Chương 236: Tôi bôi thuôc giúp cô
Thẩm Kiều
09/04/2021
Thẩm Kiều không ngờ Dạ Mạc Thâm lại nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của cô, cô ngước mắt nhìn anh, sau đó ấm ức nói: “Cả ha, tôi cũng là người làm mẹ và cũng cảm thương cô ấy gặp phải người xấu.”
Gặp phải người xấu.
Những lời này vào tai Dạ Mạc Thâm lại trở nên rất chói tai, ánh mắt anh nhìn Thẩm Kiểu lại càng sâu thằm hơn.
“Bây giờ cô đã biết mình gặp phải người xấu rồi hả?”
Nghe anh nói, bàn tay Thẩm Kiều đặt trên đùi nắm chặt lại, cô không nói gì.
“Nếu cho cô lựa chọn một lần nữa, cô vẫn chọn giữ lại đứa bé chứ?”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên hỏi, Thẩm Kiều vội vàng ngầng đầu lên, nhìn vào con ngươi sâu thằm không thấy đáy của anh, “Tôi…”
Cô đương nhiên vẫn giữ lại đứa bé.
Đứa trẻ không có tội, hơn nữa nó cũng không phải con của Lâm Giang.
Mà… là một người xa lạ.
Ngay từ đầu cô không hề nghĩ mình sẽ mang thai, khoảng thời gian đó, ngày nào cô cũng ngơ ngẩn, không phải vì đau buồn quá độ do ly hôn với Lâm Giang mà là cô trở về nhà không được ai thương xót, thậm chí còn bị ép gả, khiến bản thân cô hoàn toàn choáng váng.
Sau khi bước vào nhà họ Dạ cô mới phát hiện mình mang thai, rồi lúc đi kiểm tra lại gặp đúng Dạ Mạc Thâm, tất cả mọi chuyện đều diễn ra đều khiến Thẩm Kiều trở tay không kịp, không thể lường trước được.
“Sao hả? Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?” Dạ Mạc Thâm không vui hỏi.
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, lắc đầu đáp: “Không phải, bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, nếu tôi có cơ hội được lựa chọn một lần nữa, cho dù anh có đuổi tôi ra khỏi nhà họ Dạ tôi cũng sẽ giữ lại nó.”
Nói tới đây, Thẩm Kiều đưa tay che bụng mình, “Ở đây… cũng là một sinh mạng, tôi không thể tàn nhẫn như thế, huống hồ gì tôi cũng muốn co một đứa con.”
Thẩm Kiểu đột nhiên rũ mắt xuống, gương mặt tươi cười dịu dàng: “Sau này sẽ có thêm một người thân rồi.”
Dạ Mạc Thâm nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, dáng hình của một người phụ nữ khác đột nhiên hiện lên trước mắt anh, tuy anh chưa từng thấy tận mắt nhưng cũng có thể tưởng tượng hình ảnh người phụ nữ đó vỗ về bụng của mình, lúc bà ấy khăng khăng muốn sinh ra anh.
Mẹ, khi đó trong lòng mẹ cũng nghĩ giống cô ấy sao?
“Vì một tên đàn ông tồi, thật sự đáng sao?” Giọng của Dạ Mạc Thâm vô thức hạ xuống, Thẩm Kiều nhận ra sự thay đổi trong giọng nói liền quay sang nhìn anh, phát hiện ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn thật sâu vào phía trước, giống như rơi vào hồi tưởng.
Thẩm Kiều đột nhiên nhớ tới những lời Tống An nói với mình lúc chiều.
Hành động vừa rồi của cô…
khiến anh nhớ tới mẹ của mình sao?
“Đương nhiên xứng đáng.” Cả ánh mắt Thẩm Kiều cũng trở nên dịu dàng, cô vô thức đưa tay ra, phủ lên tay của Dạ Mạc Thâm, bình thản nói: “Chỉ cần trong lòng kiên định, tất cả đều đáng giá.”
Bàn tay mềm mại nhỏ bé lành lạnh phủ lên tay khiến Dạ Mạc Thâm sực tỉnh, anh liếc mắt nhìn đôi mắt trong trẻo lặng lẽ của cô, trong đó như đong đầy sự dịu dàng, giống như bầu trời đầy trăng sao, đẹp đế lạ thường.
Dạ Mạc Thâm hơi nheo mắt lại, ánh mắt dời xuống tay cô.
Lúc này Thẩm Kiều mới nhận ra mình đang làm cái gì, lúc cô bối rối thu tay lại, Dạ Mạc Thâm hành động rất nhanh, anh trở tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô trong phút chốc, sau đó khóa chặt ngón tay của cô lại.
Mười ngón tay đan vào nhau…
Thẩm Kiều sợ hãi mở to mắt, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh dưới ánh sáng khiến Dạ Mạc Thâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Anh muốn hôn cô.
Anh cũng không kiểm chế suy nghĩ của mình, thân hình cao lớn ngả về phía trước, gương mặt điển trai hướng gần về phía cô.
Khi hơi thở ấm áp của Dạ Mạc Thâm phả lên mặt cô, Thẩm Kiều giật mình sực tỉnh, cô hơi ngửa người ra sau một chút, căng thằng chớp mắt nhìn anh.
Dạ Mạc Thâm không hôn được cô như mong muốn, anh cau mày không vui: “Trốn cái gì?”
“Tôi…” Mặt Thẩm Kiều đỏ lên, lúc cô đang không biết phải trả lời thế nào, tay còn lại của Dạ Mạc Thâm đã trực tiếp túm lấy gáy cô, sau đó kéo cô quay lại.
Không đợi Thẩm Kiều hoàn hồn, Dạ Mạc Thâm đã nghiêng đầu hôn lên môi cô.
HẠ”
Lần này, Thầm Kiều muốn tránh cũng không được, bởi vì Dạ Mạc Thâm đã giữ lấy gáy cô. Anh mở lòng bàn tay, năm ngón tay đều đặt luồn vào mái tóc cô, tay còn lại siết chặt cùng tay cô. Thẩm Kiều hoàn toàn không thể giãy giụa, chỉ có thể để mặc hai cánh môi mềm mại của anh đặt lên, sau đó mút lấy đôi môi cô.
Tiêu Túc lái xe ở đằng trước đương nhiên có đề ý tiếng động phía sau nhưng anh ta gần như đã hình thành thói quen, dù sao từ trước đến nay Dạ Mạc Thâm làm gì cũng không quan tâm hoàn cảnh, lúc này anh ta chỉ cần coi mình như người vô hình là đượ!
c Khi tới nhà họ Dạ, Thẩm Kiều đỏ mặt giúp Dạ Mạc Thâm Xuống xe, gò má cô trắng hồng nõn nà, đôi môi xinh đẹp hơi sưng đỏ, đôi mắt trong trẻo thanh thanh cũng trở nên mơ màng, vừa nhìn đã biết là bị bắt nạt.
Còn Dạ Mạc Thâm điển trai được cô đỡ xuống xe lại hơi nhếch khóe miệng, đôi mắt màu mực có hơi thỏa mãn.
Cảnh tượng này vừa vặn bị Dạ Lẫm Hàn vừa bước ra khỏi cửa nhìn thấy, bước chân của anh ta liền khựng lại ngay tại chỗ, con người ấm áp lễ độ của anh ta trong nháy mắt trở nên lạnh giá như băng, trầm mặt nhìn hai người bọn họ bước vào cửa.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người một lúc rồi mới vung tay bỏ đi.
Vào phòng, Thẩm Kiều vội vàng cởi bỏ áo vest trả lại anh, sau đó tìm quần áo của mình, chuẩn bị bước vào phòng tắm.
Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô: “Tôi quên không nói dì đã dặn, vết thương của cô hai ngày tới không được dính nước.”
Nghe thấy thế, Thẩm Kiều hơi khựng lại, hình như Tống An có dặn thế thật, nhưng không tắm làm sao ngủ được?
“Chịu đựng đi.”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên lên tiếng như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Thẩm Kiều mặt mày ủ rũ, một ngày có thể chịu được, nhưng hai ba ngày thì sao chịu được?
Cô không ngờ vết thương trên người mình lại nghiêm trọng đến thế, ngay cả nước cũng không được dây vào.
“Tối nay lại bôi thuốc.” Dạ Mạc Thâm nói tiếp một câu.
“Lại bôi thuốc?”
“Sao nào? Một ngày hai lần, cô không biết sao?” Dạ Mạc Thâm lấy từ trong túi ra những thứ thuốc, cao dán Tống An giao cho anh.
Thẩm Kiều bị thương chẳng chịt, nếu muốn bôi chẳng phải sẽ cởi bỏ quần áo trước mặt anh sao?
Vừa nghĩ tới việc phải cởi quần áo trước mặt anh, mặt Thẩm Kiều đỏ bừng, cô bước tới định nhận lấy thuốc mỡ: “Tôi tự bôi được.”
Không ngờ bàn tay Dạ Mạc Thâm lại nắm lại, anh lạnh lùng liếc nhìn cô: “Tự cô có thể bôi được phía sau lưng?”
Thầm Kiểu: “…”
Không còn cách nào khác, cuối cùng Thẩm Kiều chỉ có thể im lặng, cam chịu uất ức để anh bôi cho mình.
“Cởi ra.” Dạ Mạc Thâm ra lệnh.
Thẩm Kiều: “Hay là, anh gọi người phục vụ lên bôi thuốc cho tôi?”
Cô vẫn đang giãy giụa, cô không thể nào cởi quần áo trước mặt Dạ Mạc Thâm được.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày cười nhạt: “Cậu chủ tôi đây tự tay bôi thuốc cho cô, cô còn chê à?”
Thẩm Kiều cắn môi dưới, vẻ mặt chua xót, không phải cô chê, chẳng qua là cảm thấy rất xấu hồ thôi.
“Cởi mau lên.” Dạ Mạc Thâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô co rúm lại, bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa liền thúc giục cô.
Gặp phải người xấu.
Những lời này vào tai Dạ Mạc Thâm lại trở nên rất chói tai, ánh mắt anh nhìn Thẩm Kiểu lại càng sâu thằm hơn.
“Bây giờ cô đã biết mình gặp phải người xấu rồi hả?”
Nghe anh nói, bàn tay Thẩm Kiều đặt trên đùi nắm chặt lại, cô không nói gì.
“Nếu cho cô lựa chọn một lần nữa, cô vẫn chọn giữ lại đứa bé chứ?”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên hỏi, Thẩm Kiều vội vàng ngầng đầu lên, nhìn vào con ngươi sâu thằm không thấy đáy của anh, “Tôi…”
Cô đương nhiên vẫn giữ lại đứa bé.
Đứa trẻ không có tội, hơn nữa nó cũng không phải con của Lâm Giang.
Mà… là một người xa lạ.
Ngay từ đầu cô không hề nghĩ mình sẽ mang thai, khoảng thời gian đó, ngày nào cô cũng ngơ ngẩn, không phải vì đau buồn quá độ do ly hôn với Lâm Giang mà là cô trở về nhà không được ai thương xót, thậm chí còn bị ép gả, khiến bản thân cô hoàn toàn choáng váng.
Sau khi bước vào nhà họ Dạ cô mới phát hiện mình mang thai, rồi lúc đi kiểm tra lại gặp đúng Dạ Mạc Thâm, tất cả mọi chuyện đều diễn ra đều khiến Thẩm Kiều trở tay không kịp, không thể lường trước được.
“Sao hả? Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?” Dạ Mạc Thâm không vui hỏi.
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, lắc đầu đáp: “Không phải, bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, nếu tôi có cơ hội được lựa chọn một lần nữa, cho dù anh có đuổi tôi ra khỏi nhà họ Dạ tôi cũng sẽ giữ lại nó.”
Nói tới đây, Thẩm Kiều đưa tay che bụng mình, “Ở đây… cũng là một sinh mạng, tôi không thể tàn nhẫn như thế, huống hồ gì tôi cũng muốn co một đứa con.”
Thẩm Kiểu đột nhiên rũ mắt xuống, gương mặt tươi cười dịu dàng: “Sau này sẽ có thêm một người thân rồi.”
Dạ Mạc Thâm nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, dáng hình của một người phụ nữ khác đột nhiên hiện lên trước mắt anh, tuy anh chưa từng thấy tận mắt nhưng cũng có thể tưởng tượng hình ảnh người phụ nữ đó vỗ về bụng của mình, lúc bà ấy khăng khăng muốn sinh ra anh.
Mẹ, khi đó trong lòng mẹ cũng nghĩ giống cô ấy sao?
“Vì một tên đàn ông tồi, thật sự đáng sao?” Giọng của Dạ Mạc Thâm vô thức hạ xuống, Thẩm Kiều nhận ra sự thay đổi trong giọng nói liền quay sang nhìn anh, phát hiện ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn thật sâu vào phía trước, giống như rơi vào hồi tưởng.
Thẩm Kiều đột nhiên nhớ tới những lời Tống An nói với mình lúc chiều.
Hành động vừa rồi của cô…
khiến anh nhớ tới mẹ của mình sao?
“Đương nhiên xứng đáng.” Cả ánh mắt Thẩm Kiều cũng trở nên dịu dàng, cô vô thức đưa tay ra, phủ lên tay của Dạ Mạc Thâm, bình thản nói: “Chỉ cần trong lòng kiên định, tất cả đều đáng giá.”
Bàn tay mềm mại nhỏ bé lành lạnh phủ lên tay khiến Dạ Mạc Thâm sực tỉnh, anh liếc mắt nhìn đôi mắt trong trẻo lặng lẽ của cô, trong đó như đong đầy sự dịu dàng, giống như bầu trời đầy trăng sao, đẹp đế lạ thường.
Dạ Mạc Thâm hơi nheo mắt lại, ánh mắt dời xuống tay cô.
Lúc này Thẩm Kiều mới nhận ra mình đang làm cái gì, lúc cô bối rối thu tay lại, Dạ Mạc Thâm hành động rất nhanh, anh trở tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô trong phút chốc, sau đó khóa chặt ngón tay của cô lại.
Mười ngón tay đan vào nhau…
Thẩm Kiều sợ hãi mở to mắt, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh dưới ánh sáng khiến Dạ Mạc Thâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Anh muốn hôn cô.
Anh cũng không kiểm chế suy nghĩ của mình, thân hình cao lớn ngả về phía trước, gương mặt điển trai hướng gần về phía cô.
Khi hơi thở ấm áp của Dạ Mạc Thâm phả lên mặt cô, Thẩm Kiều giật mình sực tỉnh, cô hơi ngửa người ra sau một chút, căng thằng chớp mắt nhìn anh.
Dạ Mạc Thâm không hôn được cô như mong muốn, anh cau mày không vui: “Trốn cái gì?”
“Tôi…” Mặt Thẩm Kiều đỏ lên, lúc cô đang không biết phải trả lời thế nào, tay còn lại của Dạ Mạc Thâm đã trực tiếp túm lấy gáy cô, sau đó kéo cô quay lại.
Không đợi Thẩm Kiều hoàn hồn, Dạ Mạc Thâm đã nghiêng đầu hôn lên môi cô.
HẠ”
Lần này, Thầm Kiều muốn tránh cũng không được, bởi vì Dạ Mạc Thâm đã giữ lấy gáy cô. Anh mở lòng bàn tay, năm ngón tay đều đặt luồn vào mái tóc cô, tay còn lại siết chặt cùng tay cô. Thẩm Kiều hoàn toàn không thể giãy giụa, chỉ có thể để mặc hai cánh môi mềm mại của anh đặt lên, sau đó mút lấy đôi môi cô.
Tiêu Túc lái xe ở đằng trước đương nhiên có đề ý tiếng động phía sau nhưng anh ta gần như đã hình thành thói quen, dù sao từ trước đến nay Dạ Mạc Thâm làm gì cũng không quan tâm hoàn cảnh, lúc này anh ta chỉ cần coi mình như người vô hình là đượ!
c Khi tới nhà họ Dạ, Thẩm Kiều đỏ mặt giúp Dạ Mạc Thâm Xuống xe, gò má cô trắng hồng nõn nà, đôi môi xinh đẹp hơi sưng đỏ, đôi mắt trong trẻo thanh thanh cũng trở nên mơ màng, vừa nhìn đã biết là bị bắt nạt.
Còn Dạ Mạc Thâm điển trai được cô đỡ xuống xe lại hơi nhếch khóe miệng, đôi mắt màu mực có hơi thỏa mãn.
Cảnh tượng này vừa vặn bị Dạ Lẫm Hàn vừa bước ra khỏi cửa nhìn thấy, bước chân của anh ta liền khựng lại ngay tại chỗ, con người ấm áp lễ độ của anh ta trong nháy mắt trở nên lạnh giá như băng, trầm mặt nhìn hai người bọn họ bước vào cửa.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người một lúc rồi mới vung tay bỏ đi.
Vào phòng, Thẩm Kiều vội vàng cởi bỏ áo vest trả lại anh, sau đó tìm quần áo của mình, chuẩn bị bước vào phòng tắm.
Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô: “Tôi quên không nói dì đã dặn, vết thương của cô hai ngày tới không được dính nước.”
Nghe thấy thế, Thẩm Kiều hơi khựng lại, hình như Tống An có dặn thế thật, nhưng không tắm làm sao ngủ được?
“Chịu đựng đi.”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên lên tiếng như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.
Thẩm Kiều mặt mày ủ rũ, một ngày có thể chịu được, nhưng hai ba ngày thì sao chịu được?
Cô không ngờ vết thương trên người mình lại nghiêm trọng đến thế, ngay cả nước cũng không được dây vào.
“Tối nay lại bôi thuốc.” Dạ Mạc Thâm nói tiếp một câu.
“Lại bôi thuốc?”
“Sao nào? Một ngày hai lần, cô không biết sao?” Dạ Mạc Thâm lấy từ trong túi ra những thứ thuốc, cao dán Tống An giao cho anh.
Thẩm Kiều bị thương chẳng chịt, nếu muốn bôi chẳng phải sẽ cởi bỏ quần áo trước mặt anh sao?
Vừa nghĩ tới việc phải cởi quần áo trước mặt anh, mặt Thẩm Kiều đỏ bừng, cô bước tới định nhận lấy thuốc mỡ: “Tôi tự bôi được.”
Không ngờ bàn tay Dạ Mạc Thâm lại nắm lại, anh lạnh lùng liếc nhìn cô: “Tự cô có thể bôi được phía sau lưng?”
Thầm Kiểu: “…”
Không còn cách nào khác, cuối cùng Thẩm Kiều chỉ có thể im lặng, cam chịu uất ức để anh bôi cho mình.
“Cởi ra.” Dạ Mạc Thâm ra lệnh.
Thẩm Kiều: “Hay là, anh gọi người phục vụ lên bôi thuốc cho tôi?”
Cô vẫn đang giãy giụa, cô không thể nào cởi quần áo trước mặt Dạ Mạc Thâm được.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày cười nhạt: “Cậu chủ tôi đây tự tay bôi thuốc cho cô, cô còn chê à?”
Thẩm Kiều cắn môi dưới, vẻ mặt chua xót, không phải cô chê, chẳng qua là cảm thấy rất xấu hồ thôi.
“Cởi mau lên.” Dạ Mạc Thâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô co rúm lại, bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa liền thúc giục cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.