Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 206: Cửu Gia biết hết
Khuyến Danh
06/02/2024
Sau khi bị ngươi ném ra bên ngoài, nơi tổ chức bữa tiệc nhanh chóng trở lại sự yên tĩnh ban đầu.
Mọi thứ vừa rồi như một trò hề, chẳng ai để ý đến nữa.
'Huống hồ, Cửu Gia người ta đã lựa chọn rõ ràng rồi, bọn họ để ý thì có tác dụng quái gì đâu?
Bữa tiệc lại trở nên sôi động, ăn uống linh đình, âm thanh vang lên không ngớt.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, An Đào Đào đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang, cứ như trò 'hể ban nãy chưa từng xảy ra vậy, nhưng nó thực sự đã xảy ra, còn khiến tim cô đập nhanh hơn, suýt nữa tưởng rằng sẽ bị Lục Sóc bắn chết tại chỗ.
Bây giờ tuy không bị bắn chết, nhưng cô cũng chỉ là tỏ ra bình tĩnh thôi.
Không ai biết Lục Sóc đang nghĩ gì, cũng, không ai biết rốt cuộc Lục Sóc có bị lừa gạt không.
Tóm lại những lời ban nãy đều là An Đào Đào cố ý bịa ra để khống chế tình hình.
Bây giờ nhớ lại, cô thấy sợ chết đi được.
An Đào Đào lén liếc mắt lên nhìn Lục Sóc, chỉ thấy đôi mắt anh đen láy như mực, không có chút. biểu cảm nào, trông chẳng khác nào ngày thường nhưng cô lại cảm thấy đây là bình yên khi cơn giông bão kéo đến.
Lúc quay về, sẽ bùng nổ hết thảy!
Dù sao thì Lục Cửu Gia vô cùng đữ tợn này chắc chắn sẽ không để yên cho một kẻ lừa đảo.
“Cửu Gia, về rồi em sẽ giải thích kỹ càng với anh có được không?” An Đào Đào không đoán được suy nghĩ của anh, chỉ đành cúi đầu nhận sai trước, biết đâu lại được tha thứ thì sao?
Lục Sóc cụp mắt nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm toàn là bóng đáng cô, nhưng lại sâu hun hút khiến người ta phát run.
An Đào Đào rùng mình, lập tức quay đầu đi không đám nhìn nữa.
Mà trong lòng cô cũng có một suy nghĩ, rồi xong, chết chắc luôn rồi...
'Trong bữa tiệc, An Đào Đào chẳng còn lòng dạ để ăn uống gì nữa, đây có lẽ là bữa tối cuối cùng của cô.
Cô cắn môi, mặt buồn bã như sắp khóc tới nơi.
Đúng lúc này, Kỷ Liên Quân đã kéo Kỷ Thần rời đi từ lâu, đây là chuyện nhà họ Lục, nhà họ Kỷ bọn họ đừng nên tham gia vào.
Kỷ Thần vốn định tới an ủi, nhưng anh cả cậu ta thực sự quá vô tình!
“Anh đã nói với em rồi, đừng thân thiết với cô ta quá.” Kỷ Liên Quân ngước mắt lên, trong mắt đầy vẻ xa cách.
Kỷ Thần đần mặt, nói: “Nhưng vốn là chúng ta có việc xin người ta giúp đỡ mà, nếu thiên thần nhỏ xảy ra chuyện, chân của anh phải làm sao đây?"
Kỷ Liên Quân nghẹn lời, nhíu chặt lông mày.
Kỷ Thần vẫn rất lo lắng, loại người ghét cái ác như kẻ thù, tà ác giống ma quỷ như Lục Cửu Gia... Nghĩ thế nào cũng thấy lành ít đữ nhiều.
Hai tiếng sau, bữa tiệc kết thúc.
An Đào Đào ngồi ngẩn người trên sofa, ngồi hai tiếng đồng hồ trong lo lắng sợ hãi, bây giờ phải quay về là chân cô nhũn cả ra, cô nhìn xung quanh, nếu có lỗ hổng thì tốt rồi, vậy thì cô có thể trốn thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, tự do tự tại.
“Sau khi về, tới phòng làm việc đợi tôi.” Ra khỏi nơi tổ chức bữa tiệc rồi, Lục Sóc ghé sát tai cô, nói với giọng âm trầm.
Giọng nói nghe vô cùng lạ lẫm trong màn đêm. lạnh lẽo, như mãnh thú đang gầm rú, vô cùng đáng sợ.
An Đào Đào nhớ tới một cây roi dài cứng rắn trong phòng làm việc của Lục Sóc, bỗng chốc run như cầy sấy, thứ kia quất lên người cô mấy phát chắc chắn sẽ trầy da rách thịt chết nhăn răng.
Cô sợ hãi trong lòng, nhưng miệng lại ngoan ngoãn đáp: “À, được...”
Đợi khi quay về biệt thự, chân An Đào Đào nặng như chì, cả khuôn mặt tái nhợt, cô cảm thấy biệt thự lúc này như hang động của ma quỷ, mà phòng làm việc trên tầng chính là một phòng tra tấn.
Là cái kiểu lúc vào thì đứng, lúc ra thì nằm.
Cô lê chân đi vào trong phòng làm việc, xụ mặt đóng cửa lại.
Lúc này, Lục Sóc không đi vào cùng cô mà đứng ở bên ngoài, không biết đang giở trò gì.
An Đào Đào cảm thấy tên biến thái chết tiệt này đang thao túng tâm lý, cô vốn đã rất hoảng sợ rồi, nhưng anh vẫn bình tĩnh bắt người ta đoán, không đoán được thì phải làm sao? Tóm lại là vô cùng hoảng sợ.
Anh bảo cô tới phòng làm việc đợi, nhưng, không đến ngay, để cô sốt ruột dày xéo tim gan, đúng là quá khốn nạn, muốn chết cũng không để người ta chết thoải mái.
An Đào Đào nhìn phòng làm việc lạnh căm căm, rất muốn khóc.
Cửa sổ phòng sách mở một khe hở, có gió thổi vào, hay là nhảy cửa sổ ra ngoài, rồi trèo tường. trốn đi nhỉ?
An Đào Đào mở toang cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, má nó cao quá, không chết thì cũng ngã gãy chân.
Cô rời khỏi cửa sổ, lúc quay đầu lại phát hiện trên bàn sách có một văn kiện, là hồ sơ thông tin cá nhân, đặt chình ình ở đó, không che giấu chút nào.
An Đào Đào nhíu mày, không biết tại sao, cô cứ cảm thấy hồ sơ thông tin trên bàn này hình như có liên quan tới cô.
Cô nhìn xung quanh, thấy tất cả đều yên tĩnh, bèn mở hồ sơ kỉa ra như ma xui quỷ khiến.
Giới tính: Nữ.
Họ và tên: An Đào Đào.
Ngày tháng năm sinh...
Nhìn thấy hồ sơ thông tin vô cùng quen thuộc này, đầu ngón tay An Đào Đào run rẩy, sắc mặt. trắng như tờ giấy, cả người sững ra.
Chuyện gì vậy?
Sao Lục Sóc cũng có hồ sơ về cô?
Là An Định Nhiên đưa cho anh, hay là anh đã điều tra từ trước rồi? Thế nên, khi đó mới bình. tĩnh như vậy?
An Đào Đào lập tức lật tới cuối tập hồ sơ, rất nhanh đã tìm thấy ngày tra...
Chỉ một hai ngày sau khi cô vào biệt thự nhà họ Lục, Lục Sóc đã tra thông tin về cô rồi...
Cũng có nghĩa là, Lục Sóc đã sớm biết cô không phải cô cả nhà họ An, cũng biết rằng, cô là con gái ngoài giá thú được nuôi đưới quê của nhà họ An.
Vì vậy trước đó, anh bảo cô đánh đàn, bảo cô nhìn bố An đánh bạc rồi cầu xin sự giúp đỡ, lại tặng cô sợi đây làm bằng đa rắn, đều là đang thử cô sao? Không, đó không phải thử, đó là bản tính xấu xa của thợ săn.
Anh đang giả vờ thử cô, thực tế là đang chiêm. ngưỡng đáng vẻ ngu ngốc cẩn thận rụt rè, ngụy trang cẩn thận của cô.
Mà Lục Sóc luôn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đang thầm lấy làm vui vẻ trong lòng, thậm chí còn cười nhạo sự ngu xuẩn, bịt tai trộm chuông của cô.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, sắc mặt An Đào Đào trở nên vô cùng khó coi, chỉ cảm thấy mình như một tên hề đang nhảy nhót, người ta đã biết rõ mọi thứ về cô từ lâu rồi, nhưng cô lại ra sức che giấu, khi lớp ngụy trang của cô bị xé ra một lỗ, cô không còn nơi nào để trốn nữa.
'Tên đàn ông khốn nạn, biến thái chết tiệt, bây giờ cô thực sự muốn đậ hồ sơ này vào mặt anh.
“Kẽo kẹt...”
Cửa phòng sách mở ra, Lục Sóc mặc âu phục màu đen, bước vào với vẻ mặt vô cảm.
An Đào Đào cứng mặt, lạnh lùng nhìn anh.
Lục Sóc đóng cửa lại: “Nhìn thấy rồi à?”
An Đào Đào nhanh chóng nhận ra, anh đang nói tới hồ sơ thông tin trên bàn.
Cho nên là, anh cố ý đặt ở đây sao?
Anh đã chọn thẳng thắn với cô vào hôm nay, có lẽ cũng biết bữa tiệc tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, sau khi nhận được tin nhắn mới nói bữa tiệc sẽ rất vui.
Quả nhiên là rất vui, đúng là thấp thỏm lên xuống, như chơi tàu lượn siêu tốc vậy.
“Cửu Gia, hóa ra anh biết hết rồi à? Anh cảm thấy em là giả mạo từ lúc nào vậy?” Dù gì cũng đã ngả bài rồi, An Đào Đào cũng xé bộ mặt giả vờ ngoan ngoãn thường ngày xuống, không thèm lá mặt lá trái với anh nữa.
Bình thường cô ngoan ngoãn như vậy để Lục Sóc không biết cô là người gả thay, bây giờ đã biết rồi, hình như cũng chẳng còn gì phải sợ hãi nữa.
Lục Sóc nhìn chằm chằm vào mắt cô, cảm thấy bây giờ mới là tính cách thực sự của cô: “Bấm huyệt, giết rắn chúa, một cô cả sẽ làm những việc đó sao?”
An Đào Đào bổng ngộ ra: “Hóa ra là vậy, vừa tới nên hơi sơ suất rồi.”
Mọi thứ vừa rồi như một trò hề, chẳng ai để ý đến nữa.
'Huống hồ, Cửu Gia người ta đã lựa chọn rõ ràng rồi, bọn họ để ý thì có tác dụng quái gì đâu?
Bữa tiệc lại trở nên sôi động, ăn uống linh đình, âm thanh vang lên không ngớt.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, An Đào Đào đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang, cứ như trò 'hể ban nãy chưa từng xảy ra vậy, nhưng nó thực sự đã xảy ra, còn khiến tim cô đập nhanh hơn, suýt nữa tưởng rằng sẽ bị Lục Sóc bắn chết tại chỗ.
Bây giờ tuy không bị bắn chết, nhưng cô cũng chỉ là tỏ ra bình tĩnh thôi.
Không ai biết Lục Sóc đang nghĩ gì, cũng, không ai biết rốt cuộc Lục Sóc có bị lừa gạt không.
Tóm lại những lời ban nãy đều là An Đào Đào cố ý bịa ra để khống chế tình hình.
Bây giờ nhớ lại, cô thấy sợ chết đi được.
An Đào Đào lén liếc mắt lên nhìn Lục Sóc, chỉ thấy đôi mắt anh đen láy như mực, không có chút. biểu cảm nào, trông chẳng khác nào ngày thường nhưng cô lại cảm thấy đây là bình yên khi cơn giông bão kéo đến.
Lúc quay về, sẽ bùng nổ hết thảy!
Dù sao thì Lục Cửu Gia vô cùng đữ tợn này chắc chắn sẽ không để yên cho một kẻ lừa đảo.
“Cửu Gia, về rồi em sẽ giải thích kỹ càng với anh có được không?” An Đào Đào không đoán được suy nghĩ của anh, chỉ đành cúi đầu nhận sai trước, biết đâu lại được tha thứ thì sao?
Lục Sóc cụp mắt nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm toàn là bóng đáng cô, nhưng lại sâu hun hút khiến người ta phát run.
An Đào Đào rùng mình, lập tức quay đầu đi không đám nhìn nữa.
Mà trong lòng cô cũng có một suy nghĩ, rồi xong, chết chắc luôn rồi...
'Trong bữa tiệc, An Đào Đào chẳng còn lòng dạ để ăn uống gì nữa, đây có lẽ là bữa tối cuối cùng của cô.
Cô cắn môi, mặt buồn bã như sắp khóc tới nơi.
Đúng lúc này, Kỷ Liên Quân đã kéo Kỷ Thần rời đi từ lâu, đây là chuyện nhà họ Lục, nhà họ Kỷ bọn họ đừng nên tham gia vào.
Kỷ Thần vốn định tới an ủi, nhưng anh cả cậu ta thực sự quá vô tình!
“Anh đã nói với em rồi, đừng thân thiết với cô ta quá.” Kỷ Liên Quân ngước mắt lên, trong mắt đầy vẻ xa cách.
Kỷ Thần đần mặt, nói: “Nhưng vốn là chúng ta có việc xin người ta giúp đỡ mà, nếu thiên thần nhỏ xảy ra chuyện, chân của anh phải làm sao đây?"
Kỷ Liên Quân nghẹn lời, nhíu chặt lông mày.
Kỷ Thần vẫn rất lo lắng, loại người ghét cái ác như kẻ thù, tà ác giống ma quỷ như Lục Cửu Gia... Nghĩ thế nào cũng thấy lành ít đữ nhiều.
Hai tiếng sau, bữa tiệc kết thúc.
An Đào Đào ngồi ngẩn người trên sofa, ngồi hai tiếng đồng hồ trong lo lắng sợ hãi, bây giờ phải quay về là chân cô nhũn cả ra, cô nhìn xung quanh, nếu có lỗ hổng thì tốt rồi, vậy thì cô có thể trốn thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, tự do tự tại.
“Sau khi về, tới phòng làm việc đợi tôi.” Ra khỏi nơi tổ chức bữa tiệc rồi, Lục Sóc ghé sát tai cô, nói với giọng âm trầm.
Giọng nói nghe vô cùng lạ lẫm trong màn đêm. lạnh lẽo, như mãnh thú đang gầm rú, vô cùng đáng sợ.
An Đào Đào nhớ tới một cây roi dài cứng rắn trong phòng làm việc của Lục Sóc, bỗng chốc run như cầy sấy, thứ kia quất lên người cô mấy phát chắc chắn sẽ trầy da rách thịt chết nhăn răng.
Cô sợ hãi trong lòng, nhưng miệng lại ngoan ngoãn đáp: “À, được...”
Đợi khi quay về biệt thự, chân An Đào Đào nặng như chì, cả khuôn mặt tái nhợt, cô cảm thấy biệt thự lúc này như hang động của ma quỷ, mà phòng làm việc trên tầng chính là một phòng tra tấn.
Là cái kiểu lúc vào thì đứng, lúc ra thì nằm.
Cô lê chân đi vào trong phòng làm việc, xụ mặt đóng cửa lại.
Lúc này, Lục Sóc không đi vào cùng cô mà đứng ở bên ngoài, không biết đang giở trò gì.
An Đào Đào cảm thấy tên biến thái chết tiệt này đang thao túng tâm lý, cô vốn đã rất hoảng sợ rồi, nhưng anh vẫn bình tĩnh bắt người ta đoán, không đoán được thì phải làm sao? Tóm lại là vô cùng hoảng sợ.
Anh bảo cô tới phòng làm việc đợi, nhưng, không đến ngay, để cô sốt ruột dày xéo tim gan, đúng là quá khốn nạn, muốn chết cũng không để người ta chết thoải mái.
An Đào Đào nhìn phòng làm việc lạnh căm căm, rất muốn khóc.
Cửa sổ phòng sách mở một khe hở, có gió thổi vào, hay là nhảy cửa sổ ra ngoài, rồi trèo tường. trốn đi nhỉ?
An Đào Đào mở toang cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, má nó cao quá, không chết thì cũng ngã gãy chân.
Cô rời khỏi cửa sổ, lúc quay đầu lại phát hiện trên bàn sách có một văn kiện, là hồ sơ thông tin cá nhân, đặt chình ình ở đó, không che giấu chút nào.
An Đào Đào nhíu mày, không biết tại sao, cô cứ cảm thấy hồ sơ thông tin trên bàn này hình như có liên quan tới cô.
Cô nhìn xung quanh, thấy tất cả đều yên tĩnh, bèn mở hồ sơ kỉa ra như ma xui quỷ khiến.
Giới tính: Nữ.
Họ và tên: An Đào Đào.
Ngày tháng năm sinh...
Nhìn thấy hồ sơ thông tin vô cùng quen thuộc này, đầu ngón tay An Đào Đào run rẩy, sắc mặt. trắng như tờ giấy, cả người sững ra.
Chuyện gì vậy?
Sao Lục Sóc cũng có hồ sơ về cô?
Là An Định Nhiên đưa cho anh, hay là anh đã điều tra từ trước rồi? Thế nên, khi đó mới bình. tĩnh như vậy?
An Đào Đào lập tức lật tới cuối tập hồ sơ, rất nhanh đã tìm thấy ngày tra...
Chỉ một hai ngày sau khi cô vào biệt thự nhà họ Lục, Lục Sóc đã tra thông tin về cô rồi...
Cũng có nghĩa là, Lục Sóc đã sớm biết cô không phải cô cả nhà họ An, cũng biết rằng, cô là con gái ngoài giá thú được nuôi đưới quê của nhà họ An.
Vì vậy trước đó, anh bảo cô đánh đàn, bảo cô nhìn bố An đánh bạc rồi cầu xin sự giúp đỡ, lại tặng cô sợi đây làm bằng đa rắn, đều là đang thử cô sao? Không, đó không phải thử, đó là bản tính xấu xa của thợ săn.
Anh đang giả vờ thử cô, thực tế là đang chiêm. ngưỡng đáng vẻ ngu ngốc cẩn thận rụt rè, ngụy trang cẩn thận của cô.
Mà Lục Sóc luôn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đang thầm lấy làm vui vẻ trong lòng, thậm chí còn cười nhạo sự ngu xuẩn, bịt tai trộm chuông của cô.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, sắc mặt An Đào Đào trở nên vô cùng khó coi, chỉ cảm thấy mình như một tên hề đang nhảy nhót, người ta đã biết rõ mọi thứ về cô từ lâu rồi, nhưng cô lại ra sức che giấu, khi lớp ngụy trang của cô bị xé ra một lỗ, cô không còn nơi nào để trốn nữa.
'Tên đàn ông khốn nạn, biến thái chết tiệt, bây giờ cô thực sự muốn đậ hồ sơ này vào mặt anh.
“Kẽo kẹt...”
Cửa phòng sách mở ra, Lục Sóc mặc âu phục màu đen, bước vào với vẻ mặt vô cảm.
An Đào Đào cứng mặt, lạnh lùng nhìn anh.
Lục Sóc đóng cửa lại: “Nhìn thấy rồi à?”
An Đào Đào nhanh chóng nhận ra, anh đang nói tới hồ sơ thông tin trên bàn.
Cho nên là, anh cố ý đặt ở đây sao?
Anh đã chọn thẳng thắn với cô vào hôm nay, có lẽ cũng biết bữa tiệc tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, sau khi nhận được tin nhắn mới nói bữa tiệc sẽ rất vui.
Quả nhiên là rất vui, đúng là thấp thỏm lên xuống, như chơi tàu lượn siêu tốc vậy.
“Cửu Gia, hóa ra anh biết hết rồi à? Anh cảm thấy em là giả mạo từ lúc nào vậy?” Dù gì cũng đã ngả bài rồi, An Đào Đào cũng xé bộ mặt giả vờ ngoan ngoãn thường ngày xuống, không thèm lá mặt lá trái với anh nữa.
Bình thường cô ngoan ngoãn như vậy để Lục Sóc không biết cô là người gả thay, bây giờ đã biết rồi, hình như cũng chẳng còn gì phải sợ hãi nữa.
Lục Sóc nhìn chằm chằm vào mắt cô, cảm thấy bây giờ mới là tính cách thực sự của cô: “Bấm huyệt, giết rắn chúa, một cô cả sẽ làm những việc đó sao?”
An Đào Đào bổng ngộ ra: “Hóa ra là vậy, vừa tới nên hơi sơ suất rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.