Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 166: Ác ý phá hoại
Khuyến Danh
31/01/2024
Tiếng hét sợ hãi chói tai còn mang theo vài phần không tin nổi.
An Đào Đào và Chu Mễ liếc mắt nhìn nhau, lập. tức gạt đám người ra, đến khi nhìn thấy cảnh bên trong thì cũng sợ hết hồn.
'Vốn là triển lãm tranh cao cấp, bây giờ lại trở nên bừa bộn vô cùng, mấy đồ trang trí thủ công bọn họ làm xong lại bị cắt nát, còn vứt dưới đất đạp mấy phát, còn cửa ra vào để mấy chậu hoa khô cũng bị gỡ hoa ra, trở nên trơ trụi, cái này còn chưa tính, đáng sợ nhất chính là tất cả tranh treo trên tường đều bị phá hủy.
Các khung đều vỡ, kính nằm một chỗ.
Cho tới giấy vẽ bên trong đều bị xé rách, đã biến thành một bãi giấy lộn, không còn tác dụng gì nữa.
An Đào Đào và Chu Mễ che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc bọn họ rời đi còn rất tốt, sao một tiết học thôi đã biến thành thế này rồi?
Đây rốt cuộc là tên thất đức nào làm?
Đương nhiên chịu không nổi nhất vẫn là An Định Nhiên, đồ trang trí hư rồi thì thôi, nhưng. những bức tranh kia là cô ta mất mấy ngày không ngủ không nghỉ vẽ ra, sao có thể nói hỏng là hỏng chứ?
Cô ta còn trông cậy vào những bức tranh này để trở nên nổi tiếng ở lễ hội văn hoá, khiến toàn. trường chú ý đó.
Nhưng bây giờ mong đợi của cô ta định sẵn đã bị phá vỡ...
An Định Nhiên giống như một con gà trống thất bại, xụi lơ trên mặt đất, ôm đống giấy vụn kia bắt đầu gào khóc: “Tranh của tôi, rốt cuộc là ai biến tranh của tôi thành đáng vẻ này? Rốt cuộc là ai?"
Nếu như bị cô ta biết được, cô ta chắc chắn sẽ bóp chết tên rác rưởi ấy.
Lúc này Kỷ Thần đã dẫn giáo viên chủ nhiệm tới, đồng thời nói rõ tình huống.
Giáo viên chủ nhiệm vừa nhìn thấy dưới đất bừa bộn thì không khỏi sững sờ tại chỗ: “Chuyện này rốt cuộc là sao, lúc trước không phải còn tốt sao?”
Đám học sinh tỏ vẻ mờ mịt, bọn họ đều ở trên lớp, nào biết xảy ra cái gì.
“Giáo viên chủ nhiệm, em cảm thấy lớp chúng ta đã bị chơi xấu.” Kỷ Thần nâng cằm lên, chậm rãi mở miệng dưới ánh mắt mong chờ của mọi người: “Quầy hàng lớp khác đều không bị gì, chỉ có quầy hàng bên này của chúng ta bị người ta phá hoại, đây không phải ác ý phá hoại thì là gì?"
Giáo viên chủ nhiệm nghe xong, toàn thân từ trên xuống dưới đều có hơi ngứa ngáy: “Cố ý chơi xấu? Nhưng ai muốn chơi xấu chúng ta?”
'Vẻ mặt Kỷ Thần nghiêm túc: “Mọi mặt từ thiết kế tới trang trí của triển lãm tranh chúng ta đều không tệ lắm, lớp khác ghen tị cũng rất bình thường, cho nên có lẽ là một người trong lớp đó làm, cũng có thể là mấy lớp bắt tay nhau làm.”
Nghe đủ loại âm mưu như thế, giáo viên chủ nhiệm lần nữa bị đọa sợ, nhưng ông ấy là giáo viên chủ nhiệm, nhất định phải tỏ ra uy nghiêm: * Bên này chúng ta có camera, tới phòng quản lý xem thử thì sẽ biết là ai.”
“Có thể camera hỏng rồi đó ạ.” Kỷ Thần buông tay, vẻ mặt bất lực.
Dứt lời, mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện camera trên đỉnh đầu quả thực đã hỏng, hơn nữa còn bị người ta ác ý phá hỏng.
Cái này cũng quá càn rỡ rồi.
An Định Nhiên nhìn chằm chằm camera bị đập hư, sau đó lại liếc nhìn An Đào Đào, nhíu mày tức giận: “Tôi cảm thấy chuyện này không phải người lớp khác làm ra, mà là người nội bộ chúng ta."
Nghe tiếng, An Đào Đào bồng cảm thấy không ổn, hoa Khổng Tước này sẽ không phải lại chọc thiêu thân gì chứ?
Chưa đợi hoa Khổng Tước nói thêm gì, đám sinh viên ai nấy đều không chịu làm nữa, trên mặt đều là vẻ tức giận.
“An Định Nhiên, cô có ý gì? Cô đang hoài nghỉ chúng tôi sao?”
“Mọi người đều học chung lớp, chúng tôi cũng muốn lớp có được giải thưởng, sao có thể làm ra loại chuyện hại người hại mình này, cậu có bị bệnh không?”
“An Định Nhiên, không phải cậu muốn gây chuyện chứ?”
Đối mặt lời chỉ trích của đám sinh viên, đôi mắt An Định Nhiên đỏ lên, giống như nổi điên trừng mắt nhìn chằm chằm An Đào Đào nói: “An Đào Đào, chuyện này có phải cô làm không? Chắc chắn là cô bất mãn lúc trước tôi bảo cô vẽ tranh thiết kế nên ghi hận trong lòng, có đúng. không?"
Trời giáng một cái chảo thật lớn, trong nháy. mắt nện cho An Đào Đào đến mức hoảng hốt.
Mở mắt nói mò lung tung như vậy cũng được sao?
Đến ngay cả đám sinh viên cũng bối rối, bọn họ hoàn toàn không ngờ An Định Nhiên sẽ nói như vậy.
Nhưng An Đào Đào là cô vợ nhỏ của Lục Cửu. Gia, vậy sao An Định Nhiên đám...
Chu Mễ lập tức lấy lại tỉnh thần, còn tức giận hơn cả An Đào Đào: “An Định Nhiên, cô đây là nói bậy.”
Ánh mắt trong trẻo của Kỷ Thần cũng có chút nguy hiểm: “Bạn học An Định Nhiên, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy, ác ý phỉ báng là phải ngồi tù.”
An Định Nhiên trừng mắt, thấy bọn họ đều đứng về phía An Đào Đào, cô ta lập tức tủi thân: "'Tôi chỉ nói ra suy đoán trong lòng, có gì không đúng à? An Đào Đào đã ra ngoài một chuyến trong lúc đang học, có trời mới biết cô ta đã đi đâu.”
An Đào Đào cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên lườm một cái: “Tôi tới phòng vệ sinh, hai phút có thể làm gì hả?”
“Đúng vậy, ngoài Đào Đào nhà tôi thì còn mấy người nữa ra ngoài đi vệ sinh lận.” Chu Mễ ở một bên hùa theo.
Đám sinh viên vốn đang cho rằng An Định Nhiên có thể nói ra thứ gì động trời, không ngờ lại nắm lấy thời gian người ta đi vệ sinh mà ăn nói bậy bạ, hai phút có thể phá hỏng camera, có thể đập hư tất cả mọi thứ ở quầy hàng sao?
Đó là thần tiên rồi.
“An Định Nhiên, tôi cũng nửa đường tới nhà vệ sinh, tại sao cô không nói tôi làm hỏng?”
“Xem ra trong mắt An Định Nhiên thì những người đi vệ sinh như chúng ta đều là thủ phạm phá hỏng quầy hàng.”
“Thật là, đi vệ sinh cũng có thể dây mơ rễ má nhiều như vậy. An Định Nhiên, nếu không ở trường cậu cứ nhịn đi, đợi về rồi lại đi?"
Đóa hoa yêu kiểu An Định Nhiên này ở trong nhà chưa từng chịu khổ gì, càng chưa từng bị trách mắng như vậy, khóe mắt cô ta lập tức đỏ lên, chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng thôi, bây giờ triển lãm tranh bị phá hỏng, trong lòng tôi rất hốt. hoảng.”
Đám học sinh hừ lạnh, cô ta hốt hoảng, bọn họ chắc không hốt hoảng nhỉ?
'Triển lãm tranh đã bị phá hỏng, nếu lớp học của bọn họ còn không có quầy hàng, bọn họ sẽ không thể gia lễ hội văn hoá lần này, một khi bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội tham gia nữa.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng tức đến hộc máu, tham gia hay không không quan trọng lắm, nhưng mấu chốt là nếu như không tham gia thì ông ấy sẽ bị trừ tiền lương nên tuyệt đối phải tham gia.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt hỏi:" Bây giờ còn tí thời gian, các em có ý kiến gì hay không?"
Đám học sinh nghe xong hai mặt nhìn nhau, ý kiến?
Sao có được, thời gian bây giờ cũng không, nhiều, cho dù có ý kiến cũng không kịp.
“Giáo viên chủ nhiệm, thời gian bây giờ gấp rút như vậy, tất cả đồ trang trí đều phải làm thủ công, chắc chắn không kịp, em thấy chúng ta hay là từ bỏ đi.” Đám sinh viên vừa nói vừa cúi thấp. đầu xuống.
Giáo viên chủ nhiệm như bị trọng thương, đứng thẳng ở đó không nhúc nhích.
Lúc này lễ hội văn hoá cũng sắp bắt đầu rồi, sinh viên đi lại bên ngoài cũng ngày càng nhiều, tình huống bọn họ bên này cũng rất nhanh sẽ vào trong mắt đám sinh viên đi ngang qua.
“Trời ạ, quầy hàng lớp bọn họ hình như bị đập.”
“Bao năm qua chưa từng xảy ra chuyện như vậy, lớp học của họ không phải trêu chọc ai chứ?”
“Vợ của Lục Cửu Gia cũng ở lớp này, ai dám trêu chọc bọn họ?”
Sinh viên bên ngoài lải nhải, có người còn. thậm chí nhìn có chút hả hê.
“Quầy hàng bọn họ bị đập, có phải sẽ không. thể tham gia lễ hội văn hoá không?”
“Tớ không nghe nói lớp nào không tham gia lễ hội văn hoá, không tham gia lễ hội văn hoá thì giống như bị cô lập vậy, sau này lớp bọn họ ở trong trường sẽ không ngóc đầu lên được.”
“Lễ hội văn hoá cũng không tham gia, sẽ bị trừ học phần nhỉ?”
An Đào Đào và Chu Mễ liếc mắt nhìn nhau, lập. tức gạt đám người ra, đến khi nhìn thấy cảnh bên trong thì cũng sợ hết hồn.
'Vốn là triển lãm tranh cao cấp, bây giờ lại trở nên bừa bộn vô cùng, mấy đồ trang trí thủ công bọn họ làm xong lại bị cắt nát, còn vứt dưới đất đạp mấy phát, còn cửa ra vào để mấy chậu hoa khô cũng bị gỡ hoa ra, trở nên trơ trụi, cái này còn chưa tính, đáng sợ nhất chính là tất cả tranh treo trên tường đều bị phá hủy.
Các khung đều vỡ, kính nằm một chỗ.
Cho tới giấy vẽ bên trong đều bị xé rách, đã biến thành một bãi giấy lộn, không còn tác dụng gì nữa.
An Đào Đào và Chu Mễ che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc bọn họ rời đi còn rất tốt, sao một tiết học thôi đã biến thành thế này rồi?
Đây rốt cuộc là tên thất đức nào làm?
Đương nhiên chịu không nổi nhất vẫn là An Định Nhiên, đồ trang trí hư rồi thì thôi, nhưng. những bức tranh kia là cô ta mất mấy ngày không ngủ không nghỉ vẽ ra, sao có thể nói hỏng là hỏng chứ?
Cô ta còn trông cậy vào những bức tranh này để trở nên nổi tiếng ở lễ hội văn hoá, khiến toàn. trường chú ý đó.
Nhưng bây giờ mong đợi của cô ta định sẵn đã bị phá vỡ...
An Định Nhiên giống như một con gà trống thất bại, xụi lơ trên mặt đất, ôm đống giấy vụn kia bắt đầu gào khóc: “Tranh của tôi, rốt cuộc là ai biến tranh của tôi thành đáng vẻ này? Rốt cuộc là ai?"
Nếu như bị cô ta biết được, cô ta chắc chắn sẽ bóp chết tên rác rưởi ấy.
Lúc này Kỷ Thần đã dẫn giáo viên chủ nhiệm tới, đồng thời nói rõ tình huống.
Giáo viên chủ nhiệm vừa nhìn thấy dưới đất bừa bộn thì không khỏi sững sờ tại chỗ: “Chuyện này rốt cuộc là sao, lúc trước không phải còn tốt sao?”
Đám học sinh tỏ vẻ mờ mịt, bọn họ đều ở trên lớp, nào biết xảy ra cái gì.
“Giáo viên chủ nhiệm, em cảm thấy lớp chúng ta đã bị chơi xấu.” Kỷ Thần nâng cằm lên, chậm rãi mở miệng dưới ánh mắt mong chờ của mọi người: “Quầy hàng lớp khác đều không bị gì, chỉ có quầy hàng bên này của chúng ta bị người ta phá hoại, đây không phải ác ý phá hoại thì là gì?"
Giáo viên chủ nhiệm nghe xong, toàn thân từ trên xuống dưới đều có hơi ngứa ngáy: “Cố ý chơi xấu? Nhưng ai muốn chơi xấu chúng ta?”
'Vẻ mặt Kỷ Thần nghiêm túc: “Mọi mặt từ thiết kế tới trang trí của triển lãm tranh chúng ta đều không tệ lắm, lớp khác ghen tị cũng rất bình thường, cho nên có lẽ là một người trong lớp đó làm, cũng có thể là mấy lớp bắt tay nhau làm.”
Nghe đủ loại âm mưu như thế, giáo viên chủ nhiệm lần nữa bị đọa sợ, nhưng ông ấy là giáo viên chủ nhiệm, nhất định phải tỏ ra uy nghiêm: * Bên này chúng ta có camera, tới phòng quản lý xem thử thì sẽ biết là ai.”
“Có thể camera hỏng rồi đó ạ.” Kỷ Thần buông tay, vẻ mặt bất lực.
Dứt lời, mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện camera trên đỉnh đầu quả thực đã hỏng, hơn nữa còn bị người ta ác ý phá hỏng.
Cái này cũng quá càn rỡ rồi.
An Định Nhiên nhìn chằm chằm camera bị đập hư, sau đó lại liếc nhìn An Đào Đào, nhíu mày tức giận: “Tôi cảm thấy chuyện này không phải người lớp khác làm ra, mà là người nội bộ chúng ta."
Nghe tiếng, An Đào Đào bồng cảm thấy không ổn, hoa Khổng Tước này sẽ không phải lại chọc thiêu thân gì chứ?
Chưa đợi hoa Khổng Tước nói thêm gì, đám sinh viên ai nấy đều không chịu làm nữa, trên mặt đều là vẻ tức giận.
“An Định Nhiên, cô có ý gì? Cô đang hoài nghỉ chúng tôi sao?”
“Mọi người đều học chung lớp, chúng tôi cũng muốn lớp có được giải thưởng, sao có thể làm ra loại chuyện hại người hại mình này, cậu có bị bệnh không?”
“An Định Nhiên, không phải cậu muốn gây chuyện chứ?”
Đối mặt lời chỉ trích của đám sinh viên, đôi mắt An Định Nhiên đỏ lên, giống như nổi điên trừng mắt nhìn chằm chằm An Đào Đào nói: “An Đào Đào, chuyện này có phải cô làm không? Chắc chắn là cô bất mãn lúc trước tôi bảo cô vẽ tranh thiết kế nên ghi hận trong lòng, có đúng. không?"
Trời giáng một cái chảo thật lớn, trong nháy. mắt nện cho An Đào Đào đến mức hoảng hốt.
Mở mắt nói mò lung tung như vậy cũng được sao?
Đến ngay cả đám sinh viên cũng bối rối, bọn họ hoàn toàn không ngờ An Định Nhiên sẽ nói như vậy.
Nhưng An Đào Đào là cô vợ nhỏ của Lục Cửu. Gia, vậy sao An Định Nhiên đám...
Chu Mễ lập tức lấy lại tỉnh thần, còn tức giận hơn cả An Đào Đào: “An Định Nhiên, cô đây là nói bậy.”
Ánh mắt trong trẻo của Kỷ Thần cũng có chút nguy hiểm: “Bạn học An Định Nhiên, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy, ác ý phỉ báng là phải ngồi tù.”
An Định Nhiên trừng mắt, thấy bọn họ đều đứng về phía An Đào Đào, cô ta lập tức tủi thân: "'Tôi chỉ nói ra suy đoán trong lòng, có gì không đúng à? An Đào Đào đã ra ngoài một chuyến trong lúc đang học, có trời mới biết cô ta đã đi đâu.”
An Đào Đào cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên lườm một cái: “Tôi tới phòng vệ sinh, hai phút có thể làm gì hả?”
“Đúng vậy, ngoài Đào Đào nhà tôi thì còn mấy người nữa ra ngoài đi vệ sinh lận.” Chu Mễ ở một bên hùa theo.
Đám sinh viên vốn đang cho rằng An Định Nhiên có thể nói ra thứ gì động trời, không ngờ lại nắm lấy thời gian người ta đi vệ sinh mà ăn nói bậy bạ, hai phút có thể phá hỏng camera, có thể đập hư tất cả mọi thứ ở quầy hàng sao?
Đó là thần tiên rồi.
“An Định Nhiên, tôi cũng nửa đường tới nhà vệ sinh, tại sao cô không nói tôi làm hỏng?”
“Xem ra trong mắt An Định Nhiên thì những người đi vệ sinh như chúng ta đều là thủ phạm phá hỏng quầy hàng.”
“Thật là, đi vệ sinh cũng có thể dây mơ rễ má nhiều như vậy. An Định Nhiên, nếu không ở trường cậu cứ nhịn đi, đợi về rồi lại đi?"
Đóa hoa yêu kiểu An Định Nhiên này ở trong nhà chưa từng chịu khổ gì, càng chưa từng bị trách mắng như vậy, khóe mắt cô ta lập tức đỏ lên, chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng thôi, bây giờ triển lãm tranh bị phá hỏng, trong lòng tôi rất hốt. hoảng.”
Đám học sinh hừ lạnh, cô ta hốt hoảng, bọn họ chắc không hốt hoảng nhỉ?
'Triển lãm tranh đã bị phá hỏng, nếu lớp học của bọn họ còn không có quầy hàng, bọn họ sẽ không thể gia lễ hội văn hoá lần này, một khi bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội tham gia nữa.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng tức đến hộc máu, tham gia hay không không quan trọng lắm, nhưng mấu chốt là nếu như không tham gia thì ông ấy sẽ bị trừ tiền lương nên tuyệt đối phải tham gia.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt hỏi:" Bây giờ còn tí thời gian, các em có ý kiến gì hay không?"
Đám học sinh nghe xong hai mặt nhìn nhau, ý kiến?
Sao có được, thời gian bây giờ cũng không, nhiều, cho dù có ý kiến cũng không kịp.
“Giáo viên chủ nhiệm, thời gian bây giờ gấp rút như vậy, tất cả đồ trang trí đều phải làm thủ công, chắc chắn không kịp, em thấy chúng ta hay là từ bỏ đi.” Đám sinh viên vừa nói vừa cúi thấp. đầu xuống.
Giáo viên chủ nhiệm như bị trọng thương, đứng thẳng ở đó không nhúc nhích.
Lúc này lễ hội văn hoá cũng sắp bắt đầu rồi, sinh viên đi lại bên ngoài cũng ngày càng nhiều, tình huống bọn họ bên này cũng rất nhanh sẽ vào trong mắt đám sinh viên đi ngang qua.
“Trời ạ, quầy hàng lớp bọn họ hình như bị đập.”
“Bao năm qua chưa từng xảy ra chuyện như vậy, lớp học của họ không phải trêu chọc ai chứ?”
“Vợ của Lục Cửu Gia cũng ở lớp này, ai dám trêu chọc bọn họ?”
Sinh viên bên ngoài lải nhải, có người còn. thậm chí nhìn có chút hả hê.
“Quầy hàng bọn họ bị đập, có phải sẽ không. thể tham gia lễ hội văn hoá không?”
“Tớ không nghe nói lớp nào không tham gia lễ hội văn hoá, không tham gia lễ hội văn hoá thì giống như bị cô lập vậy, sau này lớp bọn họ ở trong trường sẽ không ngóc đầu lên được.”
“Lễ hội văn hoá cũng không tham gia, sẽ bị trừ học phần nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.