Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc
Chương 3: Bác bị trói.
Niêm Hoa Phất Liễu
12/10/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại não Tần Lục Nguyệt ‘ong’ một tiếng, nháy mắt trở nên trông rỗng.
Trần Cao? Lấy cô ta? Mang thai? Kết hôn?
Từ năm thứ hai đại học thì cô đã cùng anh ta xác nhận mối quan hệ yêu đương, anh ta luôn mồm nói muốn phụ trách cả đời đối với mình! Nhưng hôm nay, lại cùng người phụ nữ khác có con?
Còn muốn cùng cô ta kết hôn?
Vậy thì mình là cái gì?
Vì sao?
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Cô đã làm sai chỗ nào?
Tần Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trước ngực đau nhức.
Đầu bên kia điện thoại đùng đùng nói xong, không có nghe thấy động tĩnh, ngay sau đó còn nói thêm: "Trần Cao, tốt nhất anh đừng có đùa giỡn với tôi, tất cả tài sản của anh đều mang tên tôi!"
Nói xong, ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại.
Tần Lục Nguyệt cảm thấy mình như rơi vào hầm băng!
Không, nhất định không phải như thế!
Nhất định là cú điện thoại này gọi nhầm số!
Trần Cao sẽ không phản bội mình!
Tần Lưu Nguyệt bỏ điện thoại xuống, lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc, ngay cả cửa cũng quên đóng liền chạy vào trong thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, nước mắt không thể kiềm chế liền rơi xuống.
Sẽ không, Trần Cao sẽ không phản bội mình!
Anh ấy đã nói sẽ cùng mình sống tới đầu bạc răng long!
Anh ấy sẽ không phải là người phản bội!
Tần Lưu Nguyệt lảo đảo chạy ra khỏi tòa cao ốc, thần hồn lạc phách lảo đảo đi về phía đường lớn.
Không đi được hai bước, cô đã bị tiếng ô tô điên cuồng làm cho đứng yên tại chỗ.
Thì ra đã là đèn đỏ.
Tần Lục Nguyệt ngồi ở ghế dài ven đường, trong đầu toàn là nội dung của cuộc điện thoại kia.
Cô biết rõ những từ kia là thật, nhưng chẳng qua trong nội tâm của cô không muốn chấp nhận điều đó mà thôi.
Có thể đó chỉ là hiểu lầm?
Có thể chỉ là trùng tên mà thôi?
Có thể chỉ là trùng hợp gọi nhầm số mà thôi?
Tần Lục Nguyệt bắt đầu tìm mọi lý do để trốn tranh hiện thực.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tần Lục Nguyệt máy móc nhận điện thoại: "A lô —— "
"Lục Nguyệt, mau cứu bác! Con mau mang tiền tới đây cứu bác! A…A…A ——" tiếng quát tháo của Tần Ngọc Phượng từ bên kia truyền tới, thế nhưng rất nhanh thay đổi người nói: "Tần Lục Nguyệt? Bác của mày đang ở trên tay tao, nếu trong vòng 3 ngày không trả được số tiền một trăm vạn cho vay nặng lãi thì cứ chờ nhặt xác của bác mày đi!"
Điện thoại trong nháy mắt liền cup.
Tần Lục Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt!
Cái gì? Bác lại mượn tiền bọn cho vay nặng lãi?
Một trăm vạn?
Cô đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy?
Tiền lương của mình —— được rồi, tiền lương của mình còn đang trong tay Trần Cao!Anh ta nói để dành tiền mua nhà sau khi kết hôn thì phải đưa toàn bộ tiền lương cho anh ta!
Tần Lục Nguyệt tạm thời bỏ qua chuyện tờ giấy khám thai, lập tức gọi cho Trần Cao: "Trần cao, trả lại tiền lương tháng này cho em? Em có việc cần dùng—— "
Không đợi Tần Lục Nguyệt nói hết, Trần Cao đã nói: "Không phải anh đã nói với em là chúng ta cần tích góp tiền sao? Thời gian tới chúng ta còn phải kết hôn, không tích góp thì đủ làm sao được? Gía phòng Q thị không phải em không biết, bình phương phải hết mấy vạn, em tiêu tiền lung tung như vậy, sau này phải sống thế nào đây?"
Tần Lục Nguyệt cố nén sốt ruột nói rằng: "Không phải, bác của em hiện tại đã xảy ra chuyện, anh cứ trả lại tiền lương cho em? Chờ em—— "
"Anh không có tiền!" Trần Cao liền cự tuyệt: "Tiền lương của em có một nghìn đồng, em muốn nói đưa liền đưa!"
Một nghìn đồng? Làm sao có thể?
Mỗi tháng lương của cô đều có tám vạn, từ tốt nghiệp đại học đến bây giờ là hai năm, Trần Cao từng cho mình năm trăm đồng tiêu vặt, hai năm tích góp, làm sao lại chỉ có hơn mười vạn!
Tần Lục Nguyệt chỉ có thể hỏi rằng: "Vừa ở trong phòng làm việc của anh nhưng không thấy anh ở đó, hiện giờ anh ở đâu, em đi tìm anh."
"Hiện tại anh.. anh ở bên ngoài, không có trở về được, khi nào anh trở về rồi nói tiếp." Trần Cao ấp úng trả lời.
Tần Lục Nguyệt xoay người một cái, một màn trước mắt, làm cho cô phải mở to hai mắt.
Lúc này vẻ mặt Trần Cao hớn hở ôm một người phụ nữ, siêu siêu vẹo vẹo lên xe.
Đại não Tần Lục Nguyệt ‘ong’ một tiếng, nháy mắt trở nên trông rỗng.
Trần Cao? Lấy cô ta? Mang thai? Kết hôn?
Từ năm thứ hai đại học thì cô đã cùng anh ta xác nhận mối quan hệ yêu đương, anh ta luôn mồm nói muốn phụ trách cả đời đối với mình! Nhưng hôm nay, lại cùng người phụ nữ khác có con?
Còn muốn cùng cô ta kết hôn?
Vậy thì mình là cái gì?
Vì sao?
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Cô đã làm sai chỗ nào?
Tần Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trước ngực đau nhức.
Đầu bên kia điện thoại đùng đùng nói xong, không có nghe thấy động tĩnh, ngay sau đó còn nói thêm: "Trần Cao, tốt nhất anh đừng có đùa giỡn với tôi, tất cả tài sản của anh đều mang tên tôi!"
Nói xong, ‘ba’ một tiếng cúp điện thoại.
Tần Lục Nguyệt cảm thấy mình như rơi vào hầm băng!
Không, nhất định không phải như thế!
Nhất định là cú điện thoại này gọi nhầm số!
Trần Cao sẽ không phản bội mình!
Tần Lưu Nguyệt bỏ điện thoại xuống, lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc, ngay cả cửa cũng quên đóng liền chạy vào trong thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, nước mắt không thể kiềm chế liền rơi xuống.
Sẽ không, Trần Cao sẽ không phản bội mình!
Anh ấy đã nói sẽ cùng mình sống tới đầu bạc răng long!
Anh ấy sẽ không phải là người phản bội!
Tần Lưu Nguyệt lảo đảo chạy ra khỏi tòa cao ốc, thần hồn lạc phách lảo đảo đi về phía đường lớn.
Không đi được hai bước, cô đã bị tiếng ô tô điên cuồng làm cho đứng yên tại chỗ.
Thì ra đã là đèn đỏ.
Tần Lục Nguyệt ngồi ở ghế dài ven đường, trong đầu toàn là nội dung của cuộc điện thoại kia.
Cô biết rõ những từ kia là thật, nhưng chẳng qua trong nội tâm của cô không muốn chấp nhận điều đó mà thôi.
Có thể đó chỉ là hiểu lầm?
Có thể chỉ là trùng tên mà thôi?
Có thể chỉ là trùng hợp gọi nhầm số mà thôi?
Tần Lục Nguyệt bắt đầu tìm mọi lý do để trốn tranh hiện thực.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tần Lục Nguyệt máy móc nhận điện thoại: "A lô —— "
"Lục Nguyệt, mau cứu bác! Con mau mang tiền tới đây cứu bác! A…A…A ——" tiếng quát tháo của Tần Ngọc Phượng từ bên kia truyền tới, thế nhưng rất nhanh thay đổi người nói: "Tần Lục Nguyệt? Bác của mày đang ở trên tay tao, nếu trong vòng 3 ngày không trả được số tiền một trăm vạn cho vay nặng lãi thì cứ chờ nhặt xác của bác mày đi!"
Điện thoại trong nháy mắt liền cup.
Tần Lục Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt!
Cái gì? Bác lại mượn tiền bọn cho vay nặng lãi?
Một trăm vạn?
Cô đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy?
Tiền lương của mình —— được rồi, tiền lương của mình còn đang trong tay Trần Cao!Anh ta nói để dành tiền mua nhà sau khi kết hôn thì phải đưa toàn bộ tiền lương cho anh ta!
Tần Lục Nguyệt tạm thời bỏ qua chuyện tờ giấy khám thai, lập tức gọi cho Trần Cao: "Trần cao, trả lại tiền lương tháng này cho em? Em có việc cần dùng—— "
Không đợi Tần Lục Nguyệt nói hết, Trần Cao đã nói: "Không phải anh đã nói với em là chúng ta cần tích góp tiền sao? Thời gian tới chúng ta còn phải kết hôn, không tích góp thì đủ làm sao được? Gía phòng Q thị không phải em không biết, bình phương phải hết mấy vạn, em tiêu tiền lung tung như vậy, sau này phải sống thế nào đây?"
Tần Lục Nguyệt cố nén sốt ruột nói rằng: "Không phải, bác của em hiện tại đã xảy ra chuyện, anh cứ trả lại tiền lương cho em? Chờ em—— "
"Anh không có tiền!" Trần Cao liền cự tuyệt: "Tiền lương của em có một nghìn đồng, em muốn nói đưa liền đưa!"
Một nghìn đồng? Làm sao có thể?
Mỗi tháng lương của cô đều có tám vạn, từ tốt nghiệp đại học đến bây giờ là hai năm, Trần Cao từng cho mình năm trăm đồng tiêu vặt, hai năm tích góp, làm sao lại chỉ có hơn mười vạn!
Tần Lục Nguyệt chỉ có thể hỏi rằng: "Vừa ở trong phòng làm việc của anh nhưng không thấy anh ở đó, hiện giờ anh ở đâu, em đi tìm anh."
"Hiện tại anh.. anh ở bên ngoài, không có trở về được, khi nào anh trở về rồi nói tiếp." Trần Cao ấp úng trả lời.
Tần Lục Nguyệt xoay người một cái, một màn trước mắt, làm cho cô phải mở to hai mắt.
Lúc này vẻ mặt Trần Cao hớn hở ôm một người phụ nữ, siêu siêu vẹo vẹo lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.