Chương 103: Say rượu làm ra trò cười
Tác giả: Vạn Vạn
20/05/2021
Lúc Lưu Mộc Miên mở cửa ra đã bị hình ảnh trước mắt làm cho tức cười.
Hàn Khải Uy hai tay mỗi tay ôm một người, hai người còn đặc biệt kiêu ngạo mà xoay tới xoay lui trên tay anh.
Lưu Mộc Miên định lên ôm Tiểu Bảo xuống, lúc tay sắp chạm đến cậu bé mới nhớ Tiểu Bảo không thích bị người khác đụng vào, nên định thu tay về.
Trước lúc Lưu Mộc Miên rút tay lại thì Tiểu Bảo khẽ nũng nịu mềm mại gọi một tiếng bà ngoại sau đó ôm lấy cổ Lưu Mộc Miên.
''Ai...'' Lưu Mộc Miên kích động đáp một tiếng sau đó lòng tràn đầy vui vẻ mà ôm Tiểu Bảo vào phòng, vừa nhảy nhảy vừa trung khí hét lên: ''Tô Thạch Diễn, mau mau nấu canh giải rượu, bảo bối của ông uống say rồi!''
Tô Thạch Diễn từ trên lầu đi xuống, thấy Tiểu Bảo ôm Lưu Mộc Miên, con gái bảo bối của ông đang ôm Hàn Khải Uy cũng hơi bật cười: ''Nó làm phù dâu hay là đọ rượu với người ta thế?''
''Không phải là do con gái bảo bối của ông ngốc, không biết từ chối à.'' Lưu Mộc Miên lầm bầm, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cháu ngoại không nỡ buông.
Còn Tô Dương Dương là cái gì, có thể ăn không?
''Ba, mẹ, con đưa Dương Dương về phòng trước.''
''Được được, nếu nó uống rượu làm loạn thì con cứ đạp nó xuống giường ấy.''
Hàn Khải Uy gật đầu cười.
Qủa đúng là mẹ hiểu con gái.
Tô Dương Dương mơ mơ màng màng ghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhịn không được lầm bầm vài tiếng.
Hàn Khải Uy nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, ôm cô vào phòng.
Không muốn cho người khác xem bộ dáng ngốc nghếch say rượu này của cô, ba mẹ cũng không được.
Tô Dương Dương cảm giác có người cởi giày và quần áo của mình, cô giơ tay lên yếu ớt vỗ vài cái, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Khải Uy, chớp chớp rồi nhắm lại.
Đột nhiên hét lớn một tiếng: ''Cướp tiền hay là cướp sắc?''
Hét xong cô lại bổ sung thêm một câu: ''Anh đẹp hơn tôi nhiều như vậy, hay là để tôi cướp sắc đi, he he.''
Hàn Khải Uy đang cởi áo khoác cho Tô Dương Dương bị cô đột ngột hét đến mức đầu đau nhức.
Tô Thạch Diễn vừa bưng canh giải rượu đến cửa, Lưu Mộc Miên ôm Hàn Duy Trạch cũng chạy lên xem náo nhiệt.
Vừa đúng lúc nhìn thấy con gái say rượu nhà bọn họ thân thủ lưu loát áp con rể lên tường, còn lộ ra dáng vẻ tươi cười híp mắt.
Sau đó ngất đi, ngủ trên người Hàn Khải Uy.
Ba lớn một nhỏ nhất thời cảm thấy có mấy nghìn con quạ đen bay qua trước mặt.
Lưu Mộc Miên chưa từng thấy người phụ nữ nào bất tài như vậy.
Nói gục liền gục, đơn giản khô khan như vậy chứ.
Xông lên một nửa rồi sợ quá mà ngủ là có ý gì?
...
Ngày hôm sau, Tô Dương Dương tỉnh lại giữa ánh sáng mặt trời.
Rượu hôm qua uống đều là rượu tốt, sau khi say rượu không thấy đau đầu nhưng sẽ cảm thấy choáng váng.
Cô vuốt vuốt mặt, đứng lên cầm một bộ đồ mặc ở nhà từ trong tủ quần áo ra, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc Tô Dương Dương xuống lầu, chỉ thấy Lưu Mộc Miên đang uống trà ở ban công phòng khách, trên đầu gối đặt một quyển sách điểm tâm mới nhất.
Lưu Mộc Miên nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu nói: ''Bữa sáng ở trong bếp.''
Tô Dương Dương vào bếp lấy bữa sáng, ngồi bên cạnh Lưu Mộc Miên: ''Mẹ''
''Không quen cái đồ yếu đuối như con.''
''Lại sao thế?''
''Tự con nghĩ lại xem hôm qua uống say con làm chuyện gì, mẹ làm mẹ thấy cảm giác chẳng còn mặt mũi mà nhìn người ta nữa.''
Tô Dương Dương: ''...''
Cô nghiêm túc nhớ lại một chút, láng máng nhớ được vài đoạn, không thấy gì.
Nhưng cô có thể chắc chắn mình lại xấu mặt trước Hàn Khải Uy rồi.
Ai, ngẫm nghĩ liền thấy nội tâm vô cùng đau khổ.
Tô Dương Dương cắn hai miếng điểm tâm, nói: ''Mẹ, thanh minh còn về nhà bà ngoại tảo mộ không?''
''Không về nữa, sợ bà ngoại con tức chết.''
''Vậy nhà nội lúc nào thì tảo mộ?''
''Vẫn chưa rõ, xem ngày nghỉ của người trong nhà, ngày 5 vậy.'' Lưu Mộc Miên liếc cô một cái: ''Chuyện tảo mộ này con bàn bạc với con rể chút đi, xem xem bọn họ bên kia sắp xếp thế nào.''
''Lần này Hàn Khải Uy để con về nhà ở thêm vài ngày, nói là ở cùng ba mẹ.''
Lưu Mộc Miên tức giận liếc cô trắng mắt: ''Người ta bảo con ở thì con liền ở à? Người ta khách sáo, con lại coi là thật à?''
''Chúng ta không thể sống đơn giản hơn được ư? Quan tâm Hàn Khải Uy có ý gì khác chứ. Con cũng không phải là đứa thích kiếm chuyện, cũng rất hiểu ý người đó, Hàn Khải Uy nói một câu chúng ta cũng đừng nghĩ người ta khách sáo nữa có được không?''
Lưu Mộc Miên bị cô nói đến mức không biết nói gì hơn: ''Con thì giỏi rồi!''
Trong đầu Tô Dương Dương bỗng hiện lên hình ảnh tối qua, cả người nhất thời không ổn.
''Bà Lưu, bà cũng mau quên đi nhé. Thấy một màn dọa người của con gái bà như vậy, bà không giữ được bình tĩnh thì thôi, còn đi nói ra.'' Tô Dương Dương thấy chắc chắn năm ấy cô là được tặng đến.
''Chính con nhắc mẹ.'' Lưu Mộc Miên hừ một tiếng đáp.
Tô Dương Dương nhất thời không nói gì, nhanh chóng giải quyết hết đồ ăn trên bàn, để lại bàn ăn và cốc sữa không còn gì bên cạnh Lưu Mộc Miên mà chuồn lên lâu.
''Tô! Dương! Dương! Con chán sống rồi à?!''
Đáp lời của bà là tiếng đóng cửa của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương đứng bên cạnh giường, nghĩ đến cảnh tối quá, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô xoa xoa mặt, cầm máy tính bảng rồi ngồi phơi nắng ở ban công nhỏ căn phòng, vừa nhìn bệnh án của những ca phẫu thuật mình phụ trách gần đây vừa tổng kết kinh nghiệm để lần sau cải thiện hơn.
Trong khoảng thời gian cùng chủ nhiệm cấp cứu, cảm thấy rõ được mình tiến bộ lên không ít.
Cấp cứu là khảo nghiệm kỹ thuật và năng lực tổng hợp của một bác sĩ, năng lực ứng biến hiện trường yêu cầu rất cao.
Đây là một cuộc rèn luyện rất tốt.
Đồng thời cũng có thể kiểm tra năng lực chịu áp lực của bác sĩ.
Nói ngắn gọn chính là đổ mồ hôi để đúc ra ít nhiều thành quả, hiệu quả cũng vô cùng nhanh chóng.
So với thu hoạch trước khi cô cấp cứu thì hoàn toàn bất đồng.
Cô xem hồ sơ bệnh án đến mức mắt chua xót, vừa lúc định đặt máy tính bảng xuống thì cô nhận được tin nhắn từ Tiểu Yên.
Tiểu Yên: Chị Tô chị Tô chị Tô chị Tô, em không yêu chị nữa! Tuyệt giao 30s trước!
Tô Dương Dương: Lại điên cái gì đấy?! Mau cút đi đọc sách đi!
Tiểu Yến: Không cút! Chị làm tổn thương em mà còn cười.
Tô Dương Dương:....
Tiểu Yên gửi một đường link qua cho cô.
Tiểu Yên: Chị bắt cốc tổng giám đốc Hàn của em, đến nụ hôn đầu của tổng giám đốc nhỏ chị cũng không tha!!!!
Tô Dương Dương: Rồi sao, em muốn thế nào? Nếu không đọc sách thì chị vẫn có thể tìm việc cho em đấy.
Tiểu Yên gửi một meme đáng thương đang ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn.
Tô Dương Dương không thèm đếm xỉa đến cô ấy.
Tiểu Yên thấy Tô Dương Dương không trả lời liền đi đọc sách.
Tô Dương Dương mở đường link kia ra thì thấy tin tức xuất hiện trên Facebook.
Cô không tưởng tượng nổi có một ngày tin tức của cô sẽ nhảy ra như tin đồn về các ngôi sao.
Tô Dương Dương lướt sơ qua, đều là một vài lời khen ngợi, sau đó là hình ảnh của cô, Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo
Kỹ năng chụp ảnh của các phóng viên chuyên nghiệp rất tốt, ngay cả lúc đi họ cũng có thể chụp rất đẹp.
Hàn Khải Uy thanh lịch tao nhã lộ ra sự điềm tĩnh và lạnh nhạt của một người đứng trên.
Dù anh chưa trải chuốt vẻ bề ngoài, nhưng nhà tạo mẫu tóc bình thường vẫn chỉnh sửa kĩ càng cho anh đến từng sợi tóc.
Hàn Khải Uy hai tay mỗi tay ôm một người, hai người còn đặc biệt kiêu ngạo mà xoay tới xoay lui trên tay anh.
Lưu Mộc Miên định lên ôm Tiểu Bảo xuống, lúc tay sắp chạm đến cậu bé mới nhớ Tiểu Bảo không thích bị người khác đụng vào, nên định thu tay về.
Trước lúc Lưu Mộc Miên rút tay lại thì Tiểu Bảo khẽ nũng nịu mềm mại gọi một tiếng bà ngoại sau đó ôm lấy cổ Lưu Mộc Miên.
''Ai...'' Lưu Mộc Miên kích động đáp một tiếng sau đó lòng tràn đầy vui vẻ mà ôm Tiểu Bảo vào phòng, vừa nhảy nhảy vừa trung khí hét lên: ''Tô Thạch Diễn, mau mau nấu canh giải rượu, bảo bối của ông uống say rồi!''
Tô Thạch Diễn từ trên lầu đi xuống, thấy Tiểu Bảo ôm Lưu Mộc Miên, con gái bảo bối của ông đang ôm Hàn Khải Uy cũng hơi bật cười: ''Nó làm phù dâu hay là đọ rượu với người ta thế?''
''Không phải là do con gái bảo bối của ông ngốc, không biết từ chối à.'' Lưu Mộc Miên lầm bầm, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cháu ngoại không nỡ buông.
Còn Tô Dương Dương là cái gì, có thể ăn không?
''Ba, mẹ, con đưa Dương Dương về phòng trước.''
''Được được, nếu nó uống rượu làm loạn thì con cứ đạp nó xuống giường ấy.''
Hàn Khải Uy gật đầu cười.
Qủa đúng là mẹ hiểu con gái.
Tô Dương Dương mơ mơ màng màng ghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhịn không được lầm bầm vài tiếng.
Hàn Khải Uy nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, ôm cô vào phòng.
Không muốn cho người khác xem bộ dáng ngốc nghếch say rượu này của cô, ba mẹ cũng không được.
Tô Dương Dương cảm giác có người cởi giày và quần áo của mình, cô giơ tay lên yếu ớt vỗ vài cái, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Khải Uy, chớp chớp rồi nhắm lại.
Đột nhiên hét lớn một tiếng: ''Cướp tiền hay là cướp sắc?''
Hét xong cô lại bổ sung thêm một câu: ''Anh đẹp hơn tôi nhiều như vậy, hay là để tôi cướp sắc đi, he he.''
Hàn Khải Uy đang cởi áo khoác cho Tô Dương Dương bị cô đột ngột hét đến mức đầu đau nhức.
Tô Thạch Diễn vừa bưng canh giải rượu đến cửa, Lưu Mộc Miên ôm Hàn Duy Trạch cũng chạy lên xem náo nhiệt.
Vừa đúng lúc nhìn thấy con gái say rượu nhà bọn họ thân thủ lưu loát áp con rể lên tường, còn lộ ra dáng vẻ tươi cười híp mắt.
Sau đó ngất đi, ngủ trên người Hàn Khải Uy.
Ba lớn một nhỏ nhất thời cảm thấy có mấy nghìn con quạ đen bay qua trước mặt.
Lưu Mộc Miên chưa từng thấy người phụ nữ nào bất tài như vậy.
Nói gục liền gục, đơn giản khô khan như vậy chứ.
Xông lên một nửa rồi sợ quá mà ngủ là có ý gì?
...
Ngày hôm sau, Tô Dương Dương tỉnh lại giữa ánh sáng mặt trời.
Rượu hôm qua uống đều là rượu tốt, sau khi say rượu không thấy đau đầu nhưng sẽ cảm thấy choáng váng.
Cô vuốt vuốt mặt, đứng lên cầm một bộ đồ mặc ở nhà từ trong tủ quần áo ra, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc Tô Dương Dương xuống lầu, chỉ thấy Lưu Mộc Miên đang uống trà ở ban công phòng khách, trên đầu gối đặt một quyển sách điểm tâm mới nhất.
Lưu Mộc Miên nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu nói: ''Bữa sáng ở trong bếp.''
Tô Dương Dương vào bếp lấy bữa sáng, ngồi bên cạnh Lưu Mộc Miên: ''Mẹ''
''Không quen cái đồ yếu đuối như con.''
''Lại sao thế?''
''Tự con nghĩ lại xem hôm qua uống say con làm chuyện gì, mẹ làm mẹ thấy cảm giác chẳng còn mặt mũi mà nhìn người ta nữa.''
Tô Dương Dương: ''...''
Cô nghiêm túc nhớ lại một chút, láng máng nhớ được vài đoạn, không thấy gì.
Nhưng cô có thể chắc chắn mình lại xấu mặt trước Hàn Khải Uy rồi.
Ai, ngẫm nghĩ liền thấy nội tâm vô cùng đau khổ.
Tô Dương Dương cắn hai miếng điểm tâm, nói: ''Mẹ, thanh minh còn về nhà bà ngoại tảo mộ không?''
''Không về nữa, sợ bà ngoại con tức chết.''
''Vậy nhà nội lúc nào thì tảo mộ?''
''Vẫn chưa rõ, xem ngày nghỉ của người trong nhà, ngày 5 vậy.'' Lưu Mộc Miên liếc cô một cái: ''Chuyện tảo mộ này con bàn bạc với con rể chút đi, xem xem bọn họ bên kia sắp xếp thế nào.''
''Lần này Hàn Khải Uy để con về nhà ở thêm vài ngày, nói là ở cùng ba mẹ.''
Lưu Mộc Miên tức giận liếc cô trắng mắt: ''Người ta bảo con ở thì con liền ở à? Người ta khách sáo, con lại coi là thật à?''
''Chúng ta không thể sống đơn giản hơn được ư? Quan tâm Hàn Khải Uy có ý gì khác chứ. Con cũng không phải là đứa thích kiếm chuyện, cũng rất hiểu ý người đó, Hàn Khải Uy nói một câu chúng ta cũng đừng nghĩ người ta khách sáo nữa có được không?''
Lưu Mộc Miên bị cô nói đến mức không biết nói gì hơn: ''Con thì giỏi rồi!''
Trong đầu Tô Dương Dương bỗng hiện lên hình ảnh tối qua, cả người nhất thời không ổn.
''Bà Lưu, bà cũng mau quên đi nhé. Thấy một màn dọa người của con gái bà như vậy, bà không giữ được bình tĩnh thì thôi, còn đi nói ra.'' Tô Dương Dương thấy chắc chắn năm ấy cô là được tặng đến.
''Chính con nhắc mẹ.'' Lưu Mộc Miên hừ một tiếng đáp.
Tô Dương Dương nhất thời không nói gì, nhanh chóng giải quyết hết đồ ăn trên bàn, để lại bàn ăn và cốc sữa không còn gì bên cạnh Lưu Mộc Miên mà chuồn lên lâu.
''Tô! Dương! Dương! Con chán sống rồi à?!''
Đáp lời của bà là tiếng đóng cửa của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương đứng bên cạnh giường, nghĩ đến cảnh tối quá, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô xoa xoa mặt, cầm máy tính bảng rồi ngồi phơi nắng ở ban công nhỏ căn phòng, vừa nhìn bệnh án của những ca phẫu thuật mình phụ trách gần đây vừa tổng kết kinh nghiệm để lần sau cải thiện hơn.
Trong khoảng thời gian cùng chủ nhiệm cấp cứu, cảm thấy rõ được mình tiến bộ lên không ít.
Cấp cứu là khảo nghiệm kỹ thuật và năng lực tổng hợp của một bác sĩ, năng lực ứng biến hiện trường yêu cầu rất cao.
Đây là một cuộc rèn luyện rất tốt.
Đồng thời cũng có thể kiểm tra năng lực chịu áp lực của bác sĩ.
Nói ngắn gọn chính là đổ mồ hôi để đúc ra ít nhiều thành quả, hiệu quả cũng vô cùng nhanh chóng.
So với thu hoạch trước khi cô cấp cứu thì hoàn toàn bất đồng.
Cô xem hồ sơ bệnh án đến mức mắt chua xót, vừa lúc định đặt máy tính bảng xuống thì cô nhận được tin nhắn từ Tiểu Yên.
Tiểu Yên: Chị Tô chị Tô chị Tô chị Tô, em không yêu chị nữa! Tuyệt giao 30s trước!
Tô Dương Dương: Lại điên cái gì đấy?! Mau cút đi đọc sách đi!
Tiểu Yến: Không cút! Chị làm tổn thương em mà còn cười.
Tô Dương Dương:....
Tiểu Yên gửi một đường link qua cho cô.
Tiểu Yên: Chị bắt cốc tổng giám đốc Hàn của em, đến nụ hôn đầu của tổng giám đốc nhỏ chị cũng không tha!!!!
Tô Dương Dương: Rồi sao, em muốn thế nào? Nếu không đọc sách thì chị vẫn có thể tìm việc cho em đấy.
Tiểu Yên gửi một meme đáng thương đang ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn.
Tô Dương Dương không thèm đếm xỉa đến cô ấy.
Tiểu Yên thấy Tô Dương Dương không trả lời liền đi đọc sách.
Tô Dương Dương mở đường link kia ra thì thấy tin tức xuất hiện trên Facebook.
Cô không tưởng tượng nổi có một ngày tin tức của cô sẽ nhảy ra như tin đồn về các ngôi sao.
Tô Dương Dương lướt sơ qua, đều là một vài lời khen ngợi, sau đó là hình ảnh của cô, Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo
Kỹ năng chụp ảnh của các phóng viên chuyên nghiệp rất tốt, ngay cả lúc đi họ cũng có thể chụp rất đẹp.
Hàn Khải Uy thanh lịch tao nhã lộ ra sự điềm tĩnh và lạnh nhạt của một người đứng trên.
Dù anh chưa trải chuốt vẻ bề ngoài, nhưng nhà tạo mẫu tóc bình thường vẫn chỉnh sửa kĩ càng cho anh đến từng sợi tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.