Chương 219: Người phụ nữ giả vờ vô tội
Thẩm Kiều
09/04/2021
Ánh mắt sắc đó của anh như nhìn trộm vậy, làm Thẩm Kiều phút chốc vừa xấu hồ vừa tức giận, cắn chặt môi dưới của mình.
“Ai nói cô trộm đồ?”
Giọng nói của Dạ Mạc Thâm không nóng không lạnh nhưng lại làm người khác phát run, Thầm Kiều nắm chặt tay: “Vậy vừa nãy anh hỏi thế là có ý gì?”
Dạ Mạc Thâm nghĩ đến bộ âu phục đó, cúc áo trên đó không thấy đâu rồi.
Tối hôm đó sau khi anh ở cùng người phụ nữ đó, lúc về phát hiện âu phục rơi mất một cúc, anh cũng không để ý, nhưng âu phục rơi mất một cúc Dạ Mạc Thâm sẽ không mặc lại nữa, nhưng thần sai quỷ khiến anh không vứt bộ âu phục mà lại cất đi.
Hôm nay vô tình phát hiện tất cả cúc trên bộ âu phục đều không thấy đâu.
Nghĩ kỹ lại, Thầm Kiều quả thực không thể làm những chuyện như thế, nhưng… ngoại trừ cô, còn ai nữa? Hơn nữa lúc này, Dạ Mạc Thâm không nén nổi suy nghĩ chiếc cúc bị mất có ở trong tay người phụ nữ đêm hôm đó không?
“Không có gì.” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng trả lời lại, cau mày: “Chỉ là cô dám nói cô chưa từng động vào tủ quần áo của tôi?”
Thẩm Kiều: “…Rốt cuộc anh rơi mất cái gì, anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, bẫy nhau như thế có ý nghĩa không?”
Anh vẫn im lặng, Thẩm Kiều gật đầu: “Được, tôi chút nữa sẽ nói với anh về chuyện này, Tuyết U muốn đến thăm ông nội, tôi xuống trước đã.”
Nói xong Thẩm Kiều quay người đi ra ngoài.
Đợi cô rời đi Dạ Mạc Thâm mới lật bộ âu phục trong tay ra, nhìn chằm chằm vào những chỗ cúc áo bị giật ra, một cúc bị mất, hai cúc còn lại rốt cục ở đâu rồi?
Thẩm Kiều xuống lầu, chuẩn bị trực tiếp ra cổng lớn đợi, lúc đi qua phòng khách nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn ngồi ở sô pha, anh cầm điện thoại hình như đang nói chuyện, đột nhiên như có trực giác nhìn về phía cô, Thẩm Kiều vội vã bước nhanh hơn.
Cô ra cổng lớn nhà họ Dạ đợi một lúc thì thấy xe của Hàn Tuyết U đi tới.
Hàn Tuyết U xuống xe, đưa chìa khóa cho quản gia đi đỗ xe rồi xách một đống đồ to đi theo Thẩm Kiều vào nhà.
“Kiều Kiều, cậu đến đón mình thật tốt quá, mình cứ nghĩ cậu giận mình cơ, mấy hôm trước mình không suy nghĩ rõ ràng nên không đến tìm cậu, cậu không để bụng chứ? Hàn Tuyết U vào nhà liền nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Kiều nào có tính toán mấy chuyện này, những ngày này cô chỉ muốn bình tĩnh lại, cô lắc đầu: “Không sao, vào nhà đi. Đúng rồi, ông nội ra ngoài rồi, chắc muộn mới quay lại đấy.”
“Không sao.” Hàn Tuyết U cười hi hi nựng má cô: “Dù sao thì mình đến tìm cậu là chính, nhân tiện đến thăm ông Dạ.”
Nghe thấy cô ta nói thế, trong lòng Thẩm Kiều bỗng thấy ấm áp.
“Cảm ơn cậu, Tuyết U.”
“Được rồi, chúng mình vào thôi.”
Thầm Kiều cầm đồ giúp cô ta, hai người đi vào đúng lúc chạm mặt Dạ Lẫm Hàn, vừa nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn, Hàn Tuyết U vô cùng nhiệt tình.
“Anh Dạ.”
“Đến chơi à?” Dạ Lẫm Hàn vẫn cầm một quyền sách trong tay, nhìn họ cười nhẹ, ánh mắt chuyển sang nhìn vào Thẩm Kiều, thấy Thẩm Kiều luôn tránh ánh mắt mình, thân sắc trong ánh mắt tối đi vài phần.
“Đúng thế anh Dạ, nghe nói ông nội ra ngoài rồi, đây là quà em mang đến tặng mọi người.” Nói xong, Hàn Tuyết U lấy một túi đưa cho Dạ Lẫm Hàn, cười hi hi nói: “Mong anh không chê.
“Người đến là được rồi, mang quà đến làm gì?’“ Dạ Lẫm Hàn khiêm tốn nhận túi quà từ tay cô ta.
“Em đến làm khách mà, tất nhiên phải mang chút quà đến chứ.”
“Được rồi, hai em chơi với nhau nhé, anh ra ngoài xử lý chút chuyện.” Dạ Lẫm Hàn ở đây Thẩm Kiều thực sự không thoải mái, nên anh chỉ đành tìm cớ rời đi.
Đợi anh ta đi rồi, Hàn Tuyết U nắm tay Thẩm Kiều đi tới phòng khách: “Thực ra mình thấy con người anh Dạ ôn hòa, lễ độ, đối với ai cũng rất ôn hòa, người như thế này rất tốt. Nhưng… nếu cậu không thích, chuyện này mình xem như không biết, sau này cũng không nhắc tới „ nữa.
Nghe xong Thẩm Kiều có chút khó tin nhìn cô ta.
“Tuyết U?”
“Có phải khá là thích không?
Chúng ta là bạn bè, mấy ngày qua mình cũng suy nghĩ kỹ rồi, phải tôn trọng sự lựa chọn của cậu, dù sao cũng là việc của cậu, mình… không nên can thiệp quá sâu.”
Nói đến đây, Hàn Tuyết U bỏ tất cả đồ trong tay xuống, “Cậu đừng cảm động quá nhé, đúng rồi, ông Dạ vẫn chưa về, bây giờ chúng mình làm gì?”
“Mình dẫn cậu đi dạo xung quanh.”
Vừa hay cô cũng chưa quen chỗ này, đưa cô ta đi dạo bản thân cũng nhìn xung quanh, sau đó Thẩm Kiều đưa Hàn Tuyết U đi một vòng vườn sau, Hàn Tuyết U nói bụng hơi khó chịu, muốn vào nhà vệ sinh, Thẩm Kiều liền gật đầu: “Vậy được, cậu đi đi, mình ở đây đợi cậu.”
“Ừ, vậy cậu đợi mình nhé, mình đi một lát rồi quay lại.”
Hàn Tuyết U chào cô rồi đi vòng qua hành lang dài, nhìn thấy Dạ Mạc Thâm cách đó không xa liền nở nụ cười yêu kiều, sau đó giả vờ ngạc nhiên đi tới.
“Cậu Dạ? Hóa ra cậu ở đây…”
Cuối tuần Dạ Mạc Thâm luôn đi ra vườn hoa, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp Hàn Tuyết U ở đây.
Mặt đối mặt với cô ta, Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nhìn lướt qua rồi ừ một tiếng xem như đáp lời.
“Xin lỗi nhé, tôi vốn dĩ đi dạo cùng Kiều Kiều, nhưng… vừa nãy tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát, không cần thận lạc đường rồi.”
Nói đến đây Hàn Tuyết U bước lại gần, trực tiếp dán vào sau lưng Dạ Mạc Thâm, nhẹ nhàng nói: “Dạ thiếu, có phải tôi rất ngốc không?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Anh cau mày, người phụ nữ này…
“Cậu Dạ, cậu có thể… dẫn tôi đến nhà vệ sinh không?” Vừa nói, tay Hàn Tuyết U vừa chạm vào lưng Dạ Mạc Thâm, không thấy anh có phản ứng đặc biệt gì, tay cô ta dần dần dịch lên trên, chạm vào cổ anh, tim đập càng lúc càng nhanh.
Nhìn bàn tay trắng trẻo sắp đề lên cổ anh, cổ tay bỗng nhiên bị dùng lực giữ chặt.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói Dạ Mạc Thâm: “…”
Anh cau mày, người phụ nữ này…
“Cậu Dạ, cậu có thể… dẫn tôi đến nhà vệ sinh không?“ Vừa nói, tay Hàn Tuyết U vừa chạm vào lưng Dạ Mạc Thâm, không thấy anh có phản ứng đặc biệt gì, tay cô ta dần dần dịch lên trên, chạm vào cổ anh, tim đập càng lúc càng nhanh.
Nhìn bàn tay trắng trẻo sắp đề lên cổ anh, cổ tay bỗng nhiên bị dùng lực giữ chặt.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói từng dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, nhưng ánh mắt của cô kiên định, quật cường, không bị khuất phục.
Còn người phụ nữ trước mặt không giống, sự vô tội trong mắt cô ta rõ ràng là giả tạo.
“Không làm gì cả?” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng cười: “Vậy cô lại gần tôi làm gì?”
“Ai nói cô trộm đồ?”
Giọng nói của Dạ Mạc Thâm không nóng không lạnh nhưng lại làm người khác phát run, Thầm Kiều nắm chặt tay: “Vậy vừa nãy anh hỏi thế là có ý gì?”
Dạ Mạc Thâm nghĩ đến bộ âu phục đó, cúc áo trên đó không thấy đâu rồi.
Tối hôm đó sau khi anh ở cùng người phụ nữ đó, lúc về phát hiện âu phục rơi mất một cúc, anh cũng không để ý, nhưng âu phục rơi mất một cúc Dạ Mạc Thâm sẽ không mặc lại nữa, nhưng thần sai quỷ khiến anh không vứt bộ âu phục mà lại cất đi.
Hôm nay vô tình phát hiện tất cả cúc trên bộ âu phục đều không thấy đâu.
Nghĩ kỹ lại, Thầm Kiều quả thực không thể làm những chuyện như thế, nhưng… ngoại trừ cô, còn ai nữa? Hơn nữa lúc này, Dạ Mạc Thâm không nén nổi suy nghĩ chiếc cúc bị mất có ở trong tay người phụ nữ đêm hôm đó không?
“Không có gì.” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng trả lời lại, cau mày: “Chỉ là cô dám nói cô chưa từng động vào tủ quần áo của tôi?”
Thẩm Kiều: “…Rốt cuộc anh rơi mất cái gì, anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, bẫy nhau như thế có ý nghĩa không?”
Anh vẫn im lặng, Thẩm Kiều gật đầu: “Được, tôi chút nữa sẽ nói với anh về chuyện này, Tuyết U muốn đến thăm ông nội, tôi xuống trước đã.”
Nói xong Thẩm Kiều quay người đi ra ngoài.
Đợi cô rời đi Dạ Mạc Thâm mới lật bộ âu phục trong tay ra, nhìn chằm chằm vào những chỗ cúc áo bị giật ra, một cúc bị mất, hai cúc còn lại rốt cục ở đâu rồi?
Thẩm Kiều xuống lầu, chuẩn bị trực tiếp ra cổng lớn đợi, lúc đi qua phòng khách nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn ngồi ở sô pha, anh cầm điện thoại hình như đang nói chuyện, đột nhiên như có trực giác nhìn về phía cô, Thẩm Kiều vội vã bước nhanh hơn.
Cô ra cổng lớn nhà họ Dạ đợi một lúc thì thấy xe của Hàn Tuyết U đi tới.
Hàn Tuyết U xuống xe, đưa chìa khóa cho quản gia đi đỗ xe rồi xách một đống đồ to đi theo Thẩm Kiều vào nhà.
“Kiều Kiều, cậu đến đón mình thật tốt quá, mình cứ nghĩ cậu giận mình cơ, mấy hôm trước mình không suy nghĩ rõ ràng nên không đến tìm cậu, cậu không để bụng chứ? Hàn Tuyết U vào nhà liền nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Kiều nào có tính toán mấy chuyện này, những ngày này cô chỉ muốn bình tĩnh lại, cô lắc đầu: “Không sao, vào nhà đi. Đúng rồi, ông nội ra ngoài rồi, chắc muộn mới quay lại đấy.”
“Không sao.” Hàn Tuyết U cười hi hi nựng má cô: “Dù sao thì mình đến tìm cậu là chính, nhân tiện đến thăm ông Dạ.”
Nghe thấy cô ta nói thế, trong lòng Thẩm Kiều bỗng thấy ấm áp.
“Cảm ơn cậu, Tuyết U.”
“Được rồi, chúng mình vào thôi.”
Thầm Kiều cầm đồ giúp cô ta, hai người đi vào đúng lúc chạm mặt Dạ Lẫm Hàn, vừa nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn, Hàn Tuyết U vô cùng nhiệt tình.
“Anh Dạ.”
“Đến chơi à?” Dạ Lẫm Hàn vẫn cầm một quyền sách trong tay, nhìn họ cười nhẹ, ánh mắt chuyển sang nhìn vào Thẩm Kiều, thấy Thẩm Kiều luôn tránh ánh mắt mình, thân sắc trong ánh mắt tối đi vài phần.
“Đúng thế anh Dạ, nghe nói ông nội ra ngoài rồi, đây là quà em mang đến tặng mọi người.” Nói xong, Hàn Tuyết U lấy một túi đưa cho Dạ Lẫm Hàn, cười hi hi nói: “Mong anh không chê.
“Người đến là được rồi, mang quà đến làm gì?’“ Dạ Lẫm Hàn khiêm tốn nhận túi quà từ tay cô ta.
“Em đến làm khách mà, tất nhiên phải mang chút quà đến chứ.”
“Được rồi, hai em chơi với nhau nhé, anh ra ngoài xử lý chút chuyện.” Dạ Lẫm Hàn ở đây Thẩm Kiều thực sự không thoải mái, nên anh chỉ đành tìm cớ rời đi.
Đợi anh ta đi rồi, Hàn Tuyết U nắm tay Thẩm Kiều đi tới phòng khách: “Thực ra mình thấy con người anh Dạ ôn hòa, lễ độ, đối với ai cũng rất ôn hòa, người như thế này rất tốt. Nhưng… nếu cậu không thích, chuyện này mình xem như không biết, sau này cũng không nhắc tới „ nữa.
Nghe xong Thẩm Kiều có chút khó tin nhìn cô ta.
“Tuyết U?”
“Có phải khá là thích không?
Chúng ta là bạn bè, mấy ngày qua mình cũng suy nghĩ kỹ rồi, phải tôn trọng sự lựa chọn của cậu, dù sao cũng là việc của cậu, mình… không nên can thiệp quá sâu.”
Nói đến đây, Hàn Tuyết U bỏ tất cả đồ trong tay xuống, “Cậu đừng cảm động quá nhé, đúng rồi, ông Dạ vẫn chưa về, bây giờ chúng mình làm gì?”
“Mình dẫn cậu đi dạo xung quanh.”
Vừa hay cô cũng chưa quen chỗ này, đưa cô ta đi dạo bản thân cũng nhìn xung quanh, sau đó Thẩm Kiều đưa Hàn Tuyết U đi một vòng vườn sau, Hàn Tuyết U nói bụng hơi khó chịu, muốn vào nhà vệ sinh, Thẩm Kiều liền gật đầu: “Vậy được, cậu đi đi, mình ở đây đợi cậu.”
“Ừ, vậy cậu đợi mình nhé, mình đi một lát rồi quay lại.”
Hàn Tuyết U chào cô rồi đi vòng qua hành lang dài, nhìn thấy Dạ Mạc Thâm cách đó không xa liền nở nụ cười yêu kiều, sau đó giả vờ ngạc nhiên đi tới.
“Cậu Dạ? Hóa ra cậu ở đây…”
Cuối tuần Dạ Mạc Thâm luôn đi ra vườn hoa, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp Hàn Tuyết U ở đây.
Mặt đối mặt với cô ta, Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nhìn lướt qua rồi ừ một tiếng xem như đáp lời.
“Xin lỗi nhé, tôi vốn dĩ đi dạo cùng Kiều Kiều, nhưng… vừa nãy tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát, không cần thận lạc đường rồi.”
Nói đến đây Hàn Tuyết U bước lại gần, trực tiếp dán vào sau lưng Dạ Mạc Thâm, nhẹ nhàng nói: “Dạ thiếu, có phải tôi rất ngốc không?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Anh cau mày, người phụ nữ này…
“Cậu Dạ, cậu có thể… dẫn tôi đến nhà vệ sinh không?” Vừa nói, tay Hàn Tuyết U vừa chạm vào lưng Dạ Mạc Thâm, không thấy anh có phản ứng đặc biệt gì, tay cô ta dần dần dịch lên trên, chạm vào cổ anh, tim đập càng lúc càng nhanh.
Nhìn bàn tay trắng trẻo sắp đề lên cổ anh, cổ tay bỗng nhiên bị dùng lực giữ chặt.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói Dạ Mạc Thâm: “…”
Anh cau mày, người phụ nữ này…
“Cậu Dạ, cậu có thể… dẫn tôi đến nhà vệ sinh không?“ Vừa nói, tay Hàn Tuyết U vừa chạm vào lưng Dạ Mạc Thâm, không thấy anh có phản ứng đặc biệt gì, tay cô ta dần dần dịch lên trên, chạm vào cổ anh, tim đập càng lúc càng nhanh.
Nhìn bàn tay trắng trẻo sắp đề lên cổ anh, cổ tay bỗng nhiên bị dùng lực giữ chặt.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói từng dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, nhưng ánh mắt của cô kiên định, quật cường, không bị khuất phục.
Còn người phụ nữ trước mặt không giống, sự vô tội trong mắt cô ta rõ ràng là giả tạo.
“Không làm gì cả?” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng cười: “Vậy cô lại gần tôi làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.