Chương 1652: Quà trưởng thành
Thẩm Kiều
06/07/2021
**********
Chương 1651: Quà trưởng thành
Uất Trì Diệc Thù kéo dài ba chữ "Có được không", Đường Viên Viên nghe thế thì cảm thấy xấu hổ, cô chỉ là một cô gái mới trưởng thành mà thôi, vẫn còn non trẻ, sao có thể chịu được giọng điệu này của Uất Trì Diệc Thù?
Cô lập tức thẹn thùng rút tay về, dời ánh mắt sang chỗ khác, đến cả xoay người nhìn Uất Trì Diệc Thù mà cô cũng không dám làm.
Uất Trì Diệc Thù dừng lại, lúc bấy giờ anh mới ý thức được bản thân đã làm gì, anh khéo léo che giấu tâm trạng khác thường của mình, tập trung lái xe. "Hôm nay em muốn đi đâu?"
Một lời hỏi thăm vô cùng bình thường, từ nhỏ đến lớn đều như thế, dù là đi ăn hay đi chơi, anh đều chủ động hỏi sở thích và mong muốn của Đường Viên Viên trước, còn Đường Viên Viên thì lúc nào cũng có ý muốn, lần nào cũng có thể nói ra một địa điểm cô muốn đi, hoặc là thứ cô muốn ăn, trừ khi đầu óc cô mơ màng chậm chạp.
Giống như bây giờ vậy, bàn tay nhỏ bé của cô mới vừa bị Uất Trì Diệc Thù nắm, rồi thêm câu nói khi nãy của anh nữa, cô gái nhỏ không khỏi xấu hổ, không chỉ tim đập mạnh mà đầu cô cũng rối loạn theo.
Vậy nên bây giờ cô không muốn trả lời, trả lời qua loa một câu: "Em sao cũng được."
Uất Trì Diệc Thù ở bên cạnh liếc mắt nhìn cô một cái, anh không hỏi nhiều, vừa nãy cô gái nhỏ ôm eo anh khóc to như vậy, lúc đi lấy xe anh đã đi rất nhanh, sợ một mình cô ở đó lâu rồi bắt đầu khó chịu.
Nhưng không, lúc anh trở lại thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhà mình đứng đó ngửa đầu nuốt nước mắt.
Dáng vẻ ấy khiến người ta đau lòng.
Anh cũng không muốn vạch trần cô, tắt máy dừng xe một lúc lâu, thấy tâm trạng của cô ổn định rồi mới lái xe đến trước mặt cô.
Cho nên Uất Trì Diệc Thù không hỏi tới, anh vừa lái xe vừa nói chuyện với cô, để cô không quá yên lặng rồi suy nghĩ lung tung. "Em không thắc mắc hôm nay anh tặng món quà gì sao?"
Nghe thế, Đường Viên Viên hoàn hồn lại: "Quà? À, thiếu chút nữa em quên mất, hôm nay vừa là lễ trưởng thành vừa là sinh nhật em, anh, chẳng lẽ anh đã chuẩn bị hai phần quà à?"
Mấy năm trước anh trai luôn luôn tặng quà sinh nhật cho cô, nhất định là năm nay cũng có. "Hai phần quà?" Uất Trì Diệc Thù cười mà như không cười: "Nhóc con tham lam quá, sinh nhật và lễ trưởng thành không phải là diễn ra trong cùng một ngày sao?" "Cùng một ngày thì sao chứ? Dù là cùng một ngày như năm nào em cũng tổ chức sinh nhật, còn lễ trưởng thành thì chỉ có một lần trong đời thôi! Anh, không lẽ anh chưa chuẩn bị hai phần qua cho em?"
Uất Trì Diệc Thù không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh dùng giọng điệu trêu chọc nói với cô: "Anh vốn định đưa hết hai phần, nhưng một phần quà là đủ rồi, đúng lúc bớt được một món "
Nghe vậy, Đường Viên Viên hơi tức giận: "Anh nhỏ mọn ghê!"
Uất Trì Diệc Thù bật cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe vô cùng.
Đường Viên Viên khẽ hừ một tiếng: “Được rồi, em chỉ đùa với anh chút thôi, thật ra anh nói rất đúng, sinh nhật là lễ trường thành vốn là một ngày, tất cả mọi người đều tặng một phần quà, em coi tất cả những món quà đó như quà sinh nhật em là được rồi."
Dứt lời, dường như Đường Viên Viên nhớ ra gì đó, cô nói: "Mà anh này, sao hôm nay anh Sở Phong không đến vậy?"
Cô vừa bất ngờ mà vừa tiếc nuối, dù sao thì mối quan hệ giữa cô và Chung Sở Phong rất tốt, lúc trước mời anh ta, anh còn hứa với cô là nhất định sẽ đến.
Nghe tới tên Chung Sở Phong, vui vẻ trong mắt Uất Trì Diệc Thù nhạt dần, hờ hững đáp: "Anh ta có việc bận rồi nên nhờ anh đưa quà cho em."
Đường Viên Viên: "Có việc? Việc gì mà bận đến như vậy? Ngay cả lễ trưởng thành của Viên Viên mà cũng không đến được, cả đời chỉ có một lần thôi, thật đáng tiếc.
Đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng số phận chính là như thế. "May mà có anh trai ở bên em."
Lúc nói câu này, trái tim Đường Viên Viên có chút chua xót, may mà có anh ấy ở bên.
Nghe thế, Uất Trì Diệc Thù dừng lại, anh cười nhẹ, nói: "Làm như anh không đáng giá đồng bạc nào vậy. May mắn ho?" "Anh, em không có ý đó."
Trên đường đi, hai người trò chuyện mà câu được câu không, có lẽ là Uất Trì Diệc Thù nói một câu, Đường Viên Viên liền đáp lại mấy câu
Nhưng hễ Đường Viên Viên trả lời rồi im lặng một lúc thì Uất Trì Diệc Thù sẽ gợi chủ đề nói tiếp. Sau đó trong xe lại im lặng, cho đến khi xe chạy đến công viên giải trí.
Nhìn thấy công viên, Đường Viên Viên có chút ngỡ ngàng, vì công viên này chính là công viên lần trước cô đã đến, tới bây giờ cô vẫn còn thấy ám ảnh về nó.
Hôm đó cô ngây ngốc đi ra khỏi nhà ma, lúc nhìn thấy anh trai và cô gái khác đứng cạnh nhau, cô lại cảm thấy họ quá xứng đôi.
Thậm chí là sau đó cô lén lút đi mất, anh ấy không phải là người đầu tiên phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên vốn kiên cường lại không cười nổi. "Đi thôi, vào đó chơi chút đi.". N*hớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Uất Trì Diệc Thù không nhắc đến chuyện lần trước dù chỉ là nửa chữ, anh hờ hững nói, tay tháo dây an toàn ra.
Đến cũng đã đến rồi, Đường Viên Viên không có lí do gì để từ chối cả, hơn nữa là cô tự nói mình đi đâu cũng được, cô giữ im lặng theo sát Uất Trì Diệc Thù, xuống xe cùng lúc với anh.
Trước khi vào đó, Uất Trì Diệc Thù mở cốp xe ra, nói với cô: "Tới đây nhận quà trưởng thành của em trước đi."
Nghe thấy chữ "quà", gương mặt Đường Viên Viên lập tức hiện lên vẻ mong chờ, cô bước nhanh về phía đó, nhìn thấy bên trong cấp có tận mấy hộp quà hình chữ nhật thì kinh ngạc: "Sao nhiều quá vậy?" "Có quả của bạn cùng phòng nữa, hai người em gặp hồi trước ấy."
Đường Viên Viên nhớ lại, lúc cô tới trường đúng là có trông thấy hai người bạn cùng phòng kia: "Bọn họ còn nhớ em hả?"
Đã qua lâu lắm rồi, hơn nữa bọn họ chỉ gặp mặt nhau một lần thôi, không ngờ họ lại tặng quà trưởng thành cho cô, Đường Viên Viên cảm thấy rất có lỗi. "Em phải làm sao để cảm ơn họ đây?" Đường Viên Viên khẽ cắn môi dưới, hỏi. "Cảm ơn gì chứ? Bọn họ thèm thuồng sắc đẹp của em mới tặng quà đấy, không cần để ý bọn họ."
Đường Viên Viên ngẩng đầu nhìn Uất Trì Diệc Thù, biểu cảm có chút ngạc nhiên, có thật không?
Thèm thuồng sắc đẹp của cô?
Vẻ mặt của Uất Trì Diệc Thù cứng đờ: "Mở quà đi, em muốn mở món quà nào trước?"
Đường Viên Viên suy nghĩ một chút, rồi sau đó cô nói: "Mở quà của anh Sở Phong trước đi."
Người ta không chịu đến dự nên mở quà của anh ta trước.
Nghe cô nói như thế, động tác của Uất Trì Diệc Thù dừng lại, anh nheo đôi mắt: "Em chắc chưa?" "Chắc ạ." Đường Viên Viên gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới tâm trạng anh đã thay đổi, cô còn hỏi: "Anh ơi, trong đống này món quà nào là của anh Sở Phong, cái nào là của anh vậy?" "Màu xanh da trời là của anh ta, màu tím là của anh." "À à."
Thế nên Uất Trì Diệc Thù lập tức phát hiện ánh mắt của cô gái nhỏ lướt qua hộp quà màu tím, nhìn thẳng vào hộp quà màu xanh da trời, vẻ mặt chờ mong.
Uất Trì Diệc Thù không nhúc nhích một lúc lâu, Đường Viên Viên lập tức quay đầu nhìn anh: "Anh ơi?"
Bấy giờ anh mới giơ tay lên, Đường Viên Viên vốn mang gương mặt chờ mong anh mở hộp quà của anh Sở Phong cho mình, kết quả là Uất Trì Diệc Thù vươn tay mở hộp quà màu tím.
Đường Viên Viên: "2"
Chương 1651: Quà trưởng thành
Uất Trì Diệc Thù kéo dài ba chữ "Có được không", Đường Viên Viên nghe thế thì cảm thấy xấu hổ, cô chỉ là một cô gái mới trưởng thành mà thôi, vẫn còn non trẻ, sao có thể chịu được giọng điệu này của Uất Trì Diệc Thù?
Cô lập tức thẹn thùng rút tay về, dời ánh mắt sang chỗ khác, đến cả xoay người nhìn Uất Trì Diệc Thù mà cô cũng không dám làm.
Uất Trì Diệc Thù dừng lại, lúc bấy giờ anh mới ý thức được bản thân đã làm gì, anh khéo léo che giấu tâm trạng khác thường của mình, tập trung lái xe. "Hôm nay em muốn đi đâu?"
Một lời hỏi thăm vô cùng bình thường, từ nhỏ đến lớn đều như thế, dù là đi ăn hay đi chơi, anh đều chủ động hỏi sở thích và mong muốn của Đường Viên Viên trước, còn Đường Viên Viên thì lúc nào cũng có ý muốn, lần nào cũng có thể nói ra một địa điểm cô muốn đi, hoặc là thứ cô muốn ăn, trừ khi đầu óc cô mơ màng chậm chạp.
Giống như bây giờ vậy, bàn tay nhỏ bé của cô mới vừa bị Uất Trì Diệc Thù nắm, rồi thêm câu nói khi nãy của anh nữa, cô gái nhỏ không khỏi xấu hổ, không chỉ tim đập mạnh mà đầu cô cũng rối loạn theo.
Vậy nên bây giờ cô không muốn trả lời, trả lời qua loa một câu: "Em sao cũng được."
Uất Trì Diệc Thù ở bên cạnh liếc mắt nhìn cô một cái, anh không hỏi nhiều, vừa nãy cô gái nhỏ ôm eo anh khóc to như vậy, lúc đi lấy xe anh đã đi rất nhanh, sợ một mình cô ở đó lâu rồi bắt đầu khó chịu.
Nhưng không, lúc anh trở lại thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhà mình đứng đó ngửa đầu nuốt nước mắt.
Dáng vẻ ấy khiến người ta đau lòng.
Anh cũng không muốn vạch trần cô, tắt máy dừng xe một lúc lâu, thấy tâm trạng của cô ổn định rồi mới lái xe đến trước mặt cô.
Cho nên Uất Trì Diệc Thù không hỏi tới, anh vừa lái xe vừa nói chuyện với cô, để cô không quá yên lặng rồi suy nghĩ lung tung. "Em không thắc mắc hôm nay anh tặng món quà gì sao?"
Nghe thế, Đường Viên Viên hoàn hồn lại: "Quà? À, thiếu chút nữa em quên mất, hôm nay vừa là lễ trưởng thành vừa là sinh nhật em, anh, chẳng lẽ anh đã chuẩn bị hai phần quà à?"
Mấy năm trước anh trai luôn luôn tặng quà sinh nhật cho cô, nhất định là năm nay cũng có. "Hai phần quà?" Uất Trì Diệc Thù cười mà như không cười: "Nhóc con tham lam quá, sinh nhật và lễ trưởng thành không phải là diễn ra trong cùng một ngày sao?" "Cùng một ngày thì sao chứ? Dù là cùng một ngày như năm nào em cũng tổ chức sinh nhật, còn lễ trưởng thành thì chỉ có một lần trong đời thôi! Anh, không lẽ anh chưa chuẩn bị hai phần qua cho em?"
Uất Trì Diệc Thù không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh dùng giọng điệu trêu chọc nói với cô: "Anh vốn định đưa hết hai phần, nhưng một phần quà là đủ rồi, đúng lúc bớt được một món "
Nghe vậy, Đường Viên Viên hơi tức giận: "Anh nhỏ mọn ghê!"
Uất Trì Diệc Thù bật cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe vô cùng.
Đường Viên Viên khẽ hừ một tiếng: “Được rồi, em chỉ đùa với anh chút thôi, thật ra anh nói rất đúng, sinh nhật là lễ trường thành vốn là một ngày, tất cả mọi người đều tặng một phần quà, em coi tất cả những món quà đó như quà sinh nhật em là được rồi."
Dứt lời, dường như Đường Viên Viên nhớ ra gì đó, cô nói: "Mà anh này, sao hôm nay anh Sở Phong không đến vậy?"
Cô vừa bất ngờ mà vừa tiếc nuối, dù sao thì mối quan hệ giữa cô và Chung Sở Phong rất tốt, lúc trước mời anh ta, anh còn hứa với cô là nhất định sẽ đến.
Nghe tới tên Chung Sở Phong, vui vẻ trong mắt Uất Trì Diệc Thù nhạt dần, hờ hững đáp: "Anh ta có việc bận rồi nên nhờ anh đưa quà cho em."
Đường Viên Viên: "Có việc? Việc gì mà bận đến như vậy? Ngay cả lễ trưởng thành của Viên Viên mà cũng không đến được, cả đời chỉ có một lần thôi, thật đáng tiếc.
Đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng số phận chính là như thế. "May mà có anh trai ở bên em."
Lúc nói câu này, trái tim Đường Viên Viên có chút chua xót, may mà có anh ấy ở bên.
Nghe thế, Uất Trì Diệc Thù dừng lại, anh cười nhẹ, nói: "Làm như anh không đáng giá đồng bạc nào vậy. May mắn ho?" "Anh, em không có ý đó."
Trên đường đi, hai người trò chuyện mà câu được câu không, có lẽ là Uất Trì Diệc Thù nói một câu, Đường Viên Viên liền đáp lại mấy câu
Nhưng hễ Đường Viên Viên trả lời rồi im lặng một lúc thì Uất Trì Diệc Thù sẽ gợi chủ đề nói tiếp. Sau đó trong xe lại im lặng, cho đến khi xe chạy đến công viên giải trí.
Nhìn thấy công viên, Đường Viên Viên có chút ngỡ ngàng, vì công viên này chính là công viên lần trước cô đã đến, tới bây giờ cô vẫn còn thấy ám ảnh về nó.
Hôm đó cô ngây ngốc đi ra khỏi nhà ma, lúc nhìn thấy anh trai và cô gái khác đứng cạnh nhau, cô lại cảm thấy họ quá xứng đôi.
Thậm chí là sau đó cô lén lút đi mất, anh ấy không phải là người đầu tiên phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên vốn kiên cường lại không cười nổi. "Đi thôi, vào đó chơi chút đi.". N*hớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Uất Trì Diệc Thù không nhắc đến chuyện lần trước dù chỉ là nửa chữ, anh hờ hững nói, tay tháo dây an toàn ra.
Đến cũng đã đến rồi, Đường Viên Viên không có lí do gì để từ chối cả, hơn nữa là cô tự nói mình đi đâu cũng được, cô giữ im lặng theo sát Uất Trì Diệc Thù, xuống xe cùng lúc với anh.
Trước khi vào đó, Uất Trì Diệc Thù mở cốp xe ra, nói với cô: "Tới đây nhận quà trưởng thành của em trước đi."
Nghe thấy chữ "quà", gương mặt Đường Viên Viên lập tức hiện lên vẻ mong chờ, cô bước nhanh về phía đó, nhìn thấy bên trong cấp có tận mấy hộp quà hình chữ nhật thì kinh ngạc: "Sao nhiều quá vậy?" "Có quả của bạn cùng phòng nữa, hai người em gặp hồi trước ấy."
Đường Viên Viên nhớ lại, lúc cô tới trường đúng là có trông thấy hai người bạn cùng phòng kia: "Bọn họ còn nhớ em hả?"
Đã qua lâu lắm rồi, hơn nữa bọn họ chỉ gặp mặt nhau một lần thôi, không ngờ họ lại tặng quà trưởng thành cho cô, Đường Viên Viên cảm thấy rất có lỗi. "Em phải làm sao để cảm ơn họ đây?" Đường Viên Viên khẽ cắn môi dưới, hỏi. "Cảm ơn gì chứ? Bọn họ thèm thuồng sắc đẹp của em mới tặng quà đấy, không cần để ý bọn họ."
Đường Viên Viên ngẩng đầu nhìn Uất Trì Diệc Thù, biểu cảm có chút ngạc nhiên, có thật không?
Thèm thuồng sắc đẹp của cô?
Vẻ mặt của Uất Trì Diệc Thù cứng đờ: "Mở quà đi, em muốn mở món quà nào trước?"
Đường Viên Viên suy nghĩ một chút, rồi sau đó cô nói: "Mở quà của anh Sở Phong trước đi."
Người ta không chịu đến dự nên mở quà của anh ta trước.
Nghe cô nói như thế, động tác của Uất Trì Diệc Thù dừng lại, anh nheo đôi mắt: "Em chắc chưa?" "Chắc ạ." Đường Viên Viên gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới tâm trạng anh đã thay đổi, cô còn hỏi: "Anh ơi, trong đống này món quà nào là của anh Sở Phong, cái nào là của anh vậy?" "Màu xanh da trời là của anh ta, màu tím là của anh." "À à."
Thế nên Uất Trì Diệc Thù lập tức phát hiện ánh mắt của cô gái nhỏ lướt qua hộp quà màu tím, nhìn thẳng vào hộp quà màu xanh da trời, vẻ mặt chờ mong.
Uất Trì Diệc Thù không nhúc nhích một lúc lâu, Đường Viên Viên lập tức quay đầu nhìn anh: "Anh ơi?"
Bấy giờ anh mới giơ tay lên, Đường Viên Viên vốn mang gương mặt chờ mong anh mở hộp quà của anh Sở Phong cho mình, kết quả là Uất Trì Diệc Thù vươn tay mở hộp quà màu tím.
Đường Viên Viên: "2"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.