Chương 20: Tới làm khách nhà họ hàn
Tác giả: Vạn Vạn
19/05/2020
Đi dạo phố cùng với Hàn Khải Uy một lần thôi mà Tô Dương Dương đã có chút tự ti rồi.
Một chiến tích tuyệt đối vô cùng nổi bật.
Ngoại trừ quần áo, giày dép và khăn quàng ra, túi sách cũng phải mua đến vài cái, nước hoa, đồ trang điểm, đồ dưỡg da cũng mua một đống.
Lúc đầu Tô Dương Dương còn tính được tổng số tiền, về sau lúc lên tới tận bảy chữ số, cô mới thức thời không tính nữa.
Một buổi tối mua đồ mà tiêu luôn cả tiền thu nhập mấy năm của cô, lại còn đang ở trong tình trạng không ăn không uống.
Lúc ấy cô mới hoàn toàn cảm nhận được khoảng cách giữa hai người.
Hàn Khải Uy dừng xe ở trước lầu nhà Tô Dương Dương, cởi dây an toàn cho cô rồi xuống xe mở cửa.
Tô Dương Dương có chút không tự nhiên nói: “Những việc như cởi dây an toàn, mở cửa xe em hoàn toàn có thể tự mình làm, được chứ?”
Mặc dù cô cảm thấy rất thoải mái nhưng cũng ngại ngùng quá đi.
“Làm quen dần là được. Đàn ông mà để phụ nữ tự mình cởi dây an toàn, tự mình mở cửa xe thì loại đàn ông này đa phần là kẻ thất bại.”
Tô Dương Dương: “……”
Hai người xách túi lớn túi bé về nhà Tô Dương Dương.
Hàn Khải Uy tự mình xách những túi to, nặng còn trên tay Tô Dương Dương chỉ có một vài túi nhỏ nhỏ.
Một người được bà Lưu Mộc Miên nuôi dưỡg thành “nữ hán tử” như Tô Dương Dương bỗng có chút cự nự.
Tô Thạch Diễn nhìn thấy hai người một trước một sau bước vào nhà, lại thấy những túi đồ trong tay bọn họ, trong lòng cảm thấy vừa ý vô cùng, ông hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Bọn con ăn rồi ạ.”
Lưu Mộc Miên đi tới cầm lấy hai túi nhìn trông có vẻ giản dị, không màu sắc loè loẹt, từ chất liệu có thể biết giá trị không hề nhỏ.
“Bác trai, bác gái, lần trước cháu và bố mẹ đã mạo muội đến nhà, cũng không chuẩn bị cho hai bác quà gặp mặt gì cả. Hai món quà nhỏ này là chút thành ý của cháu, hy vọng hai người sẽ không chê cười.”
Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên cũng không từ chối, tự nhiên nhận lấy món quà.
Tô Thạch Diễn nhìn túi trước mặt mình, biết bên trong chính là lá trà.
Đồng thời cũng biết được Hàn Khải Uy đã rất thành tâm chuẩn bị món quà này.
“Hai đứa khách khí quá rồi.”
“Đây là lễ nghĩa nên có thôi ạ.” Hàn Khải Uy trầm tĩnh nở nụ cười, bộ dạng tinh anh như đang ở trên thương trường: “Lúc trước gấp gáp đăng kí kết hôn là do cháu không suy nghĩ không chu toàn, khiến Dương và hai người phải lo lắng rồi. Bố mẹ cháu cũng rất không đồng ý, bọn họ hiện đang chuẩn bị đám cưới rồi ạ, tuần tới hai người lúc nào có thời gian thì bố mẹ cháu sẽ tới nhà mình để hỏi ý kiến về việc tổ chức đám cưới ạ.”
“Cuối tuần cũng được.”
“Vâng. Tạm thời quyết định buổi gặp mặt vào ngày chủ nhật, thứ bảy cháu sẽ đưa Tiểu Dương đi gặp bố mẹ cháu, hai người thấy thế nào ạ?” Hàn Khải Uy hỏi.
Lời nói, hành động của Hàn Khải Uy vô cùng chặt chẽ, cũng vô cùng tôn trọng.
Cho dù Tô Dương Dương đã từng chứng kiến dáng vẻ riêng tư khác của anh cũng phải cảm động.
Bất luận là Hàn Gia Mẫn, Lương Nhu đích thân đến nhà hay là những lời này của Hàn Khải Uy đều thể hiện rằng người nhà Hàn bọn họ rất xem trọng hôn sự này, bọn họ đã dùng hành động thực tế khiến cho người nhà Tô yên tâm.
**
Sau khi tiễn Hàn Khải Uy về, Tô Dương Dương tắm rửa rồi nằm trên giường nhìn mười mấy chiếc túi chưa gỡ ra.
Lúc mua cô không hề có cảm giác những thứ này thuộc về cô.
Còn bây giờ cảm giác ấy cũng vơi đi nhiều rồi.
Là con gái không ai cưỡng lại được trước những món đồ tinh xảo này.
Cô cũng sẽ không phủ nhận việc mình thích chúng.
Những lời Hàn Khải Uy nói trước mặt bố mẹ cô đã làm xua tan đi nỗi bất an của cô.
Cô đã từng nghe không ít đồng nghiệp ở bệnh viện bàn về việc kết hôn, nào là lúc hai người sắp xếp tổ chức hôn lễ sẽ cãi nhau, giận dỗi vì những chuyện lặt vặt.
Người đàn ông vì muốn tiết kiệm tiền hay không muốn phiền hà, rắc rối mà xem nhẹ cảm nhận của người phụ nữ.
Mà việc kết hôn đối với người phụ nữ, nói trắng ra là vì tình yêu mà rời khỏi bố mẹ đã nuôi dưỡng mình hai mươi mấy năm, rồi cùng sinh sống với người đàn ông mới chỉ quen vài tháng, vài năm, gọi người chưa từng nuôi mình là bố, là mẹ, sau này cũng phải chăm lo cho họ, vì gia đình ấy mà hy sinh cả thanh xuân, vất vả.
Nhưng người đàn ông đến cả những lễ nghĩa cơ bản, đến cả một hôn lễ vừa ý cũng không muốn vì người phụ nữ ấy mà phải sắp xếp.
Chứng kiến rất nhiều đồng nghiệp nữ vì chuyện kết hôn mà suýt chia tay, rồi lại nhìn cách Hàn Khải Uy xử lý, trong lòng Tô Dương Dương không có chút suy nghĩ nào tiêu cực cả.
Có lẽ việc cô cùng Hàn Khải Uy kết hôn không phải là một quyết định sai.
Tô Dương Dương suy nghĩ như vậy rồi dần dần chìm vào giấc ngủ say.
**
Hàn Khải Uy ngày nào cũng đích thân đưa đón Tô Dương Dương đi làm, lại còn đưa ra thông báo kết hôn ở tập đoàn Hạ thị.
Người ở bệnh viện Nha Đức cũng thay đổi hẳn cách nhìn về Tô Dương Dương, những ánh mắt ngưỡng mộ, đố kị của đồng nghiệp nữ và bệnh nhân nữ ngàng càng rõ rệt.
Tô Dương Dương nghĩ việc đi làm không còn màu “hồng” như trước.
Mãi mới tới thứ bảy.
Chiều thứ bảy, cô chọn một bộ quần áo Hàn Khải Uy mua cho mình phối hợp với chiếc khăn quàng màu tím, bên ngoài khoác thêm chiếc áo màu nhạt, vừa giữ ấm mà lại vừa không mất vẻ nhẹ nhàng.
Lưu Mộc Miên nhìn con gái mình ăn mặc thế này cười nói: “Aiyo, con gái mình trang điểm lên xinh quá đi.”
“Bà Lưu, mẹ nói thật không đấy?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
Tô Dương Dương nhìn bà với ánh mắt không tin tưởng, sau đó cô búi tóc lên soi gương một hồi.
“Mẹ ơi, mẹ thấy con cắt tóc ngắn thế nào?”
“Con đừng có mà cắt linh tinh, tóc dài đẹp bao nhiêu.”
“Công việc của con để tóc ngắn thì phù hợp hơn.”
“Y tá nữ ở bệnh viện con cũng có ai cắt tóc ngắn đâu, chả liên quan quái gì đến công việc cả.”
“Có liên quan mà.”
Lưu Mộc Miên nhìn Tô Dương Dương hỏi: “Bảo bối, có phải con thấy khẩn trương không?”
“Không khẩn trương sao được ạ? Gặp bố mẹ chồng mà, haizz.”
“Bọn họ trông có vẻ là người nói lĩ lẽ, cũng không giống như diễn ở trên ti vi, đừng có lo lắng vớ vẩn.”
“Bà Lưu à, lúc trước mẹ gặp ông bà nội có căng thẳng không?
“Chuyện mất mặt hồi ấy không phải con nghe mấy lần rồi à? Mẹ và bố khác với con và Hàn Khải Uy chứ, mẹ lớn hơn bố con một tuổi mà. Hồi ấy á, tình yêu chị em không có phổ biến như bây giờ, gặp biết bao định kiến. Con bây giờ thật tốt, có công việc của riêng mình, gia cảnh cũng tương đối, bản thân lại có năng lực, người như con mà gả vào nhà danh giá cũng là chuyện thường.”
“Mẹ đúng là hết lòng khen con gái mà.”
“Mẹ nói thật đấy. Đi đi, mẹ thấy con rể tới rồi đấy.”
“Con chào mẹ.”
**
Hàn Khải Uy vừa dừng xe liền nhìn thấy cổng nhà mở ra.
Mắt thấy Tô Dương Dương bước ra, anh cười cười: “Em đúng là ít khi hẹn hò mà, đúng giờ thế này.”
“Làm bác sĩ mà không có khái niệm thời gian sẽ hại chết biết bao bệnh nhân chứ.” Tô Dương Dương không đợi Hàn Khải Uy xuống xe đã tự mở cửa xe bước lên.
Hàn Khải Uy nhìn cô cười, lại thấy trên tay cô một túi đồ: “Quà cho bố mẹ anh à?”
“Vâng. Nếu quà không phải là đồ đắt tiền, bọn họ liệu có chê cười không nhỉ?” Tô Dương Dương có chút lo lắng bất an mà hỏi anh.
“Quà cáp quan trọng là ở tấm lòng chứ không phải ở giá trị.”
“Ngài hàn, anh càng ngày càng biết cách nói chuyện đấy.”
“Anh biết mà.” Hàn Khải Uy vừa cười vừa đánh xe đi: “Người làm ăn như anh chính là kiếm miếng ăn nhờ miệng, không biết cách ăn nói thì sớm đã chết đói rồi.”
Một chiến tích tuyệt đối vô cùng nổi bật.
Ngoại trừ quần áo, giày dép và khăn quàng ra, túi sách cũng phải mua đến vài cái, nước hoa, đồ trang điểm, đồ dưỡg da cũng mua một đống.
Lúc đầu Tô Dương Dương còn tính được tổng số tiền, về sau lúc lên tới tận bảy chữ số, cô mới thức thời không tính nữa.
Một buổi tối mua đồ mà tiêu luôn cả tiền thu nhập mấy năm của cô, lại còn đang ở trong tình trạng không ăn không uống.
Lúc ấy cô mới hoàn toàn cảm nhận được khoảng cách giữa hai người.
Hàn Khải Uy dừng xe ở trước lầu nhà Tô Dương Dương, cởi dây an toàn cho cô rồi xuống xe mở cửa.
Tô Dương Dương có chút không tự nhiên nói: “Những việc như cởi dây an toàn, mở cửa xe em hoàn toàn có thể tự mình làm, được chứ?”
Mặc dù cô cảm thấy rất thoải mái nhưng cũng ngại ngùng quá đi.
“Làm quen dần là được. Đàn ông mà để phụ nữ tự mình cởi dây an toàn, tự mình mở cửa xe thì loại đàn ông này đa phần là kẻ thất bại.”
Tô Dương Dương: “……”
Hai người xách túi lớn túi bé về nhà Tô Dương Dương.
Hàn Khải Uy tự mình xách những túi to, nặng còn trên tay Tô Dương Dương chỉ có một vài túi nhỏ nhỏ.
Một người được bà Lưu Mộc Miên nuôi dưỡg thành “nữ hán tử” như Tô Dương Dương bỗng có chút cự nự.
Tô Thạch Diễn nhìn thấy hai người một trước một sau bước vào nhà, lại thấy những túi đồ trong tay bọn họ, trong lòng cảm thấy vừa ý vô cùng, ông hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Bọn con ăn rồi ạ.”
Lưu Mộc Miên đi tới cầm lấy hai túi nhìn trông có vẻ giản dị, không màu sắc loè loẹt, từ chất liệu có thể biết giá trị không hề nhỏ.
“Bác trai, bác gái, lần trước cháu và bố mẹ đã mạo muội đến nhà, cũng không chuẩn bị cho hai bác quà gặp mặt gì cả. Hai món quà nhỏ này là chút thành ý của cháu, hy vọng hai người sẽ không chê cười.”
Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên cũng không từ chối, tự nhiên nhận lấy món quà.
Tô Thạch Diễn nhìn túi trước mặt mình, biết bên trong chính là lá trà.
Đồng thời cũng biết được Hàn Khải Uy đã rất thành tâm chuẩn bị món quà này.
“Hai đứa khách khí quá rồi.”
“Đây là lễ nghĩa nên có thôi ạ.” Hàn Khải Uy trầm tĩnh nở nụ cười, bộ dạng tinh anh như đang ở trên thương trường: “Lúc trước gấp gáp đăng kí kết hôn là do cháu không suy nghĩ không chu toàn, khiến Dương và hai người phải lo lắng rồi. Bố mẹ cháu cũng rất không đồng ý, bọn họ hiện đang chuẩn bị đám cưới rồi ạ, tuần tới hai người lúc nào có thời gian thì bố mẹ cháu sẽ tới nhà mình để hỏi ý kiến về việc tổ chức đám cưới ạ.”
“Cuối tuần cũng được.”
“Vâng. Tạm thời quyết định buổi gặp mặt vào ngày chủ nhật, thứ bảy cháu sẽ đưa Tiểu Dương đi gặp bố mẹ cháu, hai người thấy thế nào ạ?” Hàn Khải Uy hỏi.
Lời nói, hành động của Hàn Khải Uy vô cùng chặt chẽ, cũng vô cùng tôn trọng.
Cho dù Tô Dương Dương đã từng chứng kiến dáng vẻ riêng tư khác của anh cũng phải cảm động.
Bất luận là Hàn Gia Mẫn, Lương Nhu đích thân đến nhà hay là những lời này của Hàn Khải Uy đều thể hiện rằng người nhà Hàn bọn họ rất xem trọng hôn sự này, bọn họ đã dùng hành động thực tế khiến cho người nhà Tô yên tâm.
**
Sau khi tiễn Hàn Khải Uy về, Tô Dương Dương tắm rửa rồi nằm trên giường nhìn mười mấy chiếc túi chưa gỡ ra.
Lúc mua cô không hề có cảm giác những thứ này thuộc về cô.
Còn bây giờ cảm giác ấy cũng vơi đi nhiều rồi.
Là con gái không ai cưỡng lại được trước những món đồ tinh xảo này.
Cô cũng sẽ không phủ nhận việc mình thích chúng.
Những lời Hàn Khải Uy nói trước mặt bố mẹ cô đã làm xua tan đi nỗi bất an của cô.
Cô đã từng nghe không ít đồng nghiệp ở bệnh viện bàn về việc kết hôn, nào là lúc hai người sắp xếp tổ chức hôn lễ sẽ cãi nhau, giận dỗi vì những chuyện lặt vặt.
Người đàn ông vì muốn tiết kiệm tiền hay không muốn phiền hà, rắc rối mà xem nhẹ cảm nhận của người phụ nữ.
Mà việc kết hôn đối với người phụ nữ, nói trắng ra là vì tình yêu mà rời khỏi bố mẹ đã nuôi dưỡng mình hai mươi mấy năm, rồi cùng sinh sống với người đàn ông mới chỉ quen vài tháng, vài năm, gọi người chưa từng nuôi mình là bố, là mẹ, sau này cũng phải chăm lo cho họ, vì gia đình ấy mà hy sinh cả thanh xuân, vất vả.
Nhưng người đàn ông đến cả những lễ nghĩa cơ bản, đến cả một hôn lễ vừa ý cũng không muốn vì người phụ nữ ấy mà phải sắp xếp.
Chứng kiến rất nhiều đồng nghiệp nữ vì chuyện kết hôn mà suýt chia tay, rồi lại nhìn cách Hàn Khải Uy xử lý, trong lòng Tô Dương Dương không có chút suy nghĩ nào tiêu cực cả.
Có lẽ việc cô cùng Hàn Khải Uy kết hôn không phải là một quyết định sai.
Tô Dương Dương suy nghĩ như vậy rồi dần dần chìm vào giấc ngủ say.
**
Hàn Khải Uy ngày nào cũng đích thân đưa đón Tô Dương Dương đi làm, lại còn đưa ra thông báo kết hôn ở tập đoàn Hạ thị.
Người ở bệnh viện Nha Đức cũng thay đổi hẳn cách nhìn về Tô Dương Dương, những ánh mắt ngưỡng mộ, đố kị của đồng nghiệp nữ và bệnh nhân nữ ngàng càng rõ rệt.
Tô Dương Dương nghĩ việc đi làm không còn màu “hồng” như trước.
Mãi mới tới thứ bảy.
Chiều thứ bảy, cô chọn một bộ quần áo Hàn Khải Uy mua cho mình phối hợp với chiếc khăn quàng màu tím, bên ngoài khoác thêm chiếc áo màu nhạt, vừa giữ ấm mà lại vừa không mất vẻ nhẹ nhàng.
Lưu Mộc Miên nhìn con gái mình ăn mặc thế này cười nói: “Aiyo, con gái mình trang điểm lên xinh quá đi.”
“Bà Lưu, mẹ nói thật không đấy?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
Tô Dương Dương nhìn bà với ánh mắt không tin tưởng, sau đó cô búi tóc lên soi gương một hồi.
“Mẹ ơi, mẹ thấy con cắt tóc ngắn thế nào?”
“Con đừng có mà cắt linh tinh, tóc dài đẹp bao nhiêu.”
“Công việc của con để tóc ngắn thì phù hợp hơn.”
“Y tá nữ ở bệnh viện con cũng có ai cắt tóc ngắn đâu, chả liên quan quái gì đến công việc cả.”
“Có liên quan mà.”
Lưu Mộc Miên nhìn Tô Dương Dương hỏi: “Bảo bối, có phải con thấy khẩn trương không?”
“Không khẩn trương sao được ạ? Gặp bố mẹ chồng mà, haizz.”
“Bọn họ trông có vẻ là người nói lĩ lẽ, cũng không giống như diễn ở trên ti vi, đừng có lo lắng vớ vẩn.”
“Bà Lưu à, lúc trước mẹ gặp ông bà nội có căng thẳng không?
“Chuyện mất mặt hồi ấy không phải con nghe mấy lần rồi à? Mẹ và bố khác với con và Hàn Khải Uy chứ, mẹ lớn hơn bố con một tuổi mà. Hồi ấy á, tình yêu chị em không có phổ biến như bây giờ, gặp biết bao định kiến. Con bây giờ thật tốt, có công việc của riêng mình, gia cảnh cũng tương đối, bản thân lại có năng lực, người như con mà gả vào nhà danh giá cũng là chuyện thường.”
“Mẹ đúng là hết lòng khen con gái mà.”
“Mẹ nói thật đấy. Đi đi, mẹ thấy con rể tới rồi đấy.”
“Con chào mẹ.”
**
Hàn Khải Uy vừa dừng xe liền nhìn thấy cổng nhà mở ra.
Mắt thấy Tô Dương Dương bước ra, anh cười cười: “Em đúng là ít khi hẹn hò mà, đúng giờ thế này.”
“Làm bác sĩ mà không có khái niệm thời gian sẽ hại chết biết bao bệnh nhân chứ.” Tô Dương Dương không đợi Hàn Khải Uy xuống xe đã tự mở cửa xe bước lên.
Hàn Khải Uy nhìn cô cười, lại thấy trên tay cô một túi đồ: “Quà cho bố mẹ anh à?”
“Vâng. Nếu quà không phải là đồ đắt tiền, bọn họ liệu có chê cười không nhỉ?” Tô Dương Dương có chút lo lắng bất an mà hỏi anh.
“Quà cáp quan trọng là ở tấm lòng chứ không phải ở giá trị.”
“Ngài hàn, anh càng ngày càng biết cách nói chuyện đấy.”
“Anh biết mà.” Hàn Khải Uy vừa cười vừa đánh xe đi: “Người làm ăn như anh chính là kiếm miếng ăn nhờ miệng, không biết cách ăn nói thì sớm đã chết đói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.