Chương 98: Anh đừng quyến rũ tôi có được không ?
Tác giả: Vạn Vạn
20/05/2021
''Công việc của chị là vậy mà, người cũng đâu chọn được lúc bác sĩ làm việc mà bị bệnh, hoàn toàn không theo một quy luật nào cả, quen rồi thì sẽ thấy không sao.'' Tô Dương Dương nhìn bụng của cô hơi nhô ra: ''Kiểm tra thai cho em là bác sĩ riêng à?''
''Có bác sĩ gia đình chị ạ.''
''Vậy thì tốt. Trên đường chị còn nghĩ giới thiệu cho em một người bạn làm bên khoa phụ sản để cô ấy chăm sóc em đấy.''
''Được đấy, người chị dâu giới thiệu em cũng yên tâm.''
''Cô ấy là một người cẩn thận, làm việc cũng tận lực, có cơ hội sẽ để hai người làm quen.''
''Chị sắp xếp là được rồi.'' Hàn Vân Nhi cười nói: ''Áo cưới và váy phù dâu em đã bảo người mang qua đây, để trong phòng thay đồ, đi xem thử đi.''
Tô Dương Dương không nói lên lời: ''Thế giới của người giàu thực khiến người ta ghen tị. Em chồng à, để chị ôm đùi em, cọ cọ chút hơi thở của người giàu nhé.''
Hàn Vân Nhị bị cô chọc cười: ''Chị dâu, chị bước vào thế giới của người giàu lâu rồi chị biết không?''
''Nhưng chị chẳng có tí cảm giác nào, so với cuộc sống trước kia không khác biệt lắm, chắc tại chị không có tính tự giác đấy.''
''Không tiến vào cũng tốt. Vòng tròn này rắc rối, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh hai cũng vì muốn bảo vệ chị mới không đem chị vào vòng luẩn quẩn này.''
''Cũng đúng. Với tính cách của chị, chắc là nhịn không nổi đâu.''
Hàn Vân Nhi cười một cái rồi kéo cửa phòng thay đồ ra.
Lễ phục bên trong xếp thành hai hàng, hàng thứ nhất là áo cưới, hàng còn lại treo váy của phù dâu.
Vừa nhìn đã biết giá của những bộ váy này không rẻ, tùy tiện chọn một bộ cũng bằng thu nhập một năm của gia đình bình thường rồi.
''Váy cưới của em là bộ nào?''
''Bộ đầu tiên.''
Tô Dương Dương bước tới nhìn chiếc váy cưới làm bằng lụa.
Chất vải rất mềm mại thoải mái, váy xòe từ đoạn ngực trở xuống, vừa vặn có thể che đi phần bụng nhô ra.
''Chiếc váy này rất hơp với em.''
''Em cũng nghĩ như vậy.'' Hàn Vân Nhi không không quá chú tâm, đưa tay vuốt bộ váy cưới.
Tô Dương Dương biết lo lắng của cô, liền nói: ''Thực ra thì mặc kệ vì lí do gì mà em với Mạc Nhậm Mộ kết hôn, chỉ cần sau khi kết hôn chăm chỉ làm ăn, cuộc sống sau hôn nhân sẽ rất tốt, hơn nữa em rất may mắn. Gả cho một người đàn ông thâm tình, điều này đã tốt hơn nhiều người khác rồi.''
''Chị thì sao? Chị với anh hai ban đầu kết hôn cũng không phải vì tình yêu, chị đã từng oán hận chưa?''
''Cho nên mới nói em may mắn hơn chị. Chị thường nghĩ, nếu chị với anh hai em vì tình yêu mà kết hôn, vậy thì đêm trước hôn lễ nhất định sẽ rất hưng phấn, hơn nữa còn rất chờ mong ngày cử hành hôn lễ. Có rất nhiều việc bản thân muốn tự chuẩn bị, từng chi tiết nhỏ đều làm thật tốt, không để sau này phải tiếc nuối.'' Tô Dương Dương nói xong thè lưỡi: ''Lá gan của chị cũng thật to, dám trước mặt em nói hôn nhân với anh hai em không mĩ mãn.''
''Chị dâu, chị sẽ hạnh phúc. Anh hai sẽ không phụ chị đâu.''
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Hàn Vân Nhi, không biết vì sao đột nhiên cô ấy lại nói như vậy, chỉ biết cười một cái đáp lại.
- --
Tô Dương Dương và Hàn Vân nhi cũng nhau thử lễ phục rồi nói về nghi thức trong hôn lễ.
Đến chập tối thì đi tạn bộ quanh tiểu khu cùng Hàn Vân Nhi.
Mãi đến lúc hai người ăn xong cơm mới rời đi.
Đi ra khỏi tiểu khu thì nhìn thấy xe của Hàn Khải Uy đỗ trước mặt.
Hàn Khải Uy đang dựa lưng vào thân xe nghe điện thoại.
Vừa nhìn thấy Hàn Khải Uy, ánh mắt Tô Dương Dương liền sáng lên.
Đợi Hàn Khải Uy buông điện thoại xuống mới ôm lấy cánh tay anh, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: ''Anh đến đón tôi à?''
''Ừ, lên xe đi.'' Hàn Khải Uy nói sau đó quay lại mở cửa ghế phụ cho cô.
Tô Dương Dương ngồi trong xe, hai mắt lấp lánh: ''Tiểu Yến chắc chắn hâm mộ chết cho xem. Có anh làm chồng, còn có chồng của em chồng là Mạc Nhậm Mộ. Hai nhân vật nổi danh đẹp trai của thành phố Thương đều ở gần tôi, như vậy cũng đủ để khiến chị em bạn dì kêu gào không thôi đấy.''
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn bộ dáng hưng phấn của cô: ''Bộ dáng của em nói mấy anh đẹp trai như vậy, vài trăm anh ở bên cạnh cũng vô dụng.''
''Thưởng thức là được rồi, còn sử dụng thì vẫn là nhường cho mấy em gái thôi.'
''Vợ à, em như vậy không thích hợp lắm nhỉ?''
Tô Dương Dương nghiêng đầu nhìn anh: ''Anh muốn làm gì? Dụ dỗ tôi à? Tôi là người chính trực, kiên quyết không bị sắc đẹp dụ dỗ nhé.''
Hàn Khải Uy nhướn mi nhìn về phía cô: ''Thật không? Vậy chúng ta đi ngâm suối nước nóng nhé.''
Tô Dương Dương: ''...''
- ---
Tô Dương Dương không ngờ Hàn Khải Uy nói thật.
Cô trừng mắt nhìn bể nước suối nóng trước mặt, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Nơi này là một khu nghỉ mát trọng điểm của thành phố Thương.
Đặc điểm nổi bật nhất là có bể suối nước nóng đủ loại to nhỏ. Những căn biệt thự được xây dựa vào suốt nước nóng.
Ngoại trừ các suối nước nóng ngoài trời, những suối nước nóng trong nhà đều là của tư nhân.
Giống như bể nước suối nóng trước mặt cô chỉ mở cửa cho Hàn Khải Uy, và sẽ không tiếp thêm khách nào khác.
Hàn Khải Uy lên tầng thay một chiếc áo choàng tắm sau đó ung dung bước xuống.
Tô Dương Dương nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, thiếu chút nữa thì phun máu mũi.
Chiếc áo choàng tắm màu trắng khiến anh trông vô cũng cường tráng, khỏe mạnh.
Lúc anh mặc tây trang bình thường chỉ có thể khiến người ta cảm thấy gọn gàng, thành thục. Anh đối với người ngoài ai cũng lạnh lùng vì thế mà cả người lúc nào cũng toát ra khí chất cấm dục.
Nhưng lúc này anh cởi tây trang ra, tóc cũng không vuốt, so với lúc bình thường có sức sống hơn nhiều.
Tô Dương Dương nhìn anh từng bước từng bước đi về phía mình, không khỏi nuốt nước miếng, lúng túng lui ra sau vài bước: ''Này... anh... sức chống cự của tôi không đủ. Anh có thể đừng quyến rũ tôi như vậy có được không?''
''Tắm cùng nhau thì có là gì? Chúng ta đã là vợ chồng rồi.'' Hàn Khải Uy híp mắt cười cười.
Tô Dương Dương không biết nói gì, cô sợ cô không khống chế nổi bản thân xông lên đẩy ngã anh mất.
Cô khụ khụ hai tiếng, tỏ vẻ thẹn thùng: ''Người ta ngại mà.''
Dáng vẻ ngại ngùng của cô dưới ánh đèn nhìn vô cùng linh động, tất cả đều đập vào trong mắt Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy hừ một tiếng: ''Sao lúc nhìn thi thể lõa thể em lại không biết ngại ngùng hả?''
Tô Dương Dương im lặng liếc anh một cái: ''Cho em mặt mũi thì chúng ta còn có thể làm bạn tốt đấy.''
Một tia sáng tinh nghịch lóe lên trong mắt Hàn Khải Uy.
Anh bỗng dưng cởi áo choàng tắm ra, để lộ từng đường nét quyến rũ trên cơ thể, vô cùng hấp dẫn.
Anh cười xấu xa đi về phía Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương lúng túng vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn cơ thể của anh.
Lỗ tai cô dựng thẳng để nghe âm thanh xung quanh.
Tiếng bước chân trầm ổn, hơi thở sạch sẽ thuộc về anh, làn da ấm áp...
Vừa nghĩ đến những hình ảnh thân mật của bọn họ, thân thể cô không ngừng run rẩy...
Hàn Khải Uy định vốn muốn ôm lấy người phụ nữ trước mặt ném vào bể nước suối nóng.
''Có bác sĩ gia đình chị ạ.''
''Vậy thì tốt. Trên đường chị còn nghĩ giới thiệu cho em một người bạn làm bên khoa phụ sản để cô ấy chăm sóc em đấy.''
''Được đấy, người chị dâu giới thiệu em cũng yên tâm.''
''Cô ấy là một người cẩn thận, làm việc cũng tận lực, có cơ hội sẽ để hai người làm quen.''
''Chị sắp xếp là được rồi.'' Hàn Vân Nhi cười nói: ''Áo cưới và váy phù dâu em đã bảo người mang qua đây, để trong phòng thay đồ, đi xem thử đi.''
Tô Dương Dương không nói lên lời: ''Thế giới của người giàu thực khiến người ta ghen tị. Em chồng à, để chị ôm đùi em, cọ cọ chút hơi thở của người giàu nhé.''
Hàn Vân Nhị bị cô chọc cười: ''Chị dâu, chị bước vào thế giới của người giàu lâu rồi chị biết không?''
''Nhưng chị chẳng có tí cảm giác nào, so với cuộc sống trước kia không khác biệt lắm, chắc tại chị không có tính tự giác đấy.''
''Không tiến vào cũng tốt. Vòng tròn này rắc rối, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh hai cũng vì muốn bảo vệ chị mới không đem chị vào vòng luẩn quẩn này.''
''Cũng đúng. Với tính cách của chị, chắc là nhịn không nổi đâu.''
Hàn Vân Nhi cười một cái rồi kéo cửa phòng thay đồ ra.
Lễ phục bên trong xếp thành hai hàng, hàng thứ nhất là áo cưới, hàng còn lại treo váy của phù dâu.
Vừa nhìn đã biết giá của những bộ váy này không rẻ, tùy tiện chọn một bộ cũng bằng thu nhập một năm của gia đình bình thường rồi.
''Váy cưới của em là bộ nào?''
''Bộ đầu tiên.''
Tô Dương Dương bước tới nhìn chiếc váy cưới làm bằng lụa.
Chất vải rất mềm mại thoải mái, váy xòe từ đoạn ngực trở xuống, vừa vặn có thể che đi phần bụng nhô ra.
''Chiếc váy này rất hơp với em.''
''Em cũng nghĩ như vậy.'' Hàn Vân Nhi không không quá chú tâm, đưa tay vuốt bộ váy cưới.
Tô Dương Dương biết lo lắng của cô, liền nói: ''Thực ra thì mặc kệ vì lí do gì mà em với Mạc Nhậm Mộ kết hôn, chỉ cần sau khi kết hôn chăm chỉ làm ăn, cuộc sống sau hôn nhân sẽ rất tốt, hơn nữa em rất may mắn. Gả cho một người đàn ông thâm tình, điều này đã tốt hơn nhiều người khác rồi.''
''Chị thì sao? Chị với anh hai ban đầu kết hôn cũng không phải vì tình yêu, chị đã từng oán hận chưa?''
''Cho nên mới nói em may mắn hơn chị. Chị thường nghĩ, nếu chị với anh hai em vì tình yêu mà kết hôn, vậy thì đêm trước hôn lễ nhất định sẽ rất hưng phấn, hơn nữa còn rất chờ mong ngày cử hành hôn lễ. Có rất nhiều việc bản thân muốn tự chuẩn bị, từng chi tiết nhỏ đều làm thật tốt, không để sau này phải tiếc nuối.'' Tô Dương Dương nói xong thè lưỡi: ''Lá gan của chị cũng thật to, dám trước mặt em nói hôn nhân với anh hai em không mĩ mãn.''
''Chị dâu, chị sẽ hạnh phúc. Anh hai sẽ không phụ chị đâu.''
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Hàn Vân Nhi, không biết vì sao đột nhiên cô ấy lại nói như vậy, chỉ biết cười một cái đáp lại.
- --
Tô Dương Dương và Hàn Vân nhi cũng nhau thử lễ phục rồi nói về nghi thức trong hôn lễ.
Đến chập tối thì đi tạn bộ quanh tiểu khu cùng Hàn Vân Nhi.
Mãi đến lúc hai người ăn xong cơm mới rời đi.
Đi ra khỏi tiểu khu thì nhìn thấy xe của Hàn Khải Uy đỗ trước mặt.
Hàn Khải Uy đang dựa lưng vào thân xe nghe điện thoại.
Vừa nhìn thấy Hàn Khải Uy, ánh mắt Tô Dương Dương liền sáng lên.
Đợi Hàn Khải Uy buông điện thoại xuống mới ôm lấy cánh tay anh, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: ''Anh đến đón tôi à?''
''Ừ, lên xe đi.'' Hàn Khải Uy nói sau đó quay lại mở cửa ghế phụ cho cô.
Tô Dương Dương ngồi trong xe, hai mắt lấp lánh: ''Tiểu Yến chắc chắn hâm mộ chết cho xem. Có anh làm chồng, còn có chồng của em chồng là Mạc Nhậm Mộ. Hai nhân vật nổi danh đẹp trai của thành phố Thương đều ở gần tôi, như vậy cũng đủ để khiến chị em bạn dì kêu gào không thôi đấy.''
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn bộ dáng hưng phấn của cô: ''Bộ dáng của em nói mấy anh đẹp trai như vậy, vài trăm anh ở bên cạnh cũng vô dụng.''
''Thưởng thức là được rồi, còn sử dụng thì vẫn là nhường cho mấy em gái thôi.'
''Vợ à, em như vậy không thích hợp lắm nhỉ?''
Tô Dương Dương nghiêng đầu nhìn anh: ''Anh muốn làm gì? Dụ dỗ tôi à? Tôi là người chính trực, kiên quyết không bị sắc đẹp dụ dỗ nhé.''
Hàn Khải Uy nhướn mi nhìn về phía cô: ''Thật không? Vậy chúng ta đi ngâm suối nước nóng nhé.''
Tô Dương Dương: ''...''
- ---
Tô Dương Dương không ngờ Hàn Khải Uy nói thật.
Cô trừng mắt nhìn bể nước suối nóng trước mặt, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Nơi này là một khu nghỉ mát trọng điểm của thành phố Thương.
Đặc điểm nổi bật nhất là có bể suối nước nóng đủ loại to nhỏ. Những căn biệt thự được xây dựa vào suốt nước nóng.
Ngoại trừ các suối nước nóng ngoài trời, những suối nước nóng trong nhà đều là của tư nhân.
Giống như bể nước suối nóng trước mặt cô chỉ mở cửa cho Hàn Khải Uy, và sẽ không tiếp thêm khách nào khác.
Hàn Khải Uy lên tầng thay một chiếc áo choàng tắm sau đó ung dung bước xuống.
Tô Dương Dương nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, thiếu chút nữa thì phun máu mũi.
Chiếc áo choàng tắm màu trắng khiến anh trông vô cũng cường tráng, khỏe mạnh.
Lúc anh mặc tây trang bình thường chỉ có thể khiến người ta cảm thấy gọn gàng, thành thục. Anh đối với người ngoài ai cũng lạnh lùng vì thế mà cả người lúc nào cũng toát ra khí chất cấm dục.
Nhưng lúc này anh cởi tây trang ra, tóc cũng không vuốt, so với lúc bình thường có sức sống hơn nhiều.
Tô Dương Dương nhìn anh từng bước từng bước đi về phía mình, không khỏi nuốt nước miếng, lúng túng lui ra sau vài bước: ''Này... anh... sức chống cự của tôi không đủ. Anh có thể đừng quyến rũ tôi như vậy có được không?''
''Tắm cùng nhau thì có là gì? Chúng ta đã là vợ chồng rồi.'' Hàn Khải Uy híp mắt cười cười.
Tô Dương Dương không biết nói gì, cô sợ cô không khống chế nổi bản thân xông lên đẩy ngã anh mất.
Cô khụ khụ hai tiếng, tỏ vẻ thẹn thùng: ''Người ta ngại mà.''
Dáng vẻ ngại ngùng của cô dưới ánh đèn nhìn vô cùng linh động, tất cả đều đập vào trong mắt Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy hừ một tiếng: ''Sao lúc nhìn thi thể lõa thể em lại không biết ngại ngùng hả?''
Tô Dương Dương im lặng liếc anh một cái: ''Cho em mặt mũi thì chúng ta còn có thể làm bạn tốt đấy.''
Một tia sáng tinh nghịch lóe lên trong mắt Hàn Khải Uy.
Anh bỗng dưng cởi áo choàng tắm ra, để lộ từng đường nét quyến rũ trên cơ thể, vô cùng hấp dẫn.
Anh cười xấu xa đi về phía Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương lúng túng vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn cơ thể của anh.
Lỗ tai cô dựng thẳng để nghe âm thanh xung quanh.
Tiếng bước chân trầm ổn, hơi thở sạch sẽ thuộc về anh, làn da ấm áp...
Vừa nghĩ đến những hình ảnh thân mật của bọn họ, thân thể cô không ngừng run rẩy...
Hàn Khải Uy định vốn muốn ôm lấy người phụ nữ trước mặt ném vào bể nước suối nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.