Chương 51: Say rượu
Thẩm Kiều
09/04/2021
“Đủ rồi đấy!”
Dạ Mạc Thâm nắm lấy cổ tay của cô, muốn đẩy cô ra khỏi lòng mình.
Ai ngờ Thẩm Kiều lại không chịu nghe theo, còn cố ý tiến lên cọ vào lòng anh: “Anh còn chưa trả lời tôi cơ mà.” Gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm giần giật, tay anh nắm chặt lấy eo của cô muốn kéo cô ra.
Thế nhưng Thẩm Kiều cứ cuốn chặt cứng vào người anh.
Hiện tại cô đang say rượu, tất cả hành động chỉ {) có thể dựa vào bản năng.
Cô cảm thấy Dạ Mạc Thâm cứ khăng khăng muốn đầy mình ra, nên cô lập tức ôm lấy cồ của anh rồi cả người cứ ngồi lên trên đùi anh.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó: “.” Tên thuộc hạ kia của Dạ Mạc Thâm thấy tình huống như thế thì hạ thấp giọng hỏi: “Cậu Dạ, cậu có cần tôi giúp đỡ cái gì không?”
Anh ta vừa dứt lời thì hai người bọn họ đã tiến lên phía trước muốn tóm lấy cánh tay trắng trẻo mềm mại của Thẩm Kiều.
Dạ Mạc Thâm thấy thế thì ánh mắt liền hiện lên sự tức giận nói: “Lui ra.” Thế là hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh kia liền cứng ngắc mà dừng lại giữa không trung.
Tiêu Túc ngồi một bên thấy như thế, trong lòng chỉ than thầm một câu “Thật không biết sống chết mài!’.
Không nhìn thấy bộ dạng của cậu Dạ gấp gáp khẩn trương như thế à? Đúng là có mắt như mù rồi! Dạ Mạc Thâm bên này lại như đang ngâm mình trong nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Kiều đang ngồi trong lòng anh, hai cánh tay của cô đang ôm lấy cổ anh, hơi thở đầy ngọt ngào {) mắt liền hiện lên sự tức giận nói: “Lui ra.” Thế là hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh kia liền cứng ngắc mà dừng lại giữa không trung.
Tiêu Túc ngồi một bên thấy như thế, trong lòng chỉ than thầm một câu “Thật không biết sống chết mài!’.
Không nhìn thấy bộ dạng của cậu Dạ gấp gáp khẩn trương như thế à? Đúng là có mắt như mù rồi! Dạ Mạc Thâm bên này lại như đang ngâm mình trong nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Kiều đang ngồi trong lòng anh, hai cánh tay của cô đang ôm lấy cổ anh, hơi thở đầy ngọt ngào €Cô vợ đảnh tráo} anh là cô buồn ngủ? “Ha ha, cô nàng này, cô không có cơ hội đó đâu.”
Một tay còn lại của Dạ Mạc Thâm đầy bánh xe lăn, Tiêu Túc thấy thế liền lập tức mở miệng nói: “Nhanh đi chuẩn bị xe, đi ra khỏi nơi này đã.”
Nói xong Tiêu Túc liền thuận tay nhặt đồ mà người đàn ông lúc nãy vừa bỏ xuống lên, rồi nhanh chóng đuổi theo họ.
Trên đường đi về, Thẩm Kiều vẫn duy trì cái tư thế ngồi trong lòng của Dạ Mạc Thâm như thế.
Cả quãng đường cô gái đã say mềm này đều {} không chịu ngồi yên, cánh tay đang ôm lấy cổ của Dạ Mạc Thâm lúc thì cầm tai anh nắn tới nắn lui, lúc lại dùng móng tay sượt nhẹ qua da anh.
Những động tác nhỏ như thế này rất nhiều, chọc tới mức Dạ Mạc Thâm muốn bốc hỏa.
Dạ Mạc Thâm cũng không biết rốt cuộc là anh bị làm sao, chỉ bị một cô gái nhỏ tùy tiện trêu ghẹo một chút đã có phản ứng.
Anh liền bắt lấy cánh tay cô, nắm chặt lấy tay cô để cô không nhúc nhích nữa.
Thẩm Kiều lại không chịu nghe theo, lầm bà lầm bầm nói: “Bỏ tôi ra.”
() Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm lạnh ngắt, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước không hề thay đổi: “Đi nhanh „ lên.
Cô gái chết tiệt này, nếu mà không bắt cô ta đưa về sớm, cô ta thật sự cái gì cũng dám làm cho mà xem.
Mà sự nhẫn nhịn của Dạ Mạc Thâm cũng sắp bị cô giày vò đến hết sạch rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì… Tiêu Túc giãm mạnh chân ga, nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, có chút không biết phải Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm lạnh ngắt, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước không hề thay đổi: “Đi nhanh lên.
Cô gái chết tiệt này, nếu mà không bắt cô ta đưa về sớm, cô ta thật sự cái gì cũng dám làm cho mà xem.
Mà sự nhẫn nhịn của Dạ Mạc Thâm cũng sắp bị cô giày vò đến hết sạch rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì… Tiêu Túc giãm mạnh chân ga, nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, có chút không biết phải giãy ra được.
Thấy không thể giãy giụa được cô liền nhúc nhích muốn đứng dậy, thân hình mềm mại nhỏ nhắn trong lòng Dạ Mạc Thâm vừa khẽ cử động đã vô ý thức xà loạn lung tung.
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm càng u ám thêm mấy phần, cánh tay còn lại đang rảnh rang đành phải ấn lên vai của cô: “Chết tiệt, đừng có nhúc nhích nữa!”
Thẩm Kiều thử nhúc nhích thêm mấy lần nhưng vẫn không được đành chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế này.
Ánh mắt cô đầy ấm ức nhìn Dạ Mạc Thâm trông như đang muốn lên án anh.
Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, không muốn mở mắt nhìn tí nào, lạnh lùng nói với cô: “Nếu như không muốn để bị tôi vứt xuống xe thì ngồi cho ngoan ngoãn vào.”
Nghe thấy thế, Thẩm Kiều liền mở to mắt, một lúc sau cô lại nhắm mắt vào rồi ngã vào trong lòng anh, giống như là đang sợ hãi không dám làm loạn nữa.
Dạ Mạc Thâm cuối cùng coi như cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, buông cánh tay đang giữ lấy tay của ra.
Thầm Kiều vừa được anh thả tự do thì lập tức ôm lấy eo của anh, chui vào trong lòng anh.
Cả người Dạ Mạc Thâm cứng đờ, trên trán anh lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh.
May mắn thay, lần này Thẩm Kiều chỉ ôm chặt lấy eo của anh chứ không hề động đậy lung tung nữa mà nhắm mắt ngủ ngon lành.
Cảm nhận được hô hấp đều đều của cô, Dạ Mạc Thâm cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình.
Cô gái này lúc uống say so với lúc tỉnh táo thật sự là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Cùng là một cô gái không ngờ còn có một bộ mặt khác như thế.
Mà mặt này lại giống như một đứa trẻ con, vừa biết làm nũng lại vừa thích dính người.
Còn cô lúc tỉnh táo, lúc nào cũng luôn bày ra một bộ dạng đang nhẫn nhịn chịu đựng cho anh xem.
Rõ ràng có lúc cô đã tức đến mức không nhịn được nữa rồi nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ im lặng mà quay người bỏ đi, không giải thích cái gì, cũng không thèm nói cái gì.
“Mẹ…” Một tiếng gọi mơ hồ thoát ra từ đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn như cánh hoa của cô, hàng lông mi của Thẩm (Cô vợ đảnh tráo} Kiều lại hơi run nhẹ.
Mười lăm phút sau, cuối cùng xe cũng về đến nhà họ Dạ.
Cửa xe vừa bật mở ra thì ngay sau đó, Tiêu Túc đã đầy Dạ Mạc Thâm từ trên xe đi xuống, trên người của Dạ Mạc Thâm vẫn còn một người mảnh mai nhỏ nhắn, như một con bạch tuộc cuốn chặt lấy người anh.
Bảo vệ đứng gác ở cổng lớn thấy được cảnh này không kiểm chế được mà trợn to mắt.
Đây là chuyện gì thế? Sao mợ hai lại công khai nằm vắt vẻo trên người Dạ Mạc Thâm như thế này, thế mà Dạ Mạc Thâm vẫn nhịn được () không ném cô xuống à? Không phải nói cậu hai không thích mợ hai lắm à? Sao lại đột nhiên…? Nhóm người làm nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một chút.
Xem ra câu chuyện cô giúp việc kia đắc tội với mợ hai liền bị đuổi ngay lập tức là có thật rồi! Lúc bọn họ sắp đi vào thang máy liền có một giọng nói vang lên.
“Mạc Thâm.”
Bước chân của Tiêu Túc khựng lại một chút, nghiêng đầu qua nhìn thì thấy Dạ Lẫm Hàn đang bước qua phía bên này.
() Đi đến trước mặt bọn họ mới đừng lại, ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn đừng lại trên người Thẩm Kiều: “Mạc Thâm à, làm sao thế?”
Biểu cảm trên mặt Dạ Mạc Thâm không hề thay đổi, giọng anh lạnh lùng: “Thì là như anh thấy đấy.”
Dạ Lẫm Hàn có thể ngửi thấy được mùi rượu nồng nàn trong không khí, không nhịn được nhếch khóe môi: “Em dâu uống rượu à?”
“Ừ.”
” Dạ Lẫm Hàn nghe thế liền lấn tới: “Mạc Thâm à, chân của em không tiện, để anh giúp em nhé.”
(} Nói xong, anh ta liền giơ hai tay ra muốn đỡ lấy Thầm Kiều đang nằm trên người Dạ Mạc Thâm, thế nhưng tay của anh ta còn chưa kịp chạm vào Thẩm Kiều, Dạ Mạc Thâm đã duõi tay ra đánh vào tay anh ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, “Cảm ơn tấm lòng của anh, tự em cũng làm được.”
Dạ Lẫm Hàn thấy cánh tay của mình dừng giữa không trung, đôi môi nhàn nhạt hơi nhếch lên: “Mạc Thâm, anh cũng chỉ là có lòng lo lắng cho chân của em bất tiện thôi.
Em dâu tuy có là con gái đi nữa thì cũng vẫn sẽ có trọng lượng nhất định mà, () chân của em…” “Cô ấy là vợ của em, cho nên không cần người khác phải nhọc lòng.”
Sắc mặt của Dạ Lẫm Hàn thoáng thay đổi: “Mạc Thâm, anh cũng đâu có ý gì khác, chỉ là…”
“Đi thôi.” Tiêu Túc rất ngượng ngùng nhưng anh ta vẫn nghe theo mệnh lệnh của Dạ Mạc Thâm, gật đầu một cái với Dạ Lẫm Hàn rồi đẩy xe lăn tiến vào trong thang máy.
Cả quá trình có bị chấn động một chút khiến Thẩm Kiều bị tỉnh {) dậy.
Cô mở đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ của mình, lúc cô định ngầng đầu lên thì gáy của cô lại bị Dạ Mạc Thâm giữ chặt lại, sau đó cô bị anh ấn đầu vào trong lồng ngực anh.
Động tác này giống như là vô ý thức mà làm.
Bởi vì anh không hề muốn để Dạ Lẫm Hàn nhìn thấy bộ dạng lúc say rượu của Thẩm Kiều một tí nào.
Cái bộ dạng lúc say rượu của Chỉ cần để cho một mình anh thấy là được rồi.
() “Ưm…”
Thẩm Kiều bị anh ấn vào lòng liền khó chịu mà vùng vẫy loạn lung tung lên.
Ting! Cửa thang máy đóng lại, Dạ Mạc Thâm mới buông lỏng tay mình ra, Thẩm Kiều cũng được tự do hơn một chút.
Cô vừa định mở miệng nói chuyện thì trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại, ngay sau đó đôi môi của cô bị chặn lại.
Dạ Mạc Thâm nắm lấy cổ tay của cô, muốn đẩy cô ra khỏi lòng mình.
Ai ngờ Thẩm Kiều lại không chịu nghe theo, còn cố ý tiến lên cọ vào lòng anh: “Anh còn chưa trả lời tôi cơ mà.” Gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm giần giật, tay anh nắm chặt lấy eo của cô muốn kéo cô ra.
Thế nhưng Thẩm Kiều cứ cuốn chặt cứng vào người anh.
Hiện tại cô đang say rượu, tất cả hành động chỉ {) có thể dựa vào bản năng.
Cô cảm thấy Dạ Mạc Thâm cứ khăng khăng muốn đầy mình ra, nên cô lập tức ôm lấy cồ của anh rồi cả người cứ ngồi lên trên đùi anh.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó: “.” Tên thuộc hạ kia của Dạ Mạc Thâm thấy tình huống như thế thì hạ thấp giọng hỏi: “Cậu Dạ, cậu có cần tôi giúp đỡ cái gì không?”
Anh ta vừa dứt lời thì hai người bọn họ đã tiến lên phía trước muốn tóm lấy cánh tay trắng trẻo mềm mại của Thẩm Kiều.
Dạ Mạc Thâm thấy thế thì ánh mắt liền hiện lên sự tức giận nói: “Lui ra.” Thế là hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh kia liền cứng ngắc mà dừng lại giữa không trung.
Tiêu Túc ngồi một bên thấy như thế, trong lòng chỉ than thầm một câu “Thật không biết sống chết mài!’.
Không nhìn thấy bộ dạng của cậu Dạ gấp gáp khẩn trương như thế à? Đúng là có mắt như mù rồi! Dạ Mạc Thâm bên này lại như đang ngâm mình trong nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Kiều đang ngồi trong lòng anh, hai cánh tay của cô đang ôm lấy cổ anh, hơi thở đầy ngọt ngào {) mắt liền hiện lên sự tức giận nói: “Lui ra.” Thế là hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh kia liền cứng ngắc mà dừng lại giữa không trung.
Tiêu Túc ngồi một bên thấy như thế, trong lòng chỉ than thầm một câu “Thật không biết sống chết mài!’.
Không nhìn thấy bộ dạng của cậu Dạ gấp gáp khẩn trương như thế à? Đúng là có mắt như mù rồi! Dạ Mạc Thâm bên này lại như đang ngâm mình trong nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Kiều đang ngồi trong lòng anh, hai cánh tay của cô đang ôm lấy cổ anh, hơi thở đầy ngọt ngào €Cô vợ đảnh tráo} anh là cô buồn ngủ? “Ha ha, cô nàng này, cô không có cơ hội đó đâu.”
Một tay còn lại của Dạ Mạc Thâm đầy bánh xe lăn, Tiêu Túc thấy thế liền lập tức mở miệng nói: “Nhanh đi chuẩn bị xe, đi ra khỏi nơi này đã.”
Nói xong Tiêu Túc liền thuận tay nhặt đồ mà người đàn ông lúc nãy vừa bỏ xuống lên, rồi nhanh chóng đuổi theo họ.
Trên đường đi về, Thẩm Kiều vẫn duy trì cái tư thế ngồi trong lòng của Dạ Mạc Thâm như thế.
Cả quãng đường cô gái đã say mềm này đều {} không chịu ngồi yên, cánh tay đang ôm lấy cổ của Dạ Mạc Thâm lúc thì cầm tai anh nắn tới nắn lui, lúc lại dùng móng tay sượt nhẹ qua da anh.
Những động tác nhỏ như thế này rất nhiều, chọc tới mức Dạ Mạc Thâm muốn bốc hỏa.
Dạ Mạc Thâm cũng không biết rốt cuộc là anh bị làm sao, chỉ bị một cô gái nhỏ tùy tiện trêu ghẹo một chút đã có phản ứng.
Anh liền bắt lấy cánh tay cô, nắm chặt lấy tay cô để cô không nhúc nhích nữa.
Thẩm Kiều lại không chịu nghe theo, lầm bà lầm bầm nói: “Bỏ tôi ra.”
() Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm lạnh ngắt, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước không hề thay đổi: “Đi nhanh „ lên.
Cô gái chết tiệt này, nếu mà không bắt cô ta đưa về sớm, cô ta thật sự cái gì cũng dám làm cho mà xem.
Mà sự nhẫn nhịn của Dạ Mạc Thâm cũng sắp bị cô giày vò đến hết sạch rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì… Tiêu Túc giãm mạnh chân ga, nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, có chút không biết phải Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm lạnh ngắt, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước không hề thay đổi: “Đi nhanh lên.
Cô gái chết tiệt này, nếu mà không bắt cô ta đưa về sớm, cô ta thật sự cái gì cũng dám làm cho mà xem.
Mà sự nhẫn nhịn của Dạ Mạc Thâm cũng sắp bị cô giày vò đến hết sạch rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì… Tiêu Túc giãm mạnh chân ga, nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, có chút không biết phải giãy ra được.
Thấy không thể giãy giụa được cô liền nhúc nhích muốn đứng dậy, thân hình mềm mại nhỏ nhắn trong lòng Dạ Mạc Thâm vừa khẽ cử động đã vô ý thức xà loạn lung tung.
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm càng u ám thêm mấy phần, cánh tay còn lại đang rảnh rang đành phải ấn lên vai của cô: “Chết tiệt, đừng có nhúc nhích nữa!”
Thẩm Kiều thử nhúc nhích thêm mấy lần nhưng vẫn không được đành chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế này.
Ánh mắt cô đầy ấm ức nhìn Dạ Mạc Thâm trông như đang muốn lên án anh.
Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, không muốn mở mắt nhìn tí nào, lạnh lùng nói với cô: “Nếu như không muốn để bị tôi vứt xuống xe thì ngồi cho ngoan ngoãn vào.”
Nghe thấy thế, Thẩm Kiều liền mở to mắt, một lúc sau cô lại nhắm mắt vào rồi ngã vào trong lòng anh, giống như là đang sợ hãi không dám làm loạn nữa.
Dạ Mạc Thâm cuối cùng coi như cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm, buông cánh tay đang giữ lấy tay của ra.
Thầm Kiều vừa được anh thả tự do thì lập tức ôm lấy eo của anh, chui vào trong lòng anh.
Cả người Dạ Mạc Thâm cứng đờ, trên trán anh lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh.
May mắn thay, lần này Thẩm Kiều chỉ ôm chặt lấy eo của anh chứ không hề động đậy lung tung nữa mà nhắm mắt ngủ ngon lành.
Cảm nhận được hô hấp đều đều của cô, Dạ Mạc Thâm cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình.
Cô gái này lúc uống say so với lúc tỉnh táo thật sự là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Cùng là một cô gái không ngờ còn có một bộ mặt khác như thế.
Mà mặt này lại giống như một đứa trẻ con, vừa biết làm nũng lại vừa thích dính người.
Còn cô lúc tỉnh táo, lúc nào cũng luôn bày ra một bộ dạng đang nhẫn nhịn chịu đựng cho anh xem.
Rõ ràng có lúc cô đã tức đến mức không nhịn được nữa rồi nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ im lặng mà quay người bỏ đi, không giải thích cái gì, cũng không thèm nói cái gì.
“Mẹ…” Một tiếng gọi mơ hồ thoát ra từ đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn như cánh hoa của cô, hàng lông mi của Thẩm (Cô vợ đảnh tráo} Kiều lại hơi run nhẹ.
Mười lăm phút sau, cuối cùng xe cũng về đến nhà họ Dạ.
Cửa xe vừa bật mở ra thì ngay sau đó, Tiêu Túc đã đầy Dạ Mạc Thâm từ trên xe đi xuống, trên người của Dạ Mạc Thâm vẫn còn một người mảnh mai nhỏ nhắn, như một con bạch tuộc cuốn chặt lấy người anh.
Bảo vệ đứng gác ở cổng lớn thấy được cảnh này không kiểm chế được mà trợn to mắt.
Đây là chuyện gì thế? Sao mợ hai lại công khai nằm vắt vẻo trên người Dạ Mạc Thâm như thế này, thế mà Dạ Mạc Thâm vẫn nhịn được () không ném cô xuống à? Không phải nói cậu hai không thích mợ hai lắm à? Sao lại đột nhiên…? Nhóm người làm nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một chút.
Xem ra câu chuyện cô giúp việc kia đắc tội với mợ hai liền bị đuổi ngay lập tức là có thật rồi! Lúc bọn họ sắp đi vào thang máy liền có một giọng nói vang lên.
“Mạc Thâm.”
Bước chân của Tiêu Túc khựng lại một chút, nghiêng đầu qua nhìn thì thấy Dạ Lẫm Hàn đang bước qua phía bên này.
() Đi đến trước mặt bọn họ mới đừng lại, ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn đừng lại trên người Thẩm Kiều: “Mạc Thâm à, làm sao thế?”
Biểu cảm trên mặt Dạ Mạc Thâm không hề thay đổi, giọng anh lạnh lùng: “Thì là như anh thấy đấy.”
Dạ Lẫm Hàn có thể ngửi thấy được mùi rượu nồng nàn trong không khí, không nhịn được nhếch khóe môi: “Em dâu uống rượu à?”
“Ừ.”
” Dạ Lẫm Hàn nghe thế liền lấn tới: “Mạc Thâm à, chân của em không tiện, để anh giúp em nhé.”
(} Nói xong, anh ta liền giơ hai tay ra muốn đỡ lấy Thầm Kiều đang nằm trên người Dạ Mạc Thâm, thế nhưng tay của anh ta còn chưa kịp chạm vào Thẩm Kiều, Dạ Mạc Thâm đã duõi tay ra đánh vào tay anh ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, “Cảm ơn tấm lòng của anh, tự em cũng làm được.”
Dạ Lẫm Hàn thấy cánh tay của mình dừng giữa không trung, đôi môi nhàn nhạt hơi nhếch lên: “Mạc Thâm, anh cũng chỉ là có lòng lo lắng cho chân của em bất tiện thôi.
Em dâu tuy có là con gái đi nữa thì cũng vẫn sẽ có trọng lượng nhất định mà, () chân của em…” “Cô ấy là vợ của em, cho nên không cần người khác phải nhọc lòng.”
Sắc mặt của Dạ Lẫm Hàn thoáng thay đổi: “Mạc Thâm, anh cũng đâu có ý gì khác, chỉ là…”
“Đi thôi.” Tiêu Túc rất ngượng ngùng nhưng anh ta vẫn nghe theo mệnh lệnh của Dạ Mạc Thâm, gật đầu một cái với Dạ Lẫm Hàn rồi đẩy xe lăn tiến vào trong thang máy.
Cả quá trình có bị chấn động một chút khiến Thẩm Kiều bị tỉnh {) dậy.
Cô mở đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ của mình, lúc cô định ngầng đầu lên thì gáy của cô lại bị Dạ Mạc Thâm giữ chặt lại, sau đó cô bị anh ấn đầu vào trong lồng ngực anh.
Động tác này giống như là vô ý thức mà làm.
Bởi vì anh không hề muốn để Dạ Lẫm Hàn nhìn thấy bộ dạng lúc say rượu của Thẩm Kiều một tí nào.
Cái bộ dạng lúc say rượu của Chỉ cần để cho một mình anh thấy là được rồi.
() “Ưm…”
Thẩm Kiều bị anh ấn vào lòng liền khó chịu mà vùng vẫy loạn lung tung lên.
Ting! Cửa thang máy đóng lại, Dạ Mạc Thâm mới buông lỏng tay mình ra, Thẩm Kiều cũng được tự do hơn một chút.
Cô vừa định mở miệng nói chuyện thì trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại, ngay sau đó đôi môi của cô bị chặn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.