Chương 1246: Tôi có việc gấp
Thẩm Kiều
30/05/2021
“Nghe hiểu rồi chứ? Cút” Hàn Thanh lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Lâm Thấm Nhi còn có thể làm gì được nữa chứ, cô ta cũng đã làm đến mức này rồi mà người đàn ông lạnh lùng ở trước mắt này lại không có chút gì gọi là dao động, chẳng lẽ cô ta phải nằm úp sấp xuống mặt đất để đi hay sao?
Hơn nữa chỉ sợ rằng cho dù cô ta có nằm rạp xuống đất thì người đàn ông này cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.
Bây giờ Lâm Thấm Nhi mới hiểu được rằng hoá ra phụ nữ không nhất thiết phải tự hạ thấp bản thân mình trước mặt đàn ông, mà chỉ cần người đàn ông này yêu mình đủ nhiều thì cho dù mình có kiêu ngạo, cao cao khó với như thế nào đi chăng nữa thì người đó cũng sẽ cưng chiều hết lòng.
Đáng tiếc… Đã quá muộn.
Có lẽ cả đời này cô ta cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Lâm Thấm Nhi hồn bay phách lạc bước đi.
Hàn Thanh đóng cửa và quay vào trong phòng, vừa rồi sau khi anh vừa phát hoả một trận với Lâm Thấm Nhi xong thì bây giờ có thể nói là lửa nóng bừng bừng, anh muốn đi vào trong xối nước lạnh thêm một lần nữa nhưng mà vừa nấy sau khi Tiểu Nhan đi ra ngoài thì đến giờ vẫn chưa trở về, anh cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Thanh qua loa thay một bộ quần áo, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh vừa mới đi tới trước cửa phòng thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hàn Thanh bước lên mở cửa ra.
Quả nhiên là cô gái nhỏ đã trở về, trong tay cô ôm một cái túi, trông sắc mặt có chút khó coi.
“Hình như em về hơi trễ, anh cảm thấy sao rồi? Đã uống nước ấm chưa? Có phải còn rất khó chịu hay không?”
Hàn Thanh nhìn sắc mặt của cô, rồi lại nhìn cái túi trong tay cô: “Đây là cái gì?” Nhắc tới cái này, vẻ mặt của Tiểu Nhan lập tức trở nên như đưa đám: “Quầy lễ tân không có miếng dán hạ sốt, hơn nữa trên hòn đảo nhỏ này cũng không có bác sĩ, em hỏi nhân viên công tác thì may mắn là anh ta có mang theo vài viên thuốc hạ sốt, nhưng em sợ không đủ cho nên yêu cầu bọn họ chuẩn bị một túi đá lạnh, có lẽ sẽ có tác dụng với anh”
Đá lạnh?
Sau khi anh nhận ra rằng thứ mà cô gái nhỏ đang vuốt ve trong tay là một túi đá lạnh lớn thì sắc mặt Hàn Thanh thay đổi ngay lập tức, vươn tay cầm lấy túi đá trên tay cô rồi thuận tiện đặt trên cái kệ bên cạnh, sau đó nắm lấy tay cô gái nhỏ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên đường tới đây đôi tay của cô gái nhỏ đã đông lạnh như băng như vậy.
Nhiệt độ cơ thể con người chênh lệch rất nhiều so với cục đá lạnh, cô cứ trực tiếp vòng tay ôm túi chườm đá vào trong ngực như thế này nên trách không được sắc mặt có chút khó coi.
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh không nhịn được chạm vào mũi của cô gái nhỏ một cái: “Em là đồ ngốc sao? Cho dù có mang đá trở về thì cũng không biết cầm trong tay hay sao? Ôm trong ngực là làm gì chứ? Coi mình như cái tủ lạnh hửm?”
Nhắc tới việc này, Tiểu Nhan có chút lúng túng gãi gãi đầu của mình, buôn buồn nói: “Em, em xách không nổi, cho nên… Mới ôm luôn. Hơn nữa, chỉ một đoạn đường ngắn mà thôi, chẳng phải em không có việc gì hay sao?”
“Bây giờ thì không có việc gì nhưng nếu lại ôm lâu thêm một chút nữa thì có thể cơ thể của em sẽ không chịu nổi mà ngất xỉu, đến lúc đó thì ai sẽ giúp em? Đồ ngốc, lần sau không cho phép như vậy.”
“Vâng” Tiểu Nhan ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hàn Thanh thở dài một tiếng, bàn tay rộng lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô gái nhỏ, truyền nhiệt độ trên người mình qua cho cô.
Tiểu Nhan ôm túi đá nên cảm thấy lạnh gần chết, lúc này có nhiệt độ truyền đến liên tục nên thật sự rất thoải mái, thậm chí cô còn tham lam muốn nhiều độ ấm hơn nữa.
Chỉ có điều, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó nên lập tức đẩy tay của Hàn Thanh ra.
“Không thể như vậy được, anh vẫn còn đang phát sốt, trước tiên vẫn nên đừng có chạm vào eml! Đây là thuốc hạ sốt nhân viên công tác cho em, bây giờ em giúp anh chườm lạnh một chút!”
Nói xong, Tiểu Nhan vội vàng muốn xoay người.
Hàn Thanh bỗng nhiên nhớ tới lời nói vừa nãy của Lâm Thấm Nhi.
Một người ngoài như cô ta cũng cho rằng anh không muốn nói với cô gái nhỏ là vì không có hứng thú với cô, nếu để cho cô gái nhỏ biết không phải anh đang phát sốt mà là do thuốc kích thích nhưng lại không nói với cô thì có phải cô cũng sẽ nghĩ như vậy hay không?
Cho dù người ngoài nghĩ như thế nào, Hàn Thanh cũng không quan tâm.
Nhưng cách nghĩ của Tiểu Nhan… về điều này, Hàn Thanh vừa định thắng thắn rõ ràng với cô, nhưng khi lời nói vừa lên đến bên miệng thì đột nhiên Tiểu Nhan lại nói: “Mẹ nó, vậy mà cái ấm nấu nước này lại có thể bị hỏng cơ đấy, mấy người nhân viên công tác này cũng thật quá đáng, em đi tìm bọn họ để đổi một cái khác, anh đợi em một lát, năm phút sau em sẽ quay lại!”
Dứt lời, Tiểu Nhan vừa vội vội vàng vàng lao ra khỏi cửa.
Hàn Thanh: “…”
Từ đầu đến cuối, căn bản là không có cho anh mở miệng.
Tiểu Nhan ôm ấm nước đi xuống dưới lầu định đổi một cái khác, nhưng mà trên đường đi lại bị Lâm Thấm Nhi chặn đường.
Bởi vì cô có việc gấp cho nên không định nhiều lời với Lâm Thấm Nhị, sau khi lạnh lùng liếc cô ta một cái thì cô lập tức vòng qua người cô ta rồi rời đi.
Nhưng Lâm Thấm Nhi lại chặn đường của cô.
Tiểu Nhan mất kiên nhẫn nhìn cô ta”
“Tránh ra, tôi đang có việc gấp, không có rảnh để mà ba hoa chích choè với cô.”
Lâm Thấm Nhi nhếch môi: “Chẳng lẽ em không muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với Hàn Thanh hay sao?”
Nghe cô ta nói vậy, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, theo bản năng nheo mắt nhìn cô ta: “Cô nói vậy nghĩa là sao?”
“Rõ ràng là chỉ đi dạo một vòng quanh bờ biển mà thôi, nhưng tại sao lúc trở về cả người lại nóng ran lên, em cho rằng… Anh ấy chỉ phát sốt bình thường thôi sao?”
Lâm Thấm Nhi đi lên phía trước một bước, cười khẽ rồi nói: “Lại đây để chị gái nói cho em biết nhé, anh ấy bị trúng thuốc kích thích”
Trái tim của Tiểu Nhan đập thình thịch, nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
“Có phải rất ngạc nhiên hay không, rất bất ngờ đúng không? Nhưng mà… Chẳng phải hai người là vợ chồng hay sao? Anh ấy bị trúng thuốc kích thích, rõ ràng có thể dựa vào em để giải quyết nhưng mà vẫn không nói cho em biết, nhìn em cứ chạy lên chạy xuống như vậy, có cảm thấy mệt hay không?”
“ Trước đó Tiểu Nhan còn cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng bây giờ Lâm Thấm Nhi đã nói rõ ràng như vậy rồi, dù cô có là một đứa ngốc đi nữa thì cũng đã hiểu. Chẳng trách khi ở dưới lầu anh lại có chút kỳ lạ, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn luôn rất nóng rất nóng, là một kiểu nóng rất không bình thường.
Nhưng lúc ấy, căn bản là Tiểu Nhan cũng không có suy nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ của anh vừa rồi cũng không có gì khác thường, cô cho rằng anh chỉ đang phát sốt mà thôi, nhưng không ngờ lại là…
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của Tiểu Nhan có chút buồn, không biết nói gì tiếp theo.
“Có phải rất thất vọng hay không, em vẫn luôn gọi anh ấy là ông xã, nhưng căn bản là người ta không hề muốn chạm vào em, em gái Tiểu Nhan à, em nói thử xem đây có được coi như là tự mình đa tình hay không?”
Thật ra là Lâm Thấm Nhi đang cố ý, bởi vì cô ta bị Hàn Thanh cự tuyệt cho nên chỉ có thể ra tay từ phía Tiểu Nhan, dù sao cô ta còn chưa đạt được mục đích chính của mình, vậy thì cứ châm ngòi mối quan hệ của hai người này một chút, làm cho bọn họ không được thoải mái.
Nghĩ tới đây, Lâm Thấm Nhi có chút không nhịn được mà tự khen ngợi cho sự thông minh cơ trí của mình.
Ngay khi cô ta định nói thêm vài câu châm chọc nữa thì đột nhiên Tiểu Nhan cười khẽ một tiếng, đáp lại lời của cô ta.
“Thế thì sao?”
Lâm Thấm Nhi sững sờ.
“Tôi có đang tự mình đa tình hoặc là có mệt hay không thì liên quan cái rắm gì tới cô?”
Lâm Thấm Nhi: “..”
“Xem ra là cô Thấm Nhi đây thật sự không có đặt những lời tôi nói vào trong lòng rồi, thôi thì tôi đây sẽ thành toàn cho cô vậy, sau khi trở về thì tôi sẽ gọi cho cảnh sát ngay lập tức, chúc cô Thấm Nhi và chồng mình gặp gỡ thuận lợi trước nhé.”
Lâm Thấm Nhi bị lời nói của cô chọc tức đến điên người: “CôI”
“Còn nữa, cô không cần phải tới đây để châm ngòi quan hệ giữa chúng tôi, nhìn cách ăn mặc này của cô thì chắc là đã sử dụng thủ đoạn phải không? Đáng tiếc là đã thất bại rồi nhỉ?”
Tiểu Nhan cười như không cười nhìn chằm chằm vào quần áo trên người cô ta. Lâm Thấm Nhi cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, bởi vì muốn đánh cược với Tiểu Nhan cho nên căn bản là cô ta chưa kịp thay quần áo.
Lâm Thấm Nhi còn có thể làm gì được nữa chứ, cô ta cũng đã làm đến mức này rồi mà người đàn ông lạnh lùng ở trước mắt này lại không có chút gì gọi là dao động, chẳng lẽ cô ta phải nằm úp sấp xuống mặt đất để đi hay sao?
Hơn nữa chỉ sợ rằng cho dù cô ta có nằm rạp xuống đất thì người đàn ông này cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.
Bây giờ Lâm Thấm Nhi mới hiểu được rằng hoá ra phụ nữ không nhất thiết phải tự hạ thấp bản thân mình trước mặt đàn ông, mà chỉ cần người đàn ông này yêu mình đủ nhiều thì cho dù mình có kiêu ngạo, cao cao khó với như thế nào đi chăng nữa thì người đó cũng sẽ cưng chiều hết lòng.
Đáng tiếc… Đã quá muộn.
Có lẽ cả đời này cô ta cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Lâm Thấm Nhi hồn bay phách lạc bước đi.
Hàn Thanh đóng cửa và quay vào trong phòng, vừa rồi sau khi anh vừa phát hoả một trận với Lâm Thấm Nhi xong thì bây giờ có thể nói là lửa nóng bừng bừng, anh muốn đi vào trong xối nước lạnh thêm một lần nữa nhưng mà vừa nấy sau khi Tiểu Nhan đi ra ngoài thì đến giờ vẫn chưa trở về, anh cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Thanh qua loa thay một bộ quần áo, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh vừa mới đi tới trước cửa phòng thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hàn Thanh bước lên mở cửa ra.
Quả nhiên là cô gái nhỏ đã trở về, trong tay cô ôm một cái túi, trông sắc mặt có chút khó coi.
“Hình như em về hơi trễ, anh cảm thấy sao rồi? Đã uống nước ấm chưa? Có phải còn rất khó chịu hay không?”
Hàn Thanh nhìn sắc mặt của cô, rồi lại nhìn cái túi trong tay cô: “Đây là cái gì?” Nhắc tới cái này, vẻ mặt của Tiểu Nhan lập tức trở nên như đưa đám: “Quầy lễ tân không có miếng dán hạ sốt, hơn nữa trên hòn đảo nhỏ này cũng không có bác sĩ, em hỏi nhân viên công tác thì may mắn là anh ta có mang theo vài viên thuốc hạ sốt, nhưng em sợ không đủ cho nên yêu cầu bọn họ chuẩn bị một túi đá lạnh, có lẽ sẽ có tác dụng với anh”
Đá lạnh?
Sau khi anh nhận ra rằng thứ mà cô gái nhỏ đang vuốt ve trong tay là một túi đá lạnh lớn thì sắc mặt Hàn Thanh thay đổi ngay lập tức, vươn tay cầm lấy túi đá trên tay cô rồi thuận tiện đặt trên cái kệ bên cạnh, sau đó nắm lấy tay cô gái nhỏ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trên đường tới đây đôi tay của cô gái nhỏ đã đông lạnh như băng như vậy.
Nhiệt độ cơ thể con người chênh lệch rất nhiều so với cục đá lạnh, cô cứ trực tiếp vòng tay ôm túi chườm đá vào trong ngực như thế này nên trách không được sắc mặt có chút khó coi.
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh không nhịn được chạm vào mũi của cô gái nhỏ một cái: “Em là đồ ngốc sao? Cho dù có mang đá trở về thì cũng không biết cầm trong tay hay sao? Ôm trong ngực là làm gì chứ? Coi mình như cái tủ lạnh hửm?”
Nhắc tới việc này, Tiểu Nhan có chút lúng túng gãi gãi đầu của mình, buôn buồn nói: “Em, em xách không nổi, cho nên… Mới ôm luôn. Hơn nữa, chỉ một đoạn đường ngắn mà thôi, chẳng phải em không có việc gì hay sao?”
“Bây giờ thì không có việc gì nhưng nếu lại ôm lâu thêm một chút nữa thì có thể cơ thể của em sẽ không chịu nổi mà ngất xỉu, đến lúc đó thì ai sẽ giúp em? Đồ ngốc, lần sau không cho phép như vậy.”
“Vâng” Tiểu Nhan ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hàn Thanh thở dài một tiếng, bàn tay rộng lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô gái nhỏ, truyền nhiệt độ trên người mình qua cho cô.
Tiểu Nhan ôm túi đá nên cảm thấy lạnh gần chết, lúc này có nhiệt độ truyền đến liên tục nên thật sự rất thoải mái, thậm chí cô còn tham lam muốn nhiều độ ấm hơn nữa.
Chỉ có điều, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó nên lập tức đẩy tay của Hàn Thanh ra.
“Không thể như vậy được, anh vẫn còn đang phát sốt, trước tiên vẫn nên đừng có chạm vào eml! Đây là thuốc hạ sốt nhân viên công tác cho em, bây giờ em giúp anh chườm lạnh một chút!”
Nói xong, Tiểu Nhan vội vàng muốn xoay người.
Hàn Thanh bỗng nhiên nhớ tới lời nói vừa nãy của Lâm Thấm Nhi.
Một người ngoài như cô ta cũng cho rằng anh không muốn nói với cô gái nhỏ là vì không có hứng thú với cô, nếu để cho cô gái nhỏ biết không phải anh đang phát sốt mà là do thuốc kích thích nhưng lại không nói với cô thì có phải cô cũng sẽ nghĩ như vậy hay không?
Cho dù người ngoài nghĩ như thế nào, Hàn Thanh cũng không quan tâm.
Nhưng cách nghĩ của Tiểu Nhan… về điều này, Hàn Thanh vừa định thắng thắn rõ ràng với cô, nhưng khi lời nói vừa lên đến bên miệng thì đột nhiên Tiểu Nhan lại nói: “Mẹ nó, vậy mà cái ấm nấu nước này lại có thể bị hỏng cơ đấy, mấy người nhân viên công tác này cũng thật quá đáng, em đi tìm bọn họ để đổi một cái khác, anh đợi em một lát, năm phút sau em sẽ quay lại!”
Dứt lời, Tiểu Nhan vừa vội vội vàng vàng lao ra khỏi cửa.
Hàn Thanh: “…”
Từ đầu đến cuối, căn bản là không có cho anh mở miệng.
Tiểu Nhan ôm ấm nước đi xuống dưới lầu định đổi một cái khác, nhưng mà trên đường đi lại bị Lâm Thấm Nhi chặn đường.
Bởi vì cô có việc gấp cho nên không định nhiều lời với Lâm Thấm Nhị, sau khi lạnh lùng liếc cô ta một cái thì cô lập tức vòng qua người cô ta rồi rời đi.
Nhưng Lâm Thấm Nhi lại chặn đường của cô.
Tiểu Nhan mất kiên nhẫn nhìn cô ta”
“Tránh ra, tôi đang có việc gấp, không có rảnh để mà ba hoa chích choè với cô.”
Lâm Thấm Nhi nhếch môi: “Chẳng lẽ em không muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với Hàn Thanh hay sao?”
Nghe cô ta nói vậy, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, theo bản năng nheo mắt nhìn cô ta: “Cô nói vậy nghĩa là sao?”
“Rõ ràng là chỉ đi dạo một vòng quanh bờ biển mà thôi, nhưng tại sao lúc trở về cả người lại nóng ran lên, em cho rằng… Anh ấy chỉ phát sốt bình thường thôi sao?”
Lâm Thấm Nhi đi lên phía trước một bước, cười khẽ rồi nói: “Lại đây để chị gái nói cho em biết nhé, anh ấy bị trúng thuốc kích thích”
Trái tim của Tiểu Nhan đập thình thịch, nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
“Có phải rất ngạc nhiên hay không, rất bất ngờ đúng không? Nhưng mà… Chẳng phải hai người là vợ chồng hay sao? Anh ấy bị trúng thuốc kích thích, rõ ràng có thể dựa vào em để giải quyết nhưng mà vẫn không nói cho em biết, nhìn em cứ chạy lên chạy xuống như vậy, có cảm thấy mệt hay không?”
“ Trước đó Tiểu Nhan còn cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng bây giờ Lâm Thấm Nhi đã nói rõ ràng như vậy rồi, dù cô có là một đứa ngốc đi nữa thì cũng đã hiểu. Chẳng trách khi ở dưới lầu anh lại có chút kỳ lạ, bàn tay nắm lấy tay cô vẫn luôn rất nóng rất nóng, là một kiểu nóng rất không bình thường.
Nhưng lúc ấy, căn bản là Tiểu Nhan cũng không có suy nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ của anh vừa rồi cũng không có gì khác thường, cô cho rằng anh chỉ đang phát sốt mà thôi, nhưng không ngờ lại là…
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của Tiểu Nhan có chút buồn, không biết nói gì tiếp theo.
“Có phải rất thất vọng hay không, em vẫn luôn gọi anh ấy là ông xã, nhưng căn bản là người ta không hề muốn chạm vào em, em gái Tiểu Nhan à, em nói thử xem đây có được coi như là tự mình đa tình hay không?”
Thật ra là Lâm Thấm Nhi đang cố ý, bởi vì cô ta bị Hàn Thanh cự tuyệt cho nên chỉ có thể ra tay từ phía Tiểu Nhan, dù sao cô ta còn chưa đạt được mục đích chính của mình, vậy thì cứ châm ngòi mối quan hệ của hai người này một chút, làm cho bọn họ không được thoải mái.
Nghĩ tới đây, Lâm Thấm Nhi có chút không nhịn được mà tự khen ngợi cho sự thông minh cơ trí của mình.
Ngay khi cô ta định nói thêm vài câu châm chọc nữa thì đột nhiên Tiểu Nhan cười khẽ một tiếng, đáp lại lời của cô ta.
“Thế thì sao?”
Lâm Thấm Nhi sững sờ.
“Tôi có đang tự mình đa tình hoặc là có mệt hay không thì liên quan cái rắm gì tới cô?”
Lâm Thấm Nhi: “..”
“Xem ra là cô Thấm Nhi đây thật sự không có đặt những lời tôi nói vào trong lòng rồi, thôi thì tôi đây sẽ thành toàn cho cô vậy, sau khi trở về thì tôi sẽ gọi cho cảnh sát ngay lập tức, chúc cô Thấm Nhi và chồng mình gặp gỡ thuận lợi trước nhé.”
Lâm Thấm Nhi bị lời nói của cô chọc tức đến điên người: “CôI”
“Còn nữa, cô không cần phải tới đây để châm ngòi quan hệ giữa chúng tôi, nhìn cách ăn mặc này của cô thì chắc là đã sử dụng thủ đoạn phải không? Đáng tiếc là đã thất bại rồi nhỉ?”
Tiểu Nhan cười như không cười nhìn chằm chằm vào quần áo trên người cô ta. Lâm Thấm Nhi cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình, bởi vì muốn đánh cược với Tiểu Nhan cho nên căn bản là cô ta chưa kịp thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.