Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 23
Sư Tử Bạch
16/12/2022
Bạch Ngọc lan chờ mãi không thấy Dương Tử Sâm trả lời mình trong lòng có chút tức tối nhưng không thể phát uy với anh ta mà chỉ có thể kìm nén trong lòng lại nói: “Bây giờ cũng đến giờ cơm tối rồi nếu anh không ăn cơm của tôi vậy để tôi kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì?”
“Cút ra ngoài đừng làm phiên tôi”
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút âm u.
Bạch Ngọc Lan đến mệt với anh ta cô lại thở dài nói: “Dương đại thiếu gia, anh không nói gì tôi sẽ tự chọn món rồi mang đến cho anh, nếu trúng món anh không thích cũng đừng trách tôi đấy”
Dương Tử Sâm im lặng đến đáng sợ Bạch Ngọc Lan chỉ nghe thấy tiếng thở của anh cộng thêm căn phòng này tối om không chút ánh sáng khiến cô hơi rùng mình, chẳng hiểu sao trong sự âm u lạnh lẽo đó cô lại cảm nhận được sự tang thương, chết chóc, tiếp xúc với người đàn ông này mới có một ngày một đêm cô nhận ra một điều anh ta là mẫu người trầm tính nhưng vì một số lý do nào đó khiến tính cách này biến dạng trở nên âm u, lầm lì, đôi lúc lại tức giận vô cớ.
Bạch Ngọc Lan xuống bếp dặn người làm mấy câu lại đi vào phòng xử lý bàn thức ăn kia, dù đã nguội nhưng cô cũng không ngại, nói thế nào cũng là đồ mình nấu.
Cô ăn xong bữa cơm liên dọn chén đĩa xuống phòng bếp, thím Quyên thấy vậy vội nói: “Sao cô không gọi người làm mang xuống lại tự mình làm như vậy?”
Bạch Ngọc Lan cũng không để ý nói: “Chỉ là mấy cái chén tôi có thể tự mang được, đồ ăn của đại thiếu gia xong chưa?”
“Dạ rồi ạ, tôi đang tính kêu người mang lên cho cậu ấy nhưng mà…”
Thím Quyên có chút ngập ngừng.
Bạch Ngọc Lan lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thưa, thưa cô, không ai dám mang lên cho đại thiếu gia”
“Tại sao lại vậy, bình thường thế nào, cũng không ai mang cơm cho anh ấy sao?”
Cô nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại.
Thím Quyên nhìn cô một cái mới giải thích: “Dạ, bình thường bên cạnh đại thiếu gia có một đứa trẻ sai vặt, nó là người chuyên mang đồ ăn và những vật cần thiết cho đại thiếu gia nhưng ba hôm trước cậu ta có việc nên xin nghỉ đến giờ vẫn chưa làm lại, mấy ngày nay chúng tôi toàn luân phiên nhau mang cho đại thiếu gia có điều vì sự kiện trưa nay lại không ai dám mang cơm cho cậu ấy nữa”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan coi như đã hiểu cô nhìn khay cơm nói: “Được rồi, đưa đây tôi mang cho anh ấy”
Người đàn này quá u ám khó trách người ta sợ hãi.
Có người mang cơm thay mình Thím Quyên mừng rỡ đưa khay cơm cho Bạch Ngọc Lan, cô lại một lần nữa tiến vào thư phòng, rút kinh nghiệm lúc nãy cô không gõ cửa nữa mà trực tiếp mở cửa bước vào, người đàn ông này vẫn không chịu bật điện cô không biết đường nào mà lần mò.
Bạch Ngọc Lan lại lấy điện thoại của mình ra soi, cô sợ bật điện lên người bên trong lại tức giận ném đồ, nếu trên tay cô không cầm đồ không nói lúc này tay cô đang giữ khay cơm, anh ta mà ném đồ cô sẽ khó né tránh.
Có ánh sáng chiếu trong phòng cơ thể Dương Tử Sâm rụt lại, anh nghiêng người qua nhìn Bạch Ngọc Lan, đúng lúc này ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt âm u của Dương Tử Sâm khiến anh khẽ nheo mắt.
Bạch Ngọc Lan thấy vậy vội vàng đặt điện thoại xuống nói: “Xin lỗi tôi không biết anh ở đâu nên soi đèn xem một chút.”
“Cô vào đây làm gì?”
Giọng nói của anh có chút ẩn nhẫn tức giận.
“Mang cơm cho anh, đại thiếu gia, nói gì thì nói anh cũng ăn chút gì đi, tôi đã kiểm tra kỹ đồ ăn rồi, tuyệt đối không có sâu bọ gì đâu.”
Bạch Ngọc Lan dịu giọng nói, lại bày thức ăn ra bàn vừa hay cái bàn này trước mặt Dương Tử Sâm.
Anh lại hậm hừ nói: “Không cần cô mang cơm cho tôi, tôi muốn yên tĩnh, mau mang đi”
“Anh muốn an tĩnh tôi sẽ cho anh an tĩnh nhưng trước đó anh nên ăn uống chút đi, từ trưa đến nay anh chưa ăn cái gì rồi”
“Không cần cô quan tâm”
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút lớn tiếng, người phụ này cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt anh khiến anh mất hết kiên nhẫn.
Bạch Ngọc Lan nghe được tiếng gầm gừ ở trong cổ họng anh, người đàn ông này giống như một con sư tử vậy, thật đáng sợ mà nhưng cô lại không mấy để trong lòng, anh ta dù gì cũng chỉ là con người lại là một người không có khả năng phản kháng, chính vì thế cô còn lâu mới sợ anh.
Ngược lại cô lại cười như có như không nói: “Anh là của chồng tôi sao tôi không quan tâm anh đây, đừng có như trẻ con như vậy anh không thấy tội nghiệp dạ dày của mình sao, tôi nghe thấy bụng anh kêu gào rồi.”
“Đừng suốt ngày nói tôi là chồng của cô, tôi không muốn nghe còn để tôi nghe thêm một lần nữa tôi khiến cô hối hận không kịp”
“Cút ra ngoài đừng làm phiên tôi”
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút âm u.
Bạch Ngọc Lan đến mệt với anh ta cô lại thở dài nói: “Dương đại thiếu gia, anh không nói gì tôi sẽ tự chọn món rồi mang đến cho anh, nếu trúng món anh không thích cũng đừng trách tôi đấy”
Dương Tử Sâm im lặng đến đáng sợ Bạch Ngọc Lan chỉ nghe thấy tiếng thở của anh cộng thêm căn phòng này tối om không chút ánh sáng khiến cô hơi rùng mình, chẳng hiểu sao trong sự âm u lạnh lẽo đó cô lại cảm nhận được sự tang thương, chết chóc, tiếp xúc với người đàn ông này mới có một ngày một đêm cô nhận ra một điều anh ta là mẫu người trầm tính nhưng vì một số lý do nào đó khiến tính cách này biến dạng trở nên âm u, lầm lì, đôi lúc lại tức giận vô cớ.
Bạch Ngọc Lan xuống bếp dặn người làm mấy câu lại đi vào phòng xử lý bàn thức ăn kia, dù đã nguội nhưng cô cũng không ngại, nói thế nào cũng là đồ mình nấu.
Cô ăn xong bữa cơm liên dọn chén đĩa xuống phòng bếp, thím Quyên thấy vậy vội nói: “Sao cô không gọi người làm mang xuống lại tự mình làm như vậy?”
Bạch Ngọc Lan cũng không để ý nói: “Chỉ là mấy cái chén tôi có thể tự mang được, đồ ăn của đại thiếu gia xong chưa?”
“Dạ rồi ạ, tôi đang tính kêu người mang lên cho cậu ấy nhưng mà…”
Thím Quyên có chút ngập ngừng.
Bạch Ngọc Lan lại hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thưa, thưa cô, không ai dám mang lên cho đại thiếu gia”
“Tại sao lại vậy, bình thường thế nào, cũng không ai mang cơm cho anh ấy sao?”
Cô nhíu chặt đôi lông mày thanh tú lại.
Thím Quyên nhìn cô một cái mới giải thích: “Dạ, bình thường bên cạnh đại thiếu gia có một đứa trẻ sai vặt, nó là người chuyên mang đồ ăn và những vật cần thiết cho đại thiếu gia nhưng ba hôm trước cậu ta có việc nên xin nghỉ đến giờ vẫn chưa làm lại, mấy ngày nay chúng tôi toàn luân phiên nhau mang cho đại thiếu gia có điều vì sự kiện trưa nay lại không ai dám mang cơm cho cậu ấy nữa”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan coi như đã hiểu cô nhìn khay cơm nói: “Được rồi, đưa đây tôi mang cho anh ấy”
Người đàn này quá u ám khó trách người ta sợ hãi.
Có người mang cơm thay mình Thím Quyên mừng rỡ đưa khay cơm cho Bạch Ngọc Lan, cô lại một lần nữa tiến vào thư phòng, rút kinh nghiệm lúc nãy cô không gõ cửa nữa mà trực tiếp mở cửa bước vào, người đàn ông này vẫn không chịu bật điện cô không biết đường nào mà lần mò.
Bạch Ngọc Lan lại lấy điện thoại của mình ra soi, cô sợ bật điện lên người bên trong lại tức giận ném đồ, nếu trên tay cô không cầm đồ không nói lúc này tay cô đang giữ khay cơm, anh ta mà ném đồ cô sẽ khó né tránh.
Có ánh sáng chiếu trong phòng cơ thể Dương Tử Sâm rụt lại, anh nghiêng người qua nhìn Bạch Ngọc Lan, đúng lúc này ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt âm u của Dương Tử Sâm khiến anh khẽ nheo mắt.
Bạch Ngọc Lan thấy vậy vội vàng đặt điện thoại xuống nói: “Xin lỗi tôi không biết anh ở đâu nên soi đèn xem một chút.”
“Cô vào đây làm gì?”
Giọng nói của anh có chút ẩn nhẫn tức giận.
“Mang cơm cho anh, đại thiếu gia, nói gì thì nói anh cũng ăn chút gì đi, tôi đã kiểm tra kỹ đồ ăn rồi, tuyệt đối không có sâu bọ gì đâu.”
Bạch Ngọc Lan dịu giọng nói, lại bày thức ăn ra bàn vừa hay cái bàn này trước mặt Dương Tử Sâm.
Anh lại hậm hừ nói: “Không cần cô mang cơm cho tôi, tôi muốn yên tĩnh, mau mang đi”
“Anh muốn an tĩnh tôi sẽ cho anh an tĩnh nhưng trước đó anh nên ăn uống chút đi, từ trưa đến nay anh chưa ăn cái gì rồi”
“Không cần cô quan tâm”
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút lớn tiếng, người phụ này cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt anh khiến anh mất hết kiên nhẫn.
Bạch Ngọc Lan nghe được tiếng gầm gừ ở trong cổ họng anh, người đàn ông này giống như một con sư tử vậy, thật đáng sợ mà nhưng cô lại không mấy để trong lòng, anh ta dù gì cũng chỉ là con người lại là một người không có khả năng phản kháng, chính vì thế cô còn lâu mới sợ anh.
Ngược lại cô lại cười như có như không nói: “Anh là của chồng tôi sao tôi không quan tâm anh đây, đừng có như trẻ con như vậy anh không thấy tội nghiệp dạ dày của mình sao, tôi nghe thấy bụng anh kêu gào rồi.”
“Đừng suốt ngày nói tôi là chồng của cô, tôi không muốn nghe còn để tôi nghe thêm một lần nữa tôi khiến cô hối hận không kịp”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.