Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật
Chương 270
Sư Tử Bạch
16/12/2022
Bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Cao Kỳ Anh.
“Tôi không sao, cảm ơn cô quan tâm”
Bạch Ngọc Lan không ngờ Cao Kỳ Anh lại có thể lo lắng cho mình.
“Cô không sao là tốt rồi”
“Kỳ Anh, chuyện này bỏ qua đi, tôi muốn hỏi cô về Dương thị và Dương gia, tại sao ông nội đâu rồi tại sao Dương Tử Hiên lại có thể tự ý bán Dương thi và biệt thự Dương gia”
Bạch Ngọc Lan nhanh chóng hỏi.
Bên kia lại truyền đến tiếng thở dài của Cao Kỳ Anh: “Tôi thực sư cũng không biết chuyện này thể nào, mười ngày trước tôi đã ly hôn với Dương Tử Hiên, sau đó về nhà họ Dương thì…”
Cao Kỳ Anh kể lại sự việc ngày đó cho Bạch Ngọc Lan nghe, cô càng nghe hai đầu lông mày dần dần nhíu lại, lại hỏi: “Cô có liên hệ được với Trần Vĩnh không?”
“Từ ngày đó tôi và anh ta không liên lạc với anh ta nữa, lúc nãy nghe tin tức của Dương thị tôi cũng gọi cho anh ta nhưng không được.”
Cao Kỳ Anh nói.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô tôi tắt máy đây”
Bạch Ngọc Lan vừa dứt lời liền cúp máy không để Cao Kỳ Anh kịp hỏi thêm câu gì.
Cô đưa trả điện thoại cho Finn rồi nói: “Cảm ơn ông”
“Không có gì, cô dường như đang lo lắng chuyện gì phải không?”
Finn thuận miệng hỏi.
“Tôi gọi cho người nhà không được nên có chút lo lắng thôi”
Bạch Ngọc Lan đại khái nói.
Finn lại cười nói: “Yên tâm đi, tất cả đều không có chuyện gì, hôm nay cô nhất định sẽ có bất ngờ, vậy nhé, tôi không làm phiền cô nữa”
Finn nói một câu đầy ẩn ý rồi rời đi, Bạch Ngọc Lan ngơ ngẩn nhìn ông ta hồi lâu sau đó mới đi vào trong.
Trên tỉ vi cô nhìn thấy Dương Tử Hiên và người đàn ông bên cạnh đang đang xem giấy tờ gì đó, cô đứng bất động tại chỗ, lòng lo âu thấp thỏm.
Lại nói tại thời điểm này trên đường có một chiếc xe Lambogini đang hướng tập đoàn Dương thị mà đi, trong xe có bốn người đàn ông, phía trước là tài xế cùng một cậu nhóc mười sáu mười bảy, phía sau là hai người đàn ông trẻ tuổi trong đó có một người đeo mặt nạ.
“Hôm nay mọi chuyện coi như kết thúc, sau tất cả những gì Dương Tử Hiên làm cậu không muốn dùng cách riêng trừng trị hẳn một chút trước khi giao cho cảnh sát sao?”
Trần Vĩnh hỏi người bên cạnh.
“Tôi không muốn phí sức vào những chuyện này hơn nữa tôi không ra tay cũng sẽ có người khác ra tay.
Người đàn ông ngắn gọn trả lời.
“Cậu nói cũng phải nhưng mà tôi cứ cho rằng cậu sẽ đích thân ra tay cơ, không ngờ cậu cũng biết mượn đao giết người”
Trần Vĩnh nhoẻn miệng nói.
Trong phòng hội nghị của tập đoàn Dương thị, sau khi nói xong những điều cần nói Dương Tử Hiên và Hạng Ngạo bắt đầu phần ký kết giấy tờ chuyển nhượng công ty.
Dương Tử Hiên không biết ký bao nhiêu tờ giấy đến tờ cuối cùng hắn lại giao hết giấy tờ cho Hạng Ngạo rồi nói: “Chúc mừng chủ tịch Hạng, bây giờ tập đoàn Dương thị chính thức là của ông, ông muốn thế nào thì tùy”
“Rầm”
Hắn vừa dứt lời cửa phòng hội nghị đột nhiên bật ra, theo sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Phải không? Dương thị từ bao giờ thành của Hạng thị?”
Tất cả mọi người bị âm thanh này làm cho hoảng thần, quay đầu ra cửa sững sờ nhìn bốn người đàn ông đạp trên cánh cửa bị sập từng bước đi vào, mà mọi sự chú ý lại đồn vào người đàn ông đeo mặt nạ.
Ngay thời khắc này ở hai căn biệt thự khác nhau cũng có hai người một già một trẻ đang dõi theo người đàn ông ấy.
“Này, giọng nói này tại sao lại quen thuộc như vậy?”
Ông Dương có chút kinh nghỉ.
Mà Bạch Ngọc Lan đã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mẹ cô ngồi ở bên cạnh thấy cô chỉ chăm chăm nhìn màn hình, bà lại nói: “Ngọc Lan à, con mau ăn cháo đi kẻo nguội”
Bạch Ngọc Lan không phản ứng chỉ nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trên màn ảnh, lúc nãy cô rõ ràng nghe thấy anh ta nói chuyện.
Mà thanh âm này đối với cô mà nói đã khắc sâu vào tâm trí, chưa kể cô lại nhìn thấy một người quen thuộc, chính là cậu nhóc đi bên cạnh anh.
“Tôi không sao, cảm ơn cô quan tâm”
Bạch Ngọc Lan không ngờ Cao Kỳ Anh lại có thể lo lắng cho mình.
“Cô không sao là tốt rồi”
“Kỳ Anh, chuyện này bỏ qua đi, tôi muốn hỏi cô về Dương thị và Dương gia, tại sao ông nội đâu rồi tại sao Dương Tử Hiên lại có thể tự ý bán Dương thi và biệt thự Dương gia”
Bạch Ngọc Lan nhanh chóng hỏi.
Bên kia lại truyền đến tiếng thở dài của Cao Kỳ Anh: “Tôi thực sư cũng không biết chuyện này thể nào, mười ngày trước tôi đã ly hôn với Dương Tử Hiên, sau đó về nhà họ Dương thì…”
Cao Kỳ Anh kể lại sự việc ngày đó cho Bạch Ngọc Lan nghe, cô càng nghe hai đầu lông mày dần dần nhíu lại, lại hỏi: “Cô có liên hệ được với Trần Vĩnh không?”
“Từ ngày đó tôi và anh ta không liên lạc với anh ta nữa, lúc nãy nghe tin tức của Dương thị tôi cũng gọi cho anh ta nhưng không được.”
Cao Kỳ Anh nói.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô tôi tắt máy đây”
Bạch Ngọc Lan vừa dứt lời liền cúp máy không để Cao Kỳ Anh kịp hỏi thêm câu gì.
Cô đưa trả điện thoại cho Finn rồi nói: “Cảm ơn ông”
“Không có gì, cô dường như đang lo lắng chuyện gì phải không?”
Finn thuận miệng hỏi.
“Tôi gọi cho người nhà không được nên có chút lo lắng thôi”
Bạch Ngọc Lan đại khái nói.
Finn lại cười nói: “Yên tâm đi, tất cả đều không có chuyện gì, hôm nay cô nhất định sẽ có bất ngờ, vậy nhé, tôi không làm phiền cô nữa”
Finn nói một câu đầy ẩn ý rồi rời đi, Bạch Ngọc Lan ngơ ngẩn nhìn ông ta hồi lâu sau đó mới đi vào trong.
Trên tỉ vi cô nhìn thấy Dương Tử Hiên và người đàn ông bên cạnh đang đang xem giấy tờ gì đó, cô đứng bất động tại chỗ, lòng lo âu thấp thỏm.
Lại nói tại thời điểm này trên đường có một chiếc xe Lambogini đang hướng tập đoàn Dương thị mà đi, trong xe có bốn người đàn ông, phía trước là tài xế cùng một cậu nhóc mười sáu mười bảy, phía sau là hai người đàn ông trẻ tuổi trong đó có một người đeo mặt nạ.
“Hôm nay mọi chuyện coi như kết thúc, sau tất cả những gì Dương Tử Hiên làm cậu không muốn dùng cách riêng trừng trị hẳn một chút trước khi giao cho cảnh sát sao?”
Trần Vĩnh hỏi người bên cạnh.
“Tôi không muốn phí sức vào những chuyện này hơn nữa tôi không ra tay cũng sẽ có người khác ra tay.
Người đàn ông ngắn gọn trả lời.
“Cậu nói cũng phải nhưng mà tôi cứ cho rằng cậu sẽ đích thân ra tay cơ, không ngờ cậu cũng biết mượn đao giết người”
Trần Vĩnh nhoẻn miệng nói.
Trong phòng hội nghị của tập đoàn Dương thị, sau khi nói xong những điều cần nói Dương Tử Hiên và Hạng Ngạo bắt đầu phần ký kết giấy tờ chuyển nhượng công ty.
Dương Tử Hiên không biết ký bao nhiêu tờ giấy đến tờ cuối cùng hắn lại giao hết giấy tờ cho Hạng Ngạo rồi nói: “Chúc mừng chủ tịch Hạng, bây giờ tập đoàn Dương thị chính thức là của ông, ông muốn thế nào thì tùy”
“Rầm”
Hắn vừa dứt lời cửa phòng hội nghị đột nhiên bật ra, theo sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Phải không? Dương thị từ bao giờ thành của Hạng thị?”
Tất cả mọi người bị âm thanh này làm cho hoảng thần, quay đầu ra cửa sững sờ nhìn bốn người đàn ông đạp trên cánh cửa bị sập từng bước đi vào, mà mọi sự chú ý lại đồn vào người đàn ông đeo mặt nạ.
Ngay thời khắc này ở hai căn biệt thự khác nhau cũng có hai người một già một trẻ đang dõi theo người đàn ông ấy.
“Này, giọng nói này tại sao lại quen thuộc như vậy?”
Ông Dương có chút kinh nghỉ.
Mà Bạch Ngọc Lan đã đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mẹ cô ngồi ở bên cạnh thấy cô chỉ chăm chăm nhìn màn hình, bà lại nói: “Ngọc Lan à, con mau ăn cháo đi kẻo nguội”
Bạch Ngọc Lan không phản ứng chỉ nhìn người đàn ông đeo mặt nạ trên màn ảnh, lúc nãy cô rõ ràng nghe thấy anh ta nói chuyện.
Mà thanh âm này đối với cô mà nói đã khắc sâu vào tâm trí, chưa kể cô lại nhìn thấy một người quen thuộc, chính là cậu nhóc đi bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.