Chương 17: Vừa mắt khuôn mặt của cậu ta hay là tiền
Tác giả: Vạn Vạn
19/05/2020
Hàn Khải Uy: Vợ, người sánh đôi với em trên giấy đăng ký kết hôn là anh, với cánh tay nhỏ, đôi chân nhỏ của em, trong thời gian ngắn sẽ không thể thay đổi tình trạng hiện tại. Ngoan ngoãn làm theo sự sắp xếp của anh đi, để người lớn bọn họ bàn bạc hôn sự của chúng ta một chút.
Ánh mắt của Tô Dương Dương không biết dừng ở câu “vợ” lâu một chút, hay là dừng ở đoạn nói chuyện này lâu một chút.
Hàn Khải Uy gửi đoạn tin nhắn dài kia xong cũng không gửi thêm gì nữa.
Tô Dương Dương gọi điện thoại mấy lần, cuối cùng đều ngắt máy.
Cô từng nghĩ rất nhiều cách kết hôn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn bằng cách như vậy.
Cô không phải một người tự ti, cô biết điều kiện ngoại hình của mình cũng không tính là tệ, tuổi không tính là lớn, tiền đồ công việc cũng rất tốt, trong nhà cũng có một chút tích góp.
Với điều kiện của cô, cô có thể tìm một người không tệ để kết hôn.
Mục đích cô kết hôn chỉ có thể là vì tình yêu, chứ không phải xảy ra bất ngờ như bây giờ đã kết hôn rồi.
Đến nỗi chính cô cũng không biết mình kết hôn lúc nào.
Cách này chẳng những ba mẹ cô không chấp nhận được, ngay cả cô cũng khó mà tiêu hóa.
Dưới tình huống cô không biết, cô đã là mẹ kế của một thằng nhóc năm tuổi rồi.
Vì sao cô phải chấp nhận sự sắp xếp như trêu đùa của Hàn Khải Uy chứ?!
Lưu Mộc Miên bưng đồ ăn ra ngoài thì nhìn thấy Tô Dương Dương cầm điện thoại ngẩn người.
“Này, hồi hồn, ăn cơm thôi.”
Tô Dương Dương vội vàng buông điện thoại, thấy trên bàn chỉ có hai mặn một canh đơn giản: “Ba đâu? Ba không về ăn cơm sao ạ?”
“Thân thể của ông nội con không thoải mái, ba trở về chăm sóc ông nội con rồi.”
“Ông nội bị bệnh.” Tay đang cầm đũa của Tô Dương Dương khựng lại.
“Vẫn là bệnh cũ, bệnh gút.”
“Buổi chiều chúng ta cũng đi qua xem thử đi.”
Lưu Mộc Miên liếc mắt nhìn cô một cái: “Không phải con không thích về nhà cũ sao? Lần này chủ động tự giác như vậy? Có phải có chuyện gì lừa mẹ không?”
“Con là bác sĩ, ông nội bị bệnh, còn không đi xem thử cũng không đúng mà.”
“Con nói cũng đúng, vậy ăn cơm nhanh nhanh, ăn xong còn phải đóng gói áo bông quần bông mẹ mới mua cho ông nội con.”
“Vâng vâng.” Tần Tử Duyệt mơ hồ lên tiếng, bắt đầu càn quét đồ ăn trên bàn.
**
Sau khi cơm nước xong, Tô Dương Dương lập tức chuẩn bị đồ đạc cần mang về nhà cũ, sau đó thúc giục Lưu Mộc Miên đi nhanh chút.
“Tô Dương Dương, con là bị đuổi giết à, hay là bị người ta đòi nợ?”
“Đều có, vì con gái mẹ không bị người ta đâm thành thịt vụn, mẹ nhanh nhanh đi.”
Lưu Mộc Miên khinh thường liếc cô một cái, nhưng vẫn đi theo Tô Dương Dương xuống lầu.
Khi xe của Tô Dương Dương chạy ra tiểu khu, thoáng nhìn thấy chiếc Maserati quen thuộc.
Chân run lên, trực tiếp đạp chân ga như chân phanh.
Xe lập tức vọt đi rất xa, suýt chút tạo thành tai nạn giao thông.
Tô Dương Dương cũng bất chấp không xuống xe giải thích, nhanh chóng lái xe đi.
Lưu Mộc Miên nghiêng mắt nhìn Tô Dương Dương, nghiến răng nghiến lợi: “Nói thật đi, con lại làm chuyện gì rồi? Nói ra, mẹ đảm bảo không đánh chết con.”
“Thật sự không có chuyện gì.”
Lưu Mộc Miên nổi giận: “Con cho là mẹ mù, hay là ngốc? Tô Dương Dương, mẹ nói cho con biết, con không nói thật ra, chỗ ba con mẹ sẽ không nói giúp con dù là một câu!”
“Hoàng ngạch nương* tha mạng......”
*Hoàng ngạch nương: Cách con của Hoàng đế gọi Hoàng hậu.
“Gọi lão Phật gia cũng vô dùng. Có phải có liên quan tới Hàn Khải Uy không?”
“Sao mẹ biết được?”
“Con cho rằng mẹ mua mấy cuốn tạp chí kia để trang trí à? Chiếc Maserati ở đối diện đường cái có phải của Hàn Khải Uy không?”
“Mẹ, mẹ không làm trinh thám thật sự là đáng tiếc.”
“Ít đánh trống lảng cho mẹ. Con nói xem cuối cùng con và Hàn Khải Uy xảy ra chuyện gì đi!”
“Anh ta cầu hôn con rồi.”
Lưu Mộc Miên im lặng vài giây, chợt phản ứng lại Tô Dương Dương vừa nói gì, sau đó hỏi: “Con đồng ý rồi?”
“Vẫn chưa.” Tô Dương Dương kiên trì nói.
“Từ chối!” Lưu Mộc Miên vẻ mặt quả quyết nói.
“Vì sao?”
“Thương nhân xảo quyệt, gian trá, chơi đùa con chơi không lại bọn họ. Huống chi còn là loại cấp bậc như Hàn Khải Uy, sau này con sẽ khóc đến chết luôn.”
Tô Dương Dương im lặng.
Lưu Mộc Miên nhìn vẻ mặt của cô: “Con muốn đồng ý?”
“Con cảm thấy anh ta rất tốt.”
“Con nhìn trúng mặt hay là tiền của cậu ta?”
“Mẹ cảm thấy thế nào?”
Lưu Mộc Miên nói: “Con vừa mắt cậu ta, mẹ không bất ngờ, nhưng con có thể chắc chắn cậu ta coi trọng con sao? So với phụ nữ bên cạnh cậu ta, con xinh đẹp, vóc dáng tốt, thông minh hay là thủ đoạn cao siêu hơn? Vì sao cậu ta sẽ thích con?”
“Mẹ, đừng đâm vào miệng vết thương của con có được không?”
“Mẹ là nói sự thật, nói đạo lý, trước giờ mẹ không quan tâm chuyện của con, vì sao con vui thì cứ thế, nhưng trước kia chuyện Chung Tấn Duy, con xử lý không đúng. Mẹ không tin tưởng cách con xử lý vấn đề tình cảm cho lắm.
Tô Dương Dương gãi gãi đầu, nghĩ làm sao nói đến chuyện cô và Hàn Khải Uy kết hôn.
Suy nghĩ một lúc, mới khó khăn nói: “Nhưng mà, mẹ, hình như con có chút thích Hàn Khải Uy. Mẹ có thể nói với ba giúp con không?”
“Chuyện hẹn hò, mẹ và ba con không phản đối, thích cứ hẹn hò.”
Tô Dương Dương một tay lái xe, tay kia lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong túi.
Lưu Mộc Miên nhìn thấy quyển sổ nhỏ kia, sắc mặt thay đổi.
“Tô Dương Dương, con giỏi nhỉ!”
**
Hàn Khải Uy ngồi trong xe, nhìn chiếc Tiểu POLO kia biến mất trong phạm vi tầm mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Gọi điện thoại cho ông già bà già đang giết tới bên này: “Hai người có thể dẹp đường hồi Phủ, con dâu vừa dẫn mẹ vợ chạy mất rồi.”
“Thằng ranh con nhà mi, có phải trêu chọc ba và mẹ con không!” Hàn Gia Mẫn rống giận một tiếng.
“Bản thiếu gia cũng không rảnh chơi đùa với hai người. Giấy kết hôn đã lãnh rồi, thông gia gặp mặt chính là chuyện phải làm. Nhìn ra bây giờ vợ của con rất không muốn gặp con, hai người suy nghĩ cho kỹ đến lúc đó nên giải quyết vấn đề này thế nào đi.”
“Ngay cả vợ mình cũng không trị được, con kiếm nhiều tiền như vậy có tác dụng gì?!” Hàn Gia Mẫn lại giận dữ gầm lên.
Hàn Khải Uy đưa điện thoại ra xa một đoạn, mãi đến khi bên kia yên lặng rồi, anh mới nói: “Không phải để cho ba và vợ ba giải quyết sao?”
“Nhảm nhí, có ai nói mẹ con như con sao?”
“Con có nói gì sao?”
Hàn Gia Mẫn bị lời của Hàn Khải Uy làm nghẹn họng, thở hổn hển cúp điện thoại.
Hàn Khải Uy đặt điện thoại xuống, mới nhận ra giọng điệu mình nói chuyện với Hàn Gia Mẫn giống như trở về năm năm trước.
Hàn Khải Uy nhấp nhấp môi.
Ảnh hưởng của cô gái kia với anh thế nhưng lại lớn như vậy.
**
Tô Dương Dương lo lắng không yên ngây người ở nhà ông nội hai ngày, còn cố ý tránh né tầm mắt của ba mẹ.
Cô biết tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Nhưng ít ra phải cho ba mẹ thời gian hai ngày chấp nhận sự thật cô đã kết hôn, lúc về sẽ cô sẽ bị phê bình ít một chút.
Trên đường cả nhà ba người trở về Thành phố Thương, một đường yên tĩnh.
Tô Dương Dương cố gắng tìm đề tài mấy lần, đều không có người cổ vũ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng về đến nhà, lại đụng phải một đôi nam nữ trung niên có cách ăn mặc, khí chất không giống người bình thường.
Ánh mắt của Tô Dương Dương không biết dừng ở câu “vợ” lâu một chút, hay là dừng ở đoạn nói chuyện này lâu một chút.
Hàn Khải Uy gửi đoạn tin nhắn dài kia xong cũng không gửi thêm gì nữa.
Tô Dương Dương gọi điện thoại mấy lần, cuối cùng đều ngắt máy.
Cô từng nghĩ rất nhiều cách kết hôn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn bằng cách như vậy.
Cô không phải một người tự ti, cô biết điều kiện ngoại hình của mình cũng không tính là tệ, tuổi không tính là lớn, tiền đồ công việc cũng rất tốt, trong nhà cũng có một chút tích góp.
Với điều kiện của cô, cô có thể tìm một người không tệ để kết hôn.
Mục đích cô kết hôn chỉ có thể là vì tình yêu, chứ không phải xảy ra bất ngờ như bây giờ đã kết hôn rồi.
Đến nỗi chính cô cũng không biết mình kết hôn lúc nào.
Cách này chẳng những ba mẹ cô không chấp nhận được, ngay cả cô cũng khó mà tiêu hóa.
Dưới tình huống cô không biết, cô đã là mẹ kế của một thằng nhóc năm tuổi rồi.
Vì sao cô phải chấp nhận sự sắp xếp như trêu đùa của Hàn Khải Uy chứ?!
Lưu Mộc Miên bưng đồ ăn ra ngoài thì nhìn thấy Tô Dương Dương cầm điện thoại ngẩn người.
“Này, hồi hồn, ăn cơm thôi.”
Tô Dương Dương vội vàng buông điện thoại, thấy trên bàn chỉ có hai mặn một canh đơn giản: “Ba đâu? Ba không về ăn cơm sao ạ?”
“Thân thể của ông nội con không thoải mái, ba trở về chăm sóc ông nội con rồi.”
“Ông nội bị bệnh.” Tay đang cầm đũa của Tô Dương Dương khựng lại.
“Vẫn là bệnh cũ, bệnh gút.”
“Buổi chiều chúng ta cũng đi qua xem thử đi.”
Lưu Mộc Miên liếc mắt nhìn cô một cái: “Không phải con không thích về nhà cũ sao? Lần này chủ động tự giác như vậy? Có phải có chuyện gì lừa mẹ không?”
“Con là bác sĩ, ông nội bị bệnh, còn không đi xem thử cũng không đúng mà.”
“Con nói cũng đúng, vậy ăn cơm nhanh nhanh, ăn xong còn phải đóng gói áo bông quần bông mẹ mới mua cho ông nội con.”
“Vâng vâng.” Tần Tử Duyệt mơ hồ lên tiếng, bắt đầu càn quét đồ ăn trên bàn.
**
Sau khi cơm nước xong, Tô Dương Dương lập tức chuẩn bị đồ đạc cần mang về nhà cũ, sau đó thúc giục Lưu Mộc Miên đi nhanh chút.
“Tô Dương Dương, con là bị đuổi giết à, hay là bị người ta đòi nợ?”
“Đều có, vì con gái mẹ không bị người ta đâm thành thịt vụn, mẹ nhanh nhanh đi.”
Lưu Mộc Miên khinh thường liếc cô một cái, nhưng vẫn đi theo Tô Dương Dương xuống lầu.
Khi xe của Tô Dương Dương chạy ra tiểu khu, thoáng nhìn thấy chiếc Maserati quen thuộc.
Chân run lên, trực tiếp đạp chân ga như chân phanh.
Xe lập tức vọt đi rất xa, suýt chút tạo thành tai nạn giao thông.
Tô Dương Dương cũng bất chấp không xuống xe giải thích, nhanh chóng lái xe đi.
Lưu Mộc Miên nghiêng mắt nhìn Tô Dương Dương, nghiến răng nghiến lợi: “Nói thật đi, con lại làm chuyện gì rồi? Nói ra, mẹ đảm bảo không đánh chết con.”
“Thật sự không có chuyện gì.”
Lưu Mộc Miên nổi giận: “Con cho là mẹ mù, hay là ngốc? Tô Dương Dương, mẹ nói cho con biết, con không nói thật ra, chỗ ba con mẹ sẽ không nói giúp con dù là một câu!”
“Hoàng ngạch nương* tha mạng......”
*Hoàng ngạch nương: Cách con của Hoàng đế gọi Hoàng hậu.
“Gọi lão Phật gia cũng vô dùng. Có phải có liên quan tới Hàn Khải Uy không?”
“Sao mẹ biết được?”
“Con cho rằng mẹ mua mấy cuốn tạp chí kia để trang trí à? Chiếc Maserati ở đối diện đường cái có phải của Hàn Khải Uy không?”
“Mẹ, mẹ không làm trinh thám thật sự là đáng tiếc.”
“Ít đánh trống lảng cho mẹ. Con nói xem cuối cùng con và Hàn Khải Uy xảy ra chuyện gì đi!”
“Anh ta cầu hôn con rồi.”
Lưu Mộc Miên im lặng vài giây, chợt phản ứng lại Tô Dương Dương vừa nói gì, sau đó hỏi: “Con đồng ý rồi?”
“Vẫn chưa.” Tô Dương Dương kiên trì nói.
“Từ chối!” Lưu Mộc Miên vẻ mặt quả quyết nói.
“Vì sao?”
“Thương nhân xảo quyệt, gian trá, chơi đùa con chơi không lại bọn họ. Huống chi còn là loại cấp bậc như Hàn Khải Uy, sau này con sẽ khóc đến chết luôn.”
Tô Dương Dương im lặng.
Lưu Mộc Miên nhìn vẻ mặt của cô: “Con muốn đồng ý?”
“Con cảm thấy anh ta rất tốt.”
“Con nhìn trúng mặt hay là tiền của cậu ta?”
“Mẹ cảm thấy thế nào?”
Lưu Mộc Miên nói: “Con vừa mắt cậu ta, mẹ không bất ngờ, nhưng con có thể chắc chắn cậu ta coi trọng con sao? So với phụ nữ bên cạnh cậu ta, con xinh đẹp, vóc dáng tốt, thông minh hay là thủ đoạn cao siêu hơn? Vì sao cậu ta sẽ thích con?”
“Mẹ, đừng đâm vào miệng vết thương của con có được không?”
“Mẹ là nói sự thật, nói đạo lý, trước giờ mẹ không quan tâm chuyện của con, vì sao con vui thì cứ thế, nhưng trước kia chuyện Chung Tấn Duy, con xử lý không đúng. Mẹ không tin tưởng cách con xử lý vấn đề tình cảm cho lắm.
Tô Dương Dương gãi gãi đầu, nghĩ làm sao nói đến chuyện cô và Hàn Khải Uy kết hôn.
Suy nghĩ một lúc, mới khó khăn nói: “Nhưng mà, mẹ, hình như con có chút thích Hàn Khải Uy. Mẹ có thể nói với ba giúp con không?”
“Chuyện hẹn hò, mẹ và ba con không phản đối, thích cứ hẹn hò.”
Tô Dương Dương một tay lái xe, tay kia lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong túi.
Lưu Mộc Miên nhìn thấy quyển sổ nhỏ kia, sắc mặt thay đổi.
“Tô Dương Dương, con giỏi nhỉ!”
**
Hàn Khải Uy ngồi trong xe, nhìn chiếc Tiểu POLO kia biến mất trong phạm vi tầm mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Gọi điện thoại cho ông già bà già đang giết tới bên này: “Hai người có thể dẹp đường hồi Phủ, con dâu vừa dẫn mẹ vợ chạy mất rồi.”
“Thằng ranh con nhà mi, có phải trêu chọc ba và mẹ con không!” Hàn Gia Mẫn rống giận một tiếng.
“Bản thiếu gia cũng không rảnh chơi đùa với hai người. Giấy kết hôn đã lãnh rồi, thông gia gặp mặt chính là chuyện phải làm. Nhìn ra bây giờ vợ của con rất không muốn gặp con, hai người suy nghĩ cho kỹ đến lúc đó nên giải quyết vấn đề này thế nào đi.”
“Ngay cả vợ mình cũng không trị được, con kiếm nhiều tiền như vậy có tác dụng gì?!” Hàn Gia Mẫn lại giận dữ gầm lên.
Hàn Khải Uy đưa điện thoại ra xa một đoạn, mãi đến khi bên kia yên lặng rồi, anh mới nói: “Không phải để cho ba và vợ ba giải quyết sao?”
“Nhảm nhí, có ai nói mẹ con như con sao?”
“Con có nói gì sao?”
Hàn Gia Mẫn bị lời của Hàn Khải Uy làm nghẹn họng, thở hổn hển cúp điện thoại.
Hàn Khải Uy đặt điện thoại xuống, mới nhận ra giọng điệu mình nói chuyện với Hàn Gia Mẫn giống như trở về năm năm trước.
Hàn Khải Uy nhấp nhấp môi.
Ảnh hưởng của cô gái kia với anh thế nhưng lại lớn như vậy.
**
Tô Dương Dương lo lắng không yên ngây người ở nhà ông nội hai ngày, còn cố ý tránh né tầm mắt của ba mẹ.
Cô biết tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Nhưng ít ra phải cho ba mẹ thời gian hai ngày chấp nhận sự thật cô đã kết hôn, lúc về sẽ cô sẽ bị phê bình ít một chút.
Trên đường cả nhà ba người trở về Thành phố Thương, một đường yên tĩnh.
Tô Dương Dương cố gắng tìm đề tài mấy lần, đều không có người cổ vũ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng về đến nhà, lại đụng phải một đôi nam nữ trung niên có cách ăn mặc, khí chất không giống người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.