Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 201
Sư Tử Bạch
16/12/2022
Nằm mơ cô ta cũng không ngờ người mình ghét nhất lại là người quan tâm mình nhất, chuyện này nực cười đến cỡ nào.
“Cô quên rồi sao ông nội giao cho tôi quản nhà bếp, tôi phải đảm bảo môi người trong nhà đều phải ăn uống no nê, nếu để người ngoài biết nhị thiếu phu nhân bị bỏ đói thì mặt mũi Dương gia để đâu.”
Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói.
Cao Kỳ Anh biết Bạch Ngọc Lan nói như vậy chỉ là lấy cớ nhưng cô ta cũng không vạch trần trong lòng có chút cảm kích nói: “Cảm ơn.”
“Ồ, Cao đại tiểu thư cũng biết nói cảm ơn sao?”
Bạch Ngọc Lan không biết là mỉa mai hay châm chọc cô chỉ là có chút kinh ngạc thôi.
“Ông nội tôi nói cô là người tốt, lúc trước tôi không tin nhưng bây giờ…
Cao Kỳ Anh nói đến đây dừng lại, nói thế nào lúc trước cô ta với Bạch Ngọc Lan có chút hiềm khích cô ta không tin cũng có thể dễ hiểu.
Bạch Ngọc Lan có hơi bất ngờ, không nghĩ chỉ mới gặp ông Cao một lần mà ông ấy đã khẳng định cô là người tốt.
“Ông cô nói quá rồi, tôi cũng không phải người tốt gì nhưng tôi biết phân biệt đúng sai, lúc trước nếu cô không quá đáng tôi cũng sẽ không đối với cô như vậy.”
Bạch Ngọc Lan bình thản nói.
Cao Kỳ Anh không phản bác chỉ hỏi: “Cô rất yêu anh Sâm sao?”
“Sao cô lại hỏi vậy?”
Bạch Ngọc Lan dâng lên cảnh giác, cô gái này không phải rất ghét Tử Sâm sao, hôm nay lại đột nhiên gọi “Anh Sâm”
làm cô nổi cả da gà.
“Tôi không có ý gì đâu chỉ là cảm thấy có lỗi với anh ấy thôi, nếu anh ấy tìm được người yêu mình tôi cũng đỡ áy náy.”
Cao Kỳ Anh cười buồn nói.
“Cô cũng sẽ áy náy à.”
“Tôi cũng là con người, cũng có cảm nhận của riêng mình, lúc trước do nghe lời người ta nên tôi mới từ bỏ anh ấy để đến với Dương Tử Hiên nhưng tôi không ngờ hắn lại là kẻ vô tình.”
Nhắc đến Dương Tử Hiên ánh mắt của Cao Kỳ Anh lóe lên đau thương.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy Cao Kỳ Anh giống như thay đổi thành con người khác, cô ta nói chuyện có cân nhắc hơn, cũng ngộ ra được vài điêu, có lẽ ông Cao đã nói gì đó hoặc là do mất đi đứa nhỏ, tóm lại Cao Kỳ Anh bây giờ trưởng thành hơn lúc trước.
“Tôi đoán lúc trước cô cũng không phải thực lòng yêu Tử Sâm.
đúng không?”
Bạch Ngọc Lan đột nhiên hỏi, bởi vì cô cho rằng nếu yêu một người thật lòng thì dù người ấy rơi vào hoàn cảnh nào dù là bân cùng đi chăng nữa cũng sẽ không từ bỏ nhưng Tử Sâm chỉ là bị tàn phế thôi cô ta đã bỏ anh chứng tỏ tình cảm cũng không lớn.
“Đúng vậy, tôi không yêu anh ấy, mặc dù ai cũng cho anh ấy là một người hoàn hảo nhưng quá hoàn hảo cũng không có gì tốt, về phương diện tình cảm anh ấy không có cảm xúc gì cả, lúc chúng tôi ở bên nhau ngoài việc đưa tôi đi ăn ra cũng không có hoạt động nào của những người yêu nhau, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn, nhìn mấy cặp đôi ngoài đường tay trong tay càng thêm cô đơn hơn.”
Cao Kỳ Anh nói đến đây thở dài một hơi mới nói tiếp: “Cô biết không chỉ có tôi chủ động khoác tay anh ấy, anh ấy chưa bao giờ nắm tay tôi, một nụ hôn cũng không có, mỗi lúc tôi muốn chủ động thì lại bị hơi thở lạnh lão trên người anh ấy làm cho sợ hãi.”
“Cho nên tôi đã dựa vào việc anh ấy bị tàn phế mà hủy hôn, tôi cũng không hối hận về việc này, cho dù anh ấy không tàn phế tôi cũng tìm cách hủy hôn với anh ấy thôi.”
Không hiểu sao nghe cô ta nói thế Bạch Ngọc Lan lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút vui vẻ, bỏ qua chuyện Cao Kỳ Anh đã bỏ rơi anh cô nói: “Tính ra tôi cũng phải cảm ơn cô.”
“Wi sao?”
Hiện tại đến lượt Cao Kỳ Anh kinh ngạc.
“Nếu năm đó cô không hủy hôn với Tử Sâm thì tôi đã không có cơ hội ở bên anh ấy rồi, lời cảm ơn này cô xứng đáng nhận.”
Bạch Ngọc Lan cười nói.
“Chỉ thế thôi sao, xem ra cô rất yêu anh ấy, có lúc tôi thật ngưỡng mộ cô, nếu tôi có bản lĩnh như cô thì tốt rôi, con tôi cũng sẽ không…
Cao Kỳ Anh nói nửa chừng thì nghẹn lời.
Bạch Ngọc Lan muốn lên tiếng an ủi đôi câu thì cửa phòng bị người mở ra một thân hình phong lãng tuấn tú đập vào mắt hai người, người vào không ai khác là Dương Tử Hiên.
“Cô quên rồi sao ông nội giao cho tôi quản nhà bếp, tôi phải đảm bảo môi người trong nhà đều phải ăn uống no nê, nếu để người ngoài biết nhị thiếu phu nhân bị bỏ đói thì mặt mũi Dương gia để đâu.”
Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói.
Cao Kỳ Anh biết Bạch Ngọc Lan nói như vậy chỉ là lấy cớ nhưng cô ta cũng không vạch trần trong lòng có chút cảm kích nói: “Cảm ơn.”
“Ồ, Cao đại tiểu thư cũng biết nói cảm ơn sao?”
Bạch Ngọc Lan không biết là mỉa mai hay châm chọc cô chỉ là có chút kinh ngạc thôi.
“Ông nội tôi nói cô là người tốt, lúc trước tôi không tin nhưng bây giờ…
Cao Kỳ Anh nói đến đây dừng lại, nói thế nào lúc trước cô ta với Bạch Ngọc Lan có chút hiềm khích cô ta không tin cũng có thể dễ hiểu.
Bạch Ngọc Lan có hơi bất ngờ, không nghĩ chỉ mới gặp ông Cao một lần mà ông ấy đã khẳng định cô là người tốt.
“Ông cô nói quá rồi, tôi cũng không phải người tốt gì nhưng tôi biết phân biệt đúng sai, lúc trước nếu cô không quá đáng tôi cũng sẽ không đối với cô như vậy.”
Bạch Ngọc Lan bình thản nói.
Cao Kỳ Anh không phản bác chỉ hỏi: “Cô rất yêu anh Sâm sao?”
“Sao cô lại hỏi vậy?”
Bạch Ngọc Lan dâng lên cảnh giác, cô gái này không phải rất ghét Tử Sâm sao, hôm nay lại đột nhiên gọi “Anh Sâm”
làm cô nổi cả da gà.
“Tôi không có ý gì đâu chỉ là cảm thấy có lỗi với anh ấy thôi, nếu anh ấy tìm được người yêu mình tôi cũng đỡ áy náy.”
Cao Kỳ Anh cười buồn nói.
“Cô cũng sẽ áy náy à.”
“Tôi cũng là con người, cũng có cảm nhận của riêng mình, lúc trước do nghe lời người ta nên tôi mới từ bỏ anh ấy để đến với Dương Tử Hiên nhưng tôi không ngờ hắn lại là kẻ vô tình.”
Nhắc đến Dương Tử Hiên ánh mắt của Cao Kỳ Anh lóe lên đau thương.
Bạch Ngọc Lan cảm thấy Cao Kỳ Anh giống như thay đổi thành con người khác, cô ta nói chuyện có cân nhắc hơn, cũng ngộ ra được vài điêu, có lẽ ông Cao đã nói gì đó hoặc là do mất đi đứa nhỏ, tóm lại Cao Kỳ Anh bây giờ trưởng thành hơn lúc trước.
“Tôi đoán lúc trước cô cũng không phải thực lòng yêu Tử Sâm.
đúng không?”
Bạch Ngọc Lan đột nhiên hỏi, bởi vì cô cho rằng nếu yêu một người thật lòng thì dù người ấy rơi vào hoàn cảnh nào dù là bân cùng đi chăng nữa cũng sẽ không từ bỏ nhưng Tử Sâm chỉ là bị tàn phế thôi cô ta đã bỏ anh chứng tỏ tình cảm cũng không lớn.
“Đúng vậy, tôi không yêu anh ấy, mặc dù ai cũng cho anh ấy là một người hoàn hảo nhưng quá hoàn hảo cũng không có gì tốt, về phương diện tình cảm anh ấy không có cảm xúc gì cả, lúc chúng tôi ở bên nhau ngoài việc đưa tôi đi ăn ra cũng không có hoạt động nào của những người yêu nhau, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn, nhìn mấy cặp đôi ngoài đường tay trong tay càng thêm cô đơn hơn.”
Cao Kỳ Anh nói đến đây thở dài một hơi mới nói tiếp: “Cô biết không chỉ có tôi chủ động khoác tay anh ấy, anh ấy chưa bao giờ nắm tay tôi, một nụ hôn cũng không có, mỗi lúc tôi muốn chủ động thì lại bị hơi thở lạnh lão trên người anh ấy làm cho sợ hãi.”
“Cho nên tôi đã dựa vào việc anh ấy bị tàn phế mà hủy hôn, tôi cũng không hối hận về việc này, cho dù anh ấy không tàn phế tôi cũng tìm cách hủy hôn với anh ấy thôi.”
Không hiểu sao nghe cô ta nói thế Bạch Ngọc Lan lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút vui vẻ, bỏ qua chuyện Cao Kỳ Anh đã bỏ rơi anh cô nói: “Tính ra tôi cũng phải cảm ơn cô.”
“Wi sao?”
Hiện tại đến lượt Cao Kỳ Anh kinh ngạc.
“Nếu năm đó cô không hủy hôn với Tử Sâm thì tôi đã không có cơ hội ở bên anh ấy rồi, lời cảm ơn này cô xứng đáng nhận.”
Bạch Ngọc Lan cười nói.
“Chỉ thế thôi sao, xem ra cô rất yêu anh ấy, có lúc tôi thật ngưỡng mộ cô, nếu tôi có bản lĩnh như cô thì tốt rôi, con tôi cũng sẽ không…
Cao Kỳ Anh nói nửa chừng thì nghẹn lời.
Bạch Ngọc Lan muốn lên tiếng an ủi đôi câu thì cửa phòng bị người mở ra một thân hình phong lãng tuấn tú đập vào mắt hai người, người vào không ai khác là Dương Tử Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.