Chương 1654: Vòng quay chọc trời
Thẩm Kiều
06/07/2021
**********
Chương 1653: Vòng quay chọc trời
Rõ ràng vừa rồi cô còn chơi rất vui vẻ trên vòng quay ngựa gỗ mà, sao vừa xuống lại chạy đến chất vấn Uất Trì Diệc Thù? "Làm sao thế?"
Đường Viên Viên cong môi tức giận nói: "Anh nói, trong mắt anh, em vĩnh viễn là cô bé. "Ừ, làm sao vậy?" Uất Trì Diệc Thù không cảm thấy những lời này có vấn đề gì, cho nên anh không hiểu nổi
Đường Viên Viên đang túc giận điều gì. “Anh, không phải anh đã quên, trước đó anh đã đồng ý với em chuyện gì rồi chứ?" "Hå?"
Đường Viên Viên muốn nói đến chuyện kia, nhưng mà cô xấu hổ nên không nói rõ ra được, dù sao cô vẫn còn nhỏ tuổi, lại là người ngay thơ, cho dù đã biết yêu, nhưng mà vẫn vô cùng ngây ngô, rất dễ thẹn thùng.
Cô nhìn chăm chăm vào Uất Trì Diệc Thủ, không nói gì. "Là chuyện gì? Em nói rõ xem."
Uất Trì Diệc Thù giơ tay ra xoa đầu cô gái nhỏ một cái: "Tại sao không nói gì?"
Bị anh xoa đầu như vậy, trong lòng Đường Viên Viên càng buồn bực hơn, cô ngẩng đầu nói: "Nếu anh đã quên mất rồi, vậy bây giờ em nói ra cũng còn ý nghĩa gì nữa?" Nói xong cô gái nhỏ quay người muốn chạy trốn, lại bị Uất Trì Diệc Thù giữ tay lại. "Làm sao lại không còn ý nghĩa hả? Hơn nữa anh đã quên chuyện gì? Điều anh hứa hẹn với em, không phải anh đã thực hiện rồi sao?"
Nói đến đây, Uất Trì Diệc Thù hơi dừng lại một chút, sau đó giọng nói nhỏ hơn vài phần. "Đến tận bây giờ anh vẫn còn độc thân, nếu như anh nhớ không lầm, em từng yêu cầu anh, trước khi em chưa trưởng thành, anh không thể tìm bạn gái, có đúng không?"
Nghe thấy thế, Đường Viên Viên ngày người ra.
Hình như lúc trước, đoạn đối thoại của hai người chính xác là như vậy, cô cho rằng chị gái xinh đẹp kia là bạn gái của anh mình, cho nên khi đó cô không muốn anh mình có bạn gái, ít nhất khi cô chưa trưởng thành thì anh không được có bạn gái, như vậy mới công bằng với cô.
Hình như đúng là không quên gì cả. "Có phải hay không?" Thấy một lúc lâu cô vẫn chưa trả lời, Uất Trì Diệc Thù lại hỏi thêm lần nữa.
Lúc này Đường Viên Viên mới gật đầu không được tự nhiên lắm. "Cho nên em bảo anh đã quên mất, là có ý gì? Có thể giải thích một chút không? Hả?"
Yên lặng một lúc lâu, Đường Viên Viên mới ngẩng đầu nói: "Vừa rồi anh nói, trong mắt anh, Viên Viên vĩnh viễn là cô bé, có phải có nghĩa là Viên Viên không có cơ hội không?"
Thử hỏi ai sẽ thích một cô bé chứ?
Có thể là sẽ thích, nhưng mà chắc chắn không phải kiểu thích kia, cho nên Đường Viên Viên mới cảm thấy buồn bực. "Bởi vì những lời này?" "Vì những lời này, anh cảm thấy những lời này vẫn còn chưa đủ sao?" "Sao thế? Anh coi em là cô bé để chiều chuộng không được à?" Uất Trì Diệc Thù bất đắc dĩ giơ tay ra muốn xoa đầu cô, nhưng tay vừa đặt lên trên đầu cô, anh lại trông thấy kiểu tóc hôm nay cô làm, nếu như anh xoa rất có thể sẽ làm tóc rối tung lên, nên đành phải đặt tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vợi tóc dài đang rủ xuống của cô. "Hơn nữa ai nói là em không có cơ hội hả?"
Nghe thấy câu này, ánh mắt Đường Viên Viên sáng hơn không ít, cô đang định nói tiếp điều gì đó, lại bị Uất Trì Diệc Thù kéo tay dắt đi: "Đi nào, đi chơi trò tiếp theo.
Đường Viên Viên nhăn mũi, không nhịn được khẽ cắn môi dưới của mình. Anh trai cô nói vậy là có ý gì? Rõ ràng đã nói ra rồi, lại không cho cô có cơ hội nói tiếp. "Lần này muốn chơi trò gì?"
Đường Viên Viên nhìn tới nhìn lui, thật sự không muốn chơi trò gì cả, nhưng mà anh nói hôm nay muốn dẫn cô đi chơi cả ngày đó, nghĩ một lúc lâu, cô đang định nói chuyện thì đã nghe thấy Uất Trì Diệc Thù nói trước. "Nếu không thì chơi trò vòng quay chọc trời đi?"
Nghe thấy thế, sắc mặt Đường Viên Viên trắng bệch ra, cô vô thức lắc đầu. "Đi thôi, anh đi mua vé."
Chưa được cô đồng ý anh đã chạy đi mua vé, Đường Viên Viên đứng yên tại chỗ có chút mất phương hướng, bởi vì lần trước một mình cô ngồi trên vòng quay chọc trời, một mình cô ở trên đó đau lòng khổ sở. Nhìn thấy trò chơi vòng quay chọc trời thôi cô đã cảm thấy không thoải mái rồi, chứ chưa nói đến chuyện ngồi lên trên đó chơi một lần nữa. Với cả chắc chắn anh trai sẽ không ngồi cùng với cô, cô chỉ có thể một mình...
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, Uất Trì Diệc Thù đã quay trở lại, trong tay anh cầm hai tấm vé. "Đi thôi."
Trông thấy hai tấm vé trong tay anh, Đường Viên Viên có chút bất ngờ. "Anh, anh muốn chơi với em sao?" "Không được à?"
Đường Viên Viên lắc đầu: "Được, chỉ là em không ngờ anh sẽ chơi cùng với em thôi." "Trò vòng quay ngựa gỗ đều là trẻ con chơi, anh chơi không tiện, trò vòng quay chọc trời lại khác, chúng ta có thể cùng nhau lên đó, chỗ soát vé kia rồi, đi thôi"
Sau khi có Uất Trì Diệc Thù làm bạn, Đường Viên Viên cảm thấy bóng ma trong lòng cô biến mất hoàn toàn rồi. ít nhất lần này, cô không phải ngồi một mình nhìn các cặp đôi khác bên nhau nữa.
Sau khi đưa vé xong, hai người cùng nhau bước lên vòng quay chọc trời.
Khu trò chơi vòng quay chọc trời cũng có rất nhiều người lớn mang theo trẻ con, cũng có rất nhiều các cặp đôi, trong đó các cặp đôi chiếm đa số, xếp hàng phía trước và phía sau Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên là hai cặp đôi còn rất trẻ.
Sau khi bước lên vòng quay chọc trời, Đường Viên Viên có chút căng thẳng ngồi xuống, Uất Trì Diệc Thù cũng nhận ra được bàn tay cô đang đổ đầy mồ hôi, trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng, anh nắm chặt tay cô thêm chút nữa, rồi giả vờ lơ đãng hỏi cô. "Căng thẳng à?" "Không, không phải." Cập *nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Thật ra cũng không phải do cô căng thẳng, lần đầu tiên khi cô đi một mình đến đây, cô đã ngây ngốc ngồi ở đằng kia, mãi cho đến khi vòng quay hạ xuống cô mới ra về.
Lúc vòng quay chọc trời từ từ lên cao, vì muốn cô gái nhỏ thả lỏng, Uất Trì Diệc Thù lấy điện thoại ra hỏi: "Có muốn chụp ảnh không? Anh chụp hộ em vai tấm nhé?"
Đường Viên Viên gật đầu: "Vâng."
Sau đó Uất Trì Diệc Thù mở máy ảnh lên chụp cho cô vài tấm, nhìn biểu cảm và động tác của Đường Viên Viên có chút mất tập trung, sau khi chụp vài tấm Uất Trì Diệc Thù đều không ưng ý, anh xóa bỏ hết rồi chụp lại lần nữa.
Đường Viên Viên đột nhiên đề nghị: "Anh trai, hay là chúng ta chụp chung một tấm nhé?" "Ừ"
Sau đó Đường Viên Viên lấy điện thoại của mình ra: "Dùng của em đi."
Cô mở app chụp ảnh lên, nghe nói phần mềm chụp ảnh này đang rất hot, có thể làm mịn da còn tự động làm đẹp nữa, sau khi cô tải xuống, vẫn chưa sử dụng lần nào.
Hôm nay có thể thử một chút.
Trông thấy cô mở một cái app màu hồng nhạt, Uất Trì Diệc Thù hóp mắt lại hỏi: "Đây là cái gì?" "À, là app chụp ảnh "
Đường Viên Viên mở phần chức năng đặc biệt ra, chọn vài sticker đáng yêu trong đó, sau khi cô chọn xong, trên màn hình chụp ảnh hai người đã có thêm một đôi tại mèo đáng yêu, trên mạt còn có một chòm râu nhỏ nữa. Trong nháy mắt dáng vẻ của hai người đã trở nên sinh động dễ thương hơn rất nhiều. "A, vậy mà lại như thế này!" Đường Viên Viên kinh ngạc kêu lên một tiếng, không chỉ riêng cô, ngay cả Uất Trì Diệc Thù cũng có chút bất ngờ. "Đúng là đáng yêu thật đấy."
Hai người nhìn thẳng vào máy ảnh chụp một tấm, sau đó lại chọn các hiệu ứng khác, làm mặt quái dị, hoặc là theo phong cách phục cổ... Chụp thêm rất nhiều tấm khác.
Trong lúc vô tình không để ý, vòng quay chọc trời đã lên tới đỉnh.
Ánh mắt Uất Trì Diệc Thù trở nên sâu hơn vài phật, đột nhiên anh mở miệng nói với Đường Viên Viên. "Có muốn biết nhắm mắt lại khi vòng quay chọc trời lên đến điểm cao nhất sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Đường Viên Viên sững sờ, khi quay đầu lại thì nghe thấy Uất Trì Diệc Thù nói: "Nhóc con, nhắm mắt lại."
Lúc này ánh mắt Uất Trì Diệc Thù rất sáng, còn sáng hơn so với ngôi sao trên bầu trời, giọng nói trầm ấm mang theo vẻ mê hoặc, dường như có thể lay động lòng người. Đường Viên Viên nghe lời nhắm mắt lại.
Chương 1653: Vòng quay chọc trời
Rõ ràng vừa rồi cô còn chơi rất vui vẻ trên vòng quay ngựa gỗ mà, sao vừa xuống lại chạy đến chất vấn Uất Trì Diệc Thù? "Làm sao thế?"
Đường Viên Viên cong môi tức giận nói: "Anh nói, trong mắt anh, em vĩnh viễn là cô bé. "Ừ, làm sao vậy?" Uất Trì Diệc Thù không cảm thấy những lời này có vấn đề gì, cho nên anh không hiểu nổi
Đường Viên Viên đang túc giận điều gì. “Anh, không phải anh đã quên, trước đó anh đã đồng ý với em chuyện gì rồi chứ?" "Hå?"
Đường Viên Viên muốn nói đến chuyện kia, nhưng mà cô xấu hổ nên không nói rõ ra được, dù sao cô vẫn còn nhỏ tuổi, lại là người ngay thơ, cho dù đã biết yêu, nhưng mà vẫn vô cùng ngây ngô, rất dễ thẹn thùng.
Cô nhìn chăm chăm vào Uất Trì Diệc Thủ, không nói gì. "Là chuyện gì? Em nói rõ xem."
Uất Trì Diệc Thù giơ tay ra xoa đầu cô gái nhỏ một cái: "Tại sao không nói gì?"
Bị anh xoa đầu như vậy, trong lòng Đường Viên Viên càng buồn bực hơn, cô ngẩng đầu nói: "Nếu anh đã quên mất rồi, vậy bây giờ em nói ra cũng còn ý nghĩa gì nữa?" Nói xong cô gái nhỏ quay người muốn chạy trốn, lại bị Uất Trì Diệc Thù giữ tay lại. "Làm sao lại không còn ý nghĩa hả? Hơn nữa anh đã quên chuyện gì? Điều anh hứa hẹn với em, không phải anh đã thực hiện rồi sao?"
Nói đến đây, Uất Trì Diệc Thù hơi dừng lại một chút, sau đó giọng nói nhỏ hơn vài phần. "Đến tận bây giờ anh vẫn còn độc thân, nếu như anh nhớ không lầm, em từng yêu cầu anh, trước khi em chưa trưởng thành, anh không thể tìm bạn gái, có đúng không?"
Nghe thấy thế, Đường Viên Viên ngày người ra.
Hình như lúc trước, đoạn đối thoại của hai người chính xác là như vậy, cô cho rằng chị gái xinh đẹp kia là bạn gái của anh mình, cho nên khi đó cô không muốn anh mình có bạn gái, ít nhất khi cô chưa trưởng thành thì anh không được có bạn gái, như vậy mới công bằng với cô.
Hình như đúng là không quên gì cả. "Có phải hay không?" Thấy một lúc lâu cô vẫn chưa trả lời, Uất Trì Diệc Thù lại hỏi thêm lần nữa.
Lúc này Đường Viên Viên mới gật đầu không được tự nhiên lắm. "Cho nên em bảo anh đã quên mất, là có ý gì? Có thể giải thích một chút không? Hả?"
Yên lặng một lúc lâu, Đường Viên Viên mới ngẩng đầu nói: "Vừa rồi anh nói, trong mắt anh, Viên Viên vĩnh viễn là cô bé, có phải có nghĩa là Viên Viên không có cơ hội không?"
Thử hỏi ai sẽ thích một cô bé chứ?
Có thể là sẽ thích, nhưng mà chắc chắn không phải kiểu thích kia, cho nên Đường Viên Viên mới cảm thấy buồn bực. "Bởi vì những lời này?" "Vì những lời này, anh cảm thấy những lời này vẫn còn chưa đủ sao?" "Sao thế? Anh coi em là cô bé để chiều chuộng không được à?" Uất Trì Diệc Thù bất đắc dĩ giơ tay ra muốn xoa đầu cô, nhưng tay vừa đặt lên trên đầu cô, anh lại trông thấy kiểu tóc hôm nay cô làm, nếu như anh xoa rất có thể sẽ làm tóc rối tung lên, nên đành phải đặt tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vợi tóc dài đang rủ xuống của cô. "Hơn nữa ai nói là em không có cơ hội hả?"
Nghe thấy câu này, ánh mắt Đường Viên Viên sáng hơn không ít, cô đang định nói tiếp điều gì đó, lại bị Uất Trì Diệc Thù kéo tay dắt đi: "Đi nào, đi chơi trò tiếp theo.
Đường Viên Viên nhăn mũi, không nhịn được khẽ cắn môi dưới của mình. Anh trai cô nói vậy là có ý gì? Rõ ràng đã nói ra rồi, lại không cho cô có cơ hội nói tiếp. "Lần này muốn chơi trò gì?"
Đường Viên Viên nhìn tới nhìn lui, thật sự không muốn chơi trò gì cả, nhưng mà anh nói hôm nay muốn dẫn cô đi chơi cả ngày đó, nghĩ một lúc lâu, cô đang định nói chuyện thì đã nghe thấy Uất Trì Diệc Thù nói trước. "Nếu không thì chơi trò vòng quay chọc trời đi?"
Nghe thấy thế, sắc mặt Đường Viên Viên trắng bệch ra, cô vô thức lắc đầu. "Đi thôi, anh đi mua vé."
Chưa được cô đồng ý anh đã chạy đi mua vé, Đường Viên Viên đứng yên tại chỗ có chút mất phương hướng, bởi vì lần trước một mình cô ngồi trên vòng quay chọc trời, một mình cô ở trên đó đau lòng khổ sở. Nhìn thấy trò chơi vòng quay chọc trời thôi cô đã cảm thấy không thoải mái rồi, chứ chưa nói đến chuyện ngồi lên trên đó chơi một lần nữa. Với cả chắc chắn anh trai sẽ không ngồi cùng với cô, cô chỉ có thể một mình...
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, Uất Trì Diệc Thù đã quay trở lại, trong tay anh cầm hai tấm vé. "Đi thôi."
Trông thấy hai tấm vé trong tay anh, Đường Viên Viên có chút bất ngờ. "Anh, anh muốn chơi với em sao?" "Không được à?"
Đường Viên Viên lắc đầu: "Được, chỉ là em không ngờ anh sẽ chơi cùng với em thôi." "Trò vòng quay ngựa gỗ đều là trẻ con chơi, anh chơi không tiện, trò vòng quay chọc trời lại khác, chúng ta có thể cùng nhau lên đó, chỗ soát vé kia rồi, đi thôi"
Sau khi có Uất Trì Diệc Thù làm bạn, Đường Viên Viên cảm thấy bóng ma trong lòng cô biến mất hoàn toàn rồi. ít nhất lần này, cô không phải ngồi một mình nhìn các cặp đôi khác bên nhau nữa.
Sau khi đưa vé xong, hai người cùng nhau bước lên vòng quay chọc trời.
Khu trò chơi vòng quay chọc trời cũng có rất nhiều người lớn mang theo trẻ con, cũng có rất nhiều các cặp đôi, trong đó các cặp đôi chiếm đa số, xếp hàng phía trước và phía sau Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên là hai cặp đôi còn rất trẻ.
Sau khi bước lên vòng quay chọc trời, Đường Viên Viên có chút căng thẳng ngồi xuống, Uất Trì Diệc Thù cũng nhận ra được bàn tay cô đang đổ đầy mồ hôi, trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng, anh nắm chặt tay cô thêm chút nữa, rồi giả vờ lơ đãng hỏi cô. "Căng thẳng à?" "Không, không phải." Cập *nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Thật ra cũng không phải do cô căng thẳng, lần đầu tiên khi cô đi một mình đến đây, cô đã ngây ngốc ngồi ở đằng kia, mãi cho đến khi vòng quay hạ xuống cô mới ra về.
Lúc vòng quay chọc trời từ từ lên cao, vì muốn cô gái nhỏ thả lỏng, Uất Trì Diệc Thù lấy điện thoại ra hỏi: "Có muốn chụp ảnh không? Anh chụp hộ em vai tấm nhé?"
Đường Viên Viên gật đầu: "Vâng."
Sau đó Uất Trì Diệc Thù mở máy ảnh lên chụp cho cô vài tấm, nhìn biểu cảm và động tác của Đường Viên Viên có chút mất tập trung, sau khi chụp vài tấm Uất Trì Diệc Thù đều không ưng ý, anh xóa bỏ hết rồi chụp lại lần nữa.
Đường Viên Viên đột nhiên đề nghị: "Anh trai, hay là chúng ta chụp chung một tấm nhé?" "Ừ"
Sau đó Đường Viên Viên lấy điện thoại của mình ra: "Dùng của em đi."
Cô mở app chụp ảnh lên, nghe nói phần mềm chụp ảnh này đang rất hot, có thể làm mịn da còn tự động làm đẹp nữa, sau khi cô tải xuống, vẫn chưa sử dụng lần nào.
Hôm nay có thể thử một chút.
Trông thấy cô mở một cái app màu hồng nhạt, Uất Trì Diệc Thù hóp mắt lại hỏi: "Đây là cái gì?" "À, là app chụp ảnh "
Đường Viên Viên mở phần chức năng đặc biệt ra, chọn vài sticker đáng yêu trong đó, sau khi cô chọn xong, trên màn hình chụp ảnh hai người đã có thêm một đôi tại mèo đáng yêu, trên mạt còn có một chòm râu nhỏ nữa. Trong nháy mắt dáng vẻ của hai người đã trở nên sinh động dễ thương hơn rất nhiều. "A, vậy mà lại như thế này!" Đường Viên Viên kinh ngạc kêu lên một tiếng, không chỉ riêng cô, ngay cả Uất Trì Diệc Thù cũng có chút bất ngờ. "Đúng là đáng yêu thật đấy."
Hai người nhìn thẳng vào máy ảnh chụp một tấm, sau đó lại chọn các hiệu ứng khác, làm mặt quái dị, hoặc là theo phong cách phục cổ... Chụp thêm rất nhiều tấm khác.
Trong lúc vô tình không để ý, vòng quay chọc trời đã lên tới đỉnh.
Ánh mắt Uất Trì Diệc Thù trở nên sâu hơn vài phật, đột nhiên anh mở miệng nói với Đường Viên Viên. "Có muốn biết nhắm mắt lại khi vòng quay chọc trời lên đến điểm cao nhất sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Đường Viên Viên sững sờ, khi quay đầu lại thì nghe thấy Uất Trì Diệc Thù nói: "Nhóc con, nhắm mắt lại."
Lúc này ánh mắt Uất Trì Diệc Thù rất sáng, còn sáng hơn so với ngôi sao trên bầu trời, giọng nói trầm ấm mang theo vẻ mê hoặc, dường như có thể lay động lòng người. Đường Viên Viên nghe lời nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.