Chương 323: Ranh giới của tuyệt vọng
Thẩm Kiều
25/04/2021
Tiểu Nhan mắng mấy cô kia Xong, xoay người chạy ra ngoài với tốc độ siêu nhanh Cô nghe qua bọn họ nói, Thẩm Kiều đại khái có lẽ đã chia tay với Dạ Mạc Thâm rồi, thế nên mọi chuyện mới trở nên tồi tệ như thế này đúng không?
Bây giờ cô ấy chắc đang buồn lắm, vì thế nên mới quên mất rằng có cô ấy vẫn đang đợi cô ấy ở phòng tài chính đúng không?
Cô phải nhanh chóng đi tìm Thầm Kiều, nếu không, để cô đi ra bên ngoài với tâm trạng đó thì cô ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!
” Tiểu Nhan hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Bộ phận chúng ta có nhiều người như vậy, tại sao cô ây lại cô chấp đi làm bạn với cô gái kia? Còn thay mặt cô ây nói đỡ nhiều lời như vậy?”
“Chậc, phỏng chừng xem cô ta là bạn tâm tình ở bên cạnh hằng đêm, cứ nghĩ là lao tới làm quen là được rồi nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đục nước béo cò, lúc nào cũng có thể tùy tiện vơ vét chút ít. Người này dù sao tâm tư cũng chỉ là mong muốn được trèo cao, muốn leo rồng đính phượng, lòng dạ thật sự cũng không khó đoán.”
Tiểu Nhan không quan tâm bọn họ đang nói cái gì về cô, lao nhanh vào thang máy ấn lầu một, sau đó hồi hộp chờ đợi Đợi cho đên khi thang máy dừng lại, Tiểu Nhan nhanh chóng bước chân chạy ra ngoài tìm Thâm Kiều.
Tiểu Nhan lần mò khắp nơi tìm Thẩm Kiều, nhưng tìm mấy vòng ở dưới lầu cũng không thể nhìn thấy Thẩm Kiều ở đâu, cô chỉ có thể chạy tới hỏi bác bảo vệ.
Chú bảo vệ cũng biết sơ sơ về Thầm Kiều, dù sao trong công ty cũng có rất nhiều người đang bàn tán về chuyện của cô ấy.
“Cô hỏi cô ây hả, hình như vừa nãy cô ấy vừa đi qua đó … Cũng không biết đã có chuyện gì đã xảy ra, nhưng trông cô ây rât kỳ lạ.”
Bác bảo vệ chỉ tay sang con hẻm đối diện: “Tôi thây lúc cô ây đi qua đường cũng không đề ý nhìn xe xung quanh, may mà không có xảy ra tai nạn, sau rồi lại tiếp tục đi vào con hẻm đó. Cô nhanh chạy theo xem thử đi, mong là đừng xảy ra chuyện gì xấu”.
“Cảm ơn chú.” -Tiểu Nhan bước nhanh rời đi, băng qua con đường cái rồi đi vào ngõ, trong ngõ không có nhiều ngã rẽ, nhưng lại rất quanh co khúc khuỷu, cô đi rất nhanh, quả nhiên đã nhanh chóng tìm thấy được Thầm Kiêu Thẩm Kiểu thật ra sau khi đi được một đoạn thì cảm thầy mệt mỏi, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ, mặc kệ xung quanh có bần hay không, lúc Tiểu Nhan tìm được thì cô thì cô đang ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cô đuổi theo muốn hết hơi, thở hồng hộc, chậm rãi bước tới trước mặt Thẩm Kiều.
“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi, Thầm Kiều … Cô thật sự làm tôi sợ muốn chết. Tại sao cô lại ngồi ở chỗ này? Mau đứng dậy đi cùng tôi trở về công ty đi, hay là cô muốn tôi đưa cô về nhà?.”
Thẩm Kiều không nhúc nhích, ánh mắt trầm mặc nhìn xuông đất, vẫn im lặng không nói gì.
Tiểu Nhan thở dài rồi ngồi xổm Xuống trước mặt cô.
“Cô đừng buồn nữa, chúng ta trở về trước có được không? Có chuyện gì thì về nói sau, có được không?”
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Cho dù Tiểu Nhan là phụ nữ, nhìn cô ấy thế này cũng đau lòng, thật sự không biết Dạ Mạc Thâm đã làm chuyện gì, trong trường hợp này, có lẽ anh ây thật sự đã chia tay với Thẩm Kiều Tiểu Nhan không hỏi thêm nữa, chỉ đi tới kéo tay của cô: “€ô đứng lên trước đi, tôi đưa cô về nhà.”
Thẩm Kiều không nhúc nhích, chỉ lằng lặng nhìn cô.
Đôi mắt ấy đỏ hoe như mắt thỏ, bên trong thì nước mắt cứ liên tục giàn giụa, không ngừng tuôn ra.
Một lúc sau, Tiểu Nhan mới nghe cô ấy nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhan, tôi sợ tôi sẽ phụ lòng mong đợi của cô.”
Tiểu Nhan đau lòng: “Thẩm Kiều, cô…”
“Tôi và anh ây chia tay rồi.”
Thẩm Kiều lại cười nhạt một tiếng, nước mắt vẫn còn trượt xuông thành dòng từ trong khóe mắt: “Lần này, anh ấy thật sự không cần tôi nữa.”
Tiểu Nhan khó chịu đến mức không nói nên lời, cô biết lúc này an ủi vỗ về cũng vô dụng, cách đó chỉ khiến Thẩm Kiều khó chịu hơn nếu cô nói gì thêm:”Thôi chuyện này đừng nói nữa, cô về nhà với tôi trước.”
Cô muốn kéo Thẩm Kiều lên, nhưng Thẩm Kiểu lại không muốn, Tiểu Nhan đau đầu kinh khủng: “Chúng ta về nhà trước đi mà? Mây chuyện khác có thể nói sau. Nhât định sẽ có cách nào đó.”
“Không, không có cách nào khác, anh ấy đã không quay lại nhìn tôi, và … tất cả sự can đảm của tôi đã cạn kiệt.”
Thẩm Kiều cụp mắt xuống, ôm lấy thân mình, vùi đầu vào đầu gối: “Tôi không muốn phải chủ động đi tìm anh ấy nữa, tôi không muốn…”
“Được rồi, chúng ta sẽ không đi tìm anh ta nữa, hãy tìm một người đàn ông tốt hơn anh ta gấp trăm lần, được không? Cô xem đi, Dạ Lâm Hàn, anh ta tốt với cô như thề nào…”
Dạ Lâm Hàn!
Nhắc đến tên Dạ Lẫm Hàn, Tiểu Nhan phản ứng dữ dội.
Đúng rồi, có thể nhờ anh ấy giúp đỡ ngay lúc này.
Bằng không, bộ dạng Thầm Kiều như thế này, cô thật sự sợ rằng mình cô sẽ không thể xoay sở để giúp cô được.
Đáy mắt của cô ấy hiện lên vẻ tuyệt vọng, khiến người nhìn sợ hãi.
Sau khi hạ quyêt tâm, Tiều Nhan nói với cô: “Được rồi, cô ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi sẽ lập tức trở lại.”
Sau đó cô cầm điện thoại đi ra xa một chút gọi cho Dạ Lẫm Hàn, giải thích cho Dạ Lẫm Hàn lúc này Thẩm Kiều đang xảy ra chuyện gì.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”
“Ừm, nhanh lên, hiện tại nhìn cô ấy có chút đáng sợ, tôi lo lắng..chính mình cũng không thể giúp cô ấy được.”
Nói xong, Tiểu Nhan cúp điện thoại, khi vừa định quay lại chỗ vừa rồi, điện thoại di động trên tay suýt rơi ra, sắc mặt cô lập tức thay đổi: “Thâm Kiêu?
Thẩm Kiều vừa nãy vẫn ngôi dưới đất, làm thể nào mà bây giờ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Thẩm Kiều!
Tại nhà họ Thầm.
“Mẹ, mẹ đi nói với chị gái, con muốn đăng ký học lớp nghệ thuật bên ngoài, nhưng trường tư thục đó học phí cao như vậy, mẹ có thể giúp con học liên thông với chị mà, chỉ tốn năm trăm triệu là có thể xin vào rồi.”
“Thầm Nguyệt!” -Mẹ Thẩm nhìn Thầm Nguyệt một cách bất lực, thở dài: “Không phải mẹ không muốn giúp con. Lân trước chị con phản ứng như thể nào con đều thây rồi mà. Cô ấy thậm chí còn không muôn quan tâm đến mẹ nữa. Thật là một con sói mắt trắng, chẳng đáng mẹ nuôi nó lớn như vậy, mà nó thật sự muốn đuồi chúng ta đi sau khi được về làm con dâu nhà họ Dạ. “
Nghe vậy, Thầm Nguyệt có chút bất bình: “Lúc đầu vị trí đó còn là do con nhường cho cô ấy kia mà, làm sao cô ấy có thể làm dâu nhà họ Dạ?
Nếu không có con làm sao cô ấy có được ngày hôm nay? Mẹ, mẹ nhất định phải nói cho chị biết, để cô ấy trả học phí cho con, nều không thì …
chúng ta phải đi vạch trần bộ mặt xầâu xa của cô ta Mẹ Thầm nảy ra ý kiên: “Y con là..
“Đúng vậy, nếu người ở nhà họ Dạ biết cô ấy là Thầm Kiều thay vì Thẩm Nguyệt, họ nhất định sẽ rất tức giận! Hơn nữa chị ta không phải đã ly hôn sao? Chỉ cần chúng ta dùng chuyện này để uy hiếp chị ấy, chị ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn bồi tiền.”
Mẹ Thẩm nghe thấy lời đề nghị, vui sướng nói: “Quả nhiên là con gái của mẹ, từng câu từng chữ đều giống như đúng ý của mẹ vậy.”
“Nhưng …” -Thẩm Nguyệt rúc vào vòng tay của Mẹ Thầm: “Làm như vậy chúng ta có hơi quá đáng không? Mẹ, dù sao thì…”
“Có gì mà quá đáng? Nếu không phải con cho cô ây cuộc hôn nhân này thì cô ấy làm gì có được ngày hôm nay? Đề cô ta báo ơn! Cô ấy có được thành tựu hôm nay hoàn toàn là công lao của chúng ta. Đừng lo lắng, Nguyệt Nguyệt, mẹ sẽ đi nói rõ với cô ấy, con không cần phải lo lắng về học phí của con nữa. “
“Vậy thì cảm ơn mẹ!”
Chuông kêu “Ding dong”– “Mẹ, có người bấm chuông cửa, con đi ra xem là ai.”
Thẩm Nguyệt đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa nhìn thấy người ngoài cửa, liền sửng sốt: “Các người … các người là ai vậy?”
Vài người đàn ông mặc vest và đi giày da đứng ngoài cửa, khuôn mặt nghiêm nghị vây quanh hai bên cửa nhà cô. Ánh mắt của cô dừng lại ở trên người đàn ông có ánh mắt lạnh lùng, khí chất xuất chúng, người nọ cũng đang nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Xin chào, xin hỏi đây chính là nhà họ Thâm sao?”
Thâm Nguyệt chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng mẹ Thẩm đi về phía bên này lớn tiếng hỏi: “Thẩm Nguyệt, là ai vậy con?”
Bây giờ cô ấy chắc đang buồn lắm, vì thế nên mới quên mất rằng có cô ấy vẫn đang đợi cô ấy ở phòng tài chính đúng không?
Cô phải nhanh chóng đi tìm Thầm Kiều, nếu không, để cô đi ra bên ngoài với tâm trạng đó thì cô ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!
” Tiểu Nhan hôm nay bị làm sao vậy nhỉ? Bộ phận chúng ta có nhiều người như vậy, tại sao cô ây lại cô chấp đi làm bạn với cô gái kia? Còn thay mặt cô ây nói đỡ nhiều lời như vậy?”
“Chậc, phỏng chừng xem cô ta là bạn tâm tình ở bên cạnh hằng đêm, cứ nghĩ là lao tới làm quen là được rồi nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đục nước béo cò, lúc nào cũng có thể tùy tiện vơ vét chút ít. Người này dù sao tâm tư cũng chỉ là mong muốn được trèo cao, muốn leo rồng đính phượng, lòng dạ thật sự cũng không khó đoán.”
Tiểu Nhan không quan tâm bọn họ đang nói cái gì về cô, lao nhanh vào thang máy ấn lầu một, sau đó hồi hộp chờ đợi Đợi cho đên khi thang máy dừng lại, Tiểu Nhan nhanh chóng bước chân chạy ra ngoài tìm Thâm Kiều.
Tiểu Nhan lần mò khắp nơi tìm Thẩm Kiều, nhưng tìm mấy vòng ở dưới lầu cũng không thể nhìn thấy Thẩm Kiều ở đâu, cô chỉ có thể chạy tới hỏi bác bảo vệ.
Chú bảo vệ cũng biết sơ sơ về Thầm Kiều, dù sao trong công ty cũng có rất nhiều người đang bàn tán về chuyện của cô ấy.
“Cô hỏi cô ây hả, hình như vừa nãy cô ấy vừa đi qua đó … Cũng không biết đã có chuyện gì đã xảy ra, nhưng trông cô ây rât kỳ lạ.”
Bác bảo vệ chỉ tay sang con hẻm đối diện: “Tôi thây lúc cô ây đi qua đường cũng không đề ý nhìn xe xung quanh, may mà không có xảy ra tai nạn, sau rồi lại tiếp tục đi vào con hẻm đó. Cô nhanh chạy theo xem thử đi, mong là đừng xảy ra chuyện gì xấu”.
“Cảm ơn chú.” -Tiểu Nhan bước nhanh rời đi, băng qua con đường cái rồi đi vào ngõ, trong ngõ không có nhiều ngã rẽ, nhưng lại rất quanh co khúc khuỷu, cô đi rất nhanh, quả nhiên đã nhanh chóng tìm thấy được Thầm Kiêu Thẩm Kiểu thật ra sau khi đi được một đoạn thì cảm thầy mệt mỏi, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ, mặc kệ xung quanh có bần hay không, lúc Tiểu Nhan tìm được thì cô thì cô đang ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cô đuổi theo muốn hết hơi, thở hồng hộc, chậm rãi bước tới trước mặt Thẩm Kiều.
“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi, Thầm Kiều … Cô thật sự làm tôi sợ muốn chết. Tại sao cô lại ngồi ở chỗ này? Mau đứng dậy đi cùng tôi trở về công ty đi, hay là cô muốn tôi đưa cô về nhà?.”
Thẩm Kiều không nhúc nhích, ánh mắt trầm mặc nhìn xuông đất, vẫn im lặng không nói gì.
Tiểu Nhan thở dài rồi ngồi xổm Xuống trước mặt cô.
“Cô đừng buồn nữa, chúng ta trở về trước có được không? Có chuyện gì thì về nói sau, có được không?”
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Cho dù Tiểu Nhan là phụ nữ, nhìn cô ấy thế này cũng đau lòng, thật sự không biết Dạ Mạc Thâm đã làm chuyện gì, trong trường hợp này, có lẽ anh ây thật sự đã chia tay với Thẩm Kiều Tiểu Nhan không hỏi thêm nữa, chỉ đi tới kéo tay của cô: “€ô đứng lên trước đi, tôi đưa cô về nhà.”
Thẩm Kiều không nhúc nhích, chỉ lằng lặng nhìn cô.
Đôi mắt ấy đỏ hoe như mắt thỏ, bên trong thì nước mắt cứ liên tục giàn giụa, không ngừng tuôn ra.
Một lúc sau, Tiểu Nhan mới nghe cô ấy nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhan, tôi sợ tôi sẽ phụ lòng mong đợi của cô.”
Tiểu Nhan đau lòng: “Thẩm Kiều, cô…”
“Tôi và anh ây chia tay rồi.”
Thẩm Kiều lại cười nhạt một tiếng, nước mắt vẫn còn trượt xuông thành dòng từ trong khóe mắt: “Lần này, anh ấy thật sự không cần tôi nữa.”
Tiểu Nhan khó chịu đến mức không nói nên lời, cô biết lúc này an ủi vỗ về cũng vô dụng, cách đó chỉ khiến Thẩm Kiều khó chịu hơn nếu cô nói gì thêm:”Thôi chuyện này đừng nói nữa, cô về nhà với tôi trước.”
Cô muốn kéo Thẩm Kiều lên, nhưng Thẩm Kiểu lại không muốn, Tiểu Nhan đau đầu kinh khủng: “Chúng ta về nhà trước đi mà? Mây chuyện khác có thể nói sau. Nhât định sẽ có cách nào đó.”
“Không, không có cách nào khác, anh ấy đã không quay lại nhìn tôi, và … tất cả sự can đảm của tôi đã cạn kiệt.”
Thẩm Kiều cụp mắt xuống, ôm lấy thân mình, vùi đầu vào đầu gối: “Tôi không muốn phải chủ động đi tìm anh ấy nữa, tôi không muốn…”
“Được rồi, chúng ta sẽ không đi tìm anh ta nữa, hãy tìm một người đàn ông tốt hơn anh ta gấp trăm lần, được không? Cô xem đi, Dạ Lâm Hàn, anh ta tốt với cô như thề nào…”
Dạ Lâm Hàn!
Nhắc đến tên Dạ Lẫm Hàn, Tiểu Nhan phản ứng dữ dội.
Đúng rồi, có thể nhờ anh ấy giúp đỡ ngay lúc này.
Bằng không, bộ dạng Thầm Kiều như thế này, cô thật sự sợ rằng mình cô sẽ không thể xoay sở để giúp cô được.
Đáy mắt của cô ấy hiện lên vẻ tuyệt vọng, khiến người nhìn sợ hãi.
Sau khi hạ quyêt tâm, Tiều Nhan nói với cô: “Được rồi, cô ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi sẽ lập tức trở lại.”
Sau đó cô cầm điện thoại đi ra xa một chút gọi cho Dạ Lẫm Hàn, giải thích cho Dạ Lẫm Hàn lúc này Thẩm Kiều đang xảy ra chuyện gì.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”
“Ừm, nhanh lên, hiện tại nhìn cô ấy có chút đáng sợ, tôi lo lắng..chính mình cũng không thể giúp cô ấy được.”
Nói xong, Tiểu Nhan cúp điện thoại, khi vừa định quay lại chỗ vừa rồi, điện thoại di động trên tay suýt rơi ra, sắc mặt cô lập tức thay đổi: “Thâm Kiêu?
Thẩm Kiều vừa nãy vẫn ngôi dưới đất, làm thể nào mà bây giờ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Thẩm Kiều!
Tại nhà họ Thầm.
“Mẹ, mẹ đi nói với chị gái, con muốn đăng ký học lớp nghệ thuật bên ngoài, nhưng trường tư thục đó học phí cao như vậy, mẹ có thể giúp con học liên thông với chị mà, chỉ tốn năm trăm triệu là có thể xin vào rồi.”
“Thầm Nguyệt!” -Mẹ Thẩm nhìn Thầm Nguyệt một cách bất lực, thở dài: “Không phải mẹ không muốn giúp con. Lân trước chị con phản ứng như thể nào con đều thây rồi mà. Cô ấy thậm chí còn không muôn quan tâm đến mẹ nữa. Thật là một con sói mắt trắng, chẳng đáng mẹ nuôi nó lớn như vậy, mà nó thật sự muốn đuồi chúng ta đi sau khi được về làm con dâu nhà họ Dạ. “
Nghe vậy, Thầm Nguyệt có chút bất bình: “Lúc đầu vị trí đó còn là do con nhường cho cô ấy kia mà, làm sao cô ấy có thể làm dâu nhà họ Dạ?
Nếu không có con làm sao cô ấy có được ngày hôm nay? Mẹ, mẹ nhất định phải nói cho chị biết, để cô ấy trả học phí cho con, nều không thì …
chúng ta phải đi vạch trần bộ mặt xầâu xa của cô ta Mẹ Thầm nảy ra ý kiên: “Y con là..
“Đúng vậy, nếu người ở nhà họ Dạ biết cô ấy là Thầm Kiều thay vì Thẩm Nguyệt, họ nhất định sẽ rất tức giận! Hơn nữa chị ta không phải đã ly hôn sao? Chỉ cần chúng ta dùng chuyện này để uy hiếp chị ấy, chị ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn bồi tiền.”
Mẹ Thẩm nghe thấy lời đề nghị, vui sướng nói: “Quả nhiên là con gái của mẹ, từng câu từng chữ đều giống như đúng ý của mẹ vậy.”
“Nhưng …” -Thẩm Nguyệt rúc vào vòng tay của Mẹ Thầm: “Làm như vậy chúng ta có hơi quá đáng không? Mẹ, dù sao thì…”
“Có gì mà quá đáng? Nếu không phải con cho cô ây cuộc hôn nhân này thì cô ấy làm gì có được ngày hôm nay? Đề cô ta báo ơn! Cô ấy có được thành tựu hôm nay hoàn toàn là công lao của chúng ta. Đừng lo lắng, Nguyệt Nguyệt, mẹ sẽ đi nói rõ với cô ấy, con không cần phải lo lắng về học phí của con nữa. “
“Vậy thì cảm ơn mẹ!”
Chuông kêu “Ding dong”– “Mẹ, có người bấm chuông cửa, con đi ra xem là ai.”
Thẩm Nguyệt đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa nhìn thấy người ngoài cửa, liền sửng sốt: “Các người … các người là ai vậy?”
Vài người đàn ông mặc vest và đi giày da đứng ngoài cửa, khuôn mặt nghiêm nghị vây quanh hai bên cửa nhà cô. Ánh mắt của cô dừng lại ở trên người đàn ông có ánh mắt lạnh lùng, khí chất xuất chúng, người nọ cũng đang nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Xin chào, xin hỏi đây chính là nhà họ Thâm sao?”
Thâm Nguyệt chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng mẹ Thẩm đi về phía bên này lớn tiếng hỏi: “Thẩm Nguyệt, là ai vậy con?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.