên làm là lo việc của anh, còn em, em có thể tự xử lý tốt chuyện của em." "Kém chút bị tạt axit, đây chính là cái em gọi là có thể xử lý tốt a?" Mặc dù Hàn Thanh bị cô hất tay ra, nhưng dáng người cao lớn vẫn như một tòa núi lớn ngăn ở trước mặt của cô, không nhúc nhích tí nào.
Tiểu Nhan ở một bên nhìn xem không khí căng thẳng giữa hai người, cả người đều lo lắng.
Làm sao bây giờ?
Lúc ấy chẳng qua cô ấy cảm thấy để Hàn Thanh ra mặt giải quyết sẽ tốt hơn, thật không nghĩ đến lại khiến quan hệ anh em của hai người chuyển biến xấu đi "Các người, các người đừng gây nhau nữa, phải bình tĩnh một chút." Tiểu Nhạn chỉ có thể yếu ớt nói một câu
Nhưng mà hai anh em kia căn bản không nghe được một chữ "Em tự có cách xử lý của em, vả lại bây giờ em cũng không bị nào. tạt. Mà cho dù em có thật bị tạt axit, đó cũng là cách xử lý của eml" Lan đầu tiên Hàn Mặc Tử đối chọi lại anh trai của mình như the.
Hàn Thanh không đáp lại, trong mắt màu đen nhìn cô thật lâu, cuối cùng vứt xuống một câu "tùy em", sau đó anh ta nghênh ngang rời đi. "Anh Hàn!" Tiểu Nhân gọi một tiếng, muốn đuổi theo anh ta, nhưng vẫn không yên lòng với Hàn Mộc Tử, cho nên chỉ có thể nhìn hai người.
Nhưng trên gương mặt Hàn Mặc Tử rất bình tĩnh, cô nhìn Tiểu
Nhan xoắn xuýt như vậy đành thay cô ấy quyết định. "Mình phải đến bệnh viện thăm anh ta, cậu đưa anh mình về trước giúp mình đi." "Nhưng mà Mộc Tử, một mình cậu được không? Mình lo cậu."
Tiểu Nhan cần môi dưới, do dự.
Hàn Mặc Tử mỉm cười: "Không có gì không được cả, người bị thương cũng không phải là minh, mau đi đi."
Cuối cùng, Tiểu Nhan khẽ cần môi dưới, sau đó dặn dò Hàn
Mộc Tử tự chăm sóc bản thân cho tốt, liền đuổi theo Hàn Thanh.
Thấy vậy, Hàn Mộc Tử cuối cùng thở dài một hơi. Thật ra lúc này nếu Tiểu Nhan muốn ở lại với cô, vậy áp lực của cô sẽ càng lớn. Dù sao cô còn phải đến bệnh viện một chuyền nữa, mà Hàn Thanh lại đang tức giận, để Tiểu Nhan cùng anh ta trở về, sẽ có người thay cô nói chuyện với anh ta.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử thu lại cảm xúc của mình, sau đó lên xe. Ở bệnh viện.
Hàn Mộc Tử đi xử lý việc của mình xong trở về đã qua mấy giờ, cửa phòng cấp cứu cũng đã mở, Hàn Mặc Tử quầy tiếp khách hỏi thăm một chút anh được đưa đến phòng bệnh nào. Y tá nói cho cô số phòng, Hàn Mộc Tử lập tức theo số phòng di tim anh.
Trong phòng bệnh lạnh lẽo, chỉ có một mình Dạ Mạc Thâm.
Lúc đi tới trước cửa, Hàn Mặc Tử liền nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng ngồi ở đăng kia.
Ngũ quan của anh giấu một nửa ở dưới ánh đèn, nhìn tựa hồ lộ ra một có u ám?
Hàn mộc tử mấp máy môi, sau đó họ nhẹ một tiếng rồi đi vào Nghe được âm thanh, Dạ Mạc Thâm nhíu mày một cái, sau đó ngước mắt nhìn cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bóng dáng gây gò của cô. "Không phải anh đã nói em đừng đi sao?"
Hàn Mộc Tử "
Người đàn ông này thật sự hẹp hòi, lúc này rồi mà còn nhớ đến chuyện đó.
Cô chỉ có thể đi lên trước, giải thích nói: "Trong công ty quá loạn, vả lại Lâm Thanh Thanh đả thương anh, tôi phải đến cục cảnh sát để làm ghi chép, cho nên
Những việc này quan trọng hơn anh sao?"
Dạ Mạc Thâm giống như hờn dỗi, hỏi một câu. Hàn Mặc Tử sững sở tại chỗ.
Đây là bị thương mà có bạn gái ở bên thì không vui thầm mới là lạ đấy.
Thế là y tá làm như không biết gì nữa, quay đầu đi xử lý việc khác.
Mãi cho đến bệnh viện, Dạ Mạc Thâm bị đẩy vào phòng cấp cứu. Vì vết thương phía sau lưng của anh quá nghiêm trọng, cho nên nhất định phải đến phòng cấp cứu để xử lý.
Trong phòng cấp cứu Hàn Mộc Tử không vào được, cho nên trước lúc Dạ Mạc Thầm được đưa vào, anh không thể không buông tay cô ra. Đôi mắt đen như mực nhìn chăm chăm cô, gần từng chữ nói: "Chờ anh."
Hàn Mộc Tử chưa kịp trả lời anh, anh đã bị đẩy vào phòng cấp "Phanh!"
Cửa phòng cấp cứu bị đóng lại.
Hàn Mộc Tử đứng một lúc, chậm rãi xoay người đi ra ngoài. Lúc này công ty chắc chắn đã loạn hết cả lên rồi, vả lại chuyện của Lâm Thanh Thanh cũng cần phải xử lý, Dạ Mạc Thâm đã đến bệnh viện, trước hết để cho bác sĩ xử lý vết thương cho anh đã
Cô ở lại đây cũng không hề có tác dụng.
Thế là Hàn Mộc Tử lập tức quay về công ty. Cảnh sát đã tới, Tiểu Nhan đang cùng bọn họ khai báo lại tình huống. Sau khi Hàn Mộc Tử đến, cô cũng kể lại những gì mình nhìn thấy cho cảnh sát cứu. biết "Cô Hàn, tình huống tương đối chúng tôi đã biết rồi, chẳng qua có thể làm phiền có và người bị thương cùng chúng tôi đến cục cảnh sát làm một chút ghi chép "Người bị thương nếu như quả nghiêm trọng, chúng tôi cũng có thể chở lúc người bị thương tỉnh lại sẽ nói. Về phân cô nói cô gái kia có ý định đả thương là hung thủ, chúng tôi sẽ đi điều video sau đó điều tra. Hàn Mặc Tử không có biểu hiện gì: "Video là chứng cứ, nhưng tôi vẫn xin anh bây giờ tạm thời tìm cô ta tạm giam lại. Trên tay cô ta có axit, tôi lo lắng cô ta sẽ còn tiếp tục đả thương người khác.
Nói như vậy, đã nói lên Lâm Thanh Thanh là một tồn tại tương đối nguy hiểm. Đám cảnh sát liếc nhau, hiểu rõ liền gật đầu "Được, chúng tôi biết rồi "Vất vả rồi."
Sau khi Hàn Mặc Tử đi với họ đến cục cảnh sát làm ghi chép, lúc đi ra gặp được Hàn Thanh và Tiểu Nhan. Tiểu Nhan đứng ở bên cạnh Hàn Thanh có chút xấu hổ nói: "Chuyện này lớn như vậy, cho nên mình nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói cho anh cậu một tiếng"
Hàn Mộc Tử: "..."
Đau đầu rồi đây, cô có khả năng lại được dạy dỗ rồi.
Quả nhiên, ánh mắt của Hàn Thanh lạnh lùng nhìn cô: "Bởi vì tên đó sao?"
Hàn Mặc Tử: "Anh" “Đừng cùng anh ta lui tới nữa. Em nói em sẽ tự mình xử lý chuyện này, bây giờ lại bị nợ đào hoa của anh ta tìm tới cửa, còn xém chút bị tạt axit "Bị tạt axit không phải em, là anh ta bị, bây giờ anh ta đang ở bệnh viện rồi." "Đó là anh ta đáng đời." Hàn Thanh không nề mặt chút nào nói: "Chính anh ta gây nợ đương nhiên gánh chịu là đúng rồi, nhưng em là sao? Em không liên quan gì hết. Mộc Tử, đừng có qua lại với anh ta nữa." Hàn Mộc Tử suy nghĩ, trừng to hai mặt nói: "Anh à, bây giờ anh ta bị thương rất nghiêm trọng, đang ở bệnh viện." "Đó là chuyện của anh ta." Hàn Thanh nghiêm nghị nói xong, đặt nhiên năm chặt một cánh tay của cô. "Em về nhà với anh." “Anh Hàn Mặc Tử biến sắc: "Bây giờ em không thể về với anh được."
Hàn Thanh lôi kéo cô đi ra ngoài, nghe nói như thế anh ta quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo uy áp: "Giờ sao? Chẳng lẽ em còn muốn đến bệnh viện gặp anh ta?" "Đúng vậy!" "Em!" Hàn Thanh nguy hiểm híp mắt lại: "Em có biết bây giờ em đang làm cái gì không? Người kia. "Em mặc kệ bây giờ anh nghĩ như thế nào, nhưng anh ta vi em nên mới bị thương, em không thể cứ bỏ mặc anh ta ở bệnh viện mà không quan tâm được. Làm người... cũng không thể bất nhân bất nghĩa như thế
Nói xong, Hàn Mộc Tử dùng sức hất tay Hàn Thanh ra: "Anh, em biết anh quan tâm em, nhưng em đã không còn là một đứa nhỏ nữa rồi. Xem như anh muốn bù đắp những thua thiệt khi em còn bé thì những việc anh làm những năm gần đây cũng đủ rồi. Việc bây giờ anh nên làm là lo việc của anh, còn em, em có thể tự xử lý tốt chuyện của em." "Kém chút bị tạt axit, đây chính là cái em gọi là có thể xử lý tốt a?" Mặc dù Hàn Thanh bị cô hất tay ra, nhưng dáng người cao lớn vẫn như một tòa núi lớn ngăn ở trước mặt của cô, không nhúc nhích tí nào.
Tiểu Nhan ở một bên nhìn xem không khí căng thẳng giữa hai người, cả người đều lo lắng.
Làm sao bây giờ?
Lúc ấy chẳng qua cô ấy cảm thấy để Hàn Thanh ra mặt giải quyết sẽ tốt hơn, thật không nghĩ đến lại khiến quan hệ anh em của hai người chuyển biến xấu đi "Các người, các người đừng gây nhau nữa, phải bình tĩnh một chút." Tiểu Nhạn chỉ có thể yếu ớt nói một câu
Nhưng mà hai anh em kia căn bản không nghe được một chữ "Em tự có cách xử lý của em, vả lại bây giờ em cũng không bị nào. tạt. Mà cho dù em có thật bị tạt axit, đó cũng là cách xử lý của eml" Lan đầu tiên Hàn Mặc Tử đối chọi lại anh trai của mình như the.
Hàn Thanh không đáp lại, trong mắt màu đen nhìn cô thật lâu, cuối cùng vứt xuống một câu "tùy em", sau đó anh ta nghênh ngang rời đi. "Anh Hàn!" Tiểu Nhân gọi một tiếng, muốn đuổi theo anh ta, nhưng vẫn không yên lòng với Hàn Mộc Tử, cho nên chỉ có thể nhìn hai người.
Nhưng trên gương mặt Hàn Mặc Tử rất bình tĩnh, cô nhìn Tiểu
Nhan xoắn xuýt như vậy đành thay cô ấy quyết định. "Mình phải đến bệnh viện thăm anh ta, cậu đưa anh mình về trước giúp mình đi." "Nhưng mà Mộc Tử, một mình cậu được không? Mình lo cậu."
Tiểu Nhan cần môi dưới, do dự.
Hàn Mặc Tử mỉm cười: "Không có gì không được cả, người bị thương cũng không phải là minh, mau đi đi."
Cuối cùng, Tiểu Nhan khẽ cần môi dưới, sau đó dặn dò Hàn
Mộc Tử tự chăm sóc bản thân cho tốt, liền đuổi theo Hàn Thanh.
Thấy vậy, Hàn Mộc Tử cuối cùng thở dài một hơi. Thật ra lúc này nếu Tiểu Nhan muốn ở lại với cô, vậy áp lực của cô sẽ càng lớn. Dù sao cô còn phải đến bệnh viện một chuyền nữa, mà Hàn Thanh lại đang tức giận, để Tiểu Nhan cùng anh ta trở về, sẽ có người thay cô nói chuyện với anh ta.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử thu lại cảm xúc của mình, sau đó lên xe. Ở bệnh viện.
Hàn Mộc Tử đi xử lý việc của mình xong trở về đã qua mấy giờ, cửa phòng cấp cứu cũng đã mở, Hàn Mặc Tử quầy tiếp khách hỏi thăm một chút anh được đưa đến phòng bệnh nào. Y tá nói cho cô số phòng, Hàn Mộc Tử lập tức theo số phòng di tim anh.
Trong phòng bệnh lạnh lẽo, chỉ có một mình Dạ Mạc Thâm.
Lúc đi tới trước cửa, Hàn Mặc Tử liền nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng ngồi ở đăng kia.
Ngũ quan của anh giấu một nửa ở dưới ánh đèn, nhìn tựa hồ lộ ra một có u ám?
Hàn mộc tử mấp máy môi, sau đó họ nhẹ một tiếng rồi đi vào Nghe được âm thanh, Dạ Mạc Thâm nhíu mày một cái, sau đó ngước mắt nhìn cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bóng dáng gây gò của cô. "Không phải anh đã nói em đừng đi sao?"
Hàn Mộc Tử "
Người đàn ông này thật sự hẹp hòi, lúc này rồi mà còn nhớ đến chuyện đó.
Cô chỉ có thể đi lên trước, giải thích nói: "Trong công ty quá loạn, vả lại Lâm Thanh Thanh đả thương anh, tôi phải đến cục cảnh sát để làm ghi chép, cho nên
Những việc này quan trọng hơn anh sao?"
Dạ Mạc Thâm giống như hờn dỗi, hỏi một câu. Hàn Mặc Tử sững sở tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.