Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 196
Sư Tử Bạch
16/12/2022
Bạch Ngọc Lan theo bản năng quay đầu lại đã thấy Cao Kỳ Anh nằm dưới đất, cô nhíu mày đi đến muốn đỡ cô ta dậy thì bên ngoài bà Xuân bên ngoài la lên: “Cô làm cái gì con dâu tôi vậy hả?”
Phút chốc Bạch Ngọc Lan bị đẩy ra, cô loạng choạng mấy bước va vào thành cầu thang, có chút đau nhói bên hông.
“Kỳ Anh con không sao chứ, Bạch Ngọc Lan đẩy con phải không?”
Ba Xuân vờ như đỡ Cao Kỳ Anh lại nháy mắt với cô ta muốn cô ta kết hợp với mình.
Cao Kỳ Anh nhìn thấy ánh mắt của bà ta nhưng trong lòng chỉ cười lạnh, nếu lúc trước cô ta sẽ phối hợp tố cáo Bạch Ngọc Lan nhưng lúc này cô ta lại thản nhiên nói: “Là do con yếu không liên quan đến chị dâu.”
Nghe lời này của Cao Kỳ Anh cả bà Xuân và Bạch Ngọc Lan đều kinh ngạc, không ai nghĩ cô ta sẽ nói như vậy.
Bà Xuân lại gắt: “Kỳ Anh, con nói cái gì vậy đang yên đang lành sao lại té chứ, cơ thể con cũng đâu đến mức yếu ớt.”
“Nhìn lướt qua đều biết em dâu cơ thể yếu ớt mẹ chồng lại không nhìn ra sao, haiz, cũng không trách được người lớn tuổi không những tai có vấn đề mà mắt cũng có vấn đề nốt.”
Bạch Ngọc Lan không hiểu sao Cao Kỳ Anh không nhân cơ hội này kết hợp với bà Xuân nhưng cô cũng không bỏ qua cơ hội chọc nguấy bà ta một chút, ai bảo lúc nấy bà ta châm chọc chồng cô.
“Mày nói ai mắt có vấn đề?”
Bà Xuân bỏ Cao Kỳ Anh ra đứng dậy tức giận quát.
Bạch Ngọc Lan chỉ nhếch môi cười không quan tâm đến bà ta lại đỡ Cao Kỳ Anh đứng dậy thuận miệng hỏi: “Còn đi được không?”
Bà Xuân nhìn hai người tròng mắt nổ đom đóm, Bạch Ngọc Lan thì không nói tại sao Cao Kỳ Anh cũng muốn đối nghịch với bà ta?
Dương Tử Sâm đến công ty lại không đi vào bằng cổng chính mà đi vào bằng một cổng bí mật chỉ dành cho chủ tịch, trước khi vào anh lại ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc gần chín mươi tầng trước mặt, đã một năm rồi, anh cuối cùng đã trở lại.
Trân Vĩnh nhìn ra tâm tình có chút kích động của anh lại cười nói: “Quay về rồi cậu cảm thấy thế nào?”
“Chẳng thế nào, vào thôi.”
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói.
Trân Vĩnh trong lòng thầm nói, đúng là khẩu thị tâm phi, trong lòng hắn chắc chắn vui mừng khôn xiết đi, nói thế nào tòa cao ốc trước mặt này cũng là của Dương Tử Sâm, cậu ta quay về là lẽ đương nhiên, có điêu còn người này thâm trâm lạnh lùng chắc chắn sẽ không thừa nhận rồi.
Dương Tử Sâm cũng biết suy nghĩ của Trân Vĩnh, anh ra hiệu cho Tiểu Khải đẩy mình đi, Trân Vĩnh thấy vậy cũng đi theo.
Phòng họp cổ đông lúc này.
Ông Dương ngồi trên chiếc ghế chủ tịch trông vô cùng thư thái, sắc mặt có nhuận khí hơn mọi khi không thấy vẻ sâu não trên trán nữa, bên cạnh ông là Dương Tử Hiên tâm tình cũng không tệ, phía dưới là một bàn dài ban cổ đông cùng toàn bộ người có chức vị trong Dương thị từ quản lý trở lên.
Thường thì buổi họp có đầy đủ tất cả mọi người thế này mỗi năm chỉ có một lần vào ngày họp định kỳ cuối năm, hôm nay không hiểu sao chủ tịch lại gọi toàn bộ mọi người đến, điều này khiến ai nấy đều vô cùng khó hiểu.
Ông Dương chưa lên tiếng mọi người cũng không lên tiếng chỉ đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu.
Lúc này có một người đàn ông tâm ba mươi lăm tuổi mặc một bộ vest màu đen tiến tới nói nhỏ bên cạnh ông Dương: “Thưa ông, đại thiếu gia đã đến rồi.”
Nghe thế ông Dương mỉm cười vuốt râu nói: “Các vị, hôm nay ta gọi mọi người đến là muốn nói một chuyện.”
“Chủ tịch, không biết là chuyện gì.”
Trần Kỷ lên tiếng thay mặt mọi người hỏi, bọn họ chờ cũng đã mười lăm phút rồi, thật sự đã nóng mông.
“Giám đốc Trân chớ vội ta phải chờ thêm một người nữa.”
Ông Dương từ tốn nói.
“Là ai vậy?”
Có người thắc mắc, không những hắn mà những người ở đây đều thắc mắc bao gồm Dương Tử Hiên đang ngồi bên cạnh ông Dương, lão già này không biết đang giở trò gì, từ lúc vào đến giờ lại chẳng thấy ông ta tỏ vẻ gì khiến người ta không khỏi nôn nóng trong lòng.
Trong lúc mọi người bàn tán với nhau thì một giọng nói mang theo từ tính vang lên: “Là tôi.”
Cánh cửa phòng họp đột nhiên mở ra, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía ấy lại kinh sợ nhìn người đàn ông ngôi trên xe lăn ở cửa.
“Dương, Dương tổng.”
Không biết ai đó bất thình lình thốt lên.
Phút chốc Bạch Ngọc Lan bị đẩy ra, cô loạng choạng mấy bước va vào thành cầu thang, có chút đau nhói bên hông.
“Kỳ Anh con không sao chứ, Bạch Ngọc Lan đẩy con phải không?”
Ba Xuân vờ như đỡ Cao Kỳ Anh lại nháy mắt với cô ta muốn cô ta kết hợp với mình.
Cao Kỳ Anh nhìn thấy ánh mắt của bà ta nhưng trong lòng chỉ cười lạnh, nếu lúc trước cô ta sẽ phối hợp tố cáo Bạch Ngọc Lan nhưng lúc này cô ta lại thản nhiên nói: “Là do con yếu không liên quan đến chị dâu.”
Nghe lời này của Cao Kỳ Anh cả bà Xuân và Bạch Ngọc Lan đều kinh ngạc, không ai nghĩ cô ta sẽ nói như vậy.
Bà Xuân lại gắt: “Kỳ Anh, con nói cái gì vậy đang yên đang lành sao lại té chứ, cơ thể con cũng đâu đến mức yếu ớt.”
“Nhìn lướt qua đều biết em dâu cơ thể yếu ớt mẹ chồng lại không nhìn ra sao, haiz, cũng không trách được người lớn tuổi không những tai có vấn đề mà mắt cũng có vấn đề nốt.”
Bạch Ngọc Lan không hiểu sao Cao Kỳ Anh không nhân cơ hội này kết hợp với bà Xuân nhưng cô cũng không bỏ qua cơ hội chọc nguấy bà ta một chút, ai bảo lúc nấy bà ta châm chọc chồng cô.
“Mày nói ai mắt có vấn đề?”
Bà Xuân bỏ Cao Kỳ Anh ra đứng dậy tức giận quát.
Bạch Ngọc Lan chỉ nhếch môi cười không quan tâm đến bà ta lại đỡ Cao Kỳ Anh đứng dậy thuận miệng hỏi: “Còn đi được không?”
Bà Xuân nhìn hai người tròng mắt nổ đom đóm, Bạch Ngọc Lan thì không nói tại sao Cao Kỳ Anh cũng muốn đối nghịch với bà ta?
Dương Tử Sâm đến công ty lại không đi vào bằng cổng chính mà đi vào bằng một cổng bí mật chỉ dành cho chủ tịch, trước khi vào anh lại ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc gần chín mươi tầng trước mặt, đã một năm rồi, anh cuối cùng đã trở lại.
Trân Vĩnh nhìn ra tâm tình có chút kích động của anh lại cười nói: “Quay về rồi cậu cảm thấy thế nào?”
“Chẳng thế nào, vào thôi.”
Dương Tử Sâm lạnh nhạt nói.
Trân Vĩnh trong lòng thầm nói, đúng là khẩu thị tâm phi, trong lòng hắn chắc chắn vui mừng khôn xiết đi, nói thế nào tòa cao ốc trước mặt này cũng là của Dương Tử Sâm, cậu ta quay về là lẽ đương nhiên, có điêu còn người này thâm trâm lạnh lùng chắc chắn sẽ không thừa nhận rồi.
Dương Tử Sâm cũng biết suy nghĩ của Trân Vĩnh, anh ra hiệu cho Tiểu Khải đẩy mình đi, Trân Vĩnh thấy vậy cũng đi theo.
Phòng họp cổ đông lúc này.
Ông Dương ngồi trên chiếc ghế chủ tịch trông vô cùng thư thái, sắc mặt có nhuận khí hơn mọi khi không thấy vẻ sâu não trên trán nữa, bên cạnh ông là Dương Tử Hiên tâm tình cũng không tệ, phía dưới là một bàn dài ban cổ đông cùng toàn bộ người có chức vị trong Dương thị từ quản lý trở lên.
Thường thì buổi họp có đầy đủ tất cả mọi người thế này mỗi năm chỉ có một lần vào ngày họp định kỳ cuối năm, hôm nay không hiểu sao chủ tịch lại gọi toàn bộ mọi người đến, điều này khiến ai nấy đều vô cùng khó hiểu.
Ông Dương chưa lên tiếng mọi người cũng không lên tiếng chỉ đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu.
Lúc này có một người đàn ông tâm ba mươi lăm tuổi mặc một bộ vest màu đen tiến tới nói nhỏ bên cạnh ông Dương: “Thưa ông, đại thiếu gia đã đến rồi.”
Nghe thế ông Dương mỉm cười vuốt râu nói: “Các vị, hôm nay ta gọi mọi người đến là muốn nói một chuyện.”
“Chủ tịch, không biết là chuyện gì.”
Trần Kỷ lên tiếng thay mặt mọi người hỏi, bọn họ chờ cũng đã mười lăm phút rồi, thật sự đã nóng mông.
“Giám đốc Trân chớ vội ta phải chờ thêm một người nữa.”
Ông Dương từ tốn nói.
“Là ai vậy?”
Có người thắc mắc, không những hắn mà những người ở đây đều thắc mắc bao gồm Dương Tử Hiên đang ngồi bên cạnh ông Dương, lão già này không biết đang giở trò gì, từ lúc vào đến giờ lại chẳng thấy ông ta tỏ vẻ gì khiến người ta không khỏi nôn nóng trong lòng.
Trong lúc mọi người bàn tán với nhau thì một giọng nói mang theo từ tính vang lên: “Là tôi.”
Cánh cửa phòng họp đột nhiên mở ra, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía ấy lại kinh sợ nhìn người đàn ông ngôi trên xe lăn ở cửa.
“Dương, Dương tổng.”
Không biết ai đó bất thình lình thốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.