Chương 522: Vườn không nhà trống
Thẩm Kiều
07/05/2021
Mấy ngày gần đây, Hàn Mộc Tử đã trải qua những ngày sung sướng nhất.
Bởi vì từ buổi tối hôm đó, Dạ Mạc Thâm đã không còn nhắn tin gọi cô đến bệnh viện, tài khoản Facebook của anh vẫn im lặng, như thể anh chưa từng xuất hiện trước đó.
Trong phút chốc, Hàn Mộc Tử bỗng cảm thấy có khi nào điện thoại của mình nợ tiền nhà mạng, hay là mạng không dây ở nhà bị hỏng, nếu không... Điện thoại di động của cô làm sao mà không nhận được tin nhắn Facebook của Dạ Mạc Thâm?
Nhưng mà, ngoại trừ việc không thấy tin nhẫn mới của anh, mọi thứ khác gửi cho cô vẫn bình thường.
Kể cả điện thoại.
Vì vậy, điều này cho thấy rằng không phải điện thoại di động của cô đang thiếu tiền nhà mạng, cũng không phải mạng không dây gia đình của cô bị hỏng.
Nhưng Dạ Mạc Thâm thật sự không còn liên lạc với cô nữa. Trong lòng cô thầm nghĩ, hay là anh chán, cảm thấy ngày nào cũng nhắn tin kêu cô đi bệnh viện cũng chẳng ích gì. Rốt cuộc, không phải ai cũng sẽ đứng một chỗ rồi chờ đợi bạn mọi lúc, cho nên có lẽ anh đã hối hận rồi.
Mọi thứ lại trở về quỹ đạo mà thôi.
Như vậy cũng tốt lắm.
Mọi người đều có cuộc sống của riêng mình.
Chẳng qua... trong lòng cô chẳng hiểu sao lại có cảm giác trống rỗng.
Hàn Mộc Tử ngã xuống sô pha phía sau, trong tay bóp chặt điện thoại.
Sự trống rỗng trong lòng ngày một lớn khiến cô sinh ra tự chán ghét chính mình. Mấy ngày nay người một mực từ chối chính là cô, người luôn muốn cắt đứt liên lạc với anh, không bao giờ muốn liên lạc lại với anh, nhưng hiện tại người ấy thật sự không liên lạc với mình, sao trong lòng cô lại trống rồng như vậy?
Như thể một thứ gì đó đã bị lấy đi.
Có lẽ đó là một thói quen?
Bởi vì từ khi gặp anh, anh đã ở trong cuộc sống của cô, chiếm trọn cuộc sống của cô.
Con người một khi đã tạo thành một thói quen.
Cô đã quen với sự tồn tại của anh, như vậy tiếp theo cô chỉ cần quen với cuộc sống không có anh là được rồi. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử bình tĩnh lại, trong lòng đã nghĩ rõ ràng.
Sau này cứ như vậy đi.
Sau bữa tối, Hàn Mộc Tử nằm ở nhà, đám mèo con và mèo lớn cô mang về kia đã sống trong nhà cô rồi.
Sau khi Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ đưa chúng đến cửa hàng thú cưng để khử trùng và tẩy giun, cả hai đã mua một chiếc lồng nhỏ và đưa tất cả mèo về nhà.
Mèo con được mèo lớn bảo vệ rất kỹ, sau khi ở nhà gần 1 tuần chúng đều trở nên bục bām.
Có lẽ vì đã tìm được tổ ấm của mình, con mèo lớn rất thân thiết với họ và sẵn sàng cho người nhà chạm vào những con mèo nhỏ..
Mỗi lần cho ăn xong, bọn chúng sẽ tự chạy ra ban công lăn lộn vài vòng, năm lười nhác nheo mắt, thoạt nhìn rất thích ý.
Một bầy mèo con chạy loanh quanh trên thảm nhà, vì chưa đầy tháng tuổi nên khi bước đi chân của chúng vấp phải chân trước, chân sau nhưng vẫn rất ngoan cố, dù có bị ngã vẫn đứng dậy bước vài bước nữa.
Nếu thấy có người đi qua đi lại trước mặt, chúng sẽ lại chạy theo ngay.
Nói tóm lại, vì nhà có thêm một bầy mèo con cho nên Hàn Mộc Tử cảm thấy... mỗi lần đi đường đều phải đặc biệt cẩn thận.
Bởi vì... những con mèo sửa còn nhỏ chạy rất nhanh, chỉ sợ vô tình giảm phải chúng. “Meo meo" Hàn Mộc Tử đầy tâm trạng nằm xuống sô pha, dưới chân đột nhiên vang lên một tiếng meo meo, cô nhìn kỹ thì phát hiện con mèo sữa nhỏ đã chạy ra khỏi ổ mèo, lúc này đang đứng dưới chân cô, đôi mắt đen láy như mực mở to.
Nhìn cô ấy một cách tò mò.
Hàn Mộc Tử nhìn nó một cái, sau đó đột nhiên cúi người vươn tay bế con mèo sữa nhỏ lên, ôm vào trong lòng.
Ba ngón tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, Hàn Mộc Tử nói: "Mày nói xem... anh ấy đang làm gì vậy nhỉ?" “Tao... có nên đến bệnh viện gặp anh ấy không? Cũng không biết vết thương của anh ấy như thế nào rồi. “Mẹ, ai bị thương vậy ạ?” Đậu Nhỏ chạy xuống từ trên lầu chợt nghe thấy câu nói của cô nên hỏi lại.
Hàn Mộc Tử lập tức hoàn hồn, mặt biến sắc. "Không có chuyện gì, con nghe lầm rồi." Đậu Nhỏ tò mò nhìn cô chằm chằm: "Thật ạ? Nhưng Đậu Nhỏ rõ ràng nghe thấy... "Con mèo lớn bị thương một chút ở chân.
Mẹ đang hỏi nó. Nếu không, con nghĩ tại sao mẹ lại nói điều này khi đang ôm con mèo con?"
Hàn Mộc Tử cười giải thích.
Mặc dù cô ấy không muốn nói dối Đậu Nhỏ, nhưng cô không thể nói với thắng bé vào lúc này, rằng cô đang nói về Dạ Mạc Thâm, đúng không? Khi thời điểm tới, thằng bé lại muốn đòi tìm cha.
Nói đến việc muốn có cha, Hàn Mộc Tử nhận ra mình phải coi trọng vấn đề này.
Cô ấy thực sự không thể sống một mình mãi mãi, dù có thể chịu đựng những năm tháng dài cô đơn, nhưng Đậu Nhỏ vẫn là một đứa trẻ, thắng bé cần một gia đình hoàn chỉnh để có thể lớn lên như những đứa trẻ khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Mộc Tử chậm rãi có quyết định.
Đậu Nhỏ ngồi với cô trên ghế sô pha một lúc, con mèo con đã nằm trong tay cô đủ rồi, nên Hàn Mộc Tử đặt nó xuống, cùng chơi đùa với Đậu Nhỏ.
Sau khi cả hai rời đi, Hàn Mộc Tử nhận ra rằng mình đã bị sốc đến toát mồ hôi lạnh. Cô ấy đã nói như vậy mà không hề hay biết.
Bàn tay vô thức siết chặt thành nằm đấm, móng tay đâm vào da thịt, Hàn Mộc Tử buông ra.
Nếu như lo lắng, cô có thể ngay lập tức đến bệnh viện? Mua cho anh ấy một chút trái cây? Dù sao... hiện tại hãy còn sớm, cô chỉ tạt qua nhìn một chút, nhìn một chút là sẽ về ngay.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử đã bắt đầu hành động.
Cô đứng dậy mặc áo khoác rồi xách túi đi xuống nhà.
Cô đi đến một cửa hàng trái cây gần đó rồi mua một túi hoa quả, sau đó bắt taxi đến bệnh viện.
Mọi chuyện ban đầu đều ổn, nhưng khi cô đến cổng bệnh viện, Hàn Mộc Tử đột nhiên nao núng.
Cô đã nói sẽ cắt đứt liên lạc với anh, nhưng hiện giờ cô đang làm gì thế này?
Lại còn chạy đến tìm anh?
Có khi nào sẽ khiến anh có cảm giác mình là lạt mềm buộc chặt không?
Quên đi, cô mặc kệ.
Dù sao cô cũng đã đến tận đây rồi, cứ vào nhìn đã.
Lúc khác lại nói sau.
Hàn Mộc Tử mang túi trái cây đến phòng bệnh quen thuộc.
Cô đứng ở cửa phòng bệnh hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào.
Đẩy cửa ra, Hàn Mộc Tử lại ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa ngơ ngác nhìn vào trong.
Trong phòng bệnh trống trơn, chăn bông trên giường đều được tháo ra thay cái mới, xếp ngay ngắn, một bóng người cũng không có.
Trong nháy mắt, Hàn Mộc Tử nghĩ có khi nào mình đi nhầm phòng bệnh, vì thế mới ra ngoài xem xét lại một lượt nhưng cô vẫn đi đúng nơi.
Một y tá tình cờ đi ngang qua cô, Hàn Mộc Tử vội ngăn cô ấy lại. "Xin lỗi, thứ lỗi, cho tôi hỏi người đàn ông tròng phòng bệnh này... "Này, cô chẳng phải là người trước đây luôn đến đây chăm sóc bệnh nhân hay sao? Tại sao cô lại không biết anh ấy đã xuất viện?" "Ra ngoài, xuất viện?” Hàn Mộc Tử có chút kinh ngạc, xuất viện sớm như vậy sao? “Đúng vậy, mới xuất viện hôm nay thôi, chúng tôi mới sắp xếp lại đồ đạc.” “Vậy sao, tôi cảm ơn.”
Sau khi y tá rời đi, Hàn Mộc Tử sững sờ đứng ở nơi đó. Một lúc lâu sau, cô nhìn xuống túi hoa quả trên tay, cười bất lực.
Bởi vì từ buổi tối hôm đó, Dạ Mạc Thâm đã không còn nhắn tin gọi cô đến bệnh viện, tài khoản Facebook của anh vẫn im lặng, như thể anh chưa từng xuất hiện trước đó.
Trong phút chốc, Hàn Mộc Tử bỗng cảm thấy có khi nào điện thoại của mình nợ tiền nhà mạng, hay là mạng không dây ở nhà bị hỏng, nếu không... Điện thoại di động của cô làm sao mà không nhận được tin nhắn Facebook của Dạ Mạc Thâm?
Nhưng mà, ngoại trừ việc không thấy tin nhẫn mới của anh, mọi thứ khác gửi cho cô vẫn bình thường.
Kể cả điện thoại.
Vì vậy, điều này cho thấy rằng không phải điện thoại di động của cô đang thiếu tiền nhà mạng, cũng không phải mạng không dây gia đình của cô bị hỏng.
Nhưng Dạ Mạc Thâm thật sự không còn liên lạc với cô nữa. Trong lòng cô thầm nghĩ, hay là anh chán, cảm thấy ngày nào cũng nhắn tin kêu cô đi bệnh viện cũng chẳng ích gì. Rốt cuộc, không phải ai cũng sẽ đứng một chỗ rồi chờ đợi bạn mọi lúc, cho nên có lẽ anh đã hối hận rồi.
Mọi thứ lại trở về quỹ đạo mà thôi.
Như vậy cũng tốt lắm.
Mọi người đều có cuộc sống của riêng mình.
Chẳng qua... trong lòng cô chẳng hiểu sao lại có cảm giác trống rỗng.
Hàn Mộc Tử ngã xuống sô pha phía sau, trong tay bóp chặt điện thoại.
Sự trống rỗng trong lòng ngày một lớn khiến cô sinh ra tự chán ghét chính mình. Mấy ngày nay người một mực từ chối chính là cô, người luôn muốn cắt đứt liên lạc với anh, không bao giờ muốn liên lạc lại với anh, nhưng hiện tại người ấy thật sự không liên lạc với mình, sao trong lòng cô lại trống rồng như vậy?
Như thể một thứ gì đó đã bị lấy đi.
Có lẽ đó là một thói quen?
Bởi vì từ khi gặp anh, anh đã ở trong cuộc sống của cô, chiếm trọn cuộc sống của cô.
Con người một khi đã tạo thành một thói quen.
Cô đã quen với sự tồn tại của anh, như vậy tiếp theo cô chỉ cần quen với cuộc sống không có anh là được rồi. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử bình tĩnh lại, trong lòng đã nghĩ rõ ràng.
Sau này cứ như vậy đi.
Sau bữa tối, Hàn Mộc Tử nằm ở nhà, đám mèo con và mèo lớn cô mang về kia đã sống trong nhà cô rồi.
Sau khi Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ đưa chúng đến cửa hàng thú cưng để khử trùng và tẩy giun, cả hai đã mua một chiếc lồng nhỏ và đưa tất cả mèo về nhà.
Mèo con được mèo lớn bảo vệ rất kỹ, sau khi ở nhà gần 1 tuần chúng đều trở nên bục bām.
Có lẽ vì đã tìm được tổ ấm của mình, con mèo lớn rất thân thiết với họ và sẵn sàng cho người nhà chạm vào những con mèo nhỏ..
Mỗi lần cho ăn xong, bọn chúng sẽ tự chạy ra ban công lăn lộn vài vòng, năm lười nhác nheo mắt, thoạt nhìn rất thích ý.
Một bầy mèo con chạy loanh quanh trên thảm nhà, vì chưa đầy tháng tuổi nên khi bước đi chân của chúng vấp phải chân trước, chân sau nhưng vẫn rất ngoan cố, dù có bị ngã vẫn đứng dậy bước vài bước nữa.
Nếu thấy có người đi qua đi lại trước mặt, chúng sẽ lại chạy theo ngay.
Nói tóm lại, vì nhà có thêm một bầy mèo con cho nên Hàn Mộc Tử cảm thấy... mỗi lần đi đường đều phải đặc biệt cẩn thận.
Bởi vì... những con mèo sửa còn nhỏ chạy rất nhanh, chỉ sợ vô tình giảm phải chúng. “Meo meo" Hàn Mộc Tử đầy tâm trạng nằm xuống sô pha, dưới chân đột nhiên vang lên một tiếng meo meo, cô nhìn kỹ thì phát hiện con mèo sữa nhỏ đã chạy ra khỏi ổ mèo, lúc này đang đứng dưới chân cô, đôi mắt đen láy như mực mở to.
Nhìn cô ấy một cách tò mò.
Hàn Mộc Tử nhìn nó một cái, sau đó đột nhiên cúi người vươn tay bế con mèo sữa nhỏ lên, ôm vào trong lòng.
Ba ngón tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, Hàn Mộc Tử nói: "Mày nói xem... anh ấy đang làm gì vậy nhỉ?" “Tao... có nên đến bệnh viện gặp anh ấy không? Cũng không biết vết thương của anh ấy như thế nào rồi. “Mẹ, ai bị thương vậy ạ?” Đậu Nhỏ chạy xuống từ trên lầu chợt nghe thấy câu nói của cô nên hỏi lại.
Hàn Mộc Tử lập tức hoàn hồn, mặt biến sắc. "Không có chuyện gì, con nghe lầm rồi." Đậu Nhỏ tò mò nhìn cô chằm chằm: "Thật ạ? Nhưng Đậu Nhỏ rõ ràng nghe thấy... "Con mèo lớn bị thương một chút ở chân.
Mẹ đang hỏi nó. Nếu không, con nghĩ tại sao mẹ lại nói điều này khi đang ôm con mèo con?"
Hàn Mộc Tử cười giải thích.
Mặc dù cô ấy không muốn nói dối Đậu Nhỏ, nhưng cô không thể nói với thắng bé vào lúc này, rằng cô đang nói về Dạ Mạc Thâm, đúng không? Khi thời điểm tới, thằng bé lại muốn đòi tìm cha.
Nói đến việc muốn có cha, Hàn Mộc Tử nhận ra mình phải coi trọng vấn đề này.
Cô ấy thực sự không thể sống một mình mãi mãi, dù có thể chịu đựng những năm tháng dài cô đơn, nhưng Đậu Nhỏ vẫn là một đứa trẻ, thắng bé cần một gia đình hoàn chỉnh để có thể lớn lên như những đứa trẻ khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Mộc Tử chậm rãi có quyết định.
Đậu Nhỏ ngồi với cô trên ghế sô pha một lúc, con mèo con đã nằm trong tay cô đủ rồi, nên Hàn Mộc Tử đặt nó xuống, cùng chơi đùa với Đậu Nhỏ.
Sau khi cả hai rời đi, Hàn Mộc Tử nhận ra rằng mình đã bị sốc đến toát mồ hôi lạnh. Cô ấy đã nói như vậy mà không hề hay biết.
Bàn tay vô thức siết chặt thành nằm đấm, móng tay đâm vào da thịt, Hàn Mộc Tử buông ra.
Nếu như lo lắng, cô có thể ngay lập tức đến bệnh viện? Mua cho anh ấy một chút trái cây? Dù sao... hiện tại hãy còn sớm, cô chỉ tạt qua nhìn một chút, nhìn một chút là sẽ về ngay.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử đã bắt đầu hành động.
Cô đứng dậy mặc áo khoác rồi xách túi đi xuống nhà.
Cô đi đến một cửa hàng trái cây gần đó rồi mua một túi hoa quả, sau đó bắt taxi đến bệnh viện.
Mọi chuyện ban đầu đều ổn, nhưng khi cô đến cổng bệnh viện, Hàn Mộc Tử đột nhiên nao núng.
Cô đã nói sẽ cắt đứt liên lạc với anh, nhưng hiện giờ cô đang làm gì thế này?
Lại còn chạy đến tìm anh?
Có khi nào sẽ khiến anh có cảm giác mình là lạt mềm buộc chặt không?
Quên đi, cô mặc kệ.
Dù sao cô cũng đã đến tận đây rồi, cứ vào nhìn đã.
Lúc khác lại nói sau.
Hàn Mộc Tử mang túi trái cây đến phòng bệnh quen thuộc.
Cô đứng ở cửa phòng bệnh hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào.
Đẩy cửa ra, Hàn Mộc Tử lại ngây ngẩn cả người, đứng ở cửa ngơ ngác nhìn vào trong.
Trong phòng bệnh trống trơn, chăn bông trên giường đều được tháo ra thay cái mới, xếp ngay ngắn, một bóng người cũng không có.
Trong nháy mắt, Hàn Mộc Tử nghĩ có khi nào mình đi nhầm phòng bệnh, vì thế mới ra ngoài xem xét lại một lượt nhưng cô vẫn đi đúng nơi.
Một y tá tình cờ đi ngang qua cô, Hàn Mộc Tử vội ngăn cô ấy lại. "Xin lỗi, thứ lỗi, cho tôi hỏi người đàn ông tròng phòng bệnh này... "Này, cô chẳng phải là người trước đây luôn đến đây chăm sóc bệnh nhân hay sao? Tại sao cô lại không biết anh ấy đã xuất viện?" "Ra ngoài, xuất viện?” Hàn Mộc Tử có chút kinh ngạc, xuất viện sớm như vậy sao? “Đúng vậy, mới xuất viện hôm nay thôi, chúng tôi mới sắp xếp lại đồ đạc.” “Vậy sao, tôi cảm ơn.”
Sau khi y tá rời đi, Hàn Mộc Tử sững sờ đứng ở nơi đó. Một lúc lâu sau, cô nhìn xuống túi hoa quả trên tay, cười bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.