Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 274: Tai của Dạ Mạc Thâm đỏ lên 2: RO Lần đầu tiên

Thẩm Kiều

15/04/2021

Lần đầu tiên Thẩm Kiều dùng giọng nói êm ái và dịu dàng đến như vậy để nói lời cảm ơn với anh, Dạ Mạc Thâm đột nhiên có một loại cảm giác giống như toàn bộ lồng ngực của chính mình đều được bao phủ bởi một làn nước ấm áp, thì ra…

Thích một người chính là loại cảm giác như vậy.

Trước kia Dạ Mạc Thâm chưa bao giờ được nếm trải qua loại ấm áp giống như thế, nhưng mà bây giờ…

Anh lại vô cùng lưu luyến trong loại cảm nhận này.

Dạ Mạc Thâm đã giấu mình ở trong bóng tối quá lâu, hơn nữa thân phận của Thẩm Kiều cũng khiến cho anh cảm thấy vô cùng chống cự.

Nhưng mà, trải qua quãng thời gian từng ngày rồi lại từng ngày sống chung, không nghĩ tới anh vậy mà lại vẫn không thể nào khống chế được chính bản thân mình, ở trên người của Thẩm Kiều… Dường như là có một loại sức hấp dẫn gì đó, khiến cho anh chỉ muốn tiến đến để che chở cho cô.

Dạ Mạc Thâm nhắm mắt lại, bàn tay nâng lên rồi lại hạ xuống, phủ lên trên lưng của Thẩm Kiều, khẽ siết chặt lại, kéo hai người càng sát lại với nhau, vòng ôm quấn chung vào một chỗ.

Giờ khắc này, Thẩm Kiều biết, mặc dù thân thể của bọn họ không hề tiến hành bất cứ sự trao đổi hay giao lưu nào khác, nhưng đây lại là lần mà tâm linh của hai người bọn họ gần gũi và hòa hợp với nhau nhất.

Để cho vào trong những năm tháng dài về sau này của Thẩm Kiều, cứ cho là cô phải một thân một mình thì cũng vẫn luôn có thể nhớ lại khoảnh khắc này.

Những hành động này của Thẩm Kiều có thể được nói là đang thổ lộ tình cảm với Dạ Mạc Thâm, mặc dù Dạ Mạc Thâm vẫn còn chưa nói cho cô biết rốt cuộc là giữa anh và Hàn Tuyết U đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà bản thân mình chính là vợ của anh, cho nên Thẩm Kiều cảm thấy… Chính mình cũng hẳn là nên tin tưởng vào anh một lần, cho anh một cơ hội khác.

Cho nên Thẩm Kiều không đề “cập cũng không tiếp tục hỏi đến ị những chuyện có liên quan đến Hàn Tuyết U nữa, mà chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời mà anh đưa cho cô.

Chỉ có điều là… Khoảng thời gian này Dạ Mạc Thâm vẫn chưa cho phép Thẩm Kiều được tự do chạy loạn ở bên ngoài, mà chỉ bảo cô phải thật ngoan ngoãn và thành thực ở lại trong Biệt thự, mỗi ngày đều sẽ có người chuyên trách chăm lo đến việc ăn uống và cuộc sống thường ngày Ê của cô. Buồi sáng mỗi ngày, Dạ Mạc Thâm sẽ đi ra ngoài làm việc, đến buổi tối sẽ trở lại, sau đó cùng nhau ăn cơm tối với cô, cuộc sống trong những ngày tạm bợ như thế này thực ra thì lại được trải qua trong sự vui vẻ hòa thuận.

Những người giúp việc thấy được trong Biệt thự có nhiều thêm một nữ chủ nhân thì cũng ngay tức khắc trở nên bận rộn và ríu rít lên, mỗi ngày đều không ngừng suy nghĩ ra những phương pháp mới mẻ để khiến cho Thẩm Kiều cảm thấy vui vẻ, lấy được sự yêu thích của cô.

Khung cảnh ở bên trong căn Biệt thự này vốn dĩ là rất trong trẻo nhưng lại cũng rất lạnh lùng, bây giờ thì lại tưng bừng và náo nhiệt hơn trước nhiều, Tiêu Túc thấy được hai người Dạ Mạc Thâm và Thầm Kiều có thể hòa thuận và vui vẻ mà chung sống với nhau thì trong lòng của cậu ta cũng cảm thấy rất vui mừng. Tiêu Túc cảm thấy, nếu có thể cứ luôn duy trì trạng thái như thế này đến mãi lâu dài về sau thì thật là tốt.

Nhưng có một vấn đề nữa đó chính là, Dạ Mạc Thâm không để cho Thẩm Kiều liên lạc với bên ngoài, toàn bộ những tin tức có liên quan đến cô đều sẽ bắt nguồn và được cung cấp bởi Dạ Mạc Thâm.

Cho nên ngày này, Thẩm Kiều đến tìm Dạ Mạc Thâm, muốn lấy lại “ điện thoại di động của chính mình.

“Điện thoại di động của em bị anh tịch thu rồi có phải không? Mau ˆ trả lại cho em.’

Sau khi nghe xong lời nói này của Thẩm Kiều, Dạ Mạc Thâm lập Ê tức nhíu mày lại: “Em cần điện thoại di động làm cái gì?’

“Đương nhiên là để liên lạc với Ê bạn bè của em rồi, mọi người chắc hẳn là đều đang rất lo lắng cho em, em phải báo tin bình an cho mọi người một tiếng chứ.’

Thẩm Kiều vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ tới Tiểu Nhan, nhiều ngày như thế rồi mà chính mình Ê cũng không thấy xuất hiện, có lẽ người lo lắng cho cô nhất chính là cô ấy nhỉ. Cho nên cô phải báo tin bình an cho cô ấy biết, hơn nữa, cô cũng có rất nhiều lời muốn lặng lẽ nói cùng với Tiểu Nhan.

“Không được.” Dạ Mạc Thâm trực tiếp từ chối lời yêu cầu của cô.

“Tại sao?“ Thẩm Kiều không hiểu, nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ cả đời này em đều phải ở lại nơi này, vĩnh viễn không thể dùng được điện thoại di động của chính mình hay sao?’

Dạ Mạc Thâm siết chặt cổ tay của Thẩm Kiều: “Ở cùng một chỗ chung với anh không tốt hay sao?



Am lấy lại điện thoại di động là vì muốn liên lạc với người nào? Dạ Lẫm Hàn? Quả đúng là mấy ngày nay anh ta đều vẫn luôn đi tìm em, nhưng mà anh chắc chắn sẽ không cho phép hai người gặp mặt nhau.’

Dạ Lẫm Hàn…

Thế mà anh ta lại đi tìm mình sao? Ánh sáng trong con ngươi của Thẩm Kiều đột nhiên lóe lên, không biết là loại cảm xúc gì, sau đó nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Dạ Mạc Thâm, không nhịn được mà cong khóe môi lên: “Cho nên, nguyên nhân mà anh tịch thu điện thoại di động của em lại là vì sợ em liên lạc với anh ta hay sao?’

Con ngươi của Dạ Mạc Thâm vì câu hỏi này của Thẩm Kiều mà co rút lại, không lên tiếng tiếp lời.

“Anh đang ghen có phải hay không?” Thẩm Kiều lại ném ra thêm một vấn đề cho Dạ Mạc Thâm.

Người giúp việc vẫn còn đứng ở phía bên cạnh, sau khi nghe được đoạn đối thoại đầy trêu ghẹo của hai người thì không nhịn được mà đưa tay lên môi, che tiếng cười trộm bật ra thành tiếng của chính mình, những tiếng cười khúc khích nho nhỏ truyền tới, khiến cho Dạ Mạc Thâm nhất thời đen mặt lại, ra vẻ nghiêm nghị nhưng mà hai vành tai lại không giấu được màu đỏ đáng ngờ.

“Cười cái gì?” Dạ Mạc Thâm cất giọng lạnh lùng, trách mắng: “Cút ra ngoài.’

Sắc mặt của người giúp việc ngay lập tức biến đổi, nhưng sau khi thấy được hai vành tai đã đỏ lên từ bao giờ kia của Dạ Mạc Thâm thì cũng không còn cảm thấy sợ nữa, cùng nhau cười hì hì sau đó kết bạn, nối tay nhau đi ra bên ngoài.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Thẩm Kiều và Dạ Mạc Thâm.

Thẩm Kiều nghiêng đầu sang một bên, nhìn chằm chằm vào vành tai đã đỏ ửng lên của Dạ Mạc Thâm, cố ý làm ra dáng vẻ vô tội hỏi: “Vành tai của anh sao lại đỏ như vậy?’

Dạ Mạc Thâm cắn răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Thẩm Kiều: “Người phụ nữ ngốc nghếch, em đang cố ý có đúng không?’

“Cố ý cái gì chứ?’

Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, ngay giây sau anh đã đột nhiên đưa tay lên, nắm được cái cằm nhỏ của Thẩm Kiều: “Còn giả vờ với anh sao? Xem ra… Hôm nay em cảm thấy rất ngứa da nhỉ?’

Sau quá trình sống chung cùng với Dạ Mạc Thâm mấy ngày nay, lá gan của Thẩm Kiều cũng trở nên lớn hơn, bởi vì thực sự là anh đối xử với cô vô cùng tốt, cô trề lên môi: “Chẳng qua em cũng chỉ muốn hỏi thăm chút thôi mà.’

“Phải không?“ Dạ Mạc Thâm tiến lại gần Thẩm Kiều thêm mấy phần: “Thật sự là chỉ hỏi thăm một chút? Không có bất cứ ý tứ gì khác?’

Thẩm Kiểu đột nhiên ôm lấy cánh tay của Dạ Mạc Thâm: “Trả điện thoại di động lại cho em đi, em muốn liên lạc với Tiểu Nhan một chút, mấy ngày này hẳn là cô ấy rất lo lắng cho em.’

“Chỉ liên lạc với một mình Tiểu Nhan?” Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại: “Không có người khác?’

“Nếu như người khác mà anh nói chính là anh trai của anh mà nói thì em có thể rất chắc chắn, em sẽ không liên lạc với anh ta.” Thẩm Kiều dứt khoát nói rõ, tránh cho Dạ Mạc Thâm cứ một mực giữ lòng hoài nghỉ như vậy: “Anh cái con người này tại sao lại như vậy được cơ chứ? Rõ ràng chính là bởi vì anh ghen nên mới không đưa điện thoại di động lại cho em, vậy mà vẫn còn không thừa nhận. Không thừa nhận thì cũng thôi đi, nhưng mà diện thoại di động thì phải trả lại cho em mới được.’

Nói xong, Thẩm Kiều ngay lập tức tự mình đưa tay vào trong túi trên âu phục của Dạ Mạc Thâm để lục tìm, Dạ Mạc Thâm gấp rút nhíu mày lại, bắt lấy cổ tay của cô, cất giọng khàn khàn nói: “Đừng sờ loạn.’

“Vậy thì chính anh đưa trả điện thoại di động lại cho em.’

“Không đưa.” Dạ Mạc Thâm một lần nữa từ chối lời yêu cầu của Thẩm Kiều, sau đó lại bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Nếu như em muốn gặp Tiểu Nhan vậy thì anh có thể bảo Tiêu Túc đưa cô ta tới nơi này để gặp em.’

Đưa Tiểu Nhan tới gặp cô? Nếu làm như vậy thì hình như cũng không có gì là không được, nhưng mà chỉ có điều là…

“Tiểu Nhan có thể tới đây sao?

Chỗ này…’



“Cô ta là bạn của em, đương nhiên là có thể.’

“Vậy còn điện thoại di động…’

“Cứ quyết định như vậy di.’

Thẩm Kiều: “…’

Ngày hôm sau, Tiêu Túc nhận lệnh đưa Tiểu Nhan đến Biệt thự.

Vào thời điểm mà Tiểu Nhan đứng ở trước mặt của Thẩm Kiều, cả người từ đầu đến chân của Tiểu Nhan đều vẫn còn cảm thấy có gì đó không chân thật, chỉ biết đứng ở nơi đó mà ngơ ngơ ngác ngác nhìn Thẩm Kiểu: “Trời ơi, không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?’

“Làm sao vậy?’

Tiểu Nhan há to miệng, rõ ràng là rất kinh ngạc: “Mới vừa rồi tôi đã một đường đi thẳng tới nơi này, nơi này… Chính là Biệt thự Hải Giang?’

“Vậy thì có vấn đề gì hay sao?’

Thẩm Kiều nghi ngờ nhìn Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan ngây người mấy giây, sau đó đột nhiên dùng sức mà nhào lên: “Cô không sao thì thật là tốt quá! Không có vấn đề gì! Mau mau nói cho tôi biết một chút đi, tại sao cô lại ở nơi này vậy?’

Thẩm Kiểu: “…Tiểu Nhan, cô buông tôi ra trước đã, tôi sắp bị cô siết chết rồi.’

Lúc này Tiểu Nhan mới buông Thẩm Kiều ra: “Cô không cần phải nói chô tôi biết nữa cũng được, mấy ngày nay cô biến mất không thấy một chút bóng dáng nào chính là vì cứ luôn ở lại nơi này đề mà hưởng thụ hay sao? Ông trời của tôi ơi, Kiều Kiều cô thật sự là cũng quá không có suy nghĩ, vậy mà lại đợi đến tận bây giờ mới gọi tôi tới, mấy ngày nay tôi còn đang không ngừng lo lắng cho cô, chỉ sợ cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô thì lại tốt rồi, vậy mà lại một mực hưởng thụ ở nơi này.’

Thẩm Kiều đưa mắt nhìn Tiêu Túc đang đứng cách đó không xa ở phía sau lưng của Tiểu Nhan, sau khi cậu ta nhận được ánh mắt của cô thì cũng ngay lập tức sáng tỏ mà gật đầu, tiếp theo đó cậu ta nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Kiều và Tiểu Nhan, lúc này cô mới kéo cô nàng đang đứng ở bên cạnh mình cũng ngồi xuống.

“Không phải là tôi không muốn tìm cô, chỉ là vì điện thoại di động của tôi đã bị Dạ Mạc Thâm tịch thu rồi, tôi không có cách nào liên lạc được với cô.’

Tiểu Nhan: “… Anh ta tịch thu điện thoại di động của cô lại để làm cái gì?’

Thẩm Kiều đột nhiên dừng lại, không nói điều gì.

Tiểu Nhan suy nghĩ một chút, sau đó bất ngờ lại nghi ngờ thốt lên: “Chẳng lẽ… Là sợ cô liên lạc với người khác hay sao? Hay là nói, cô đang bị giam cầm ở nơi này?’

Bị giam cầm sao?

Quả thật có thể nói là như thế, nhưng mà trên thực tế thì cũng có thể nói là do Thẩm Kiều tự mình tự nguyện ở lại nơi này, bởi vì trạng thái cảm xúc của cô lúc sau này đã trở nên khác với trước kia rồi.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều khẽ mỉm cười một cái, sau đó nói lại hết một lượt những chuyện đã xảy ra gần đây cho Tiểu Nhan nghe.

“Chính là như vậy đấy.’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đánh Tráo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook