Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 99: Xoa thuốc giúp em
Khuyến Danh
24/01/2024
An Đào Đào đeo tạp để, chuẩn bị tự tay nấu. thêm mấy món ăn nữa, cô định làm canh hầm thuốc bắc, lần trước thấy Lục Sóc thích ăn nên chắc anh thấy món này khá ngon.
Hình ảnh cô bận rộn trong phòng bếp thu vào trong mắt Lục Sóc. Anh không kìm chế được, đi tới cửa phòng bếp. Đôi mắt đen sâu thảm của anh chăm chú nhìn cô như đang chăm chú ngắm con mồi.
An Đào Đào đang nấu canh, lờ mờ cảm giác có điều gì không đúng lắm, như có ánh mắt đang dính chặt vào người mình, ánh mắt này rất nóng, bỏng khiến da đầu cô cũng bắt đầu thấy tê đại.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, đúng lúc này thì bắt gặp ánh mắt của Lục Sóc.
Đôi mắt của anh vẫn tăm tối thâm trầm, tràn đầy hung ác nham hiểm, khiến người ta cảm thấy khó thở.
An Đào Đào đang cầm muỗng canh, người chợt run lên, lưng cứng đờ, một lúc sau cô mới miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: “Cửu Gia, có phải anh đói bụng rồi đúng không? Tầm ba mươi phút nữa tôi mới nấu xong cơ, anh cứ ra ngoài ngồi chờ tôi xíu đi.”
Lục Sóc mím môi không nói, ánh mắt vẫn rơi trên người cô, từ đuôi lông mày đến nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt, đến cả đôi môi nhỏ nhắn, không buông. tha chỗ nào cả, đường như muốn khắc tạc bóng. hình của cô vào trong mắt.
Đôi lông mày xinh đẹp của An Đào Đào nhăn lại, nơm nớp lo sợ.
Mặc đù biệt thự này sáng sủa và thú vị hơn so với nhà cũ nhà họ Lục, đại ma vương họ Lục cũng, dễ thương hơn người nhà họ Lục nhiều, nhưng. điều kiện tiên quyết là trong trường hợp bình. thường, chứ đến lúc đại ma vương họ Lục này mà nổi điên lên thì còn đáng sợ hơn.
Giống như bây giờ vậy.
Khóe môi An Đào Đào run rẩy, thấy Lục Sóc không có ý định rời phòng bếp nên cô chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục nấu canh, hy vọng mùi thơm đậm đà từ canh có thể xua tan sợ hãi trong lòng cô.
Dáng vẻ lúc nấu canh của cô thật sự rất đặc biệt, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn được trang, điểm tỉ mỉ, tựa như đương chỉ bạch ngọc. Lục Sóc nheo mắt lại, chăm chú ngắm nhìn.
Ba mươi phút sau, An Đào Đào tắt bếp, cuối cùng đã nấu xong rồi.
Cô nghiêng đầu, phát hiện Lục Sóc vẫn đang đứng ngoài cửa phòng bếp, cô ngẩn người ra, giật mình nở nụ cười ngọt ngào mềm mại: “Cửu Gia, tôi nấu xong đồ ăn rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Lục Sóc lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.
Khóe môi An Đào Đào giật giật, cảm thấy hơi xấu hổ hèn mọn, cô ngượng ngùng cười rồi bưng. bát canh lên. Mới đi được mấy bước thì nước canh sánh ra, vừa khéo rơi vào mu bàn tay cô.
“Úi, nóng quá!” An Đào Đào bị bỏng bất ngờ nên hét lên, tay cũng không cầm chắc bát canh nên bát canh lập tức rơi xuống đất.
“Choang!” Bát canh vỡ vụn, nước canh tung, tóe trên mặt đất, còn bắn vào mu bàn chân của An Đào Đào. Chỉ trong nháy mắt, chân và mu bàn tay của cô nổi lên cả mảng đỏ au như vừa bị đánh một trận.
An Đào Đào nhìn mặt đất phòng bếp bừa bãi, cảm thấy hơi bối rối.
Đây chính là bát canh cô nấu mất ba mươi phút, sao mà ngay lập tức đã tan tành hết cả rồi vậy?
Không những làm mệt cô mà còn khiến Lục Sóc phải chờ hơn ba mươi phút, nếu giờ không được ăn canh nữa, tên Lục Sóc kia chắc chắn sẽ nổi điên lên. An Đào Đào bất chấp cúi người xuống nhặt mấy mảnh vỡ dưới đất, dường như muốn xem còn ít canh nào còn ăn được không.
'Nhưng ngay giây sau, cổ tay của cô bị một bàn tay lớn nắm chặt lại, đúng lúc này, hương bạc hà man mát phả vào mặt cô.
An Đào Đào sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì tay đã được ngâm trong nước lạnh.
Chỗ đau được ngâm trong nước lạnh nên không cảm thấy đau đớn nữa, An Đào Đào chớp. mắt mấy cái, sau khi nhận thức được rõ ràng liền ngẩng đầu, chạm ngay vào ánh mắt u ám của Lục Sóc.
Lạnh lùng, hung ác nham hiểm, không có chút gợn sóng nào trong ánh mắt anh...
Lúc anh giúp cô lau rửa vết thương lại chăm. chú khác hẳn với mọi người, giống như đang, chăm chút một con búp bê đễ vỡ.
An Đào Đào bị giật mình bởi hành động của. anh, cô ngọ nguậy mấy lần, muốn rút tay mình ra.
“Nếu muốn mất tay thì cứ cử động đi.” Lục Sóc ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ. Hơi thở ấm. áp phả lên tai cô, giọng nói khàn khàn kiêu ngạo, lập tức tràn ngập sự nguy hiểm.
Mu bàn tay cô không còn đỏ nữa Lục Sóc mới buông tay cô ra, nhưng hai tay anh không buông luôn mà đặt lên hông cô, nắm chặt lấy: “Còn ở đâu nữa?"
An Đào Đào hiểu rõ Lục Sóc đang hỏi gì, cô do. dự một lúc mới nhỏ giọng nói: “Mu bàn chân của tôi cũng đâu.”
Lục Sóc nhìn chằm chằm vào chân của cô, trên đa xuất hiện một mảng đỏ hồng. Da của cô trắng như tuyết làm nổi bật mảng đỏ hồng kia, khiến người ta không thể không nhìn thêm mấy lần.
Ánh mắt của anh nóng rực, đột nhiên nâng. chân của cô lên, định giúp cô xử lý vết thương như cách lúc nãy.
An Đào Đào giật mình, vô thức ngăn cản hành. động của Lục Sóc: “Cửu Gia, vết thương trên chân để tôi tự xử lý, tôi là bác sĩ mà, tôi biết cách làm. vết thương không bị nặng thêm, sẽ không bị sẹo. đâu.”
Buồn cười thật, giờ cô đang mặc váy, nếu nâng chân cô lên thì bị nhìn thấy hết mất.
'Hơn nữa cái tính khí thất thường của người đàn ông Lục Sóc này, nếu bị anh nhìn thấy không chừng lại nổi điên. Cô rất vất vả mới có thể kiếm được mấy ngày bình yên nên không muốn bị phá hỏng,
Lục Sóc đường như hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì
nên cười giễu một cái, cũng không tiếp tục làm hành động kia nữa.
An Đào Đào mừng thầm trong lòng, mặt mũi cũng tỏa ra ánh hào quang, cô nhịn cảm giác đau nhức trên mu bàn chân, lảo đảo đi ra khỏi bếp.
Nhưng chỉ giây sau, cô cảm thấy trời đất quay cuồng. Trong tức khắc cô đã được Lục Sóc ôm ngang trước ngực, chính là kiểu ôm công chúa. nhưng cô không cảm thấy lãng mạn tí gì mà chỉ thấy hoảng hốt và sợ hi
Lục Sóc nhanh chóng đặt cô lên ghế sofa, cởi giày thủy tỉnh ra.
Trái tim An Đào Đào sợ hãi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự hoảng hốt: “Cửu Gia, anh đừng thế, để tôi tự cởi.”
“Nước sát trùng.” Lục Sóc mắt điếc tai ngơ, hai tay vuốt ve vết thương trên chân cô.
Bàn tay của anh rất nóng, chỗ được anh vuốt ve như bị thiêu cháy
Cả người An Đào Đào run rẩy, giãy giụa muốn rút chân về nhưng vẫn bị nắm chặt lấy, nên có làm gì cũng phí công, nhất là phải đối diện với đôi mắt đen nhánh, sâu vô tận kia, làm cô sợ tới mức đa đầu lạnh buốt, chỉ có thể mở túi nhỏ ra để lấy nước sắt trùng.
Lục Sóc cầm nước sát trùng, lại lấy bông tăm trên bàn uống trà.
Nước sát trùng rất lạnh, lúc bị nhỏ lên bàn chân, An Đào Đào lập tức rụt lại, nhưng cô cũng, thích ứng với cảm giác này
Lục Sóc bôi đều nước sát trùng ra, hành động. của anh địu đàng khó tả, trong sự dịu đàng còn có ít sự kỳ lạ khiến trái tim nhỏ của An Đào Đào liên. tục đập loạn.
Nước sát trùng đã bôi xong nhưng Lục Sóc không buông cô ra luôn, anh cúi gầm đầu xuống, trong mắt chỉ có đôi chân trắng nõn thon dài kia.
Đôi chân nhỏ nhắn không có nhiều da thịt lắm nhưng đầu ngón chân mượt mà trắng nõn, trên mu bàn chân còn ẩn hiện mảng đỏ hồng, thấp thoáng ẩn hiện vẻ đẹp rất kì dị.
'Vẻ đẹp đó chạy thẳng vào trong mắt Lục Sóc, trong phút chốc, đôi mắt của anh càng nóng rực và sâu thẳm hơn.
Hình ảnh cô bận rộn trong phòng bếp thu vào trong mắt Lục Sóc. Anh không kìm chế được, đi tới cửa phòng bếp. Đôi mắt đen sâu thảm của anh chăm chú nhìn cô như đang chăm chú ngắm con mồi.
An Đào Đào đang nấu canh, lờ mờ cảm giác có điều gì không đúng lắm, như có ánh mắt đang dính chặt vào người mình, ánh mắt này rất nóng, bỏng khiến da đầu cô cũng bắt đầu thấy tê đại.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, đúng lúc này thì bắt gặp ánh mắt của Lục Sóc.
Đôi mắt của anh vẫn tăm tối thâm trầm, tràn đầy hung ác nham hiểm, khiến người ta cảm thấy khó thở.
An Đào Đào đang cầm muỗng canh, người chợt run lên, lưng cứng đờ, một lúc sau cô mới miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: “Cửu Gia, có phải anh đói bụng rồi đúng không? Tầm ba mươi phút nữa tôi mới nấu xong cơ, anh cứ ra ngoài ngồi chờ tôi xíu đi.”
Lục Sóc mím môi không nói, ánh mắt vẫn rơi trên người cô, từ đuôi lông mày đến nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt, đến cả đôi môi nhỏ nhắn, không buông. tha chỗ nào cả, đường như muốn khắc tạc bóng. hình của cô vào trong mắt.
Đôi lông mày xinh đẹp của An Đào Đào nhăn lại, nơm nớp lo sợ.
Mặc đù biệt thự này sáng sủa và thú vị hơn so với nhà cũ nhà họ Lục, đại ma vương họ Lục cũng, dễ thương hơn người nhà họ Lục nhiều, nhưng. điều kiện tiên quyết là trong trường hợp bình. thường, chứ đến lúc đại ma vương họ Lục này mà nổi điên lên thì còn đáng sợ hơn.
Giống như bây giờ vậy.
Khóe môi An Đào Đào run rẩy, thấy Lục Sóc không có ý định rời phòng bếp nên cô chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục nấu canh, hy vọng mùi thơm đậm đà từ canh có thể xua tan sợ hãi trong lòng cô.
Dáng vẻ lúc nấu canh của cô thật sự rất đặc biệt, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn được trang, điểm tỉ mỉ, tựa như đương chỉ bạch ngọc. Lục Sóc nheo mắt lại, chăm chú ngắm nhìn.
Ba mươi phút sau, An Đào Đào tắt bếp, cuối cùng đã nấu xong rồi.
Cô nghiêng đầu, phát hiện Lục Sóc vẫn đang đứng ngoài cửa phòng bếp, cô ngẩn người ra, giật mình nở nụ cười ngọt ngào mềm mại: “Cửu Gia, tôi nấu xong đồ ăn rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Lục Sóc lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.
Khóe môi An Đào Đào giật giật, cảm thấy hơi xấu hổ hèn mọn, cô ngượng ngùng cười rồi bưng. bát canh lên. Mới đi được mấy bước thì nước canh sánh ra, vừa khéo rơi vào mu bàn tay cô.
“Úi, nóng quá!” An Đào Đào bị bỏng bất ngờ nên hét lên, tay cũng không cầm chắc bát canh nên bát canh lập tức rơi xuống đất.
“Choang!” Bát canh vỡ vụn, nước canh tung, tóe trên mặt đất, còn bắn vào mu bàn chân của An Đào Đào. Chỉ trong nháy mắt, chân và mu bàn tay của cô nổi lên cả mảng đỏ au như vừa bị đánh một trận.
An Đào Đào nhìn mặt đất phòng bếp bừa bãi, cảm thấy hơi bối rối.
Đây chính là bát canh cô nấu mất ba mươi phút, sao mà ngay lập tức đã tan tành hết cả rồi vậy?
Không những làm mệt cô mà còn khiến Lục Sóc phải chờ hơn ba mươi phút, nếu giờ không được ăn canh nữa, tên Lục Sóc kia chắc chắn sẽ nổi điên lên. An Đào Đào bất chấp cúi người xuống nhặt mấy mảnh vỡ dưới đất, dường như muốn xem còn ít canh nào còn ăn được không.
'Nhưng ngay giây sau, cổ tay của cô bị một bàn tay lớn nắm chặt lại, đúng lúc này, hương bạc hà man mát phả vào mặt cô.
An Đào Đào sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì tay đã được ngâm trong nước lạnh.
Chỗ đau được ngâm trong nước lạnh nên không cảm thấy đau đớn nữa, An Đào Đào chớp. mắt mấy cái, sau khi nhận thức được rõ ràng liền ngẩng đầu, chạm ngay vào ánh mắt u ám của Lục Sóc.
Lạnh lùng, hung ác nham hiểm, không có chút gợn sóng nào trong ánh mắt anh...
Lúc anh giúp cô lau rửa vết thương lại chăm. chú khác hẳn với mọi người, giống như đang, chăm chút một con búp bê đễ vỡ.
An Đào Đào bị giật mình bởi hành động của. anh, cô ngọ nguậy mấy lần, muốn rút tay mình ra.
“Nếu muốn mất tay thì cứ cử động đi.” Lục Sóc ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ. Hơi thở ấm. áp phả lên tai cô, giọng nói khàn khàn kiêu ngạo, lập tức tràn ngập sự nguy hiểm.
Mu bàn tay cô không còn đỏ nữa Lục Sóc mới buông tay cô ra, nhưng hai tay anh không buông luôn mà đặt lên hông cô, nắm chặt lấy: “Còn ở đâu nữa?"
An Đào Đào hiểu rõ Lục Sóc đang hỏi gì, cô do. dự một lúc mới nhỏ giọng nói: “Mu bàn chân của tôi cũng đâu.”
Lục Sóc nhìn chằm chằm vào chân của cô, trên đa xuất hiện một mảng đỏ hồng. Da của cô trắng như tuyết làm nổi bật mảng đỏ hồng kia, khiến người ta không thể không nhìn thêm mấy lần.
Ánh mắt của anh nóng rực, đột nhiên nâng. chân của cô lên, định giúp cô xử lý vết thương như cách lúc nãy.
An Đào Đào giật mình, vô thức ngăn cản hành. động của Lục Sóc: “Cửu Gia, vết thương trên chân để tôi tự xử lý, tôi là bác sĩ mà, tôi biết cách làm. vết thương không bị nặng thêm, sẽ không bị sẹo. đâu.”
Buồn cười thật, giờ cô đang mặc váy, nếu nâng chân cô lên thì bị nhìn thấy hết mất.
'Hơn nữa cái tính khí thất thường của người đàn ông Lục Sóc này, nếu bị anh nhìn thấy không chừng lại nổi điên. Cô rất vất vả mới có thể kiếm được mấy ngày bình yên nên không muốn bị phá hỏng,
Lục Sóc đường như hiểu rõ cô đang suy nghĩ gì
nên cười giễu một cái, cũng không tiếp tục làm hành động kia nữa.
An Đào Đào mừng thầm trong lòng, mặt mũi cũng tỏa ra ánh hào quang, cô nhịn cảm giác đau nhức trên mu bàn chân, lảo đảo đi ra khỏi bếp.
Nhưng chỉ giây sau, cô cảm thấy trời đất quay cuồng. Trong tức khắc cô đã được Lục Sóc ôm ngang trước ngực, chính là kiểu ôm công chúa. nhưng cô không cảm thấy lãng mạn tí gì mà chỉ thấy hoảng hốt và sợ hi
Lục Sóc nhanh chóng đặt cô lên ghế sofa, cởi giày thủy tỉnh ra.
Trái tim An Đào Đào sợ hãi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự hoảng hốt: “Cửu Gia, anh đừng thế, để tôi tự cởi.”
“Nước sát trùng.” Lục Sóc mắt điếc tai ngơ, hai tay vuốt ve vết thương trên chân cô.
Bàn tay của anh rất nóng, chỗ được anh vuốt ve như bị thiêu cháy
Cả người An Đào Đào run rẩy, giãy giụa muốn rút chân về nhưng vẫn bị nắm chặt lấy, nên có làm gì cũng phí công, nhất là phải đối diện với đôi mắt đen nhánh, sâu vô tận kia, làm cô sợ tới mức đa đầu lạnh buốt, chỉ có thể mở túi nhỏ ra để lấy nước sắt trùng.
Lục Sóc cầm nước sát trùng, lại lấy bông tăm trên bàn uống trà.
Nước sát trùng rất lạnh, lúc bị nhỏ lên bàn chân, An Đào Đào lập tức rụt lại, nhưng cô cũng, thích ứng với cảm giác này
Lục Sóc bôi đều nước sát trùng ra, hành động. của anh địu đàng khó tả, trong sự dịu đàng còn có ít sự kỳ lạ khiến trái tim nhỏ của An Đào Đào liên. tục đập loạn.
Nước sát trùng đã bôi xong nhưng Lục Sóc không buông cô ra luôn, anh cúi gầm đầu xuống, trong mắt chỉ có đôi chân trắng nõn thon dài kia.
Đôi chân nhỏ nhắn không có nhiều da thịt lắm nhưng đầu ngón chân mượt mà trắng nõn, trên mu bàn chân còn ẩn hiện mảng đỏ hồng, thấp thoáng ẩn hiện vẻ đẹp rất kì dị.
'Vẻ đẹp đó chạy thẳng vào trong mắt Lục Sóc, trong phút chốc, đôi mắt của anh càng nóng rực và sâu thẳm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.