Chương 238: Muốn ngủ với mẹ
Tác giả: Vạn Vạn
20/05/2021
Tô Dương Dương đưa Tiểu Yên tới một nhà hàng đồ Tây hay đến.
Tiểu Yên nhìn xung quanh rồi hỏi: "Chị Tô, ngày trước là chủ tịch Hàn đưa chị tới đây à?"
"Không phải đâu, trước chị hay theo mẹ đến nơi này nghe các chuyên gia làm bánh ngọt giảng bài, trong quán có rất nhiều đặc sản nổi tiếng ở thành phố Thương này đấy."
Tiểu Yên thốt lên: "Lâu lắm rồi em không được ăn bánh ngọt mà dì làm."
Cô ấy tiếc nuối than vãn, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
"Mẹ chị và mẹ chồng chị đang chuẩn bị mở một cửa hàng nhận làm bánh ngọt theo đơn hàng, đến lúc đó em có thể thử xem."
"Thật à? Thế thì em sẽ cố chịu đựng đến khi đó! Mấy năm qua em ăn bao nhiêu bánh miễn phí của dì, còn chưa trả một đồng nào luôn đấy, nói ra cũng thấy có lỗi với dì ghê."
"Có thiếu chút tiền đó của em đâu." Tô Dương Dương cười nói.
"Sao mà nói thế được, tiền nhiều hay ít thì đều là tấm lòng của em. Nếu dì mở cửa hàng thì chắc chắn sau này em sẽ không ăn miễn phí nữa."
"Không nhận nổi, hay là em cứ sùng bái chủ tịch Hàn và nam thần của em thôi đi."
Da mặt của Tiểu Yên rất dày, cô gào khóc: "Em sùng bái chị. Chị Tô à, mà sao chị có thể kéo mẹ chị với mẹ chồng chị lại với nhau được thế? Giống như những người khác kết hôn, mẹ chồng và mẹ ruột chỉ gặp nhau đúng một lần trong hôn lễ, sau đó cũng không lui tới gì. Chị thì lại khác, có thể khiến cho hai người họ cùng nhau làm ăn nữa."
"Ở cùng một thành phố nên thường hay lui tới cũng tiện, em cần gì phải ngạc nhiên vậy chứ." Tô Dương Dương đưa thực đơn cho Tiểu Yên: "Em gọi món đi."
"Không phải là chuyện cùng thành phố hay không, ở bệnh viện chúng ta cũng có nhiều người kết hôn với người cùng thành phố kia mà, có nhà nào mẹ chồng và mẹ ruột hòa hợp đến vậy đâu. Phục vụ, tôi gọi bíu trâu phi tỏi, mousse xoài, thịt gà bằm, thịt thăn nướng, cocktail, trà sữa nóng, pizza đặc sản..." Tiểu Yên vừa trò chuyện vừa bắt đầu gọi món mà không hề xa cách.
Sau khi chọn một đống món ăn, cô mới nhận ra thực đơn trên tay người phục vụ đã đầy kín mất rồi.
Tiểu Yên gãi đầu một cái: "Cứ gọi nhiêu đó đã."
"Vâng ạ, xin hai vị chờ một lát."
Tô Dương Dương giơ ngón tay cái về phía Tiểu Yên: "Cũng may em ở bên Kỳ Thiên Tích, nếu không người bình thường sao mà nuôi nổi em."
"Chị Tô à..." Mặt Tiểu Yên đỏ bừng.
"Định lúc nào kết hôn chưa?"
"Chưa có mà."
"Anh ta có dự tính về tương lai của hai người không?"
Nét ửng hồng trên mặt Tiểu Yên giảm đi nhiều, cô buồn buồn nói: "Bọn em mới ở bên nhau chưa bao lâu, nói đến chuyện đó thì sớm quá."
Tô Dương Dương cũng nhận ra là mình hỏi quá nhiều, cô bèn chuyển đề tài, nói sang chuyện khác.
Tô Dương Dương ăn cơm với Tiểu Yên xong thì lại đi dạo phố, về đến nhà cũng đã hơn chín giờ.
Lúc cô dừng xe lại ở chỗ đỗ xe dưới tòa nhà, ngước nhìn lên trên lầu, cô dễ dàng tìm thấy nhà mình ở đâu, nhất thời trong lòng lại muôn vàn cảm xúc.
Lúc cô học trung học có một bài kiểm tra môn sinh học về nhóm máu di truyền, cô đã lờ mờ nhận ra nhóm máu của ba mẹ mình không trùng khớp với mình.
Cô cũng từng suy đoán nhiều khả năng, từng tưởng tượng ba mẹ ruột của mình là ai, hoặc suy diễn ra một vở kịch đầy kịch tính.
Hôm nay Diệp Nhạc Vân bỗng nói tới chuyện này, cô vừa khiếp sợ vừa sợ hãi, lại có cả cảm giác khủng hoảng như một hồi mưa gió sắp ập tới.
Cảm giác đó là điều cô sợ nhất bây giờ.
Ba mẹ không phải là ba mẹ ruột của cô, ngoài việc cô buồn rầu và tiếc nuối ra thì không có cảm giác gì sâu hơn nữa.
Huyết thống cũng không đại diện cho điều gì cả, tình cảm những năm qua ở bên nhau họ cùng vun đắp mới là thứ không thể chia lìa.
Diệp Nhạc Vân biết được điều đó thì đồng nghĩa với việc sẽ có người muốn lợi dụng chuyện này, khiến cho ba mẹ cô gặp phiền phức nào đó, đây mới là chuyện mà cô lo lắng nhất.
Tô Dương Dương khó chịu xoa mặt mình, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới lên lầu.
Lúc mở cửa ra, Lưu Mộc Miên và Tiểu Bảo đang ngồi trên sofa xem ti vi, trông có vẻ đang xem say mê chăm chú lắm.
Tiểu Bảo vừa nhìn thấy cô thì đã trượt xuống khỏi ghế, nhào vào lòng Tô Dương Dương, nhẹ nhàng nũng nịu gọi: "Mẹ ơi."
Tô Dương Dương ôm chặt lấy cơ thể mềm mềm nhỏ bé của con, hôn mấy cái: "Cục cưng à."
"Mẹ ơi, mẹ tăng ca có mệt không?"
"Không mệt. Thấy con là mẹ không còn mệt nữa rồi."
Lưu Mộc Miên nghe vậy thì bất mãn ho khan hai tiếng.
Tô Dương Dương lập tức bổ sung: "Lão phật gia, tiểu nhân thỉnh an ngài. Ngài có ăn ngon miệng không, xem ti vi có vui không ạ?"
"Còn nhớ mình có một người mẹ hả?"
"Con nhớ chứ, con đưa đồng nghiệp về nhà, đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt mà mẹ thích nhất nên có mua đồ cho mẹ này." Tô Dương Dương xách bánh ngọt đưa cho Lưu Mộc Miên: "Ba đâu mẹ, con có mua cả bánh sầu riêng mà ba thích."
"Xem như con còn có lương tâm. Ba con đi ngủ rồi, ông nội con không khỏe nên ngày mai ba con định về quê thăm ông."
"Là vì gout ạ?"
"Lần này bệnh nặng hơn, nghe bác con nói thì không khả quan lắm." Lưu Mộc Miên thở dài.
"Bệnh gì vậy mẹ?"
"Ung thư phổi."
Tô Dương Dương ngẩn người, một lúc lâu cũng không nói thành lời.
Lưu Mộc Miên mới ý thức được nói chuyện này trước mặt Tiểu Bảo thì không hay, bà vội hỏi: "Con có đói bụng không? Mẹ hâm lại thức ăn cho. Đêm nay con và con rể không về ăn cơm nên vẫn còn nhiều đồ lắm."
"Con không đói đâu mẹ. Mẹ lên lầu nghỉ ngơi đi. Sáng sớm mai con về quê với ba, ba cũng lớn tuổi rồi, để con lái xe thì tốt hơn."
"Con không cần đi làm à?"
"Giờ bệnh nhân không nhiều lắm, còn có các bác sĩ mới lên cấp, cứ để cho họ thực hành."
"Vậy cũng được, con tự tính toán, đừng để mệt quá."
Tô Dương Dương nhìn vào mắt bà một lúc: "Mẹ, gần đây mẹ lạ lắm, trước kia mẹ không giống thế này, một câu không hợp là lại mắng con. Giờ mẹ lại dịu dàng quá mức, con không quen đâu."
Lưu Mộc Miên tức giận liếc cô một cái rồi quay đầu nói với Tiểu Bảo: "Cục cưng à, nhìn người mẹ không có tiền đồ của con kìa, một ngày không mắng nó ba lần thì nó lại thấy cuộc đời không tươi đẹp."
"Con khen mẹ mà. Bà Lưu phải duy trì trạng thái gần đây nhé, đừng thay đổi đó."
Tô Dương Dương bật cười ôm Tiểu Bảo lên lầu.
Lúc sắp tới phòng con, Tiểu Bảo mới nói: "Mẹ ơi, đêm nay con ngủ với mẹ nhé?"
"Con sợ ngủ một mình à?"
"Không sợ. Con chỉ muốn ngủ với mẹ thôi."
"Được chứ." Tô Dương Dương xoay người về phòng của cô và Hàn Khải Uy, để thằng bé lên giường: "Con ngủ trước đi, mẹ đi rửa mặt đã."
Tiểu Bảo gật đầu, cầm lấy máy tính bảng dành riêng cho mình xem mấy đường gợn sóng lên xuống ở trên.
Đây là biểu đồ thay đổi cổ phiếu trong ngày mà gần đây thằng bé mới bắt đầu học.
Yêu cầu của ba đối với cậu bé không phải cao bình thường, mặc dù chỉ mới sáu tuổi nhưng ba lại để cậu bé xem biểu đồ xu thế của thị trường chứng khoán, không biết có phải vì mình thông minh lắm hay không nên mới có thể đáp ứng được những yêu cầu thay đổi bất cứ lúc nào của ba.
Tô Dương Dương chọn quần áo rồi đi vào phòng tắm, nước lạnh chảy xuống từ vòi hoa sen làm cô rùng mình một cái.
Từ lúc Tô Dương Dương nhìn thấy Tiểu Bảo, cô lại nhớ tới thân thế của thằng bé.
Hoàn cảnh khốn cùng của họ khá giống nhau.
Nhưng thằng bé vẫn còn có người thân.
Còn cô mới là thê lương thật.
Chỉ là chuyện này cũng không có gì phải xoắn xuýt.
Cô vẫn đối xử với ba mẹ giống trước kia, không vì điều này mà ảnh hưởng đến cuộc sống hiện giờ của họ, đó mới là điều quan trọng nhất.
Tiểu Yên nhìn xung quanh rồi hỏi: "Chị Tô, ngày trước là chủ tịch Hàn đưa chị tới đây à?"
"Không phải đâu, trước chị hay theo mẹ đến nơi này nghe các chuyên gia làm bánh ngọt giảng bài, trong quán có rất nhiều đặc sản nổi tiếng ở thành phố Thương này đấy."
Tiểu Yên thốt lên: "Lâu lắm rồi em không được ăn bánh ngọt mà dì làm."
Cô ấy tiếc nuối than vãn, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
"Mẹ chị và mẹ chồng chị đang chuẩn bị mở một cửa hàng nhận làm bánh ngọt theo đơn hàng, đến lúc đó em có thể thử xem."
"Thật à? Thế thì em sẽ cố chịu đựng đến khi đó! Mấy năm qua em ăn bao nhiêu bánh miễn phí của dì, còn chưa trả một đồng nào luôn đấy, nói ra cũng thấy có lỗi với dì ghê."
"Có thiếu chút tiền đó của em đâu." Tô Dương Dương cười nói.
"Sao mà nói thế được, tiền nhiều hay ít thì đều là tấm lòng của em. Nếu dì mở cửa hàng thì chắc chắn sau này em sẽ không ăn miễn phí nữa."
"Không nhận nổi, hay là em cứ sùng bái chủ tịch Hàn và nam thần của em thôi đi."
Da mặt của Tiểu Yên rất dày, cô gào khóc: "Em sùng bái chị. Chị Tô à, mà sao chị có thể kéo mẹ chị với mẹ chồng chị lại với nhau được thế? Giống như những người khác kết hôn, mẹ chồng và mẹ ruột chỉ gặp nhau đúng một lần trong hôn lễ, sau đó cũng không lui tới gì. Chị thì lại khác, có thể khiến cho hai người họ cùng nhau làm ăn nữa."
"Ở cùng một thành phố nên thường hay lui tới cũng tiện, em cần gì phải ngạc nhiên vậy chứ." Tô Dương Dương đưa thực đơn cho Tiểu Yên: "Em gọi món đi."
"Không phải là chuyện cùng thành phố hay không, ở bệnh viện chúng ta cũng có nhiều người kết hôn với người cùng thành phố kia mà, có nhà nào mẹ chồng và mẹ ruột hòa hợp đến vậy đâu. Phục vụ, tôi gọi bíu trâu phi tỏi, mousse xoài, thịt gà bằm, thịt thăn nướng, cocktail, trà sữa nóng, pizza đặc sản..." Tiểu Yên vừa trò chuyện vừa bắt đầu gọi món mà không hề xa cách.
Sau khi chọn một đống món ăn, cô mới nhận ra thực đơn trên tay người phục vụ đã đầy kín mất rồi.
Tiểu Yên gãi đầu một cái: "Cứ gọi nhiêu đó đã."
"Vâng ạ, xin hai vị chờ một lát."
Tô Dương Dương giơ ngón tay cái về phía Tiểu Yên: "Cũng may em ở bên Kỳ Thiên Tích, nếu không người bình thường sao mà nuôi nổi em."
"Chị Tô à..." Mặt Tiểu Yên đỏ bừng.
"Định lúc nào kết hôn chưa?"
"Chưa có mà."
"Anh ta có dự tính về tương lai của hai người không?"
Nét ửng hồng trên mặt Tiểu Yên giảm đi nhiều, cô buồn buồn nói: "Bọn em mới ở bên nhau chưa bao lâu, nói đến chuyện đó thì sớm quá."
Tô Dương Dương cũng nhận ra là mình hỏi quá nhiều, cô bèn chuyển đề tài, nói sang chuyện khác.
Tô Dương Dương ăn cơm với Tiểu Yên xong thì lại đi dạo phố, về đến nhà cũng đã hơn chín giờ.
Lúc cô dừng xe lại ở chỗ đỗ xe dưới tòa nhà, ngước nhìn lên trên lầu, cô dễ dàng tìm thấy nhà mình ở đâu, nhất thời trong lòng lại muôn vàn cảm xúc.
Lúc cô học trung học có một bài kiểm tra môn sinh học về nhóm máu di truyền, cô đã lờ mờ nhận ra nhóm máu của ba mẹ mình không trùng khớp với mình.
Cô cũng từng suy đoán nhiều khả năng, từng tưởng tượng ba mẹ ruột của mình là ai, hoặc suy diễn ra một vở kịch đầy kịch tính.
Hôm nay Diệp Nhạc Vân bỗng nói tới chuyện này, cô vừa khiếp sợ vừa sợ hãi, lại có cả cảm giác khủng hoảng như một hồi mưa gió sắp ập tới.
Cảm giác đó là điều cô sợ nhất bây giờ.
Ba mẹ không phải là ba mẹ ruột của cô, ngoài việc cô buồn rầu và tiếc nuối ra thì không có cảm giác gì sâu hơn nữa.
Huyết thống cũng không đại diện cho điều gì cả, tình cảm những năm qua ở bên nhau họ cùng vun đắp mới là thứ không thể chia lìa.
Diệp Nhạc Vân biết được điều đó thì đồng nghĩa với việc sẽ có người muốn lợi dụng chuyện này, khiến cho ba mẹ cô gặp phiền phức nào đó, đây mới là chuyện mà cô lo lắng nhất.
Tô Dương Dương khó chịu xoa mặt mình, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới lên lầu.
Lúc mở cửa ra, Lưu Mộc Miên và Tiểu Bảo đang ngồi trên sofa xem ti vi, trông có vẻ đang xem say mê chăm chú lắm.
Tiểu Bảo vừa nhìn thấy cô thì đã trượt xuống khỏi ghế, nhào vào lòng Tô Dương Dương, nhẹ nhàng nũng nịu gọi: "Mẹ ơi."
Tô Dương Dương ôm chặt lấy cơ thể mềm mềm nhỏ bé của con, hôn mấy cái: "Cục cưng à."
"Mẹ ơi, mẹ tăng ca có mệt không?"
"Không mệt. Thấy con là mẹ không còn mệt nữa rồi."
Lưu Mộc Miên nghe vậy thì bất mãn ho khan hai tiếng.
Tô Dương Dương lập tức bổ sung: "Lão phật gia, tiểu nhân thỉnh an ngài. Ngài có ăn ngon miệng không, xem ti vi có vui không ạ?"
"Còn nhớ mình có một người mẹ hả?"
"Con nhớ chứ, con đưa đồng nghiệp về nhà, đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt mà mẹ thích nhất nên có mua đồ cho mẹ này." Tô Dương Dương xách bánh ngọt đưa cho Lưu Mộc Miên: "Ba đâu mẹ, con có mua cả bánh sầu riêng mà ba thích."
"Xem như con còn có lương tâm. Ba con đi ngủ rồi, ông nội con không khỏe nên ngày mai ba con định về quê thăm ông."
"Là vì gout ạ?"
"Lần này bệnh nặng hơn, nghe bác con nói thì không khả quan lắm." Lưu Mộc Miên thở dài.
"Bệnh gì vậy mẹ?"
"Ung thư phổi."
Tô Dương Dương ngẩn người, một lúc lâu cũng không nói thành lời.
Lưu Mộc Miên mới ý thức được nói chuyện này trước mặt Tiểu Bảo thì không hay, bà vội hỏi: "Con có đói bụng không? Mẹ hâm lại thức ăn cho. Đêm nay con và con rể không về ăn cơm nên vẫn còn nhiều đồ lắm."
"Con không đói đâu mẹ. Mẹ lên lầu nghỉ ngơi đi. Sáng sớm mai con về quê với ba, ba cũng lớn tuổi rồi, để con lái xe thì tốt hơn."
"Con không cần đi làm à?"
"Giờ bệnh nhân không nhiều lắm, còn có các bác sĩ mới lên cấp, cứ để cho họ thực hành."
"Vậy cũng được, con tự tính toán, đừng để mệt quá."
Tô Dương Dương nhìn vào mắt bà một lúc: "Mẹ, gần đây mẹ lạ lắm, trước kia mẹ không giống thế này, một câu không hợp là lại mắng con. Giờ mẹ lại dịu dàng quá mức, con không quen đâu."
Lưu Mộc Miên tức giận liếc cô một cái rồi quay đầu nói với Tiểu Bảo: "Cục cưng à, nhìn người mẹ không có tiền đồ của con kìa, một ngày không mắng nó ba lần thì nó lại thấy cuộc đời không tươi đẹp."
"Con khen mẹ mà. Bà Lưu phải duy trì trạng thái gần đây nhé, đừng thay đổi đó."
Tô Dương Dương bật cười ôm Tiểu Bảo lên lầu.
Lúc sắp tới phòng con, Tiểu Bảo mới nói: "Mẹ ơi, đêm nay con ngủ với mẹ nhé?"
"Con sợ ngủ một mình à?"
"Không sợ. Con chỉ muốn ngủ với mẹ thôi."
"Được chứ." Tô Dương Dương xoay người về phòng của cô và Hàn Khải Uy, để thằng bé lên giường: "Con ngủ trước đi, mẹ đi rửa mặt đã."
Tiểu Bảo gật đầu, cầm lấy máy tính bảng dành riêng cho mình xem mấy đường gợn sóng lên xuống ở trên.
Đây là biểu đồ thay đổi cổ phiếu trong ngày mà gần đây thằng bé mới bắt đầu học.
Yêu cầu của ba đối với cậu bé không phải cao bình thường, mặc dù chỉ mới sáu tuổi nhưng ba lại để cậu bé xem biểu đồ xu thế của thị trường chứng khoán, không biết có phải vì mình thông minh lắm hay không nên mới có thể đáp ứng được những yêu cầu thay đổi bất cứ lúc nào của ba.
Tô Dương Dương chọn quần áo rồi đi vào phòng tắm, nước lạnh chảy xuống từ vòi hoa sen làm cô rùng mình một cái.
Từ lúc Tô Dương Dương nhìn thấy Tiểu Bảo, cô lại nhớ tới thân thế của thằng bé.
Hoàn cảnh khốn cùng của họ khá giống nhau.
Nhưng thằng bé vẫn còn có người thân.
Còn cô mới là thê lương thật.
Chỉ là chuyện này cũng không có gì phải xoắn xuýt.
Cô vẫn đối xử với ba mẹ giống trước kia, không vì điều này mà ảnh hưởng đến cuộc sống hiện giờ của họ, đó mới là điều quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.