Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 48: Lộ chuyện...
Đường Nguyệt Y
08/04/2022
Kể từ ngày Đường Uyển Đình bỏ đi đến nay cũng đã hơn ba tháng.. Ngày hôm đó chắc có lẽ là một ngày vô cùng khủng hoảng đối với Bạch Tử Thiên. Sau khi đọc lá thư cô để lại anh đã bật khóc, rồi điên cuồng đi tìm cô, nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không. Dường như anh đã lục tung mọi nơi trong ngoài thành phố nhưng không hề có được chút tin tức nào của cô.
Bạch Tử Thiên ngoài mang bộ mặt lãnh khốc đến công ty ra thì sau khi tan làm anh đều ở lại phòng nghỉ anh không dám về nhà vì đi nơi đâu ngồi nơi nào cũng đều hiện ra hình ảnh của Đường Uyển Đình trong mắt anh..
Mới qua ba tháng nhưng nhìn sơ qua anh đã không ai có thể nhận ra ngay anh chính là Bạch Tử Thiên của trước đây. Gương mặt anh đã trở nên tàn khốc lạnh lùng đến đáng sợ...Suốt ngày nếu thật sự là không cần thiết thì anh cũng chẳng mở miệng với bất cứ một ai..
- Anh hai..mẹ gọi anh về ăn tối đó..
"Bạch Tử Yên ngồi trên sô pha nhìn Bạch Tử Thiên đang làm việc từ khi cô bước vào đến giờ anh vẫn xem cô như không khí, không hề để trong tầm mắt"
Thấy anh vẫn im lặng, Bạch Tử Yên liền nhíu mày cau có nói tiếp..
- Anh hai.. Anh định như vậy đến bao giờ đây người thì cũng đã đi rồi tìm suốt mấy tháng trời vẫn bật vô âm tính anh cũng nên buông bỏ mà quay trở lại cuộc sống bình thường như trước đây đi chứ. Chẳng lẽ anh cứ ôm hình bóng của cô ta mà sống cô độc mãi như vậy sao?
- Chuyện của anh không đến lượt em quản.
" Bạch Tử Thiên lạnh nhạt lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi bản kế hoạch trên bàn"
- Nếu biết trước mọi chuyện thế này thì ngay từ đầu em đã khuyên mẹ nên mặc kệ cho rồi. Anh nhìn anh bây giờ xem có con người nào mà suốt ngày cau có lạnh lùng như anh không?
- Em vừa nói gì? Mẹ đã làm gì?
" Anh nhíu mày nhìn Bạch Tử Yên giọng nói lạnh đến mức có thể đóng cả băng"
- Chết rồi... sao tự nhiên lại nhắc đến mẹ làm gì chứ... phen này tiêu thật rồi... Mẹ ơi con xin lỗi..huhu
"Bạch Tử Yên mặt mày nhăn nhó âm thầm đấu tranh tư tưởng trong đầu thì lại nghe giọng nói tràn đầy sát khí từ anh vang lên"
- BẠCH TỬ YÊN.....
- Dạ dạ.. là do mẹ đã ra yêu cầu bảo cô ta rời xa anh...
"Bạch Tử Yên bị dọa đến phát khiếp cô cuống cuồng nói ra mọi chuyện"
- Nói cho rõ ràng...
"Bạch Tử Thiên cau chặt mày, giọng anh đã mất đi kiên nhẫn"
- Là..là hôm ba mẹ và em đến Trang Viên sau khi anh ra ngoài mẹ đã gặp được cô ta, rồi đưa ra yêu cầu để cô ta rời xa anh...
- Yêu cầu gì? Đây là cơ hội chuộc lỗi cuối cùng.
- Mẹ..mẹ đưa ra một số tiền chỉ cần rời xa anh thì số tiền đó sẽ thuộc về cô ta.. Nhưng mà cô ta đã từ chối. Là chính cô ta chấp nhận rời xa anh vô điều kiện, đó rõ ràng chính là cô ta không hề yêu...
- Ra ngoài.
" Bạch Tử Yên còn chưa nói xong thì đã nghe anh lãnh khốc ra lệnh, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận làm cô khẽ run lên không dám nói thêm một từ nào nữa cô vội vàng đứng dậy rồi đi ra ngoài chỉ sợ chậm chút nữa cô sẽ bị anh nuốt chửng mất..."
Bạch Tử Thiên siết chặt nắm đấm, từ khóe mi anh khẽ lăn xuống một giọt nữa mắt..
- Đình Đình.. em thật là ngốc..
- ---------------
- Con nói sao? Tử Thiên nó biết hết rồi..
"Trang Nhã Linh vừa nghe Bạch Tử Yên kể lại mọi chuyện vừa xảy ra với anh mà không thể bình tĩnh được nữa, bà nhìn cô sắc mặt vô cùng lo âu."
- Dạ.. là con đã lỡ lời. Nếu mà không nói sự thật chắc anh sẽ giết chết con mất..
"Bạch Tử Yên vẫn còn lo sợ mà run run trả lời bà "
- Thôi xong rồi.. Một lần là Hàn Yên Nhi đã khiến nó đã có một vết nứt trong lòng với ta.. Giờ thì lại đánh mất tình yêu đích thực của nó.. Chắc nó sẽ không bao giờ tha thứ cho người mẹ này rồi..
"Trang Nhã Linh rơi nước mắt bà thẩn thờ nói trong sự ăn năn của chính mình. Khi biết tin Đường Uyển Đình đã thật sự rời xa anh bà đã sốc đến mức đổ bệnh, biết bản thân đã làm sai bà luôn trong trạng thái lo lắng dày xé lương tâm. Bà rất thương con trai mình lúc nào cũng muốn gặp anh nhưng suốt ba tháng qua bà đều vô cùng sợ phải đối diện với anh chính vì áy náy chính vì nhìn thấy anh như đau khổ dày vò bản thân mà người tạo ra không ai khác lại chính là một người mẹ như bà, bà sợ anh sẽ hận bà nên nhiều lần muốn nói rõ mọi chuyện với anh nhưng bà lại không có can đảm nên chỉ có thể trốn tránh rồi tự dằn vặt tâm can. Mãi đến hôm nay vì quá lo lắng nhớ nhung anh đến không thể kìm được lòng mình nữa bà mới đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn rồi gọi anh về dùng, vậy mà..."
- Nhã Linh.. em cũng chỉ muốn tốt cho Tử Thiên thôi.. rồi nó cũng sẽ hiểu cho em mà.. Anh sẽ cho thêm người đi tìm tung tích của cô gái đó.. em đừng lo lắng nữa..
"Bạch Tử Phong ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay Trang Nhã Linh an ủi"
- Tử Phong..em sai rồi..thật sự sai rồi.. em luôn áp đặt Tử Thiên phải làm theo ý mình, em đúng là một người mẹ không hề tốt một chút nào, chắc nó sẽ rất hận em..em phải làm sao đây??
" Trang Nhã Linh vẫn không thể kìm nén xúc động bà tựa đầu lên vai Bạch Tử Phong mà khóc nghẹn ngào "
- Em chính là người mẹ tốt.. Em lo lắng cho con nên mới như vậy.. Rồi Tử Thiên nó sẽ hiểu cho em thôi..
Bạch Tử Thiên ngoài mang bộ mặt lãnh khốc đến công ty ra thì sau khi tan làm anh đều ở lại phòng nghỉ anh không dám về nhà vì đi nơi đâu ngồi nơi nào cũng đều hiện ra hình ảnh của Đường Uyển Đình trong mắt anh..
Mới qua ba tháng nhưng nhìn sơ qua anh đã không ai có thể nhận ra ngay anh chính là Bạch Tử Thiên của trước đây. Gương mặt anh đã trở nên tàn khốc lạnh lùng đến đáng sợ...Suốt ngày nếu thật sự là không cần thiết thì anh cũng chẳng mở miệng với bất cứ một ai..
- Anh hai..mẹ gọi anh về ăn tối đó..
"Bạch Tử Yên ngồi trên sô pha nhìn Bạch Tử Thiên đang làm việc từ khi cô bước vào đến giờ anh vẫn xem cô như không khí, không hề để trong tầm mắt"
Thấy anh vẫn im lặng, Bạch Tử Yên liền nhíu mày cau có nói tiếp..
- Anh hai.. Anh định như vậy đến bao giờ đây người thì cũng đã đi rồi tìm suốt mấy tháng trời vẫn bật vô âm tính anh cũng nên buông bỏ mà quay trở lại cuộc sống bình thường như trước đây đi chứ. Chẳng lẽ anh cứ ôm hình bóng của cô ta mà sống cô độc mãi như vậy sao?
- Chuyện của anh không đến lượt em quản.
" Bạch Tử Thiên lạnh nhạt lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi bản kế hoạch trên bàn"
- Nếu biết trước mọi chuyện thế này thì ngay từ đầu em đã khuyên mẹ nên mặc kệ cho rồi. Anh nhìn anh bây giờ xem có con người nào mà suốt ngày cau có lạnh lùng như anh không?
- Em vừa nói gì? Mẹ đã làm gì?
" Anh nhíu mày nhìn Bạch Tử Yên giọng nói lạnh đến mức có thể đóng cả băng"
- Chết rồi... sao tự nhiên lại nhắc đến mẹ làm gì chứ... phen này tiêu thật rồi... Mẹ ơi con xin lỗi..huhu
"Bạch Tử Yên mặt mày nhăn nhó âm thầm đấu tranh tư tưởng trong đầu thì lại nghe giọng nói tràn đầy sát khí từ anh vang lên"
- BẠCH TỬ YÊN.....
- Dạ dạ.. là do mẹ đã ra yêu cầu bảo cô ta rời xa anh...
"Bạch Tử Yên bị dọa đến phát khiếp cô cuống cuồng nói ra mọi chuyện"
- Nói cho rõ ràng...
"Bạch Tử Thiên cau chặt mày, giọng anh đã mất đi kiên nhẫn"
- Là..là hôm ba mẹ và em đến Trang Viên sau khi anh ra ngoài mẹ đã gặp được cô ta, rồi đưa ra yêu cầu để cô ta rời xa anh...
- Yêu cầu gì? Đây là cơ hội chuộc lỗi cuối cùng.
- Mẹ..mẹ đưa ra một số tiền chỉ cần rời xa anh thì số tiền đó sẽ thuộc về cô ta.. Nhưng mà cô ta đã từ chối. Là chính cô ta chấp nhận rời xa anh vô điều kiện, đó rõ ràng chính là cô ta không hề yêu...
- Ra ngoài.
" Bạch Tử Yên còn chưa nói xong thì đã nghe anh lãnh khốc ra lệnh, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận làm cô khẽ run lên không dám nói thêm một từ nào nữa cô vội vàng đứng dậy rồi đi ra ngoài chỉ sợ chậm chút nữa cô sẽ bị anh nuốt chửng mất..."
Bạch Tử Thiên siết chặt nắm đấm, từ khóe mi anh khẽ lăn xuống một giọt nữa mắt..
- Đình Đình.. em thật là ngốc..
- ---------------
- Con nói sao? Tử Thiên nó biết hết rồi..
"Trang Nhã Linh vừa nghe Bạch Tử Yên kể lại mọi chuyện vừa xảy ra với anh mà không thể bình tĩnh được nữa, bà nhìn cô sắc mặt vô cùng lo âu."
- Dạ.. là con đã lỡ lời. Nếu mà không nói sự thật chắc anh sẽ giết chết con mất..
"Bạch Tử Yên vẫn còn lo sợ mà run run trả lời bà "
- Thôi xong rồi.. Một lần là Hàn Yên Nhi đã khiến nó đã có một vết nứt trong lòng với ta.. Giờ thì lại đánh mất tình yêu đích thực của nó.. Chắc nó sẽ không bao giờ tha thứ cho người mẹ này rồi..
"Trang Nhã Linh rơi nước mắt bà thẩn thờ nói trong sự ăn năn của chính mình. Khi biết tin Đường Uyển Đình đã thật sự rời xa anh bà đã sốc đến mức đổ bệnh, biết bản thân đã làm sai bà luôn trong trạng thái lo lắng dày xé lương tâm. Bà rất thương con trai mình lúc nào cũng muốn gặp anh nhưng suốt ba tháng qua bà đều vô cùng sợ phải đối diện với anh chính vì áy náy chính vì nhìn thấy anh như đau khổ dày vò bản thân mà người tạo ra không ai khác lại chính là một người mẹ như bà, bà sợ anh sẽ hận bà nên nhiều lần muốn nói rõ mọi chuyện với anh nhưng bà lại không có can đảm nên chỉ có thể trốn tránh rồi tự dằn vặt tâm can. Mãi đến hôm nay vì quá lo lắng nhớ nhung anh đến không thể kìm được lòng mình nữa bà mới đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn rồi gọi anh về dùng, vậy mà..."
- Nhã Linh.. em cũng chỉ muốn tốt cho Tử Thiên thôi.. rồi nó cũng sẽ hiểu cho em mà.. Anh sẽ cho thêm người đi tìm tung tích của cô gái đó.. em đừng lo lắng nữa..
"Bạch Tử Phong ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay Trang Nhã Linh an ủi"
- Tử Phong..em sai rồi..thật sự sai rồi.. em luôn áp đặt Tử Thiên phải làm theo ý mình, em đúng là một người mẹ không hề tốt một chút nào, chắc nó sẽ rất hận em..em phải làm sao đây??
" Trang Nhã Linh vẫn không thể kìm nén xúc động bà tựa đầu lên vai Bạch Tử Phong mà khóc nghẹn ngào "
- Em chính là người mẹ tốt.. Em lo lắng cho con nên mới như vậy.. Rồi Tử Thiên nó sẽ hiểu cho em thôi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.