Chương 170: Tôi không có hứng thú với anh
Thẩm Kiều
09/04/2021
Thẩm Kiều từng nghe Hàn Tuyết U nói qua chuyện của anh cả cô ta, theo lời nói của cô ta thì anh cô ta đối xử với cô ta khá lạnh nhạt, dù sao thì cô ta cũng chỉ là em gái sau này mới được nhận lại, vì vậy anh cô ta cũng khó mà quan tâm đến cô ta.
Lúc đó Thẩm Kiều còn an ủi Hàn Tuyết U, sau này không biết Hàn Tuyết U nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên vô cớ nồi giận.
Bây giờ Hàn Thanh hỏi tới, Thẩm Kiều là bạn thân của Hàn Tuyết U, tất nhiên là muốn giúp cô ta nói chuyện.
Vẻ mặt Hàn Thanh như có điều gì đó suy nghĩ, không có tiếp lời của co.
Một lát sau, anh ta hỏi cô: “Vậy thì tất cả mọi chuyện của em ấy cô đều biết hay sao? Còn tất cả mọi chuyện của cô em ấy cũng đều biết hết à?” Tuy Thẩm Kiều không hiểu anh ta hỏi cô câu này là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.
Tất nhiên cô với Hàn Tuyết U vô cùng thân thiết với nhau rồi.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng, Hàn Thanh không nói chuyện, Thẩm Kiều cũng không biết nên nói gì với anh ta cả.
Hai người cứ như vậy trên suốt cả chặng đường, lúc tới nơi, xe dừng lại, Thẩm Kiều nhìn thoáng qua bên ngoài, mới quay sang cảm ơn Hàn Thanh: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn đã tiện đường cho tôi đi nhờ một đoạn, vậy tôi đi trước đây.”
Thẩm Kiểu nói xong thì mở cửa xe, lúc cô cúi đầu xoay người chuẩn bị xuống xe, Hàn Thanh bỗng nhiên gọi cô lại.
“Cô Thẩm, có thể kết bạn Facebook được không?” Hàn Thanh hỏi như vậy khiến Thẩm Kiều ngần người mất một lúc, điều này cũng khiến Tô Cửu đang ngồi ở bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm, cô ta đã đi theo Hàn Thanh nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ thấy anh ta dùng Facebook cả.
Hiện giờ vậy mà lại vì Thầm Kiều dùng Facebook mà anh ta cũng muốn dùng.
Thẩm Kiều không nghĩ tới vậy mà Hàn Thanh lại… Phải mất một lúc lâu cô mới phản ứng lại, chắc có lẽ anh ta muốn hỏi cô chuyện của em gái anh ta đây mà. Thế là Thẩm Kiều nói cho anh biết tài khoản Facebook của mình, ai ngờ Hàn Thanh trực tiếp đưa điện thoại của anh ta cho cô: “Tìm giúp tôi tài khoản của cô với.”
“,,.”
Thẩm Kiều chỉ có thể cầm lấy, chiếc điện thoại lạnh ngắt, Thẩm Kiều phát hiện vậy mà tài khoản Facebook của anh ta lại là tài khoản mới lập, cô cũng không dám nhìn loạn, sợ nhìn thấy những thứ không nên xem trong điện thoại của anh ta, thế là vội vã tìm tài khoản Facebook của mình, gửi lời mời kết bạn, sau đó trả lại cho anh ta.
“Được rồi tổng giám đốc Hàn.”
“Ừ.”
Hàn Thanh gật đầu, vươn tay lấy lại điện thoại.
“Vậy… Tôi đi trước đây, hôm nay thật cảm ơn anh.”
Lúc này Thẩm Kiều mới thuận lợi rời đi.
Đợi sau khi Thẩm Kiều đi rồi, Tô Cửu nhìn chằm chằm Hàn Thanh một hồi lâu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
“Có vấn đề gì sao?” Hàn Thanh liếc cô ta.
Tô Cửu phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Hàn, anh có sử dụng Facebook à?” Hàn Thanh sững lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta: “Đang học cách dùng.”
Tô Cửu: “… Có cần tôi dạy anh không?” “Không cần, tôi đã biết dùng những thứ cơ bản trên đó rồi.”
Hàn Thanh nói xong thì không quan tâm đến Tô Cửu nữa, ngả người ra sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Tô Cửu cũng không nói gì nữa.
Chỉ là trong lòng cô ta vẫn luôn thắc mắc, thái độ của Hàn Thanh với Thẩm Kiều rất kỳ lạ, ánh mắt của anh ta luôn đặt trên người Thẩm Kiều, nhưng trong ánh ấy lại không hề có một chút tình cảm nam nữ nào, vậy nên cô ta cũng không hiểu đến cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra nữa.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Thẩm Kiều ngày càng thành thạo việc quản lý ở cửa hàng, mà hoạt động cuối năm của Tập đoàn Tân Thời cũng ngày càng cận kề, nhân viên của công ty đã bắt đầu chuẩn bị, tất nhiên bộ phận tổng hợp của các cô cũng phải tham gia giúp đỡ.
Những hoạt động như thế này thường sẽ có những công việc rất cực khổ, đều là do bên bộ phận của cô chọn ra mấy người đến giúp đỡ.
Bởi vì trước đó Thẩm Kiều đã làm mất lòng Hứa Liêu, cho nên tên của cô cũng có trong danh sách những người tham gia giúp đỡ, còn có Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ nữa.
Lúc tới chỗ làm, nhân viên công tác trực tiếp bảo các cô đi bơm bong bóng, mặc dù ba cô đều làm ở cùng một bộ phận, nhưng Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ lại làm chung với nhau, hoàn toàn không quan tâm đến Thẩm Kiều.
“Hứa Liêu thật là, vậy mà anh ta lại không hề nể mặt chị Tường Vi mà quan tâm đến chúng ta một chút? Thế mà lại bảo chúng ta đến đây làm những công việc nặng nhọc này, đến cùng là anh ta nghĩ gì thứ gì trong đầu vậy chứ?” Thôi Mẫn Lệ vừa bơm bong bóng, vừa buồn bực mà oán trách.
Cao Vân mím môi, liếc Thẩm Kiều đứng cách đó không xa. Bên kia chỉ có một mình cô, mà bên này hai người các cô lại làm cùng nhau.
Nghĩ tới điều này, Cao Vân nhếch môi: “Có lẽ, Hứa Liêu cố ý.”
“Thật sự là cố ý sao? Tên khốn kiếp này!” Thôi Mẫn Lệ tức giận dùng sức mà đạp, nhưng quả bóng đã được bơm căng, vậy nên toàn bộ khí đều bị bơm ra ngoài, căn bản sự trút giận này cũng chẳng được lợi gì.
Cao Vân lại lạnh lùng cười nói: “Cô sốt ruột, tức giận như thế làm gì? Không phải chúng ta đang làm chung một chỗ hay sao?” “Cùng nhau làm một chỗ thì sao? Vậy mà anh ta lại để chúng ta đến làm thứ công việc nặng nhọc, không có ý nghĩa này, thật là làm tôi tức chết mà, Hứa Liêu đúng là điên rồi, sau khi trở về tôi phải đi nói với chị Tường Vi mới được.”
“Thôi Mẫn Lệ, có phải cô bị ngốc hay không? Lời nói của tôi cô nghe không hiểu đấy à? Hứa Liêu bảo Thẩm Kiều đến đây, cũng bảo chúng ta đến đây, ý là muốn chúng ta với cô ta… Chính là muốn chúng ta dạy dỗ cô ta.”
Thôi Mẫn Lệ: “Hả!” “Hả gì mà hả! Cô đúng là ngốc mà, đến việc này mà cũng không hiểu. Hứa Liêu chính là nghe lời của chị Tường Vi mới tạo cơ hội cho chúng ta đó.”
Nghe Cao Vân giải thích như vậy, cuối cùng Thôi Mẫn Lệ mới phục hồi lại tinh thần: “Thì ra là vậy, vậy chúng cần lợi dụng cơ hội này đề dạy dỗ cô ta phải không?” “Không cần vội, từ giờ đến hoạt động cuối năm còn nửa tháng nữa, chúng ta sẽ tặng cho cô ta một món quà thật đặc biệt, để cô ta biết…
Chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc như vậy đâu.”
Thôi Mẫn Lệ vừa nghe đến việc có thể trả thù Thẩm Kiều, trong lòng vô cùng vui vẻ, vì thế mọi chuyện đều nghe theo lời của Cao Vân.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tuần đã trôi qua.
Bởi vì phải đến đây giúp đỡ, mỗi này không chỉ đến giúp việc mà có lúc còn phải làm việc ngoài nắng, vậy nên da của cả hai người Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ đều đen đi thấy rõ, nhưng Thẩm Kiều lại chẳng đen di chút nào, làn da trắng hồng thu hút tầm mắt của mọi người đúng là làm người khác phải ghen tị mà.
Trong lòng Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ đều vô cùng ghen tị.
Mà trong lòng Hứa Liêu lại âm thầm so sánh các cô với nhau, lại càng cảm thấy Thẩm Kiều chính là báu vật mà, vậy nên càng nảy ra tâm tư bất chính đối với cô.
Thế là, anh ta mượn danh nghĩa là người giám sát, đến chỗ làm việc, gọi Thẩm Kiều ra ngoài.
“Thẩm Kiều, dạo này chắc cô vất vả lắm!” Vẻ mặt Thẩm Kiều lạnh nhạt, nói: “Cũng được.”
Hứa Liêu tiến lên hai bước, định võ vai cô, nhưng mà tay còn chưa đụng tới vai của cô, Thẩm Kiều vội lùi về phía sau hai bước: “Chủ quản, anh tìm tôi có việc gì không?” “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn đến xem cô thế nào rồi thôi, có vất vả hay không, nếu vất vả quá, cô có thể cầu xin tôi, tôi… Có thể để cô trở về.”
Thẩm Kiều: “… Không cần đâu, tôi làm việc ở đây cũng rất tốt.”
Thì ra anh ta còn chưa từ bỏ ý định.
Hứa Liêu ngần ra, sau đó lại bất đắc dĩ mà thở dài, lắc đầu: “Thẩm Kiều à, tôi đã gặp qua nhiều cô gái bướng bỉnh như cô, nhưng cũng chỉ bướng bỉnh được mấy ngày đầu, cô có thể cảm thấy chịu chút khổ này cũng không là gì, nhưng sau này thì sao? Nếu như mỗi ngày cô đều phải chịu khổ như vậy, có lẽ còn có thể khổ hơn bây giờ rất nhiều lần, đến khi đó cô còn có thể chịu được sao? Người hiểu rõ thời thế mới là người thông minh, cùng với việc chịu khổ trong những ngày tháng sau này, không bằng… Hiện tại cô theo tôi di.”
“Quản lý Liêu nói đùa, ai cũng muốn leo lên đứng ở chỗ cao cả, tuy rằng tôi đã bị giáng chức, nhưng tôi… Trong lòng vẫn muốn leo lên phía trên, nhưng anh… Tôi thật sự không có hứng thú.”
Sắc mặt Hứa Liêu lập tức thay đổi, giận dữ chỉ vào cô: “Chẳng lẽ cô cho rằng cô còn có thể quay trở về vị trí trước đó hay sao? Chỉ dựa vào cô thôi sao?”
Lúc đó Thẩm Kiều còn an ủi Hàn Tuyết U, sau này không biết Hàn Tuyết U nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên vô cớ nồi giận.
Bây giờ Hàn Thanh hỏi tới, Thẩm Kiều là bạn thân của Hàn Tuyết U, tất nhiên là muốn giúp cô ta nói chuyện.
Vẻ mặt Hàn Thanh như có điều gì đó suy nghĩ, không có tiếp lời của co.
Một lát sau, anh ta hỏi cô: “Vậy thì tất cả mọi chuyện của em ấy cô đều biết hay sao? Còn tất cả mọi chuyện của cô em ấy cũng đều biết hết à?” Tuy Thẩm Kiều không hiểu anh ta hỏi cô câu này là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.
Tất nhiên cô với Hàn Tuyết U vô cùng thân thiết với nhau rồi.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng, Hàn Thanh không nói chuyện, Thẩm Kiều cũng không biết nên nói gì với anh ta cả.
Hai người cứ như vậy trên suốt cả chặng đường, lúc tới nơi, xe dừng lại, Thẩm Kiều nhìn thoáng qua bên ngoài, mới quay sang cảm ơn Hàn Thanh: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn đã tiện đường cho tôi đi nhờ một đoạn, vậy tôi đi trước đây.”
Thẩm Kiểu nói xong thì mở cửa xe, lúc cô cúi đầu xoay người chuẩn bị xuống xe, Hàn Thanh bỗng nhiên gọi cô lại.
“Cô Thẩm, có thể kết bạn Facebook được không?” Hàn Thanh hỏi như vậy khiến Thẩm Kiều ngần người mất một lúc, điều này cũng khiến Tô Cửu đang ngồi ở bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm, cô ta đã đi theo Hàn Thanh nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ thấy anh ta dùng Facebook cả.
Hiện giờ vậy mà lại vì Thầm Kiều dùng Facebook mà anh ta cũng muốn dùng.
Thẩm Kiều không nghĩ tới vậy mà Hàn Thanh lại… Phải mất một lúc lâu cô mới phản ứng lại, chắc có lẽ anh ta muốn hỏi cô chuyện của em gái anh ta đây mà. Thế là Thẩm Kiều nói cho anh biết tài khoản Facebook của mình, ai ngờ Hàn Thanh trực tiếp đưa điện thoại của anh ta cho cô: “Tìm giúp tôi tài khoản của cô với.”
“,,.”
Thẩm Kiều chỉ có thể cầm lấy, chiếc điện thoại lạnh ngắt, Thẩm Kiều phát hiện vậy mà tài khoản Facebook của anh ta lại là tài khoản mới lập, cô cũng không dám nhìn loạn, sợ nhìn thấy những thứ không nên xem trong điện thoại của anh ta, thế là vội vã tìm tài khoản Facebook của mình, gửi lời mời kết bạn, sau đó trả lại cho anh ta.
“Được rồi tổng giám đốc Hàn.”
“Ừ.”
Hàn Thanh gật đầu, vươn tay lấy lại điện thoại.
“Vậy… Tôi đi trước đây, hôm nay thật cảm ơn anh.”
Lúc này Thẩm Kiều mới thuận lợi rời đi.
Đợi sau khi Thẩm Kiều đi rồi, Tô Cửu nhìn chằm chằm Hàn Thanh một hồi lâu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
“Có vấn đề gì sao?” Hàn Thanh liếc cô ta.
Tô Cửu phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Hàn, anh có sử dụng Facebook à?” Hàn Thanh sững lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta: “Đang học cách dùng.”
Tô Cửu: “… Có cần tôi dạy anh không?” “Không cần, tôi đã biết dùng những thứ cơ bản trên đó rồi.”
Hàn Thanh nói xong thì không quan tâm đến Tô Cửu nữa, ngả người ra sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Tô Cửu cũng không nói gì nữa.
Chỉ là trong lòng cô ta vẫn luôn thắc mắc, thái độ của Hàn Thanh với Thẩm Kiều rất kỳ lạ, ánh mắt của anh ta luôn đặt trên người Thẩm Kiều, nhưng trong ánh ấy lại không hề có một chút tình cảm nam nữ nào, vậy nên cô ta cũng không hiểu đến cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra nữa.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Thẩm Kiều ngày càng thành thạo việc quản lý ở cửa hàng, mà hoạt động cuối năm của Tập đoàn Tân Thời cũng ngày càng cận kề, nhân viên của công ty đã bắt đầu chuẩn bị, tất nhiên bộ phận tổng hợp của các cô cũng phải tham gia giúp đỡ.
Những hoạt động như thế này thường sẽ có những công việc rất cực khổ, đều là do bên bộ phận của cô chọn ra mấy người đến giúp đỡ.
Bởi vì trước đó Thẩm Kiều đã làm mất lòng Hứa Liêu, cho nên tên của cô cũng có trong danh sách những người tham gia giúp đỡ, còn có Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ nữa.
Lúc tới chỗ làm, nhân viên công tác trực tiếp bảo các cô đi bơm bong bóng, mặc dù ba cô đều làm ở cùng một bộ phận, nhưng Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ lại làm chung với nhau, hoàn toàn không quan tâm đến Thẩm Kiều.
“Hứa Liêu thật là, vậy mà anh ta lại không hề nể mặt chị Tường Vi mà quan tâm đến chúng ta một chút? Thế mà lại bảo chúng ta đến đây làm những công việc nặng nhọc này, đến cùng là anh ta nghĩ gì thứ gì trong đầu vậy chứ?” Thôi Mẫn Lệ vừa bơm bong bóng, vừa buồn bực mà oán trách.
Cao Vân mím môi, liếc Thẩm Kiều đứng cách đó không xa. Bên kia chỉ có một mình cô, mà bên này hai người các cô lại làm cùng nhau.
Nghĩ tới điều này, Cao Vân nhếch môi: “Có lẽ, Hứa Liêu cố ý.”
“Thật sự là cố ý sao? Tên khốn kiếp này!” Thôi Mẫn Lệ tức giận dùng sức mà đạp, nhưng quả bóng đã được bơm căng, vậy nên toàn bộ khí đều bị bơm ra ngoài, căn bản sự trút giận này cũng chẳng được lợi gì.
Cao Vân lại lạnh lùng cười nói: “Cô sốt ruột, tức giận như thế làm gì? Không phải chúng ta đang làm chung một chỗ hay sao?” “Cùng nhau làm một chỗ thì sao? Vậy mà anh ta lại để chúng ta đến làm thứ công việc nặng nhọc, không có ý nghĩa này, thật là làm tôi tức chết mà, Hứa Liêu đúng là điên rồi, sau khi trở về tôi phải đi nói với chị Tường Vi mới được.”
“Thôi Mẫn Lệ, có phải cô bị ngốc hay không? Lời nói của tôi cô nghe không hiểu đấy à? Hứa Liêu bảo Thẩm Kiều đến đây, cũng bảo chúng ta đến đây, ý là muốn chúng ta với cô ta… Chính là muốn chúng ta dạy dỗ cô ta.”
Thôi Mẫn Lệ: “Hả!” “Hả gì mà hả! Cô đúng là ngốc mà, đến việc này mà cũng không hiểu. Hứa Liêu chính là nghe lời của chị Tường Vi mới tạo cơ hội cho chúng ta đó.”
Nghe Cao Vân giải thích như vậy, cuối cùng Thôi Mẫn Lệ mới phục hồi lại tinh thần: “Thì ra là vậy, vậy chúng cần lợi dụng cơ hội này đề dạy dỗ cô ta phải không?” “Không cần vội, từ giờ đến hoạt động cuối năm còn nửa tháng nữa, chúng ta sẽ tặng cho cô ta một món quà thật đặc biệt, để cô ta biết…
Chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc như vậy đâu.”
Thôi Mẫn Lệ vừa nghe đến việc có thể trả thù Thẩm Kiều, trong lòng vô cùng vui vẻ, vì thế mọi chuyện đều nghe theo lời của Cao Vân.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tuần đã trôi qua.
Bởi vì phải đến đây giúp đỡ, mỗi này không chỉ đến giúp việc mà có lúc còn phải làm việc ngoài nắng, vậy nên da của cả hai người Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ đều đen đi thấy rõ, nhưng Thẩm Kiều lại chẳng đen di chút nào, làn da trắng hồng thu hút tầm mắt của mọi người đúng là làm người khác phải ghen tị mà.
Trong lòng Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ đều vô cùng ghen tị.
Mà trong lòng Hứa Liêu lại âm thầm so sánh các cô với nhau, lại càng cảm thấy Thẩm Kiều chính là báu vật mà, vậy nên càng nảy ra tâm tư bất chính đối với cô.
Thế là, anh ta mượn danh nghĩa là người giám sát, đến chỗ làm việc, gọi Thẩm Kiều ra ngoài.
“Thẩm Kiều, dạo này chắc cô vất vả lắm!” Vẻ mặt Thẩm Kiều lạnh nhạt, nói: “Cũng được.”
Hứa Liêu tiến lên hai bước, định võ vai cô, nhưng mà tay còn chưa đụng tới vai của cô, Thẩm Kiều vội lùi về phía sau hai bước: “Chủ quản, anh tìm tôi có việc gì không?” “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn đến xem cô thế nào rồi thôi, có vất vả hay không, nếu vất vả quá, cô có thể cầu xin tôi, tôi… Có thể để cô trở về.”
Thẩm Kiều: “… Không cần đâu, tôi làm việc ở đây cũng rất tốt.”
Thì ra anh ta còn chưa từ bỏ ý định.
Hứa Liêu ngần ra, sau đó lại bất đắc dĩ mà thở dài, lắc đầu: “Thẩm Kiều à, tôi đã gặp qua nhiều cô gái bướng bỉnh như cô, nhưng cũng chỉ bướng bỉnh được mấy ngày đầu, cô có thể cảm thấy chịu chút khổ này cũng không là gì, nhưng sau này thì sao? Nếu như mỗi ngày cô đều phải chịu khổ như vậy, có lẽ còn có thể khổ hơn bây giờ rất nhiều lần, đến khi đó cô còn có thể chịu được sao? Người hiểu rõ thời thế mới là người thông minh, cùng với việc chịu khổ trong những ngày tháng sau này, không bằng… Hiện tại cô theo tôi di.”
“Quản lý Liêu nói đùa, ai cũng muốn leo lên đứng ở chỗ cao cả, tuy rằng tôi đã bị giáng chức, nhưng tôi… Trong lòng vẫn muốn leo lên phía trên, nhưng anh… Tôi thật sự không có hứng thú.”
Sắc mặt Hứa Liêu lập tức thay đổi, giận dữ chỉ vào cô: “Chẳng lẽ cô cho rằng cô còn có thể quay trở về vị trí trước đó hay sao? Chỉ dựa vào cô thôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.