Chương 148: Đêm tân hôn muộn
Tác giả: Vạn Vạn
20/05/2021
Tô Dương Dương ăn xong cơm tối, cùng Hàn Vân Nhi, Tiểu Bảo nói chuyện phiếm, đến chín giờ ba mươi mới lên lầu tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong và đi ra ngoài, cô ngẩn người, đèn trong căn phòng không biết đã tắt từ lúc nào.
Chỉ có ánh đèn đường trong sân từ bên ngoài chiếu vào, chiếu rọi một chút bóng tối.
Trong bóng tối mơ hồ còn có một người đang ngồi đó.
Tô Dương Dương nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, trong lòng không khỏi chua xót.
Ngay khi chuẩn bị lên tiếng, âm thanh công tắc bỗng vang lên trong căn phòng tối.
Ánh đèn ấm áp đổ xuống khắp gian phòng.
Gian phòng lạ lẫm mà quen thuộc lọt vào trong tầm mắt.
Chiếc chăn màu nhạt mình thường bị đổi thành màu đỏ chót, đèn ngủ, tủ ly, bàn trang điểm đều đã đổi thành màu sắc vui mừng.
Tô Dương Dương nhìn những vật kia với ánh mắt không thể tin nổi, phía cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Tô Dương Dương nghiêng đầu nhìn sang, Hàn Khải Uy đang mặc trên người bộ âu phục ngày bọn họ kết hôn.
Tô Dương Dương nuốt một ngụm nước bọt, có chút căng thẳng nhìn người đàn ông đang càng ngày càng tới gần, trái tim đập như trống.
"Thổ hào, đây là tình huống gì vậy?"
Hàn Khải Uy đi đến trước mặt cô, đưa tay dắt bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, khẽ nói: “Đêm tân hôn muộn!”
Ba chữ "Đêm tân hôn" giống như đuôi ong vàng châm vào trái tim Tô Dương Dương, khiến cô suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hàn Khải Uy cúi người bế ngang người cô lên, nhẹ nhàng đặt cô vào giữa tấm chăn thêu cao cấp.
Da thịt trắng nõn sáng long lanh nổi bật giữa màu hồng phấn, lại thêm sự căng thẳng và vẻ mặt ngại ngùng của cô khiến cho người ta hận không thể nuốt cô vào trong thân thể và không muốn thả cô ra ngoài nữa.
Hàn Khải Uy nhẹ nhàng đưa tay vuốt khuôn mặt đang vì lo lắng mà căng thẳng kia: “Tôi là một người đàn ông bình thường, tôi muốn em!”
Tô Dương Dương nhìn Hàn Khải Uy đang gần trong gang tấc.
Lời này cô phải trả lời thế nào?
Nói "Tới đi, em đồng ý." Hoặc là "Em cũng muốn như vậy!”?
Da mặt cô rất dày nhưng cũng không dày đến mức đấy.
Hàn Khải Uy cũng không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô, đương nhiên cũng thấy rõ sự ngổn ngang và giảo hoạt trong đáy mắt cô.
"Chuyện lần trước tôi xin lỗi, tôi không nên ở trong tình huống như vậy chiếm hữu em, khiến em trải qua một lần rất không thoải mái. Cho nên muốn đợi đến khi em quen với sự tồn tại của tôi, thích nghi với môi trường sống cùng nhau của chúng ta, sau đó mới làm chuyện này.” Hàn Khải Uy nói xong liền hôn lên gương mặt mềm mại của cô: “Dương Dương, giao em cho tôi, được không?”
Giọng nói thì thầm nhẹ nhàng đó khiến toàn thân Tô Dương Dương nhẹ run lên.
Cô nâng khuôn mặt đỏ bừng lên hôn vào cánh môi ấm áp và gợi cảm của Hàn Khải Uy.
Hôn một lúc lâu, cô mới thở hổn hển tách ra, nhỏ giọng nói: "Thổ hào, anh hỏi như vậy thì em phải trả lời thế nào mới thể hiện được rằng em cao thượng? Em cần trả lời, đến đi, vui sướng đi? Người ta vẫn còn muốn mặt mũi nha.”
Hàn Khải Uy chôn mặt ở bờ vai của cô khẽ cười, coi như đã bị cô gái nhỏ này đánh bại.
Trên giường cũng có thể gây trò cười như vậy.
Tô Dương Dương vụng trôm ôm lấy eo Hàn Khải Uy một cách không biết xẩu hổ, trông lòng cũng không căng thẳng như vậy.
Lần lên giường tệ hại trước đó, một chút ấn tượng cô cũng không có.
Lần này mới thật sự là làn đầu tiên theo đúng nghĩa, cô muốn trải qua thật tốt.
Hàn Khải Uy nhẹ vỗ về người phụ nữ nhỏ bé trong ngực, và cố gắng hết sức để biểu hiện của mình được thản nhiên.
Cho dù người phụ nữ này thường xuyên nhìn đủ các loại thân thể, đối với những cái kia căn bản không có hứng thú, nhưng sự căng thẳng của cô vẫn rất rõ ràng.
Không liên quan đến việc cô đã xem bao nhiêu người, cô chưa từng trải qua những chuyện kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Khải Uy nổi lên một cỗ đau lòng, hận không thể xuyên về thời điểm nửa năm trước để tự chém chết mình.
Động tác của anh lại càng dịu dàng, muốn cho cô trải nghiệm tốt đẹp nhất.
Tô Dương Dương mở to đôi mắt mờ mịt, hơi ngước gương mặt lên đón nhận nụ hôn của anh.
Chiếc cổ thon dài, xinh đẹp ngửa thành một độ cong xinh đẹp ưu nhã.
Hai người như đôi uyên ương quấn lấy nhau.
Chiếc giường lớn màu đỏ làm nổi bật da thịt của bọn họ với màu sắc chói mắt và xinh đẹp…
Hôm sau.
Tô Dương Dương mở mắt ra, thân thể như bị một vạn con ngựa gào thét dẫm đạp đi qua, cô cảm thấy mình như muốn phế đi.
"Thổ hào?!" Cô miễn cưỡng kêu một tiếng.
Sau khi âm thanh phát ra, bất tri bất giác cô mới phát hiện ra rằng giọng nói của mình khàn đến đáng sợ.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, cô xấu hổ đỏ mặt.
Làm đến mức cuống họng đều khàn khàn, lời này nói ra xấu hổ đến mức nào.
Cô thậm chí dục cầu bất mãn đến loại trình độ này a a a a a a.
Tô Dương Dương vẫn chưa lấy lại tình thần thì cửa phòng tắm bỗng mở ra.
Hàn Khải Uy bọc khăn tắm đi ra.
Tô Dương Dương trừng mắt nhìn, sợ hãi quay đầu đi, không biết xấu hổ nhìn trai đẹp tắm.
Bàn tay to lớn hơi lạnh của Hàn Khải Uy đỡ cô dậy: “Bà xã, em hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, ngủ cũng đẫ ngủ, bây giờ lại không dám nhìn tôi, là không muốn chịu trách nhiệm với tôi đúng không?”
Tô Dương Dương không nói gì liếc mắt nhìn anh.
Hàn Khải Uy nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái: “Hôm qua tôi đã giúp em rửa sạch sẽ, em ngủ thêm một lát nữa đi. Chút nữa tôi bưng bữa sáng lên.”
"Em cảm thấy em sắp tê liệt rồi!”
"Chỉ cần quen những tư thế kia là tốt rồi!”
"..." Tô Dương Dương nhẫn nhịn một hồi lâu, mới nói: "Thổ hào, anh đã thay đổi, trả lại thổ hào cấm dục, lạnh lùng, cao ngạo cho em.”
Hàn Khải Uy hừ một tiếng, ôm cô đi tới phòng tắm.
Tô Dương Dương được bỏ vào trong bồn tắm, xoa mặt: "Em thế này làm sao đi làm được?”
"Anh đã giúp em xin nghỉ."
"A? Xin phép nghỉ? Bác sĩ Tào thắt lưng không được tốt, hôm nay hình như đi kiểm tra lại, em cũng không đi làm sẽ bị chủ nhiệm mắng chết.”
"Tôi nói em buông thả dục vọng quá độ, không rời giường được.”
"Em..." Tô Dương Dương nghẹn lời, thật lâu mới có chút xúc động dựng thẳng ngón tay cái lên: “Thổ hào, anh thật có chí. Hình ảnh rau xanh thanh thuần mà em kinh doanh nhiều năm như vậy xem như đã bị hủy.”
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn gương mặt ấm ức của cô, phát hiện thấy sự xấu xa của anh càng ngày càng rõ ràng, rất thích trêu chọc cô.
"Hủy thì hủy, em cũng đã kết hôn nửa năm rồi, không có đến một ngày buông thả dục vọng quá độ, tạp chí bát quái nói phương diện kia của tôi có vấn đề. Làm vợ, thỉnh thoảng em nên giúp tôi chứng minh một chút.”
Tô Dương Dương trả lại anh nụ cười như không cười, liếc mắt nhìn anh: “Phiền phức, ra ngoài đi, em muốn tắm rửa!”
"Tắm đi." Hàn Khải Uy bình chân như vại nói.
"Anh không đi ra em làm sao tắm rửa?"
"Xấu hổ sao?"
"Có liên quan gì đến việc xấu hổ sao?”
"Nếu không tại sao không cho tôi nhìn? Tối hôm qua tôi đã sờ qua, hôn qua, từng tấc da thịt trên người em có chỗ nào tôi chưa chạm qua…”
Tô Dương Dương liếc mắt, sao cô lại có cảm giác da mặt thổ hào nhà mình bị chó gặm như tiết tháo rồi.
Người nào đó nói mình sắp tê liệt nhưng sau khi tắm rửa và ăn sáng xong vẫn tận chức tận trách chạy đến bệnh viện trực ban.
Chẳng qua là đỡ eo, từ từ đi lên.
Tiểu Yên nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Tô Dương Dương, nghi ngờ nói: "Chị Tô, chị bị ngã à?”
"Không, không cẩn thận bị trẹo." Tô Dương Dương nói.
"Vậy còn có thể khám bệnh không?”
"Không sao." Tô Dương Dương nhanh chóng thay áo khoác trắng, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Sau khi bác sĩ Tào xin phép nghỉ, bệnh nhân đều đến chỗ Tô Dương Dương khám bệnh, còn có không ít người trước kia đã xem qua, hôm nay cầm theo phim chụp X-quang.
Ròng rã một ngày, trừ thời gian ăn cơm và đi vệ sinh được nghỉ ngơi, Tô Dương Dương phải đều làm việc.
Sau khi tắm rửa xong và đi ra ngoài, cô ngẩn người, đèn trong căn phòng không biết đã tắt từ lúc nào.
Chỉ có ánh đèn đường trong sân từ bên ngoài chiếu vào, chiếu rọi một chút bóng tối.
Trong bóng tối mơ hồ còn có một người đang ngồi đó.
Tô Dương Dương nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, trong lòng không khỏi chua xót.
Ngay khi chuẩn bị lên tiếng, âm thanh công tắc bỗng vang lên trong căn phòng tối.
Ánh đèn ấm áp đổ xuống khắp gian phòng.
Gian phòng lạ lẫm mà quen thuộc lọt vào trong tầm mắt.
Chiếc chăn màu nhạt mình thường bị đổi thành màu đỏ chót, đèn ngủ, tủ ly, bàn trang điểm đều đã đổi thành màu sắc vui mừng.
Tô Dương Dương nhìn những vật kia với ánh mắt không thể tin nổi, phía cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Tô Dương Dương nghiêng đầu nhìn sang, Hàn Khải Uy đang mặc trên người bộ âu phục ngày bọn họ kết hôn.
Tô Dương Dương nuốt một ngụm nước bọt, có chút căng thẳng nhìn người đàn ông đang càng ngày càng tới gần, trái tim đập như trống.
"Thổ hào, đây là tình huống gì vậy?"
Hàn Khải Uy đi đến trước mặt cô, đưa tay dắt bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, khẽ nói: “Đêm tân hôn muộn!”
Ba chữ "Đêm tân hôn" giống như đuôi ong vàng châm vào trái tim Tô Dương Dương, khiến cô suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hàn Khải Uy cúi người bế ngang người cô lên, nhẹ nhàng đặt cô vào giữa tấm chăn thêu cao cấp.
Da thịt trắng nõn sáng long lanh nổi bật giữa màu hồng phấn, lại thêm sự căng thẳng và vẻ mặt ngại ngùng của cô khiến cho người ta hận không thể nuốt cô vào trong thân thể và không muốn thả cô ra ngoài nữa.
Hàn Khải Uy nhẹ nhàng đưa tay vuốt khuôn mặt đang vì lo lắng mà căng thẳng kia: “Tôi là một người đàn ông bình thường, tôi muốn em!”
Tô Dương Dương nhìn Hàn Khải Uy đang gần trong gang tấc.
Lời này cô phải trả lời thế nào?
Nói "Tới đi, em đồng ý." Hoặc là "Em cũng muốn như vậy!”?
Da mặt cô rất dày nhưng cũng không dày đến mức đấy.
Hàn Khải Uy cũng không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô, đương nhiên cũng thấy rõ sự ngổn ngang và giảo hoạt trong đáy mắt cô.
"Chuyện lần trước tôi xin lỗi, tôi không nên ở trong tình huống như vậy chiếm hữu em, khiến em trải qua một lần rất không thoải mái. Cho nên muốn đợi đến khi em quen với sự tồn tại của tôi, thích nghi với môi trường sống cùng nhau của chúng ta, sau đó mới làm chuyện này.” Hàn Khải Uy nói xong liền hôn lên gương mặt mềm mại của cô: “Dương Dương, giao em cho tôi, được không?”
Giọng nói thì thầm nhẹ nhàng đó khiến toàn thân Tô Dương Dương nhẹ run lên.
Cô nâng khuôn mặt đỏ bừng lên hôn vào cánh môi ấm áp và gợi cảm của Hàn Khải Uy.
Hôn một lúc lâu, cô mới thở hổn hển tách ra, nhỏ giọng nói: "Thổ hào, anh hỏi như vậy thì em phải trả lời thế nào mới thể hiện được rằng em cao thượng? Em cần trả lời, đến đi, vui sướng đi? Người ta vẫn còn muốn mặt mũi nha.”
Hàn Khải Uy chôn mặt ở bờ vai của cô khẽ cười, coi như đã bị cô gái nhỏ này đánh bại.
Trên giường cũng có thể gây trò cười như vậy.
Tô Dương Dương vụng trôm ôm lấy eo Hàn Khải Uy một cách không biết xẩu hổ, trông lòng cũng không căng thẳng như vậy.
Lần lên giường tệ hại trước đó, một chút ấn tượng cô cũng không có.
Lần này mới thật sự là làn đầu tiên theo đúng nghĩa, cô muốn trải qua thật tốt.
Hàn Khải Uy nhẹ vỗ về người phụ nữ nhỏ bé trong ngực, và cố gắng hết sức để biểu hiện của mình được thản nhiên.
Cho dù người phụ nữ này thường xuyên nhìn đủ các loại thân thể, đối với những cái kia căn bản không có hứng thú, nhưng sự căng thẳng của cô vẫn rất rõ ràng.
Không liên quan đến việc cô đã xem bao nhiêu người, cô chưa từng trải qua những chuyện kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Khải Uy nổi lên một cỗ đau lòng, hận không thể xuyên về thời điểm nửa năm trước để tự chém chết mình.
Động tác của anh lại càng dịu dàng, muốn cho cô trải nghiệm tốt đẹp nhất.
Tô Dương Dương mở to đôi mắt mờ mịt, hơi ngước gương mặt lên đón nhận nụ hôn của anh.
Chiếc cổ thon dài, xinh đẹp ngửa thành một độ cong xinh đẹp ưu nhã.
Hai người như đôi uyên ương quấn lấy nhau.
Chiếc giường lớn màu đỏ làm nổi bật da thịt của bọn họ với màu sắc chói mắt và xinh đẹp…
Hôm sau.
Tô Dương Dương mở mắt ra, thân thể như bị một vạn con ngựa gào thét dẫm đạp đi qua, cô cảm thấy mình như muốn phế đi.
"Thổ hào?!" Cô miễn cưỡng kêu một tiếng.
Sau khi âm thanh phát ra, bất tri bất giác cô mới phát hiện ra rằng giọng nói của mình khàn đến đáng sợ.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, cô xấu hổ đỏ mặt.
Làm đến mức cuống họng đều khàn khàn, lời này nói ra xấu hổ đến mức nào.
Cô thậm chí dục cầu bất mãn đến loại trình độ này a a a a a a.
Tô Dương Dương vẫn chưa lấy lại tình thần thì cửa phòng tắm bỗng mở ra.
Hàn Khải Uy bọc khăn tắm đi ra.
Tô Dương Dương trừng mắt nhìn, sợ hãi quay đầu đi, không biết xấu hổ nhìn trai đẹp tắm.
Bàn tay to lớn hơi lạnh của Hàn Khải Uy đỡ cô dậy: “Bà xã, em hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, ngủ cũng đẫ ngủ, bây giờ lại không dám nhìn tôi, là không muốn chịu trách nhiệm với tôi đúng không?”
Tô Dương Dương không nói gì liếc mắt nhìn anh.
Hàn Khải Uy nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái: “Hôm qua tôi đã giúp em rửa sạch sẽ, em ngủ thêm một lát nữa đi. Chút nữa tôi bưng bữa sáng lên.”
"Em cảm thấy em sắp tê liệt rồi!”
"Chỉ cần quen những tư thế kia là tốt rồi!”
"..." Tô Dương Dương nhẫn nhịn một hồi lâu, mới nói: "Thổ hào, anh đã thay đổi, trả lại thổ hào cấm dục, lạnh lùng, cao ngạo cho em.”
Hàn Khải Uy hừ một tiếng, ôm cô đi tới phòng tắm.
Tô Dương Dương được bỏ vào trong bồn tắm, xoa mặt: "Em thế này làm sao đi làm được?”
"Anh đã giúp em xin nghỉ."
"A? Xin phép nghỉ? Bác sĩ Tào thắt lưng không được tốt, hôm nay hình như đi kiểm tra lại, em cũng không đi làm sẽ bị chủ nhiệm mắng chết.”
"Tôi nói em buông thả dục vọng quá độ, không rời giường được.”
"Em..." Tô Dương Dương nghẹn lời, thật lâu mới có chút xúc động dựng thẳng ngón tay cái lên: “Thổ hào, anh thật có chí. Hình ảnh rau xanh thanh thuần mà em kinh doanh nhiều năm như vậy xem như đã bị hủy.”
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn gương mặt ấm ức của cô, phát hiện thấy sự xấu xa của anh càng ngày càng rõ ràng, rất thích trêu chọc cô.
"Hủy thì hủy, em cũng đã kết hôn nửa năm rồi, không có đến một ngày buông thả dục vọng quá độ, tạp chí bát quái nói phương diện kia của tôi có vấn đề. Làm vợ, thỉnh thoảng em nên giúp tôi chứng minh một chút.”
Tô Dương Dương trả lại anh nụ cười như không cười, liếc mắt nhìn anh: “Phiền phức, ra ngoài đi, em muốn tắm rửa!”
"Tắm đi." Hàn Khải Uy bình chân như vại nói.
"Anh không đi ra em làm sao tắm rửa?"
"Xấu hổ sao?"
"Có liên quan gì đến việc xấu hổ sao?”
"Nếu không tại sao không cho tôi nhìn? Tối hôm qua tôi đã sờ qua, hôn qua, từng tấc da thịt trên người em có chỗ nào tôi chưa chạm qua…”
Tô Dương Dương liếc mắt, sao cô lại có cảm giác da mặt thổ hào nhà mình bị chó gặm như tiết tháo rồi.
Người nào đó nói mình sắp tê liệt nhưng sau khi tắm rửa và ăn sáng xong vẫn tận chức tận trách chạy đến bệnh viện trực ban.
Chẳng qua là đỡ eo, từ từ đi lên.
Tiểu Yên nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Tô Dương Dương, nghi ngờ nói: "Chị Tô, chị bị ngã à?”
"Không, không cẩn thận bị trẹo." Tô Dương Dương nói.
"Vậy còn có thể khám bệnh không?”
"Không sao." Tô Dương Dương nhanh chóng thay áo khoác trắng, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Sau khi bác sĩ Tào xin phép nghỉ, bệnh nhân đều đến chỗ Tô Dương Dương khám bệnh, còn có không ít người trước kia đã xem qua, hôm nay cầm theo phim chụp X-quang.
Ròng rã một ngày, trừ thời gian ăn cơm và đi vệ sinh được nghỉ ngơi, Tô Dương Dương phải đều làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.