Chương 216: Có người bám theo
Tác giả: Vạn Vạn
20/05/2021
“Aiya, thân vậy sao. Đây còn là lần đầu tiên Duy Phi dẫn bạn về nhà làm khách.” Lâm Nhụy cười nói, chìa tay về phía Hoàng Tĩnh: “Cháu ngoan, qua đây để bà nội nhìn xem.”
Hoàng Tĩnh xấu hổ đi tới, để Lâm Nhụy ôm cậu bé.
Lưu Mộc Miên ôm Tiểu Bảo lên đùi.
Tô Dương Dương vào bếp xem thử: “Hai ba, cần trợ giúp không ạ? Con có thể thái rau, đổ rác, rửa rau, rất toàn năng.”
“Không cần đâu. Con ra ngồi với hai mẹ đợi ăn đi.” Hàn Gia Minh đáp.
Trong lúc nói chuyện, tay vẫn thái, tốc độ dao rất tuyệt.
Tô Dương Dương dựa đầu vào vai của Tô Thạch Diễn, nhìn rất kinh ngạc: “Ba, kỹ thuật này của ba là đến Lam Tường học sao? Quá ngầu.”
“Ba cũng muốn đi, Lam Tường chê tuổi quá cao, không nhận ba.” Hàn Gia Minh cười nói: “Ở bên ngoài xã giao nhiều rồi, khi có thời gian rảnh muốn mình ở nhà làm chút đồ ăn, về sau lại mời thầy về dạy, bây giờ coi như có chút dáng vẻ.”
“Khải Uy cũng học khi đó?”
“Nó khả năng là ở nước ngoài ăn không được món ăn chính thống, không nhịn được mới học.”
“Thật muốn xem thử biểu cảm nhăn nhó khi đó của anh ấy.”
“Đợi nó về con hỏi thử nó.” Hàn Gia Minh nói: “Phụ nữ nhà này, đừng ở trong bếp đầy dầu mỡ, ra ngoài nói chuyện với hai mẹ đi, đồ ăn ba với ông xui làm là được.”
Tô Dương Dương nhìn ba mình: “Ba, chắc chắn không cần con giúp sao?”
“Con giúp có loạn thêm chứ làm được cái gì? Mau đi ra ngoài.”
“Được thôi được thôi.” Tô Dương Dương rửa mấy loại quả trong bếp, sau đó bê ra phòng khách: “Ăn hoa quả. Bảo bối, dẫn bạn đi rửa tay.”
“Dạ.” Tiểu Bảo đáp một tiếng, tụt trên ghế sô pha xuống, dẫn Hoàng Tĩnh đến nhà vệ sinh ở tầng 1.
Tô Dương Dương để đĩa hoa quả trước mặt của Lưu Mộc Miên và Lâm Nhụy: “Hai mẹ, ăn chút hoa quả,”
Lâm Nhụy mỉm cười: “Không ăn. Hôm nay bà sui làm ít bánh ngọt, mẹ tham ăn nên đã ăn hết rồi. Bây giờ bụng còn căng, cái gì cũng không ăn được nữa.”
“Bà sui, bà là nể mặt thôi. Tôi bình thường làm bánh ngọt, bọn họ nhìn cũng không thèm nhìn, quả thực đả kích sự cố gắng của tôi.” Lưu Mộc Miên bóc mấy quả nho ăn.
“Bánh ngọt bà làm cực kỳ ngon, có thể mở nhà hàng kinh doanh, đây là bánh ngọt ngon nhất tôi từng ăn.”
“Bà sui, bà như vậy tôi ngại quá.”
“Tôi có một suy nghĩ này, bà sui nghe thử xem.”
“Bà sui cứ nói.” Lưu Mộc Miên rửa tai lắng nghe.
Lâm Nhụy nghiêm túc nói: “Con cái đều lớn cả rồi, cũng không cần chúng ta giúp chúng chăm con cái nữa, chúng ta nên làm chuyện của mình rồi. Hôm nay sau khi ăn bánh ngọt mà chị làm, tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau mở tiệm bánh ngọt.”
“Tôi cũng từng nghĩ, không phải nên tìm mặt bằng, tuyển nhân viên, nghiên cứu thị trường, giá cả, làm PR... sao? Tôi vừa nghĩ đến mấy thứ này thì đau đầu.”
“Không cần phiền phức như vậy. Bà nếu muốn mở tiệm, mấy chuyện này để Khải Uy đi xử lý, hai chúng ta chuyên tâm nghiên cứu các loại bánh, quản lý, đào tạo huấn luyện để Khải Uy lo. Tôi nghĩ chúng ta bán online, đăng lên facebook hoặc các hội nhóm, tìm một người vận hành là được. Mới bắt đầu mỗi ngày làm một ít bánh ngọt đơn giản, thu hút những đối tượng tiềm năng. Sau khi số người quan tâm đạt đến mức cố định, có thể thiết kế chức năng đặt bánh và tặng quà.”
Lưu Mộc Miêu nghe xong thì mắt liền phát sáng: “Có được không?”
“Có gì mà không được, cũng có thể đăng video làm bánh của bà lên, đăng tải lên youtube, facebook hay nhà đài, những cái này đều có thu nhập rất khả quan.”
“Quay video thì bỏ đi, nếu như để người khác biết mẹ vợ của Khải Uy lộ diện trên TV thì không hay lắm.”
“Cái này không có gì cả. Tụi nhỏ có cuộc sống của chúng nó, chúng ta làm ba mẹ cũng có cuộc sống của mình. Bà sui không cần kiêng kỵ quá nhiều. Tôi trước đây nghe Dương Dương nói bà từng là bậc thầy làm bánh thì đã từng nghĩ, những ngại chưa dám nhắc. Tôi mấy năm nay ở nhà nhàn hạ sắp mốc cả rồi, mỗi ngày đều tìm ít chuyện để dày vò Vân Nhi, cũng muốn tìm chút chuyện để giải tỏa năng lượng dư thừa. Tính cách của Dương Dương giống bà, tôi cực kỳ thích nó, tôi nghĩ chúng ta nhất định cũng có thể hợp tác được.”
“Chuyện này tôi phải suy nghĩ thêm, Thạch Diễn bây giờ cơ bản sẽ không ra ngoài làm dự án nữa, tôi ngày nào ở nhà cũng chán, nếu như có thể cùng bà sui làm ít chuyện, vừa có thể đỡ chán vừa kiếm được một ít.”
“Đúng. Đợi lát nữa Khải Uy về rồi, bảo nó tham mưu cho chúng ta, thuận tiện bảo nó điều một cậu trai trẻ ở công ty qua đây giúp chúng ta vận hành.”
Hàn Gia Minh bê hai đĩa thức ăn từ trong bếp đi ra, nghe thấy lời của Lâm Nhụy thì cười nói: “Hai người đẹp trai ở ngay trước mắt các bà, các bà đều không thèm nhìn, còn muốn trai trẻ? Trai trẻ có đẹp trai hơn nữa, có thể đẹp hơn con trai của bà không?”
Lúc này, cửa lớn vừa hay mở ra, Hàn Khải Uy nói: “Vừa vào cửa đã nghe thấy có người đang khen con. Ba, ba khen lại lần nữa đi.”
Hàn Gia Minh hừ một tiếng: “Mau chóng thay quần áo, vào bê đồ ăn, chỉ có con là chậm nhất.”
“Ngay đây ba.”
Tô Dương Dương nghe mà che miệng cười: “Thổ hào, anh bị ba áp chế rồi.”
Hàn Khải Uy mỉm cười nhướn mày với cô: “Vân Nhi và bảo bảo ở dưới lầu, em đi đón nó đi.”
Hàn Khải Uy nói xong để hai túi lớn vào trong ngăn tủ.
Lâm Nhụy thấy thế hỏi: “Hai túi đó là cái gì?”
“Áo, quần, còn cả bình sữa, sữa bột, đồ chơi của bảo bảo.”
Lưu Mộc Miên vội nói: “Những thứ này không thể vào ngăn tủ đó, mấy tủ đó bình thường đều để giày.”
Hàn Khải Uy lại cầm đồ ra, để Tô Dương Dương đem đồ đạc để ở vào chiếc tủ sát phòng ăn với phòng khách.
Tô Dương Dương sau khi để vào, thay giày, lon thon đi xuống lầu.
Hàn Vân Nhi đang ôm bảo bảo ngồi ở ghế dài bên ngoài.
Tô Dương Dương đẩy cửa ra, nói: “Bà cô của tôi ơi, em sao không cùng đi lên lầu với Khải Uy.”
Hàn Vẫn Nhi mỉm cười nhìn cô, đến khi Tô Dương Dương đến tới, mới nói: “Em vừa rồi hình như nhìn thấy một người của bệnh viện cách chị ở gần đây.”
“Hả?” Tô Dương Dương đang muốn nhìn xung quanh, bị lời nói của Hàn Vân Nhi làm cho dừng động tác.
“Chị đừng đánh rắn động cỏ. Em nghĩ người đó chắc quan sát mọi người mấy ngày rồi.”
“Em không phải mới chỉ đến bệnh viện chị làm có một lần thôi sao? Em nhớ hết người.”
“Chị cho rằng học lực của em là dùng tiền mua à, có năng lực ghi nhớ người đã từng gặp hay sao?”
“Bà cô ơi, chị sai rồi, em đừng nhắc đến cái học lực sáng chói lọi của em nữa.” Tô Dương Dương cười nói, đón lấy bảo bảo từ trong tay Hàn Vân Nhi.
Bảo bảo rời khỏi lòng mẹ, đổi sang trong lòng người dì kì lạ cũng không có quá kháng nghị, chỉ hừ hừ hai tiếng, sau đó xoay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài.
Tô Dương Dương nhỏ giọng hỏi: “Làm nam hay nữ?”
“Nữ. Cái lần em đến khoa phụ sản của bệnh viện các chị, đã nhìn qua bức ảnh của cô ta, tuổi tác tương đương với chị, biểu cảm có chút u ám.”
Tô Dương Dương cau mày: “Em nhìn thấy không phải là Diệp Nhạc Vân đấy chứ?”
“Đúng. Lúc đó em chỉ liếc qua bức ảnh của cô ta, không có nhìn tên.”
Hoàng Tĩnh xấu hổ đi tới, để Lâm Nhụy ôm cậu bé.
Lưu Mộc Miên ôm Tiểu Bảo lên đùi.
Tô Dương Dương vào bếp xem thử: “Hai ba, cần trợ giúp không ạ? Con có thể thái rau, đổ rác, rửa rau, rất toàn năng.”
“Không cần đâu. Con ra ngồi với hai mẹ đợi ăn đi.” Hàn Gia Minh đáp.
Trong lúc nói chuyện, tay vẫn thái, tốc độ dao rất tuyệt.
Tô Dương Dương dựa đầu vào vai của Tô Thạch Diễn, nhìn rất kinh ngạc: “Ba, kỹ thuật này của ba là đến Lam Tường học sao? Quá ngầu.”
“Ba cũng muốn đi, Lam Tường chê tuổi quá cao, không nhận ba.” Hàn Gia Minh cười nói: “Ở bên ngoài xã giao nhiều rồi, khi có thời gian rảnh muốn mình ở nhà làm chút đồ ăn, về sau lại mời thầy về dạy, bây giờ coi như có chút dáng vẻ.”
“Khải Uy cũng học khi đó?”
“Nó khả năng là ở nước ngoài ăn không được món ăn chính thống, không nhịn được mới học.”
“Thật muốn xem thử biểu cảm nhăn nhó khi đó của anh ấy.”
“Đợi nó về con hỏi thử nó.” Hàn Gia Minh nói: “Phụ nữ nhà này, đừng ở trong bếp đầy dầu mỡ, ra ngoài nói chuyện với hai mẹ đi, đồ ăn ba với ông xui làm là được.”
Tô Dương Dương nhìn ba mình: “Ba, chắc chắn không cần con giúp sao?”
“Con giúp có loạn thêm chứ làm được cái gì? Mau đi ra ngoài.”
“Được thôi được thôi.” Tô Dương Dương rửa mấy loại quả trong bếp, sau đó bê ra phòng khách: “Ăn hoa quả. Bảo bối, dẫn bạn đi rửa tay.”
“Dạ.” Tiểu Bảo đáp một tiếng, tụt trên ghế sô pha xuống, dẫn Hoàng Tĩnh đến nhà vệ sinh ở tầng 1.
Tô Dương Dương để đĩa hoa quả trước mặt của Lưu Mộc Miên và Lâm Nhụy: “Hai mẹ, ăn chút hoa quả,”
Lâm Nhụy mỉm cười: “Không ăn. Hôm nay bà sui làm ít bánh ngọt, mẹ tham ăn nên đã ăn hết rồi. Bây giờ bụng còn căng, cái gì cũng không ăn được nữa.”
“Bà sui, bà là nể mặt thôi. Tôi bình thường làm bánh ngọt, bọn họ nhìn cũng không thèm nhìn, quả thực đả kích sự cố gắng của tôi.” Lưu Mộc Miên bóc mấy quả nho ăn.
“Bánh ngọt bà làm cực kỳ ngon, có thể mở nhà hàng kinh doanh, đây là bánh ngọt ngon nhất tôi từng ăn.”
“Bà sui, bà như vậy tôi ngại quá.”
“Tôi có một suy nghĩ này, bà sui nghe thử xem.”
“Bà sui cứ nói.” Lưu Mộc Miên rửa tai lắng nghe.
Lâm Nhụy nghiêm túc nói: “Con cái đều lớn cả rồi, cũng không cần chúng ta giúp chúng chăm con cái nữa, chúng ta nên làm chuyện của mình rồi. Hôm nay sau khi ăn bánh ngọt mà chị làm, tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau mở tiệm bánh ngọt.”
“Tôi cũng từng nghĩ, không phải nên tìm mặt bằng, tuyển nhân viên, nghiên cứu thị trường, giá cả, làm PR... sao? Tôi vừa nghĩ đến mấy thứ này thì đau đầu.”
“Không cần phiền phức như vậy. Bà nếu muốn mở tiệm, mấy chuyện này để Khải Uy đi xử lý, hai chúng ta chuyên tâm nghiên cứu các loại bánh, quản lý, đào tạo huấn luyện để Khải Uy lo. Tôi nghĩ chúng ta bán online, đăng lên facebook hoặc các hội nhóm, tìm một người vận hành là được. Mới bắt đầu mỗi ngày làm một ít bánh ngọt đơn giản, thu hút những đối tượng tiềm năng. Sau khi số người quan tâm đạt đến mức cố định, có thể thiết kế chức năng đặt bánh và tặng quà.”
Lưu Mộc Miêu nghe xong thì mắt liền phát sáng: “Có được không?”
“Có gì mà không được, cũng có thể đăng video làm bánh của bà lên, đăng tải lên youtube, facebook hay nhà đài, những cái này đều có thu nhập rất khả quan.”
“Quay video thì bỏ đi, nếu như để người khác biết mẹ vợ của Khải Uy lộ diện trên TV thì không hay lắm.”
“Cái này không có gì cả. Tụi nhỏ có cuộc sống của chúng nó, chúng ta làm ba mẹ cũng có cuộc sống của mình. Bà sui không cần kiêng kỵ quá nhiều. Tôi trước đây nghe Dương Dương nói bà từng là bậc thầy làm bánh thì đã từng nghĩ, những ngại chưa dám nhắc. Tôi mấy năm nay ở nhà nhàn hạ sắp mốc cả rồi, mỗi ngày đều tìm ít chuyện để dày vò Vân Nhi, cũng muốn tìm chút chuyện để giải tỏa năng lượng dư thừa. Tính cách của Dương Dương giống bà, tôi cực kỳ thích nó, tôi nghĩ chúng ta nhất định cũng có thể hợp tác được.”
“Chuyện này tôi phải suy nghĩ thêm, Thạch Diễn bây giờ cơ bản sẽ không ra ngoài làm dự án nữa, tôi ngày nào ở nhà cũng chán, nếu như có thể cùng bà sui làm ít chuyện, vừa có thể đỡ chán vừa kiếm được một ít.”
“Đúng. Đợi lát nữa Khải Uy về rồi, bảo nó tham mưu cho chúng ta, thuận tiện bảo nó điều một cậu trai trẻ ở công ty qua đây giúp chúng ta vận hành.”
Hàn Gia Minh bê hai đĩa thức ăn từ trong bếp đi ra, nghe thấy lời của Lâm Nhụy thì cười nói: “Hai người đẹp trai ở ngay trước mắt các bà, các bà đều không thèm nhìn, còn muốn trai trẻ? Trai trẻ có đẹp trai hơn nữa, có thể đẹp hơn con trai của bà không?”
Lúc này, cửa lớn vừa hay mở ra, Hàn Khải Uy nói: “Vừa vào cửa đã nghe thấy có người đang khen con. Ba, ba khen lại lần nữa đi.”
Hàn Gia Minh hừ một tiếng: “Mau chóng thay quần áo, vào bê đồ ăn, chỉ có con là chậm nhất.”
“Ngay đây ba.”
Tô Dương Dương nghe mà che miệng cười: “Thổ hào, anh bị ba áp chế rồi.”
Hàn Khải Uy mỉm cười nhướn mày với cô: “Vân Nhi và bảo bảo ở dưới lầu, em đi đón nó đi.”
Hàn Khải Uy nói xong để hai túi lớn vào trong ngăn tủ.
Lâm Nhụy thấy thế hỏi: “Hai túi đó là cái gì?”
“Áo, quần, còn cả bình sữa, sữa bột, đồ chơi của bảo bảo.”
Lưu Mộc Miên vội nói: “Những thứ này không thể vào ngăn tủ đó, mấy tủ đó bình thường đều để giày.”
Hàn Khải Uy lại cầm đồ ra, để Tô Dương Dương đem đồ đạc để ở vào chiếc tủ sát phòng ăn với phòng khách.
Tô Dương Dương sau khi để vào, thay giày, lon thon đi xuống lầu.
Hàn Vân Nhi đang ôm bảo bảo ngồi ở ghế dài bên ngoài.
Tô Dương Dương đẩy cửa ra, nói: “Bà cô của tôi ơi, em sao không cùng đi lên lầu với Khải Uy.”
Hàn Vẫn Nhi mỉm cười nhìn cô, đến khi Tô Dương Dương đến tới, mới nói: “Em vừa rồi hình như nhìn thấy một người của bệnh viện cách chị ở gần đây.”
“Hả?” Tô Dương Dương đang muốn nhìn xung quanh, bị lời nói của Hàn Vân Nhi làm cho dừng động tác.
“Chị đừng đánh rắn động cỏ. Em nghĩ người đó chắc quan sát mọi người mấy ngày rồi.”
“Em không phải mới chỉ đến bệnh viện chị làm có một lần thôi sao? Em nhớ hết người.”
“Chị cho rằng học lực của em là dùng tiền mua à, có năng lực ghi nhớ người đã từng gặp hay sao?”
“Bà cô ơi, chị sai rồi, em đừng nhắc đến cái học lực sáng chói lọi của em nữa.” Tô Dương Dương cười nói, đón lấy bảo bảo từ trong tay Hàn Vân Nhi.
Bảo bảo rời khỏi lòng mẹ, đổi sang trong lòng người dì kì lạ cũng không có quá kháng nghị, chỉ hừ hừ hai tiếng, sau đó xoay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài.
Tô Dương Dương nhỏ giọng hỏi: “Làm nam hay nữ?”
“Nữ. Cái lần em đến khoa phụ sản của bệnh viện các chị, đã nhìn qua bức ảnh của cô ta, tuổi tác tương đương với chị, biểu cảm có chút u ám.”
Tô Dương Dương cau mày: “Em nhìn thấy không phải là Diệp Nhạc Vân đấy chứ?”
“Đúng. Lúc đó em chỉ liếc qua bức ảnh của cô ta, không có nhìn tên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.