Chương 656: Trái tim kỳ lạ
Thẩm Kiều
24/05/2021
“…”
Đột nhiên xuất hiện một câu như thế khiến tất cả mọi người trong phòng họp ngây ngẩn ra.
Ngay cả Tiêu Túc bên cạnh cũng sững sờ, ánh mắt hoảng sợ nhìn Dạ Mạc Thâm, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu Dạ…”
Một lão già trong đó trừng mắt lên nhìn Dạ Mạc Thâm: “Vừa nãy cậu Dạ nói gì vậy? Phiền cậu nói lại lần nữa đi, vừa nãy tôi không nghe rõ.”
Trong đầu Dạ Mạc Thâm chỉ có suy nghĩ nên mua quà gì cho con, thốt ra cực kỳ tự nhiên.
“Trẻ con thường thích gì?”
Những người tham gia họp đại đa số đều là người trung niên, có người thậm chí đã con cháu đầy nhà, chỉ là chưa tới tuổi về hưu mà thôi.
Bọn họ đều là người làm cha làm ông, trong nhà có rất nhiều trẻ con, chắc chắn biết trẻ con thích gì.
Một người trung niên và người ngồi cạnh ông ta liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ khó tin trong mắt nhau.
Không ngờ cậu Dạ lại hỏi trẻ con thích gì trong buổi họp?
Tại sao lại hỏi một câu chẳng liên quan gì tới công việc? Nhưng suy cho cùng bọn họ đều là người trong giới kinh doanh, có sóng to gió lớn nào mà bọn họ chưa trải qua chứ? Mấy người bọn họ hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, chẳng mấy chốc đã kịp phản ứng lại.
Có một người trong đó hỏi: “Cậu Dạ, cậu muốn mua quà cho trẻ con à?”
“Ừm.” Dạ Mạc Thâm nhếch môi, khẽ gật đầu, nhíu mày.
“Cậu Dạ, vấn đề này tôi biết, bình thường trẻ con đều rất thích những thứ đáng yêu, mua những thứ đáng yêu là được.”
“Đáng yêu?”
Dạ Mạc Thâm nghi hoặc, híp mắt lại: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như gấu bông, hoặc là búp bê, không được thì có thể mua bộ xếp hình, bây giờ có rất nhiều kiểu, vợ tôi cũng thường xuyên mua cho con gái tôi.”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Con gái.
Đột nhiên anh cảm thấy có con gái cũng không tệ, nhưng mà… Con của Mộc Tử là bé trai.
“Đợi chút, chúng tôi còn chưa hỏi rõ ràng mà sao ông đã giới thiệu rồi?”
Thấy Dạ Mạc Thâm hứng thú nên tất cả mọi người đều muốn tranh công, cuộc họp chợt biết thành nơi lấy lòng.
“Cậu Dạ, tôi có thể hỏi đứa bé ngài định tặng quà là nam hay nữ không? Sở thích của bé trai và bé gái rất khác nhau, nếu tặng quà sai thì không hay cho lắm đâu.”
“Ừm.” Dạ Mạc Thầm gật đầu đồng ý: “Bé trai”
“Tặng quà cho bé trai thì có thể tặng các kiểu mô hình.”
Mô hình?
Dạ Mạc Thâm chả xa lạ gì cái từ này… Nhưng mà, trẻ con cũng chơi thứ này à.
“Thứ tôi nói chính là mấy kiểu thiết kế riêng cho trẻ con, bé trai ấy mà, thường rất nghịch ngợm, sở thích không giống bé gái, cũng có thể là máy chơi game, ô tô đồ chơi.”
“Cậu Dạ, Cậu Dạ, nhà chúng tôi thường mua…”
Một đám người nhao nhao nói một tràng ví dụ, Dạ Mạc Thâm càng nghe càng nhíu mày, đôi môi mỏng nhếch lên.
Một lát sau, anh gọi một tiếng.
“Tiêu Túc.”
“Hả?”
Bị gọi tên, Tiêu Túc hơi sững sở, đáp một tiếng theo phản xạ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt cậu ta đã đứng dậy đi tới trước mặt Dạ Mạc Thâm.
“Cậu Dạ? Anh phân phó gì ạ?”
Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cậu ta một cái, mím môi: “Nhớ kỹ những thứ bọn họ nói.”
Tiêu Túc: “…”
“Trợ lý Tiêu, vừa nãy tôi nói…”
Một đám người lại bắt đầu nhao nhao, tranh nhau chen lấn, rõ ràng là phòng họp cao cấp lại kêu hồ giống như mấy bà bán cá ngoài chợ.
Mà Tiêu Túc có cảm giác mình chưa từng nghe thấy những thứ mà bọn họ nói bao giờ, cuối cùng nghe tới mức tê cả da đầu mới nhớ được tên mấy thứ đồ chơi đó.
Sau khi nhớ xong, Tiêu Túc đưa một tờ giấy cho Dạ Mạc Thâm.
“Cậu Dạ, đây là những thứ tôi nhớ được.”
Dạ Mạc Thâm thấy tờ giấy kia thì thỏa mãn gật đầu.
“Ừm, liệt kê một danh sách rồi mua tất cả những thứ này.”
Tiêu Túc: “Mua thật ấy a? Cậu Dạ, ngài…”
“Mua quà cho con trai tôi, sao hả?”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, lạnh lùng hỏi một câu.
Môi Tiêu Túc khẽ run rẩy, giống như nghe thấy chuyện gì ghê gớm lắm.
“Có vấn đề gì à?”
Trong đôi mắt Dạ Mạc Thâm đã hiện lên vẻ không vui.
Tiêu Túc lắc đầu.
“Không có vấn đề gì, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay, mua lại tất cả đúng không a? Anh yên tâm, OK hết!”
Tiêu Túc cảm thấy việc mua lại tất cả những thứ này rất hoang đường, thật ra trong này có rất nhiều thứ giống nhau, chẳng qua là tên khác nhau thôi, nhưng cậu ta không dám làm trái lệnh của Dạ Mạc Thâm.
Sau khi kết thúc buổi họp, đám người vừa tiến tới thang máy vừa nghị luận.
“Hai ngày nay cậu Dạ làm sao vậy?”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết đã có chuyện gì? Mấy ngày nay không ở công ty, lúc tới công ty thì nghe điện thoại xong là rời đi, sau khi quay về thì lại hỏi trẻ con thích gì? Các ông thử nói xem, cậu Dạ muốn mua quà cho trẻ con có phải là mua cho con trai cậu ấy không?”
“… Sao thế được? Cậu Dạ làm gì có con trai?”
“À, hay là mua cho con của họ hàng?”
“Tôi chưa nghe nói cậu Dạ có qua lại với ai bao giờ…”
“Chẳng lẽ thật sự có con trai à?”
Một đám người hai mặt nhìn nhau, thấy Tiêu Túc đi tới lập tức đuổi theo: “Trợ lý Tiêu, mấy ngày nay cậu Dạ có chuyện gì vậy? Thường xuyên không ở trong công ty thì không nói, nhưng mà mới họp được một nửa đã không họp nữa.”
“Đúng vậy, tập đoàn nhà họ Dạ lớn như thế chẳng lẽ cậu Dạ định buông tay mặc kệ à?”
Nghe thấy thế, Tiêu Túc không nhịn được mà đứng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ.
“Ông cũng nói rồi đấy thôi, tập đoàn nhà họ Dạ lớn như thế, sao cậu Dạ lại buông tay mặc kệ chứ?
Hơn nữa, gần đây các hoạt động của tập đoàn nhà họ Dạ không có vấn đề gì đúng không?”
Đám người nghe xong thì gật đầu trong vô thức.
“Đúng là không có vấn đề gì.
“Trợ lý Tiêu, không phải chúng tôi chất vấn năng lực của cậu Dạ, chỉ là chúng tôi nghĩ lung tung một chút, cậu Dạ có con trai à?”
Tiêu Túc: “…”
Cậu ta nhếch miệng, ngước mắt nhìn người kia, ánh mắt hững hờ: “Ông muốn biết đến thế thì “a sao không tự đi hỏi anh ấy đi?”
Người kia ngượng ngùng sờ đầu, bảo ông ta đi hỏi cậu Dạ, ông ta làm gì có gan đấy? Ông ta không muốn sống nữa mới đi hỏi anh.
“Mấy người đã không dám hỏi thì cũng đừng hỏi tôi, mấy người sợ hãi thì ông đây cũng biết sợi”
Tiêu Túc nói xong bèn đi thẳng vào thang máy. Trong lúc cửa thang máy đóng lại, một đám người vẫn chưa tỉnh táo lại, thế nên trong thang máy chỉ có một mình Tiêu Túc, cậu ta nhìn vách thang máy lẩm bẩm: “Còn hỏi tôi chứ, ông đây cũng có biết gì đâu, dù có biết thì cũng không nói cho mấy người, đúng là không ngờ…
Một đám lão già lại cũng kỳ quái như thế.”
Tiêu Túc đi mua toàn bộ đồ chơi theo lời của Dạ Mạc Thâm, sau khi mua xong mới phát hiện xe của mình không chứa nổi.
Thế là cậu ta đành phải để công ty giao hàng đưa tới nhà Dạ Mạc Thâm.
Lúc Dạ Mạc Thâm nhìn thấy một xe toàn đồ chơi, vẻ mặt không đổi đứng đó.
“Chính là mấy thứ này?”
Tiêu Túc khẽ gật đầu, vô thức nuốt nước miếng: “Đều ở đây cả, cậu Dạ xem thử giải quyết như thế nào?”
Đột nhiên xuất hiện một câu như thế khiến tất cả mọi người trong phòng họp ngây ngẩn ra.
Ngay cả Tiêu Túc bên cạnh cũng sững sờ, ánh mắt hoảng sợ nhìn Dạ Mạc Thâm, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu Dạ…”
Một lão già trong đó trừng mắt lên nhìn Dạ Mạc Thâm: “Vừa nãy cậu Dạ nói gì vậy? Phiền cậu nói lại lần nữa đi, vừa nãy tôi không nghe rõ.”
Trong đầu Dạ Mạc Thâm chỉ có suy nghĩ nên mua quà gì cho con, thốt ra cực kỳ tự nhiên.
“Trẻ con thường thích gì?”
Những người tham gia họp đại đa số đều là người trung niên, có người thậm chí đã con cháu đầy nhà, chỉ là chưa tới tuổi về hưu mà thôi.
Bọn họ đều là người làm cha làm ông, trong nhà có rất nhiều trẻ con, chắc chắn biết trẻ con thích gì.
Một người trung niên và người ngồi cạnh ông ta liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ khó tin trong mắt nhau.
Không ngờ cậu Dạ lại hỏi trẻ con thích gì trong buổi họp?
Tại sao lại hỏi một câu chẳng liên quan gì tới công việc? Nhưng suy cho cùng bọn họ đều là người trong giới kinh doanh, có sóng to gió lớn nào mà bọn họ chưa trải qua chứ? Mấy người bọn họ hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, chẳng mấy chốc đã kịp phản ứng lại.
Có một người trong đó hỏi: “Cậu Dạ, cậu muốn mua quà cho trẻ con à?”
“Ừm.” Dạ Mạc Thâm nhếch môi, khẽ gật đầu, nhíu mày.
“Cậu Dạ, vấn đề này tôi biết, bình thường trẻ con đều rất thích những thứ đáng yêu, mua những thứ đáng yêu là được.”
“Đáng yêu?”
Dạ Mạc Thâm nghi hoặc, híp mắt lại: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như gấu bông, hoặc là búp bê, không được thì có thể mua bộ xếp hình, bây giờ có rất nhiều kiểu, vợ tôi cũng thường xuyên mua cho con gái tôi.”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Con gái.
Đột nhiên anh cảm thấy có con gái cũng không tệ, nhưng mà… Con của Mộc Tử là bé trai.
“Đợi chút, chúng tôi còn chưa hỏi rõ ràng mà sao ông đã giới thiệu rồi?”
Thấy Dạ Mạc Thâm hứng thú nên tất cả mọi người đều muốn tranh công, cuộc họp chợt biết thành nơi lấy lòng.
“Cậu Dạ, tôi có thể hỏi đứa bé ngài định tặng quà là nam hay nữ không? Sở thích của bé trai và bé gái rất khác nhau, nếu tặng quà sai thì không hay cho lắm đâu.”
“Ừm.” Dạ Mạc Thầm gật đầu đồng ý: “Bé trai”
“Tặng quà cho bé trai thì có thể tặng các kiểu mô hình.”
Mô hình?
Dạ Mạc Thâm chả xa lạ gì cái từ này… Nhưng mà, trẻ con cũng chơi thứ này à.
“Thứ tôi nói chính là mấy kiểu thiết kế riêng cho trẻ con, bé trai ấy mà, thường rất nghịch ngợm, sở thích không giống bé gái, cũng có thể là máy chơi game, ô tô đồ chơi.”
“Cậu Dạ, Cậu Dạ, nhà chúng tôi thường mua…”
Một đám người nhao nhao nói một tràng ví dụ, Dạ Mạc Thâm càng nghe càng nhíu mày, đôi môi mỏng nhếch lên.
Một lát sau, anh gọi một tiếng.
“Tiêu Túc.”
“Hả?”
Bị gọi tên, Tiêu Túc hơi sững sở, đáp một tiếng theo phản xạ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt cậu ta đã đứng dậy đi tới trước mặt Dạ Mạc Thâm.
“Cậu Dạ? Anh phân phó gì ạ?”
Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cậu ta một cái, mím môi: “Nhớ kỹ những thứ bọn họ nói.”
Tiêu Túc: “…”
“Trợ lý Tiêu, vừa nãy tôi nói…”
Một đám người lại bắt đầu nhao nhao, tranh nhau chen lấn, rõ ràng là phòng họp cao cấp lại kêu hồ giống như mấy bà bán cá ngoài chợ.
Mà Tiêu Túc có cảm giác mình chưa từng nghe thấy những thứ mà bọn họ nói bao giờ, cuối cùng nghe tới mức tê cả da đầu mới nhớ được tên mấy thứ đồ chơi đó.
Sau khi nhớ xong, Tiêu Túc đưa một tờ giấy cho Dạ Mạc Thâm.
“Cậu Dạ, đây là những thứ tôi nhớ được.”
Dạ Mạc Thâm thấy tờ giấy kia thì thỏa mãn gật đầu.
“Ừm, liệt kê một danh sách rồi mua tất cả những thứ này.”
Tiêu Túc: “Mua thật ấy a? Cậu Dạ, ngài…”
“Mua quà cho con trai tôi, sao hả?”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, lạnh lùng hỏi một câu.
Môi Tiêu Túc khẽ run rẩy, giống như nghe thấy chuyện gì ghê gớm lắm.
“Có vấn đề gì à?”
Trong đôi mắt Dạ Mạc Thâm đã hiện lên vẻ không vui.
Tiêu Túc lắc đầu.
“Không có vấn đề gì, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay, mua lại tất cả đúng không a? Anh yên tâm, OK hết!”
Tiêu Túc cảm thấy việc mua lại tất cả những thứ này rất hoang đường, thật ra trong này có rất nhiều thứ giống nhau, chẳng qua là tên khác nhau thôi, nhưng cậu ta không dám làm trái lệnh của Dạ Mạc Thâm.
Sau khi kết thúc buổi họp, đám người vừa tiến tới thang máy vừa nghị luận.
“Hai ngày nay cậu Dạ làm sao vậy?”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết đã có chuyện gì? Mấy ngày nay không ở công ty, lúc tới công ty thì nghe điện thoại xong là rời đi, sau khi quay về thì lại hỏi trẻ con thích gì? Các ông thử nói xem, cậu Dạ muốn mua quà cho trẻ con có phải là mua cho con trai cậu ấy không?”
“… Sao thế được? Cậu Dạ làm gì có con trai?”
“À, hay là mua cho con của họ hàng?”
“Tôi chưa nghe nói cậu Dạ có qua lại với ai bao giờ…”
“Chẳng lẽ thật sự có con trai à?”
Một đám người hai mặt nhìn nhau, thấy Tiêu Túc đi tới lập tức đuổi theo: “Trợ lý Tiêu, mấy ngày nay cậu Dạ có chuyện gì vậy? Thường xuyên không ở trong công ty thì không nói, nhưng mà mới họp được một nửa đã không họp nữa.”
“Đúng vậy, tập đoàn nhà họ Dạ lớn như thế chẳng lẽ cậu Dạ định buông tay mặc kệ à?”
Nghe thấy thế, Tiêu Túc không nhịn được mà đứng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ.
“Ông cũng nói rồi đấy thôi, tập đoàn nhà họ Dạ lớn như thế, sao cậu Dạ lại buông tay mặc kệ chứ?
Hơn nữa, gần đây các hoạt động của tập đoàn nhà họ Dạ không có vấn đề gì đúng không?”
Đám người nghe xong thì gật đầu trong vô thức.
“Đúng là không có vấn đề gì.
“Trợ lý Tiêu, không phải chúng tôi chất vấn năng lực của cậu Dạ, chỉ là chúng tôi nghĩ lung tung một chút, cậu Dạ có con trai à?”
Tiêu Túc: “…”
Cậu ta nhếch miệng, ngước mắt nhìn người kia, ánh mắt hững hờ: “Ông muốn biết đến thế thì “a sao không tự đi hỏi anh ấy đi?”
Người kia ngượng ngùng sờ đầu, bảo ông ta đi hỏi cậu Dạ, ông ta làm gì có gan đấy? Ông ta không muốn sống nữa mới đi hỏi anh.
“Mấy người đã không dám hỏi thì cũng đừng hỏi tôi, mấy người sợ hãi thì ông đây cũng biết sợi”
Tiêu Túc nói xong bèn đi thẳng vào thang máy. Trong lúc cửa thang máy đóng lại, một đám người vẫn chưa tỉnh táo lại, thế nên trong thang máy chỉ có một mình Tiêu Túc, cậu ta nhìn vách thang máy lẩm bẩm: “Còn hỏi tôi chứ, ông đây cũng có biết gì đâu, dù có biết thì cũng không nói cho mấy người, đúng là không ngờ…
Một đám lão già lại cũng kỳ quái như thế.”
Tiêu Túc đi mua toàn bộ đồ chơi theo lời của Dạ Mạc Thâm, sau khi mua xong mới phát hiện xe của mình không chứa nổi.
Thế là cậu ta đành phải để công ty giao hàng đưa tới nhà Dạ Mạc Thâm.
Lúc Dạ Mạc Thâm nhìn thấy một xe toàn đồ chơi, vẻ mặt không đổi đứng đó.
“Chính là mấy thứ này?”
Tiêu Túc khẽ gật đầu, vô thức nuốt nước miếng: “Đều ở đây cả, cậu Dạ xem thử giải quyết như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.