Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 181: Khích lệ
Khuyến Danh
05/02/2024
Hai người lập tức ngậm miệng, họ cùng dùng ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ kiêng kị nhìn Lục Sóc.
Nếu như công ty trong nhà xong đời thì các cô ta cũng sẽ biến thành kẻ nghèo hèn, đến lúc đó sống sót ở thành phố A như thế nào?
Không được, tuyệt đối không được!
Có thể nghỉ học nhưng trong nhà tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Các cô ta đã quen hưởng thụ, nếu như một ngày nào đó trở nên nghèo túng, các cô ấy tuyệt đối không thể sống nổi.
Lâm Hiểu Kiều và Mạnh Manh ngã ngồi trên mặt đất, dường như đã chấp nhận số phận.
An Đào Đào nhìn hai người họ một cái, ném ánh mắt lên người Lục Sóc, không nói lời nào.
Cô cũng không cảm thấy Lục Sóc tàn nhẫn lắm.
Bảo các cô ấy xin lỗi trước đám đông, sau này ở trường học chắc chắn sẽ không vượt qua nổi, còn không bằng đứt khoát nghỉ học cho rồi, Lục Sóc lập tức ra quyết, mặc dù nghe tàn nhẫn nhưng đối với các cô ấy mà nói thì cũng khá tốt.
“Cửu Gia, chúng ta trở về chưa?” An Đào Đào hơi hề môi, cô hơi không muốn ở lại chỗ này.
Lục Sóc nhìn cô rồi lên tiếng.
'Ba người lập tức cất bước rời khỏi sân thượng, lúc sắp bước ra cửa Lục Sóc đột nhiên nghiêng sang nói: “Trước khi nghỉ học còn phải xin lỗi, đừng quên.”
Giọng của anh rất nhẹ tựa như ma quỷ đang thì thầm.
Hai người Lâm Hiểu Kiểu mà Mạnh Manh nghe xong, trong nháy mắt bị dọa muốn hồn phi phách tán, sắc mặt trắng bệch.
Còn phải xin lỗi à...
Các cô ta tưởng chỉ cần thôi học, không cần phải nói xin lỗi.
Hai người vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, một hồi lâu cũng chưa đứng đậy. 'Về phần mấy người An Đào Đào lại tới khu quầy hàng vô cùng náo nhiệt, lễ hội văn hoá nhộn. nhịp sắp bước vào hồi cuối, các học sinh đọn đẹp quầy hàng của mình nhưng trên mặt vẫn đầy vui sướng mãi không tan.
An Đào Đào thấy lễ hội văn hoá đã kết thúc thì quay đầu nói với Lục Sóc: “Cửu Gia, nếu không thì anh về trước đi nhé? Tôi muốn về lớp một chuyến, có lẽ chủ nhiệm lớp còn muốn nói gì đó.”
Lục Sóc im lặng nhìn cô một cái, sau đó quay người rời khỏi sân trường.
'Thấy anh đã đi xa, An Đào Đào lập tức từ tốn đi lên lầu.
Cô vừa mới đến cửa lớp học đã bị một đám học sinh vây quanh.
Họ đều là người của lớp cô, dáng vẻ cả đám rất nhiệt tình.
“Nhiệt liệt hoan nghênh thần y An trở về!"
“Thần y An, Cửu Gia đẹp trai đâu rồi?”
'Thấy bạn học cùng lớp nhiệt tình như vậy, An Đào Đào cũng cong môi cười ngọt ngào, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: “Cửu Gia đã trở về rồi, chúng ta còn phải họp lớp, không thể để cho Cửu Gia chờ quá lâu.”
Các học sinh vội vàng phụ họa.
“Đúng đúng đúng, Lục Cửu Gia một ngày trăm công nghìn việc, sao có thể để anh ấy chờ. quá lâu được?”
“Nhưng mà hôm nay Lục Cửu Gia cũng đẹp trai ngời ngời, năng lực bạn trai tăng mạnh, còn nói gì tiện đường, rõ ràng là cố ý đến đây xem thần y An.”
“Không sai, trên thế giới này có tiện đường, trùng hợp như vậy sao?”
“Tuyệt đối không có! Tôi vẫn đang nghĩ lúc Lục Cửu Gia nói chuyện yêu đương sẽ như thế nào, thì ra giống như người bình thường, đáng vẻ rơi vào bể tình.”
Nghe bọn họ nói vậy, khuôn mặt nhỏ của An Đào Đào đỏ thấu.
Lục Sóc trong lời bọn họ nói sao không giống, với Lục Sóc mà cô biết, có phải bọn họ có hiểu lầm gì với Lục Sóc không?
Đại ma vương Lục bệnh tâm thần kia sao biết yêu đương? Đoán chừng là đời này anh ta cũng không biết chữ thích viết như thế nào.
An Đào Đào than nhẹ một tiếng, cũng không định giải thích, cứ như vậy đi, giải thích dư thừa cũng không tốt.
So sánh với sự náo nhiệt chỗ An Đào Đào, bên An Định Nhiên lộ ra sự vắng lạnh hơn nhiều.
'Vừa rồi lúc ở quầy hàng, người trong lớp đã sớm thấy được sắc mặt ghê tởm lại buồn nôn của cô ta, chưa kể còn đến chất vấn y thuật của An Đào.
Đào, trắng trợn quyến rũ Lục Cửu Gia.
Lục Cửu Gia là ai?
Đây chính là trời của thành phố A, đất của thành phố A, có thể bị cô ta tùy tiện nhúng chàm sao?
Bọn họ vốn cho rằng An Định Nhiên có dáng dấp đẹp mắt, lại là phần tử trí thức từ nước ngoài về, không nghĩ tới bên trong thật ra là lẳng lơ, giây phút ấy đã đổi mới tam quan của họ, rất rất rất là buồn nôn.
Đối mặt với các loại ánh mắt khinh bỉ của sinh viên, An Định Nhiên sắp bị tức chết.
Cô ta cắn chặt môi, thình lình trừng mắt nhìn An Đào Đào.
Do con nhỏ nhà quê này làm cô ta trở nên ngu ngốc trước mặt Lục Cửu Gia, làm trò cười cho. thiên hạ, còn suýt chút nữa bị Hoàng Sâm đưa đi khám bác sĩ tâm lý, nếu không phải do cô ta chạy nhanh, đoán chừng bây giờ đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi.
An Định Nhiên nghĩ đến trận chiến vừa rồi mà trong lòng còn sợ hãi.
Nhưng nhìn bộ mặt khi nịnh bợ An Đào Đào của đám người kia, cô ta càng nhìn càng tức giận, thật sự hận không thể tát cho một phát đánh chết An Đào Đào.
Có lẽ An Đào Đào cảm nhận được gì đó, bất ngờ nhìn về hướng An Định Nhiên.
Cô nghiêm mặt, ánh mắt hơi lạnh.
An Định nhiên giật nảy mình, cả người hơi hốt hoảng, chỉ một thoáng qua mà cô cảm thấy con nhỏ nhà quê này có khí thế giống như Lục Cửu Gia.
Có lẽ là cô ta nhìn lầm rồi.
An Đào Đào bị mọi người vây quanh, thu hồi ánh mắt, cười nói: “Được rồi, chúng ta không nên tụm lại ở đây, lát nữa chủ nhiệm lớp sẽ đến, chúng ta trở về chỗ ngồi nhanh lên.”
'Thấy thần y An lên tiếng, đám người ngoan như cún, lập tức trở về chỗ mình rồi ngồi xuống.
An Đào Đào cười, vừa mới ngồi xuống thì Chu Mễ và Kỷ Thần lập tức vây quanh, vẻ mặt chân chó, Chu Mễ lên tiếng trước: “Đào Đào à, vừa rồi cậu đi gấp quá, chúng tôi mang nước khử trùng và kim châm về cho cậu.”
An Đào Đào cúi đầu xem xét, đều là đồ vật cô quên mang đi, cô cười xán lạn hơn: “Cảm ơn cảm ơn, vừa rồi tôi chưa kịp dọn đẹp.”
Chu Mễ xua xua tay: ''Không cần cảm ơn, tôi tiện tay mà thôi.”
Kỷ Thần cũng cười nhẹ nói: “Thiên thần nhỏ cậu không biết đâu, sau khi cậu đi thì các học sinh cũng muốn điên luôn.”
An Đào Đào ngạc nhiên: “Điên tư?”
'Kỷ Thần chỉ vào bụng, cười muốn co giật:" Bụng họ căng lên, cậu đi rồi biểu cảm của họ là tuyệt vọng, tựa như đã mất đi toàn bộ thế giới, cả người đều tê liệt.”
An Đào Đào chớp hai mắt: “Có khoa trương, quá không vậy?”
Kỷ Thần cười đến mức khóe miệng nhếch lên: “Còn khoa trương hơn cái này nữa.”
Chu Mễ cười phụ họa: “Đúng đúng đúng, cậu không tận mắt thấy nên không biết khoa trương bao nhiêu đâu, dù sao sau khi cậu đi thì các sinh viên cũng không đi, ngược lại còn có thêm một. đống sinh viên vọt tới, không thấy cậu nên bọn họ ở bên ngoài nói chuyện, tình cảnh long trọng, bầu không khí lại rộn ràng.”
An Đào Đào chớp mắt, khó có thể tưởng tượng tình cảnh kia.
Lúc này chủ nhiệm lớp đi tới, trên mặt ông ấy mang theo vui mừng.
So với sự chán nản lúc quầy hàng bị đập, bây giờ có thể nói là ông ấy vô cùng vui vẻ.
Không chỉ bảo vệ được tiền thưởng mà còn có được tiền thưởng thêm, không có gì vui vẻ hơn cái này.
“Các bạn học, hôm nay các em làm rất tốt.” Chủ nhiệm lớp vừa đi tới đã khen ngợi bọn họ một lượt: “Hôm nay tổ chức lễ hội văn hoá rất tốt, hiệu trưởng còn khen ngợi các em trước mặt tôi, nhất là bạn học An Đào Đào, không chỉ có đầu óc mà năng lực hành động cũng rất mạnh mẽ, có thể nói lễ hội văn hoá thành công là đo một tay em thúc đẩy”
'Vừa mới nói xong thì các học sinh nhao nhao nhìn về phía An Đào Đào.
An Đào Đào bị ánh nhìn tha thiết như vậy, da đầu có hơi run lên.
Chủ nhiệm lớp vừa cười vừa khen ngợi trận: “Vậy mà bạn học An Đào Đào có thể nghĩ ra phương pháp trị đầy bụng, đây là điều chưa từng thấy trong các lễ hội văn hoá trước đây, thậm chí mức độ phấn khích còn chưa từng có. Hiệu trưởng rất hài lòng, còn nói rằng các lễ hội văn hoá trong tương lai muốn sáng tạo cái mới như vậy.”
Nếu như công ty trong nhà xong đời thì các cô ta cũng sẽ biến thành kẻ nghèo hèn, đến lúc đó sống sót ở thành phố A như thế nào?
Không được, tuyệt đối không được!
Có thể nghỉ học nhưng trong nhà tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Các cô ta đã quen hưởng thụ, nếu như một ngày nào đó trở nên nghèo túng, các cô ấy tuyệt đối không thể sống nổi.
Lâm Hiểu Kiều và Mạnh Manh ngã ngồi trên mặt đất, dường như đã chấp nhận số phận.
An Đào Đào nhìn hai người họ một cái, ném ánh mắt lên người Lục Sóc, không nói lời nào.
Cô cũng không cảm thấy Lục Sóc tàn nhẫn lắm.
Bảo các cô ấy xin lỗi trước đám đông, sau này ở trường học chắc chắn sẽ không vượt qua nổi, còn không bằng đứt khoát nghỉ học cho rồi, Lục Sóc lập tức ra quyết, mặc dù nghe tàn nhẫn nhưng đối với các cô ấy mà nói thì cũng khá tốt.
“Cửu Gia, chúng ta trở về chưa?” An Đào Đào hơi hề môi, cô hơi không muốn ở lại chỗ này.
Lục Sóc nhìn cô rồi lên tiếng.
'Ba người lập tức cất bước rời khỏi sân thượng, lúc sắp bước ra cửa Lục Sóc đột nhiên nghiêng sang nói: “Trước khi nghỉ học còn phải xin lỗi, đừng quên.”
Giọng của anh rất nhẹ tựa như ma quỷ đang thì thầm.
Hai người Lâm Hiểu Kiểu mà Mạnh Manh nghe xong, trong nháy mắt bị dọa muốn hồn phi phách tán, sắc mặt trắng bệch.
Còn phải xin lỗi à...
Các cô ta tưởng chỉ cần thôi học, không cần phải nói xin lỗi.
Hai người vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, một hồi lâu cũng chưa đứng đậy. 'Về phần mấy người An Đào Đào lại tới khu quầy hàng vô cùng náo nhiệt, lễ hội văn hoá nhộn. nhịp sắp bước vào hồi cuối, các học sinh đọn đẹp quầy hàng của mình nhưng trên mặt vẫn đầy vui sướng mãi không tan.
An Đào Đào thấy lễ hội văn hoá đã kết thúc thì quay đầu nói với Lục Sóc: “Cửu Gia, nếu không thì anh về trước đi nhé? Tôi muốn về lớp một chuyến, có lẽ chủ nhiệm lớp còn muốn nói gì đó.”
Lục Sóc im lặng nhìn cô một cái, sau đó quay người rời khỏi sân trường.
'Thấy anh đã đi xa, An Đào Đào lập tức từ tốn đi lên lầu.
Cô vừa mới đến cửa lớp học đã bị một đám học sinh vây quanh.
Họ đều là người của lớp cô, dáng vẻ cả đám rất nhiệt tình.
“Nhiệt liệt hoan nghênh thần y An trở về!"
“Thần y An, Cửu Gia đẹp trai đâu rồi?”
'Thấy bạn học cùng lớp nhiệt tình như vậy, An Đào Đào cũng cong môi cười ngọt ngào, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: “Cửu Gia đã trở về rồi, chúng ta còn phải họp lớp, không thể để cho Cửu Gia chờ quá lâu.”
Các học sinh vội vàng phụ họa.
“Đúng đúng đúng, Lục Cửu Gia một ngày trăm công nghìn việc, sao có thể để anh ấy chờ. quá lâu được?”
“Nhưng mà hôm nay Lục Cửu Gia cũng đẹp trai ngời ngời, năng lực bạn trai tăng mạnh, còn nói gì tiện đường, rõ ràng là cố ý đến đây xem thần y An.”
“Không sai, trên thế giới này có tiện đường, trùng hợp như vậy sao?”
“Tuyệt đối không có! Tôi vẫn đang nghĩ lúc Lục Cửu Gia nói chuyện yêu đương sẽ như thế nào, thì ra giống như người bình thường, đáng vẻ rơi vào bể tình.”
Nghe bọn họ nói vậy, khuôn mặt nhỏ của An Đào Đào đỏ thấu.
Lục Sóc trong lời bọn họ nói sao không giống, với Lục Sóc mà cô biết, có phải bọn họ có hiểu lầm gì với Lục Sóc không?
Đại ma vương Lục bệnh tâm thần kia sao biết yêu đương? Đoán chừng là đời này anh ta cũng không biết chữ thích viết như thế nào.
An Đào Đào than nhẹ một tiếng, cũng không định giải thích, cứ như vậy đi, giải thích dư thừa cũng không tốt.
So sánh với sự náo nhiệt chỗ An Đào Đào, bên An Định Nhiên lộ ra sự vắng lạnh hơn nhiều.
'Vừa rồi lúc ở quầy hàng, người trong lớp đã sớm thấy được sắc mặt ghê tởm lại buồn nôn của cô ta, chưa kể còn đến chất vấn y thuật của An Đào.
Đào, trắng trợn quyến rũ Lục Cửu Gia.
Lục Cửu Gia là ai?
Đây chính là trời của thành phố A, đất của thành phố A, có thể bị cô ta tùy tiện nhúng chàm sao?
Bọn họ vốn cho rằng An Định Nhiên có dáng dấp đẹp mắt, lại là phần tử trí thức từ nước ngoài về, không nghĩ tới bên trong thật ra là lẳng lơ, giây phút ấy đã đổi mới tam quan của họ, rất rất rất là buồn nôn.
Đối mặt với các loại ánh mắt khinh bỉ của sinh viên, An Định Nhiên sắp bị tức chết.
Cô ta cắn chặt môi, thình lình trừng mắt nhìn An Đào Đào.
Do con nhỏ nhà quê này làm cô ta trở nên ngu ngốc trước mặt Lục Cửu Gia, làm trò cười cho. thiên hạ, còn suýt chút nữa bị Hoàng Sâm đưa đi khám bác sĩ tâm lý, nếu không phải do cô ta chạy nhanh, đoán chừng bây giờ đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi.
An Định Nhiên nghĩ đến trận chiến vừa rồi mà trong lòng còn sợ hãi.
Nhưng nhìn bộ mặt khi nịnh bợ An Đào Đào của đám người kia, cô ta càng nhìn càng tức giận, thật sự hận không thể tát cho một phát đánh chết An Đào Đào.
Có lẽ An Đào Đào cảm nhận được gì đó, bất ngờ nhìn về hướng An Định Nhiên.
Cô nghiêm mặt, ánh mắt hơi lạnh.
An Định nhiên giật nảy mình, cả người hơi hốt hoảng, chỉ một thoáng qua mà cô cảm thấy con nhỏ nhà quê này có khí thế giống như Lục Cửu Gia.
Có lẽ là cô ta nhìn lầm rồi.
An Đào Đào bị mọi người vây quanh, thu hồi ánh mắt, cười nói: “Được rồi, chúng ta không nên tụm lại ở đây, lát nữa chủ nhiệm lớp sẽ đến, chúng ta trở về chỗ ngồi nhanh lên.”
'Thấy thần y An lên tiếng, đám người ngoan như cún, lập tức trở về chỗ mình rồi ngồi xuống.
An Đào Đào cười, vừa mới ngồi xuống thì Chu Mễ và Kỷ Thần lập tức vây quanh, vẻ mặt chân chó, Chu Mễ lên tiếng trước: “Đào Đào à, vừa rồi cậu đi gấp quá, chúng tôi mang nước khử trùng và kim châm về cho cậu.”
An Đào Đào cúi đầu xem xét, đều là đồ vật cô quên mang đi, cô cười xán lạn hơn: “Cảm ơn cảm ơn, vừa rồi tôi chưa kịp dọn đẹp.”
Chu Mễ xua xua tay: ''Không cần cảm ơn, tôi tiện tay mà thôi.”
Kỷ Thần cũng cười nhẹ nói: “Thiên thần nhỏ cậu không biết đâu, sau khi cậu đi thì các học sinh cũng muốn điên luôn.”
An Đào Đào ngạc nhiên: “Điên tư?”
'Kỷ Thần chỉ vào bụng, cười muốn co giật:" Bụng họ căng lên, cậu đi rồi biểu cảm của họ là tuyệt vọng, tựa như đã mất đi toàn bộ thế giới, cả người đều tê liệt.”
An Đào Đào chớp hai mắt: “Có khoa trương, quá không vậy?”
Kỷ Thần cười đến mức khóe miệng nhếch lên: “Còn khoa trương hơn cái này nữa.”
Chu Mễ cười phụ họa: “Đúng đúng đúng, cậu không tận mắt thấy nên không biết khoa trương bao nhiêu đâu, dù sao sau khi cậu đi thì các sinh viên cũng không đi, ngược lại còn có thêm một. đống sinh viên vọt tới, không thấy cậu nên bọn họ ở bên ngoài nói chuyện, tình cảnh long trọng, bầu không khí lại rộn ràng.”
An Đào Đào chớp mắt, khó có thể tưởng tượng tình cảnh kia.
Lúc này chủ nhiệm lớp đi tới, trên mặt ông ấy mang theo vui mừng.
So với sự chán nản lúc quầy hàng bị đập, bây giờ có thể nói là ông ấy vô cùng vui vẻ.
Không chỉ bảo vệ được tiền thưởng mà còn có được tiền thưởng thêm, không có gì vui vẻ hơn cái này.
“Các bạn học, hôm nay các em làm rất tốt.” Chủ nhiệm lớp vừa đi tới đã khen ngợi bọn họ một lượt: “Hôm nay tổ chức lễ hội văn hoá rất tốt, hiệu trưởng còn khen ngợi các em trước mặt tôi, nhất là bạn học An Đào Đào, không chỉ có đầu óc mà năng lực hành động cũng rất mạnh mẽ, có thể nói lễ hội văn hoá thành công là đo một tay em thúc đẩy”
'Vừa mới nói xong thì các học sinh nhao nhao nhìn về phía An Đào Đào.
An Đào Đào bị ánh nhìn tha thiết như vậy, da đầu có hơi run lên.
Chủ nhiệm lớp vừa cười vừa khen ngợi trận: “Vậy mà bạn học An Đào Đào có thể nghĩ ra phương pháp trị đầy bụng, đây là điều chưa từng thấy trong các lễ hội văn hoá trước đây, thậm chí mức độ phấn khích còn chưa từng có. Hiệu trưởng rất hài lòng, còn nói rằng các lễ hội văn hoá trong tương lai muốn sáng tạo cái mới như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.