Chương 636: Trước em, còn có một người
Thẩm Kiều
11/05/2021
**********
Hàn Mộc Tử giật mình, lỗ tai lập tức đỏ lên, muốn rụt tay lại, nhưng Dạ Mạc Thâm lại nhếch môi mỏng nói: “Nếu như thật sự thương xót anh, vậy hãy ở lại bên cạnh anh đi, đừng có quan hệ dây mơ rễ má với người đàn ông đó nữa.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhíu mày, dường như ý thức được có chuyện không đúng: “Anh.... Nói những lời này chẳng lẽ chỉ muốn tôi thương xót anh thôi sao?” “Anh đâu có nói dối em, thương xoát anh chút thì đã sao nào?"Dạ Mạc Thâm trầm giọng cười, nhẹ giọng nói: “Em ngồi xuống ăn đi, cơm trên máy bay không ngon đâu.”
Hàn Mộc Tử hơi ngẩn ra, đúng vậy, bữa ăn trên máy bay thật không ngon, nếu bây giờ không ăn ở đây, có lẽ sau khi lên máy bay cũng không ăn được.
Nhưng mà, sau khi nghe Dạ Mạc Thâm nói, cô thật sự không có cảm giác muốn ăn nữa.
Nghĩ đến đây cô liền lắc đầu. “Thôi vậy, hiện tại tôi không thèm ăn, không muốn
Dạ Mạc Thâm im lặng hai giây, sau đó đứng dậy đi ăn." theo cô: “Vậy thì tính tiền, lát nữa lên máy bay ăn.
Hàn Mộc Tử: “...”
Sau đó Cổ Mạc Thâm dẫn cô đến quầy lễ tân để tính tiền, tiếp theo hai người cùng nhau ra khỏi nhà hàng. “Thật đáng tiếc, những món ăn vừa rồi tôi chỉ mới căn cho hai miếng”Sau khi đi ra Hàn Mộc Tử không khỏi thở dài.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhưởng mày: “Em muốn quay lại đóng gói đồ ăn mang theo hả?"
Xem như cô chưa từng nói gì hết vậy. Hai người trở lại chờ chuyến bay, ngồi xuống không được bao lâu, Hàn Mộc Tử không khỏi hỏi: “Chân của anh... Đã từng bị thương qua?” “Năm đó, tại sao lại bị thương vậy? Có phải... Rất nghiêm trọng không?"
Khi hỏi câu này, Hàn Mộc Tử hoàn toàn không dám nhìn Dạ Mạc Thâm, vì sợ chạm vào điểm đau của anh.
Không ngờ phía sau lại khẽ vang lên tiếng cười, Dạ Mạc Thâm dựa người qua, đặt cắm lên vai cô: “Sao em không dám nhìn anh? Muốn hỏi thì cứ hỏi, anh là người đàn ông của em, hay là em vẫn còn có chuyện gì không dám nói với anh?”
Lỗ tại Hàn Mộc Tử đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nói anh là người đàn ông của tôi? Tôi còn chưa thừa nhận anh." “Sau khi gặp người phụ nữ đó, muốn không thừa nhận thì cũng phải thừa nhận.”
Nói xong, Dạ Mạc Thâm cũng không cho Hàn Mộc Tử có thời gian nói lại, liền trực tiếp giải thích: “Kỳ thật, khi đó anh không có tàn tật.” “Anh nói gì?”
Cô cho rằng mình nghe nhầm, khi đó anh không phải bị tàn phế sao? “Anh nói anh không bị tàn phế gì cả? Vậy tại sao anh lại luôn ngồi trên xe lăn?" “Nói với bên ngoài là tàn phế, nhưng trên thực tế... Cơ thể của anh luôn tốt, vì chỉ khi chân anh bị tàn phế, ông già mới có thể hạ thấp khả năng phòng thủ đối với anh. Tôi cho rằng... Chiếc ghế tổng giám đốc Dạ anh làm sao ngồi lên được? Cho dù năng lực của anh có cao hơn Dạ Lẫm Hàn, nhưng so với sự dè chừng của anh ta, lúc bắt đầu anh ta vẫn có cách để các cổ đông lật đổ anh, cho đến khi anh nằm quyền kiểm soát toàn bộ, đến lúc đó anh ta không thể làm bất cứ điều gì nữa rồi."
Môi Hàn Mộc Tử khẽ cong lên, cảm giác được lồng ngực đang từ từ run lên.
Hồi đó, cô nghĩ anh bị tàn phế, cô còn luôn suy nghĩ cho anh, bởi vì Lục Tâm Thường nói anh là kẻ vô dụng, cô vì anh đi tranh cãi với đối phương, thậm chí còn tạt cà phê vào mặt người ta, nhưng không ngờ...
Anh thật sự chỉ giả vờ bị tàn phế?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không khỏi cúi đầu nhìn hai chân của anh.
Chẳng trách, khi cô tìm kiếm tin tức về anh ở nước ngoài, nghe nói chân anh đã hồi phục Hàn Mộc Tử còn mừng cho anh.
Nhưng không ngờ là... Anh đã luôn giả vở. “Vậy sau này tại sao không nói cho tôi biết?” Hàn Mộc Tử nhưởng mày nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẩm của anh: "Sau này khi chúng ta ở cùng nhau, anh cũng không nói cho tôi biết chuyện này, có phải là lo lång..." “Đang suy nghĩ gì vậy?"Như hiểu được suy nghĩ của cô, Dạ Mạc Thâm đột nhiên nằm lấy tay cô, có chút dùng sức kéo cô lại. “Đương nhiên anh không nói thật với em, bởi vì anh không hoàn toàn chắc chắn. Chỉ vì anh không muốn kéo em vào sóng gió, đây là việc của anh với nhà họ Dạ, không liên quan gì đến em.
Hàn Mộc Tử: "..." “Em không được phép tiếp xúc với Dạ Lẫm Hàn nữa, con trai của bồ nhí nhất định không phải người tử tế, có thể anh ta chỉ muốn lợi dụng cô vào việc gì đó."
Hàn Mộc Tử cau mày nói: “Tại sao anh cứ nói xấu anh ta thế? Cũng có thể anh ta không để nổi xấu như anh nói?" “Tại sao không?"Dạ Mạc Thâm thì thào nói: “Mẹ anh ta hồi đó phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, bây giờ anh ta còn muốn phá hủy anh và em.”
Hàn Mộc Tử không thèm nhìn anh, nhếch môi nói: “Cho dù là con trai của bồ nhí, thì đó cũng không phải là lựa chọn của anh ta, trước được sinh ra anh ta cũng không biết người sinh ra mình chính là kẻ thứ ba.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn còn không vui hỏi: "Vậy em hiện tại là đang nói giúp cho anh ta sao? Cũng giống như vừa rồi em ở trước mặt che cho anh ta? Anh ta có gì tốt? Ở trước mặt em làm ra vẻ người đàn ông đứng đắn, đánh cũng không đánh trả chửi cũng không chửi lại, chính là muốn em thương xót anh ta."
Hàn Mộc Tử: “Lỗ tại nào của anh nghe thấy tôi nói giúp cho anh ta? Em nói đều là sự thật, đúng, anh ta là con của kẻ thứ ba, nhưng đây là điều trước khi anh ta đầu thai có thể chọn lựa được hay sao? Phải không? Hơn nữa, khi ở nhà họ Dạ, thái độ của anh ta đối với anh cũng không tệ lắm đúng không? Tôi chỉ là " “Đủ rồi.”Dạ Mạc Thâm ngắt lời cô: “Sau này đừng nói tên anh ta trước mặt anh, nếu em không muốn trở thành phật hy sinh trong cuộc tranh đấu của anh ta, thì đừng đến gần anh ta nữa. Khi anh ta chủ động đến gần em, thì em hãy tránh xa anh ta ra." “Em có nghe thấy anh nói không?”
Dạ Mạc Thâm thấy cô không lên tiếng nên nhíu mày hỏi cô thêm lần nữa.
Hàn Mộc Tử mím môi rút tay về. “Anh lo cho thân anh đi, những chuyện lộn xộn của anh còn một đống kìa, còn không biết ngại mà yêu cầu tôi?" “Sau khi giải quyết chuyện này xong, anh còn chuyện lộn xộn nào nữa đâu?"Dạ Mạc Thâm hỏi ngược lại. “Anh cho rằng mớ hỗn độn của anh chỉ có một thôi hả?"Hàn Mộc Tử cười nhạo anh nói: “Tuyết U không phải là mở hỗn độn của anh sao?
Dạ Mạc Thâm: "..." “Tôi nhớ, cô ta nói với tôi rằng cô ta đã mang thai con của anh. “Đây không phải là món nợ tình yêu của anh sao?” "Em tin ha?"
Hàn Mộc Tử quay đầu lại, năm năm trước cô đã từng tin, chính bởi vì Hàn Tuyết U đã đeo đôi bông tai màu hồng mà anh mua.
Nhưng khi bình tĩnh lại và suy nghĩ chút, cô lại thấy điều đó là không thể.
Bởi vì những việc Tuyết U làm sau đó quá cố ý, chỉ cần để tâm phân tích kỹ thì sẽ phát hiện ra những chỗ không đúng bên trong.
Những hồi đó, có lẽ cô quá tin tưởng Tuyết U, cũng không đủ tin tưởng Dạ Mạc Thâm, cho nên...
Nghĩ đến mối quan hệ yêu ghét khi đó, Hàn Mộc Tử mệt mỏi nhắm mắt lại, Dạ Mạc Thâm ở phía sau thấy cô đã lâu không lên tiếng, trong lòng có chút hoảng hốt. “Cô ta nói dối em đó, anh chưa từng chạm vào cô ta, anh chỉ có một người phụ nữ là em thôi.”
Hàn Mộc Tử: “Thật sao?” Hàn Mộc Tử đột nhiên mở mắt ra sau khi nghĩ tới điều gì. “Anh thật sự không nói dối em? Anh có chắc em là người phụ nữ duy nhất của anh không?”
Người phía sau im lặng.
Sau một thời gian dài im lặng, dường như anh có chút khó xử nói: “Trước em, còn có một người khác...
Hàn Mộc Tử giật mình, lỗ tai lập tức đỏ lên, muốn rụt tay lại, nhưng Dạ Mạc Thâm lại nhếch môi mỏng nói: “Nếu như thật sự thương xót anh, vậy hãy ở lại bên cạnh anh đi, đừng có quan hệ dây mơ rễ má với người đàn ông đó nữa.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhíu mày, dường như ý thức được có chuyện không đúng: “Anh.... Nói những lời này chẳng lẽ chỉ muốn tôi thương xót anh thôi sao?” “Anh đâu có nói dối em, thương xoát anh chút thì đã sao nào?"Dạ Mạc Thâm trầm giọng cười, nhẹ giọng nói: “Em ngồi xuống ăn đi, cơm trên máy bay không ngon đâu.”
Hàn Mộc Tử hơi ngẩn ra, đúng vậy, bữa ăn trên máy bay thật không ngon, nếu bây giờ không ăn ở đây, có lẽ sau khi lên máy bay cũng không ăn được.
Nhưng mà, sau khi nghe Dạ Mạc Thâm nói, cô thật sự không có cảm giác muốn ăn nữa.
Nghĩ đến đây cô liền lắc đầu. “Thôi vậy, hiện tại tôi không thèm ăn, không muốn
Dạ Mạc Thâm im lặng hai giây, sau đó đứng dậy đi ăn." theo cô: “Vậy thì tính tiền, lát nữa lên máy bay ăn.
Hàn Mộc Tử: “...”
Sau đó Cổ Mạc Thâm dẫn cô đến quầy lễ tân để tính tiền, tiếp theo hai người cùng nhau ra khỏi nhà hàng. “Thật đáng tiếc, những món ăn vừa rồi tôi chỉ mới căn cho hai miếng”Sau khi đi ra Hàn Mộc Tử không khỏi thở dài.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhưởng mày: “Em muốn quay lại đóng gói đồ ăn mang theo hả?"
Xem như cô chưa từng nói gì hết vậy. Hai người trở lại chờ chuyến bay, ngồi xuống không được bao lâu, Hàn Mộc Tử không khỏi hỏi: “Chân của anh... Đã từng bị thương qua?” “Năm đó, tại sao lại bị thương vậy? Có phải... Rất nghiêm trọng không?"
Khi hỏi câu này, Hàn Mộc Tử hoàn toàn không dám nhìn Dạ Mạc Thâm, vì sợ chạm vào điểm đau của anh.
Không ngờ phía sau lại khẽ vang lên tiếng cười, Dạ Mạc Thâm dựa người qua, đặt cắm lên vai cô: “Sao em không dám nhìn anh? Muốn hỏi thì cứ hỏi, anh là người đàn ông của em, hay là em vẫn còn có chuyện gì không dám nói với anh?”
Lỗ tại Hàn Mộc Tử đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai nói anh là người đàn ông của tôi? Tôi còn chưa thừa nhận anh." “Sau khi gặp người phụ nữ đó, muốn không thừa nhận thì cũng phải thừa nhận.”
Nói xong, Dạ Mạc Thâm cũng không cho Hàn Mộc Tử có thời gian nói lại, liền trực tiếp giải thích: “Kỳ thật, khi đó anh không có tàn tật.” “Anh nói gì?”
Cô cho rằng mình nghe nhầm, khi đó anh không phải bị tàn phế sao? “Anh nói anh không bị tàn phế gì cả? Vậy tại sao anh lại luôn ngồi trên xe lăn?" “Nói với bên ngoài là tàn phế, nhưng trên thực tế... Cơ thể của anh luôn tốt, vì chỉ khi chân anh bị tàn phế, ông già mới có thể hạ thấp khả năng phòng thủ đối với anh. Tôi cho rằng... Chiếc ghế tổng giám đốc Dạ anh làm sao ngồi lên được? Cho dù năng lực của anh có cao hơn Dạ Lẫm Hàn, nhưng so với sự dè chừng của anh ta, lúc bắt đầu anh ta vẫn có cách để các cổ đông lật đổ anh, cho đến khi anh nằm quyền kiểm soát toàn bộ, đến lúc đó anh ta không thể làm bất cứ điều gì nữa rồi."
Môi Hàn Mộc Tử khẽ cong lên, cảm giác được lồng ngực đang từ từ run lên.
Hồi đó, cô nghĩ anh bị tàn phế, cô còn luôn suy nghĩ cho anh, bởi vì Lục Tâm Thường nói anh là kẻ vô dụng, cô vì anh đi tranh cãi với đối phương, thậm chí còn tạt cà phê vào mặt người ta, nhưng không ngờ...
Anh thật sự chỉ giả vờ bị tàn phế?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không khỏi cúi đầu nhìn hai chân của anh.
Chẳng trách, khi cô tìm kiếm tin tức về anh ở nước ngoài, nghe nói chân anh đã hồi phục Hàn Mộc Tử còn mừng cho anh.
Nhưng không ngờ là... Anh đã luôn giả vở. “Vậy sau này tại sao không nói cho tôi biết?” Hàn Mộc Tử nhưởng mày nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẩm của anh: "Sau này khi chúng ta ở cùng nhau, anh cũng không nói cho tôi biết chuyện này, có phải là lo lång..." “Đang suy nghĩ gì vậy?"Như hiểu được suy nghĩ của cô, Dạ Mạc Thâm đột nhiên nằm lấy tay cô, có chút dùng sức kéo cô lại. “Đương nhiên anh không nói thật với em, bởi vì anh không hoàn toàn chắc chắn. Chỉ vì anh không muốn kéo em vào sóng gió, đây là việc của anh với nhà họ Dạ, không liên quan gì đến em.
Hàn Mộc Tử: "..." “Em không được phép tiếp xúc với Dạ Lẫm Hàn nữa, con trai của bồ nhí nhất định không phải người tử tế, có thể anh ta chỉ muốn lợi dụng cô vào việc gì đó."
Hàn Mộc Tử cau mày nói: “Tại sao anh cứ nói xấu anh ta thế? Cũng có thể anh ta không để nổi xấu như anh nói?" “Tại sao không?"Dạ Mạc Thâm thì thào nói: “Mẹ anh ta hồi đó phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, bây giờ anh ta còn muốn phá hủy anh và em.”
Hàn Mộc Tử không thèm nhìn anh, nhếch môi nói: “Cho dù là con trai của bồ nhí, thì đó cũng không phải là lựa chọn của anh ta, trước được sinh ra anh ta cũng không biết người sinh ra mình chính là kẻ thứ ba.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn còn không vui hỏi: "Vậy em hiện tại là đang nói giúp cho anh ta sao? Cũng giống như vừa rồi em ở trước mặt che cho anh ta? Anh ta có gì tốt? Ở trước mặt em làm ra vẻ người đàn ông đứng đắn, đánh cũng không đánh trả chửi cũng không chửi lại, chính là muốn em thương xót anh ta."
Hàn Mộc Tử: “Lỗ tại nào của anh nghe thấy tôi nói giúp cho anh ta? Em nói đều là sự thật, đúng, anh ta là con của kẻ thứ ba, nhưng đây là điều trước khi anh ta đầu thai có thể chọn lựa được hay sao? Phải không? Hơn nữa, khi ở nhà họ Dạ, thái độ của anh ta đối với anh cũng không tệ lắm đúng không? Tôi chỉ là " “Đủ rồi.”Dạ Mạc Thâm ngắt lời cô: “Sau này đừng nói tên anh ta trước mặt anh, nếu em không muốn trở thành phật hy sinh trong cuộc tranh đấu của anh ta, thì đừng đến gần anh ta nữa. Khi anh ta chủ động đến gần em, thì em hãy tránh xa anh ta ra." “Em có nghe thấy anh nói không?”
Dạ Mạc Thâm thấy cô không lên tiếng nên nhíu mày hỏi cô thêm lần nữa.
Hàn Mộc Tử mím môi rút tay về. “Anh lo cho thân anh đi, những chuyện lộn xộn của anh còn một đống kìa, còn không biết ngại mà yêu cầu tôi?" “Sau khi giải quyết chuyện này xong, anh còn chuyện lộn xộn nào nữa đâu?"Dạ Mạc Thâm hỏi ngược lại. “Anh cho rằng mớ hỗn độn của anh chỉ có một thôi hả?"Hàn Mộc Tử cười nhạo anh nói: “Tuyết U không phải là mở hỗn độn của anh sao?
Dạ Mạc Thâm: "..." “Tôi nhớ, cô ta nói với tôi rằng cô ta đã mang thai con của anh. “Đây không phải là món nợ tình yêu của anh sao?” "Em tin ha?"
Hàn Mộc Tử quay đầu lại, năm năm trước cô đã từng tin, chính bởi vì Hàn Tuyết U đã đeo đôi bông tai màu hồng mà anh mua.
Nhưng khi bình tĩnh lại và suy nghĩ chút, cô lại thấy điều đó là không thể.
Bởi vì những việc Tuyết U làm sau đó quá cố ý, chỉ cần để tâm phân tích kỹ thì sẽ phát hiện ra những chỗ không đúng bên trong.
Những hồi đó, có lẽ cô quá tin tưởng Tuyết U, cũng không đủ tin tưởng Dạ Mạc Thâm, cho nên...
Nghĩ đến mối quan hệ yêu ghét khi đó, Hàn Mộc Tử mệt mỏi nhắm mắt lại, Dạ Mạc Thâm ở phía sau thấy cô đã lâu không lên tiếng, trong lòng có chút hoảng hốt. “Cô ta nói dối em đó, anh chưa từng chạm vào cô ta, anh chỉ có một người phụ nữ là em thôi.”
Hàn Mộc Tử: “Thật sao?” Hàn Mộc Tử đột nhiên mở mắt ra sau khi nghĩ tới điều gì. “Anh thật sự không nói dối em? Anh có chắc em là người phụ nữ duy nhất của anh không?”
Người phía sau im lặng.
Sau một thời gian dài im lặng, dường như anh có chút khó xử nói: “Trước em, còn có một người khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.